Trâu Lượng tự tay rót rượu ăn uống vui vẻ, hắn không hề muốn sống khắc khổ như sư phụ nhặt. Nói thật cuộc sống của vị sư phụ nhặt này thật là khổ, trừ một số trường hợp đặc biệt còn lại thì rượu cũng không uống, luôn luôn cầu nguyện rất đúng giờ. Sau khi làm Hồng y đại chủ tế cũng không hề mạnh tay mà chỉ làm đúng bổn phận. Nếu là người khác sợ rằng việc đầu tiên là phải lập tức loại bỏ các thế lực khác, trước hết giết vài tên chống đối rồi nói tiếp.
Trâu Lượng cũng đang cân nhắc các bước ở đế đô, gặp Giáo hoàng nên biểu hiện vừa đúng thế nào, làm sao có thể kiếm được chút lợi ích, mặt khác chính là tranh thủ thời gian đi gặp Olivia. Bình thường ở Jerusamer còn không sao, mặc dù tỉnh thoảng vẫn nhớ nhưng lại không mãnh liệt như bây giờ. Dù sao bây giờ cũng đã ở cùng thành phố, hô hấp cùng một bầu không khí.
Trâu Lượng uống hết chén này đến chén khác, Annie bên cạnh ngoan ngoãn rót rượu, chóp mũi cũng đã lấm tấm mồ hôi. Dù vậy cô bé này vẫn tỏ ra rất biết điều, không hề quấy rầy Trâu Lượng suy nghĩ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Chẳng mấy khi Nini biết điều nhưng chưa chắc người khác đã biết điều như vậy.
“Này, nhóc con, nhường chỗ cho anh em được không?”
Mấy thanh niên ăn mặc gọn gàng, trên mũi đục lỗ đeo khuyên, trang phục tương đối thời trang đi tới.
Trâu Lượng đánh giá bọn họ, đây chính là mốt ở đế đô bây giờ, nhìn quần áo đã biết là quý tộc mà quả thật khách khứa nơi này đều không ai không có tiền. Người phục vụ không ngăn cản hắn đi vào cũng vì thấy hắn mặc áo tế ti mà thôi.
“Ta sắp uống xong rồi, các ngươi đợi lát nữa“.
Trải qua khảo nghiệm của Thông Thiên chi lộ tâm tình của Trâu Lượng cũng đã có thay đổi nhất định. Ít nhất cũng đã trưởng thành hơn một chút, không phải động cái đã bốc hỏa như trước.
Hiếm khi Trâu thần côn nói chuyện nhẹ nhàng được một lần nhưng mấy người trẻ tuổi lại đưa mắt nhìn nhau rồi cất tiếng cười to, “Nhóc con, mắt mày bị mù sao mà dám để chúng ta đợi?”
Thanh niên dẫn đầu nói rồi đưa tay vén lọn tóc trên trán lộ ra một thú linh ấn đặc biệt: Một tộc thiên nga Swan!
Tộc thiên nga Swan được xưng là quý tộc trời sinh.
Một tế ti kiến tập Bear biết điều lúc này nên cung kính nhường chỗ, vậy mà bây giờ dám bắt hắn phải đợi.
Trâu Lượng nâng chén lên uống một ngụm to, cho dù những gì trên Thông Thiên chi lộ chỉ là ảo giác nhưng kí ức đó lại quá sâu sắc làm cho tâm tính Trâu Lượng cũng chín chắn hơn nhiều.
“Không muốn đợi thì tìm bàn khác, dù sao cũng còn nhiều bàn trống mà”, Trâu Lượng nói lạnh nhạt rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tính khí của Trâu Lượng tốt không đồng nghĩa với tính khí của Annie cũng tốt. Bé con này động chút đã nổi bão rồi, tại Daros là một người ai ai dám động vào. Bé con tộc cáo chẳng mấy khi được ở bên Arthur một mình nên đang cố gắng tỏ ra dịu dàng đáng yêu, kết quả là lại xuất hiện mấy thằng khốn không có mắt như vậy.
