Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 382: Chương 382: Ép lên Lương Sơn




Cho dù vẻ mặt như thế nào thì mắt Peloponnisos vẫn luôn mở to, cái này thật ra là điểm đặc trưng của gia tộc Montaeris, nghe nói các chiến sĩ thần thoại sáng tạo ra gia tộc năm xưa đều là trợn tròn mắt mà chết, đến cái chết cũng không thể áp đảo được bọn họ.

Cái mà gia tộc Montaeris theo đuổi chính là cực hạn của thân thể, bọn họ xem thân thể là vũ khí, cho dù là thú đấu sĩ nổi tiếng về rèn luyện thân thể cũng không bằng, sống ở gia tộc Montaeris chính là địa ngục.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng hình như chỉ có Gregg và Buenaven là có thu hoạch lớn. Buổi tối lại đến, sau khi những người khác đều đã rời khỏi thì Murphy và Peloponnisos mới đi ra, phong cách hai người rất giống nhau, luôn không để ý đến biểu hiện của kẻ khác, có điều cũng chẳng ai lại cho rằng như vậy là bất thường.

Bất quá mọi người đều cho rằng biểu hiện của hai người hiện nay quả thật có điểm “yếu”, dù sao thì giác ngộ sớm hay muộn chính là thứ quyết định thiên phú nhiều hay ít, sớm nhất là Arthur, bây giờ là Gregg, thậm chí đến loại mặt hàng như Buenaven cũng có điểm hiểu ra rồi, dù sao cả hai đều là nhân vật đứng đầu mà biểu hiện thì lại không thật sự chói mắt.

Neberro ra lệnh kết thúc ngày huấn luyện thật đơn giản, là huấn luyện viên, hắn quả thật đóng rất hợp vai người thầy “nghiêm khắc“.

Gregg hưng phấn vì có được chút đột phá, dĩ nhiên phải mời đám tuyển thủ đế đô đi ăn mừng một phen, cái mà gia tộc Nicola không thiếu nhất chính là tiền, hắn tự nhận thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.

Có điều người đầu tiên không cho hắn thể diện chính là Michiwa, ai cũng biết Michiwa sẽ không để ý đến chút đột phá nho nhỏ này của Gregg.

Gregg cũng không quản điều này nếu Michiwa thật sự cho hắn thể diện, cái hắn cần lo lắng là bé con này luôn không có chút hảo tâm nào.

Olivia đương nhiên cũng không muốn tham gia việc này, nàng đi cùng với Sofi, Sofi mặc dù không phải trực hệ của gia tộc Gabriel nhưng năng lực quyết định tất cả. Với địa vị và thiên phú của Sofi tự nhiên đã dẫn đến sự chú ý của Bích Tú đại nhân, nên việc thu nạp nàng ta vào trung tâm của gia tộc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cả Đại lục Thần thú hầu như là đều lấy loại mô hình phát triển gia tộc này làm chủ đạo, mà cũng là nhờ vào sự mạnh mẽ của Augustus, chỉ cần được hắn ủng hộ thì hắn có thể làm cho bàng hệ biến thành chủ hệ. Hắn nắm giữ rất nhiều bí mật của Thông thiên cảnh nên năng lực của hắn ở điểm này là không thể nghi ngờ, đối với những người trong gia tộc thì lão tổ tông này chính là một tồn tại không gì không làm được.

Người có thể dám “kiêu ngạo” trước mặt Augustus như Arthur quả thật là có một không hai.

Peloponnisos bên bắc bộ cũng không có thèm để ý gì, một khi huấn luyện chấm dứt là hắn đã nhanh chóng biến mất rồi.

Động tĩnh của Olivia và Sofi luôn có thể hấp dẫn những ánh mắt xung quanh, hai người lại không hề ngồi xe ngựa trở về.

“Hắn... không có việc gì chứ?”, Olivia đột nhiên hỏi.

“Ai?”, Sofi cố ý hỏi, người em họ này của mình từ sau khi tỉnh giấc thì tính cách lại trở nên quá lãnh đạm rồi, nàng ta trước kia thật là đáng yêu làm sao. Nghe nói sau khi tỉnh giấc thì tính cách sẽ có nhiều thay đổi, nhưng hiển nhiên là mọi người vẫn thích tính cách trước kia của Olivia hơn.

“Không có việc gì, trận chiến thành Doran làm chị thiệt hại mất mũi tên vàng sáng rồi, đúng lúc có thể bổ sung một chút, còn có một ít vũ khí để em lựa chọn nè“.