“Biến đi!” Annie đứng lên chống nạnh.
“Nini, không được thiếu lịch sự thế!” Trâu Lượng nói.
Annie lập tức nhỏ giọng nói: “Biết rồi, nhưng những người này thật đáng ghét mà!”
“Một cô bé thật xinh đẹp, tặc tặc, ngon đấy, về làm hầu gái cho anh nhé!”
Gã tộc thiên nga này chẳng những nói chuyện mà còn đưa tay ra, đối đũa của Trâu Lượng lập tức đập tới.
Thanh niên này bị đau lui lại hai bước xoa xoa bàn tay trắng mịn của mình như một con đàn bà, “Nhóc con, mày, mày dám đánh tao, tao phải giết cả nhà mày“.
Trâu Lượng thở dài một hơi, bây giờ tại sao thanh niên đều không có giáo dục như vậy, hơi chút đã đòi giết cả nhà người ta.
“Nini, chúng ta đi thôi“.
Đây là đế đô, hơn nữa Subaru cũng đã dặn không được gây chuyện, Trâu Lượng cũng cảm thấy không cần tính toán với đám con cháu quý tộc này.
“Đi?”
Đám thanh niên cười to như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, một người trung niên có vẻ như chủ quán vội vàng cúi đầu khom lưng đi tới.
“Thiếu gia Gabriel, ngài đến từ bao giờ, phục vụ không chu đáo, xin lỗi ngài“.
“Lão Lỗ, tay của bản thiếu gia bị đánh, ngươi làm thế nào?” Gabriel đưa tay ra, quả thật chăm sóc rất tốt, bàn tay thon dài trắng nõn.
“Lão Lỗ, thiếu gia Gabriel là thiên tài của Công hội điêu khắc sư, điêu khắc sư cấp tông sư tương lai. Giờ đây bị thương ở chỗ ngươi, ngươi nói sao?”
Mấy tên thanh niên xung quanh lập tức ồn ào.
Người trung niên tộc Fox gọi là lão Lỗ này có thể mở cửa hàng ở nơi như thế này hiển nhiên cũng đã quan với các đủ loại người. Nghe thấy mình xưng hô đối phương là Gabriel mà tên nhóc kia vẫn không hề đổi sắc. Nếu không phải có chỗ dựa vững chắc thì chính là loại nhà quê không biết gì.
Lão Lỗ mở quán rượu này cũng đã hơn hai mươi năm, đâu có chuyện gì mà hắn chưa từng thấy. Quán rượu này đồ rất ngon, vị trí cũng không tồi, rất được các tầng lớp yêu thích. Lão Lỗ lại cũng là người khéo tay, gần đây đã chế ra món cháo hoa đào nhất phẩm có thể làm đẹp da, các cô bé ở đế đô hết sức vừa ý, hoa đào mỹ nhân tương ánh hồng.
Rất may mắn là mấy cô nương đẹp nhất đế đô đều thích món cháo này, vì vậy quán rượu này càng đông khách. Rất nhiều thanh niên đến đây chỉ để thử thời vận xem có thể được nhìn thấy dung nhan giai nhân hay không.
Bây giờ còn chưa phải đến bữa mà chỗ ngồi trong quán đã sắp hết rồi.
“Đều là người tuổi trẻ, cậu xin lỗi thiếu gia Gabriel một lời, lần hiểu lầm này coi như xong, được không?”
Lão Lỗ do dự một chút vì bất kể người trẻ tuổi này hay là cô bé đáng yêu kia đều không giống như là người bình thường.
“Xin lỗi cũng được, hôm nay bản thiếu gia có việc không muốn tính toán với mày, ngoan ngoãn gọi ta ba tiếng ông nội“.
“Ôi, đúng là cháu ngoan”, Trâu Lượng cười tủm tỉm nói.