Olivia có vẻ không hứng thú gì lắm, trực tiếp chuyển sang đề tài khác.

Sofi cũng rất bắc đắc dĩ, nàng rất muốn hỗ trợ nhưng thật sự là không có cách nào giúp được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, có lẽ suy nghĩ theo góc độ của gia tộc thì đây cũng là chuyện tốt.

Mũi tên vàng của nàng đã dùng xong rồi, tuy đa số trường hợp điêu khắc mũi tên của chính mình đều có thể thu hồi, nhưng loại bảo vật đặc thù này thì lại rất dễ biến mất, loại đồ vật này đối với khả năng của chính mình thì khó kiếm được, nhưng lại chẳng là gì đối với gia tộc Gabriel.

Nội tâm Sofi cũng có điểm tò mò, chuyện này đối với các cô gái đúng là khó mà cưỡng lại được, lúc đầu khi tham gia thực luyện đột nhiên lại nhận được nhiệm vụ đến từ Bích Tú đại nhân làm nàng quả thật hơi giật mình, rốt cuộc giữa Arthur và Olivia đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng rất muốn biết...

Vừa đến phủ đệ của Arthur, Buenaven đã ồn ào tìm Arthur khắp nơi. Trâu thần côn mới từ Thông thiên cảnh đi ra chẳng bao lâu, không nhịn được vuốt vuốt trán, “Sao rồi, gọi hồn à!”, hắn nhìn uể oải cứ như vừa mới ngủ dậy, Buenaven vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, gã này làm sao có thể điềm nhiên như không vậy.

“Arthur, cái Thái Cực ngươi nói kia, có phải là tuyệt học không???“.

Tuy trí cáo vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này lại hơi xúc động rồi, có thể nói sự giác ngộ này đã làm thay đổi triệt để cuộc đời hắn.

“Đúng vậy, lúc đầu ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, đây chính là tuyệt học vô địch thiên hạ.”

Trâu thần côn còn chưa bình tĩnh lại, nước vĩnh hằng cuối cùng cũng có tin tức rồi, tâm tình đã hơi trầm tĩnh lại, hắn cũng không để ý cái gì là thí nghiệm trường, hắn bây giờ đang nghĩ đến việc cứu sống Emma, để cho Emma chứng kiến sự huy hoàng của mình.

Buenaven hoàn toàn không biết nói gì nữa, có người cứ như vậy truyền thụ tuyệt học sao???

Có người cầm tuyệt học trong tay mà không hề coi trọng như vậy sao?

“Vậy mà ngươi còn nói với người khác?”, Buenaven kích động muốn hộc máu, tuy quan hệ giữa hai người cũng không tồi, nhưng còn chưa tới mức thân thiết như vậy, thời buổi này ai mà không coi trọng bản thân, thế mà lại có kẻ chủ động đem tuyệt học của mình giao cho người khác.

“Ngươi là người khác sao?”, Trâu Lượng hoạt động cổ một chút, “Ta nói con cáo nhà ngươi, lúc nào lại trở nên lôi thôi như vậy, ta đói bụng rồi, rảnh thì cùng đi ăn.”

Buenaven ngơ ngẩn nhìn Trâu Lượng, trên mặt chợt lộ ra vẻ tươi cười, “Tốt!”

Chỉ là không ai biết, khoảng khắc đó tay của Buenaven đã run rẩy rồi.

Làm sát thủ, lúc tấn công chỉ có một lần cơ hội, cho nên bất cứ lúc nào thì tay cũng không được run.

Ngày thứ ba huấn luyện dưới thác nước bắt đầu, Trâu Lượng không tiếp tục vắng mặt nữa, chuyện ở Thông thiên cảnh dù sao cũng phải xử lý vào buổi tối, hơn nữa hắn cũng cần phải luyện tập kỹ năng mới cho thuần thục.

Không thể không nói, Arthur xuất hiện làm cho toàn bộ không khí đều có chút thay đổi, nhưng hiển nhiên Gregg thì không thèm để ý, hắn vẫn ra vẻ đắc ý trước sau như một. Bây giờ lại càng đắc ý hơn, liên tục khiêu khích các cô gái xung quanh, mặc kệ là đế đô hay phía nam phía bắc gì đó. Cho dù người khác không để ý hắn, hắn cũng có thể tự đắc ý vui vẻ một phen.

Đối với những người này mà nói, quả thật chỉ có đột phá làm tăng thực lực mới có thể mang đến vui sướng to lớn như vậy.

Đối với loại huấn luyện này, Neberro vốn cũng không có ý định đến xem, có điều gần đây các vấn đề lại liên tiếp xuất hiện làm Neberro cũng cảm thấy hứng thú rồi.

Đám người Trâu Lượng sôi nổi tiến vào thác nước, đã đột phá nhưng cần phải củng cố thêm, còn không có đột phá thì lại không có tâm tình tán dóc, nghĩ đến mười người sẽ bị đào thải bây giờ chỉ còn có chín, ai cũng không muốn ngồi vào chín cái ghế đó, dù sao nếu thất bại trở về thì đó chính là thật sự mất mặt.

Thân thể đắm chìm trong thác nước, vậy mà Trâu Lượng lại vô cùng tỉnh táo, mặc dù mới cách một ngày nhưng loại xung kích đó hoàn toàn không đáng sợ như ngày đầu tiên, đập vào người ngược lại rất thoải mái.

Chiến ca xuất ra, nguyên khí bắt đầu chấn động, mất thêm chút thời gian thì đã có thể tiến vào tần suất của bản thân, bên trong thác nước nhận thức loại cảm giác này có thể làm nguyên khí càng ngày càng lớn mạnh hơn, thác nước này đúng là chỗ tốt, nếu như có thể dời về nhà mình thì còn gì bằng.

Việc này hiển nhiên là không thể, có điều... Thông thiên cảnh có hay không một nơi như vậy?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, quả thật Thông thiên cảnh chính là nơi có thể sáng tạo nên kỳ tích, chủ yếu là đạt được các loại đồ vật thần kỳ, nhưng không biết có thể lợi dụng Thông thiên cảnh để nâng cao sức mạnh hay không?

Nước đã không thể trực tiếp chạm vào người Trâu Lượng, lúc này chiến ca và nguyên khí đã hình thành cộng hưởng, bên ngoài thân thể Trâu Lượng xuất hiện một tầng bảo vệ, mà tần suất của cái này chính là thuận theo tiết tấu của thác nước.

Đối với nguyên lý của Thái Cực, càng thấu hiểu sâu sắc càng thấy nó rộng rãi, mở rộng ra có thể vận dụng ở bất cứ địa phương nào, nhìn ra được thì Buenaven nhất định cũng sẽ có lĩnh ngộ. Lúc nhìn thấy kỹ năng dẫn lực của hắn thì Trâu Lượng đã nghĩ đến cái này rồi, không thể phủ nhận có nền tảng của dẫn lực lại thêm khả năng vận dụng thì tuyệt đối có thể trở thành báu vật, Buenaven lại rất có ngộ tính ở điểm này.

Sống là vì cái gì?

Một người vô địch thiên hạ? Giống như Độc cô cầu bại, thật ngu ngốc.

Trâu Lượng hy vọng mỗi anh em bên cạnh mình đều mạnh mẽ, mỗi người có thể hạnh phúc thực hiện được mục tiêu của bản thân.

Đối đãi với anh em bạn bè phải dùng tâm, đối đãi kẻ thù thì dùng đao, Trâu thần côn đã hoàn toàn thấu hiểu rồi.

Đám người phía nam không biết làm sao rồi, cũng không biết có phải là cảm giác sai hay không, nhưng ngay lúc Arthur xuất hiện, bọn họ lại cảm thấy lòng tự tin của bản thân tăng lên!

Tiếng tăm vang xa!

Và cũng nhiều hưng phấn.

Ngay cả chính Trâu Lượng cũng không nhận thấy được, ánh mắt của đám người nam bộ nhìn hắn hoành tráng không thể nói được, cho dù có năng lực đứng đầu cũng không thể cứ nói trở thành thủ lĩnh là trở thành thủ lĩnh ngay được.

Thậm chí đôi khi không phải cứ có sức mạnh là được, muốn người khác làm việc cho mình thì phải làm cho họ có niềm tin vào ngươi.

Montmar và Quark cũng không nói gì, nhưng hai Bỉ mông lại đang trao đổi ánh mắt, đều có thể cảm giác ra sự bất ngờ của cả hai, không phải việc Arthur cho họ khúc xương thú màu vàng đó, mà vấn đề là không mấy ai có thể thật tình hy vọng người bên cạnh mình mạnh lên, đồng thời tại thời khắc mấu chốt người này luôn có thể làm cho các chiến hữu cảm thấy tín nhiệm.

Đây là một người mà mình có thể giao tính mạng của bản thân cho hắn. xem tại TruyenFull.vn

Cho đến nay, hắn chưa bao giờ yêu cầu người khác cái gì, chỉ cho chứ không nhận.

Cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ có đôi chút cảm phục.

Nhưng những người này đều không phải người thích dùng miệng biểu đạt, hơn nữa bọn họ cũng biết Arthur thật sự không thích phô trương bản thân.

Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu (Ngưu tầm ngư, mã tầm mã).

Montmar mở rộng miệng, “Vậy đi!”, Quark cũng cười hì hì, cả hai đều phóng tới một bên, dùng mọi cách liều mạng một chút, cho dù là Bỉ mông cũng cần học tập sự bá đạo và điềm tĩnh của Arthur.

Peloponnisos nhìn thoáng qua Arthur, hắn đã tiến vào trạng thái huấn luyện tiết tấu của bản thân, người này quả thật không tồi chút nào!

Cho dù là đế đô hay phía bắc đều không hề coi thường sự có mặt của Arthur, người này vừa xuất hiện, không nói tiếng nào nhưng lại làm thay đổi toàn bộ bầu không khí và tiết tấu xung quanh.

Gregg cảm thấy mình vui đùa, trêu chọc ầm ĩ như vậy không thú vị chút nào, bởi vì ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía gã kia, mình cứ chơi như vậy thật sự giống như làm trò đùa.

“Đây mới là đàn ông, Gregg, lúc nào ngươi có khí thế như vậy, ta sẽ cho ngươi lợi dụng một lần?”, Lolita cười tủm tỉm nói, còn thanh nhã bày ra đôi chân thon dài mê người của nàng, một tư thế quyến rũ rất khiêu khích.

Nhưng Gregg lại tức muốn hộc máu mồm.

Hắn, đường đường là Gregg Nicola, lại suy tàn đến mức cần phải bắt chước người khác mới có thể tán gái sao???

Biết là đối phương cố tấn công hắn, nhưng lại thật sự không thể phản bác, thật đáng chết, tên Bear này quả thật có chút bản lĩnh.

Nhìn thấy ánh mắt si mê của Mimi, Gregg thật sự muốn vọt vào thác nước đem tên Bear đó bóp chết cho rồi. Thấy dáng vẻ muốn hộc máu của anh trai, Michiwa không nhịn được bật cười chớp chớp mắt. Gregg biết đã bị đối phương trêu chọc rồi, có điều thiếu chủ nhà Nicola cũng mặc kệ việc bị xem thường, chuyến này trở về nhất định phải xem xét lại cẩn thận. Không thể dựa vào gã Neberro rồi, chính mình vẫn phải nghĩ cách, lỡ ra cô em gái của mình bị gã này cưa được thì hắn có muốn khóc cũng không kịp.

Đừng nhìn gã Arthur này ra vẻ đạo mạo, Gregg đã điều tra qua, tên nhóc này tuyệt đối là sắc ma, người phụ nữ nào được hắn xem trọng đều bị hắn chiếm làm của riêng, so với mình còn tàn nhẫn hơn.

Nhìn thấy Arthur, phản ứng lớn nhất chính là Joyner, khi hai người gặp mặt, Trâu Lượng lơ đãng mỉm cười làm Joyner cảm thấy tràn ngập lòng tin. Trong khi những người khác đều đã đi vào thì tiểu miêu nữ vẫn còn quanh quẩn ở ngoài, trong lòng không ngừng động viên bản thân.

“Ta nhất định làn được!”

Nắm chặt nắm đấm, nhìn thác nước, thật ra nàng bị nước đập đến sợ rồi, nhưng lần này lại liều mạng xông vào, Arthur có thể không nhìn thấy nhưng với sự linh mẫn của hắn thì có thể cảm giác được, thác nước vẫn như thế đổ xuống đập lên người Joyner, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng xanh, thậm chí đến cả hét lên cũng không được.

Nàng cảm thấy chính mình đã làm cho các chiến hữu mất mặt, cảm thấy bản thân thật là vô dụng. Tại thành Doran nếu như không có các chiến hữu bên Công hội nhà mạo hiểm liều chết ngăn trở cho mình thì nàng chắc chắn đã chết trong tay Yoria rồi, mình thật sự vô dụng như vậy sao?

Tộc mèo nên là thú nuôi!

Sát thủ?

Đây không phải thứ để loại chủng tộc yếu ớt như các ngươi có thể chơi, còn không chịu từ bỏ thì chỉ làm liên lụy đến những người bên cạnh ngươi.

Thân thể Joyner không có bất cứ sức mạnh nào, thẳng một đường theo thác nước rơi xuống, cứ ngã xuống mà không có phòng ngự như vậy chắc chắn sẽ bị thương.

Gần như trong chớp mắt Trâu Lượng đã phá nước xông ra, lao xuống dưới, thật ra lúc hắn nhìn thấy Joyner đã cảm giác tiểu miêu nữ có vẻ không phù hợp rồi.

Giữa không trung một tay nắm được Joyner,... Trâu thần côn thật không có gì để nói nữa, cái này đâu phải là huấn luyện, rõ ràng là tự sát mà.

Ầmmmmm!

Hai người trực tiếp rơi xuống mặt nước, lực va đập mạnh mẽ đập vào người Trâu Lượng làm hắn hơi choáng váng, bà nội Bear, nhảy cầu cũng không là việc dễ dàng nha.

May mà Joyner không có vấn đề gì, bị Trâu Lượng khiêng lên bờ, Joyner ho khan một trận, nhờ Trâu Lượng vỗ lưng mấy cái mới phun hết nước trong phổi ra.

Sắc mặt tiểu miêu nữa tái nhợt, “Xin lỗi, xin lỗi!”

“Ngươi không cần phải xin lỗi ai hết, người cần xin lỗi là chính bản thân ngươi đó”, Trâu Lượng trầm giọng nói. Loại huấn luyện này đối với Joyner quả thật là khó khăn lớn nhất, nhưng theo hắn thấy việc luyện tập này đối với bản thân mà nói thật sự rất hữu hiệu. Neberro nói không sai, Joyner có thiên phú đó là điều không thể nghi ngờ nhưng tộc mèo trong lòng vốn hay mềm yếu vào thời điểm mấu chốt sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất, khi gặp phải khó khăn sẽ lùi bước từ bỏ. Đây cũng là lý do tại sao tộc mèo không thành công.

Bọn họ có thiên phú sát thủ nhưng lại không thể đạt được đỉnh cao.

Thái độ quyết định thành bại.

Người khác thì hắn mặc kệ, muốn quản cũng không được, nhưng Joyner thì khác, đối với mỗi một chiến hữu bên cạnh hắn, mỗi một người bạn, Trâu Lượng đều sẽ không mặc kệ.

Joyner ngơ ngác nhìn Trâu Lượng, nàng chưa từng thấy Arthur nổi giận, mắt đỏ lên, nước mắt đã chuẩn bị rơi rồi.

“Không được khóc!”, Trâu Lượng trầm giọng nói, “Khóc là hèn nhát, là từ bỏ, như vậy chẳng phải làm cho các chiến hữu Heiseney chết một cách vô ích sao!”, Joyner mạnh mẽ ngừng lại nước mắt, tiểu miêu nữ sợ quá rồi.

“Ngươi có biết các chiến hữu nhà mạo hiểm Heiseney bọn họ vì sao sẵn lòng dùng mạng chính mình ngăn cản cho ngươi, không phải chỉ vì để ngươi đem tin tức trở về, mà chính là bọn họ biết, tương lai ngươi nhất định có thể trở thành một sát thủ vĩ đại, ngươi có thiên phú mạnh nhất của sát thủ, ngay cả Buenaven cũng đều rất hâm mộ ngươi!”, Joyner trợn mắt nghe.

Âm thanh Trâu Lượng thấp xuống một chút, “Ta cũng cho rằng ngươi chính là người có thiên phú sát thủ nhất mà ta biết, đây chẳng qua chỉ là một cửa ải hơi khó khăn thôi, tiếp tục nào, thất bại có là gì, cho dù rơi xuống một trăm lần, một ngàn lần thì thế nào, kẻ nào cười nhạo ngươi đều là thằng ngu, bạn bè ngươi tất cả đều đang ủng hộ ngươi!“.

Lúc Trâu Lượng và Joyner trở về, vẻ mặt của Neberro vẫn vậy, nhưng Cisco bên cạnh lại có vẻ không nhịn được, loại mèo nữ này, chính là loại hàng có thể trực tiếp bị đào thải rồi, cái này đúng là tật xấu hay xen vào việc người khác của Arthur.

“Arthur, tốt nhất là ngươi nên đem tinh lực tập trung vào việc huấn luyện của chính mình đi, đừng tưởng rằng ngươi đã chắc chắn thông qua rồi”, Cisco nói.

Lúc này Joyner mới giật mình ngẫm lại, nàng không nghĩ tới việc này sẽ liên lụy đến Arthur, nhưng Trâu Lượng cơ bản không cho nàng có cơ hội nói ra.

Nhìn thoáng qua Cisco, hắn nói “Ta qua được hay không, không phải là việc ngươi có thể quyết định!”

Cái này rõ ràng là khiêu khích trần trụi, từ khi tham gia huấn luyện đến giờ, mặc dù biểu hiện kinh người, nhưng Arthur luôn làm cho người khác cảm thấy hắn vô cùng khiêm tốn phúc hậu, hoàn toàn diễn đúng vai thần côn, không ai ngờ bây giờ lại dám ra mặt đối nghịch với kị sĩ trật tự như vậy.

Không hề nể mặt, không chừa đường lui nào, ngay cả Neberro cũng ngẩn người ra, có điều cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một chút “khuyết điểm” của Arthur rồi.

Cisco giận dữ cười, “Làm sao, ngươi cảm thấy mình rất tài giỏi à, đây là huấn luyện, bây giờ ngươi có thể giúp cô ta, nhưng tương lai ngươi có thể hy sinh vì cô ta sao, đồ bỏ thì chắc chắn phải bị đào thải!“.

“Không phải …”, Joyner vừa mở miệng đã bị Trâu Lượng hung ác trợn mắt nhìn liền im luôn.

“Ngươi nhớ kỹ cho ta, vĩnh viễn không nên nói những lời như thế“. Nói xong Trâu Lượng không quan tâm nhìn Cisco, “Chúng ta là chiến hữu, hy sinh vì nàng ta cũng không có gì đáng ngại, hơn nữa tương lai thành tựu của nàng chắc chắn hơn ngươi“.

“Ha ha, chiến hữu, ngươi thì biết cái gì? Ngươi làm như vậy chính là làm hại cô ta!”, Cisco cũng giận rồi, huấn luyện nhất định phải dựa vào chính mình, nếu không trên chiến trường thật sự sẽ làm liên lụy người khác.

So với mình? Loại hàng như mèo nữ này mà có thể sao, Cisco đúng là bị chọc cho tức điên lên rồi.

Cisco tuy là người biết lý lẽ, nhưng đã tức giận rồi, không thể nói gì được nữa.

Trâu Lượng lại càng biểu hiện ra vẻ khinh thường, “Thật sao, ta lại cảm thấy là nên giúp nàng, nếu ngươi không tin có thể đánh cuộc, ta cho rằng nàng có thể thích ứng với xung kích của thác nước, thậm chí lập tức có thể làm được!”

Nhìn thấy Arthur và kị sĩ trật tự xảy ra xung đột, nhưng kẻ thích xem náo nhiệt liền vội vàng chạy ra. Joyner muốn nói lại thôi, nàng không có một chút lòng tin nào, nhưng lúc này Arthur lại không cho nàng nói chuyện.

Cisco tức giận rồi, là một trong những kị sĩ trật tự dưới quyền Neberro, hắn chưa từng gặp phải loại khiêu khích này, quan trọng nhất chính là hắn vẫn nghĩ mình đúng.

“Được, đánh cuộc như thế nào đây!“. Thấy Neberro không có ý phản đối, Cisco cũng không khách khí nữa.

“Ta cược rằng Joyner có thể thích ứng, nếu không được, ta và nàng ta cùng nhau bị loại. Ngược lại nếu nàng ta có thể làm được thì ngươi phải xin lỗi nàng“.

Trâu Lượng nói.

“Arthur, chuyện này không thể đùa được đâu!”, Buenaven vội vàng nói.

“Ha ha, có quyết đoán, có khí thế, đây mới là phong phạm của vương giả, ta ủng hộ ngươi Arthur!”, Gregg là kẻ khoái trí nhất.

“Lời nói ra như bát nước đổ đi, Buenaven ngươi nghĩ Đại tế ti Arthur có thể nói ra mà không giữ lời sao, như thế hắn làm sao có thể làm đại biểu cho Thần thú được”, Ba Kỳ cũng chọt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.