Annie bên cạnh bật cười khanh khách, “Anh Arthur, cháu mà không nghe lời như vậy thì không có cũng không sao“.
Hai người diễn trò làm Gabriel tức điên người, tại đế đô mà cũng có người dám đắc tội gia tộc Gabriel bọn họ.
“Lên, đánh cho ta, giết chết hắn ta chịu trách nhiệm“.
Trâu Lượng kéo Nini phía sau, không nhẫn được nữa thì không cẫn nhẫn.
Vừa chuẩn bị động thủ thì một bóng dáng chạy tới như bay, móng vuốt vồ về phía mũi Gabriel.
Xoẹt...
Lập tức gương mặt anh tuấn của Gabriel có thêm mấy vết máu.
Ra tay là một vật tròn tròn lông rất mượt.
Sau khi một vuốt đánh lui Gabriel bóng dáng này lập tức lao về phía Trâu Lượng. Chỉ có điều Trâu Lượng lại không ngăn cản mà cười dịu dàng đưa tay ra.
“Bi ba bi ba...”
Yêu thú như một con chó con nhảy lên trên người Trâu Lượng, vươn đầu lưỡi liếm tới liếm lui trên mặt hắn, một đôi mắt to nước mắt lưng tròng.
“Ha ha, Cầu Cầu, lâu rồi không gặp, nhóc con nhà ngươi lại béo rồi“.
Trâu Lượng ấn ấn quái vật nhỏ, trên người nó thịt núc ních, có vẻ ăn uống không tồi.
Vừa thấy con thú nuôi này vẻ mặt của lão Lỗ lại trở nên bình tĩnh vì ở cả đế đô đâu có ai không biết con thú nuôi tên gọi Cầu Cầu này.
Bởi vì nó là thú nuôi của đại tiểu thư Olivia gia tộc Gabriel.
Người trẻ tuổi trước mắt này cùng lắm cũng chỉ là một thành viên trong gia tộc Gabriel, một điêu khắc sư mà thôi. Hiển nhiên Iza cũng đã nhận ra tiểu quái vật này, lập tức một bụng lửa tan biến. Nếu vì vậy có thể trò chuyện vài câu với Olivia thì coi như nhờ họa được phúc rồi.
Lão Lỗ lùi lại một bước lẳng lặng nhìn tộc Bear trẻ tuổi xa lạ này chơi với tiểu yêu thú. Không có ai có thể làm quen với con yêu thú này của tiểu thư Olivia vì nó rất ghét người lạ. Có điều đối với bất cứ người nam giới nào tới gần Olivia tựa hồ nó đều giận dữ, thậm chí ngay cả Giáo hoàng cũng bị nó cào, vì vậy danh tiếng của quái vật nhỏ này càng vang dội. Nhưng bây giờ nó lại tỏ ra hết sức thân thiết với cậu bé trước mặt.
“Anh trai, đây là cái gì?”
“Nó tên là Cầu Cầu, rất vui, nào, lăn một vòng!”
Trâu Lượng đặt Cầu Cầu trên bàn, quái vật nhỏ lập tức cuộn tròn lăn qua lăn lại làm cho Nini vui mừng khôn xiết, lập tức bế lên.
Lúc này một tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, Trâu Lượng ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia. Olivia vẫn xinh đẹp như vậy chỉ có điều không thể nào tìm thấy vẻ ngây thơ hoạt bát trên mặt trước kia. Có lẽ từ một góc độ nào đó thì nàng càng trở nên xinh đẹp thanh nhã hơn, toàn thân đều toát ra khí chất cao không với được.
Nhưng làm thế nào Trâu Lượng cũng không tìm được cảm giác làm cho hắn hoài niệm kia.
“Bạn đến rồi à?” Olivia nhẹ nhàng nói, âm thanh không hề có chút thân thiết nào.
Điều này làm cho Trâu Lượng đang nhiệt tình cũng dần dần tỉnh táo lại, nếu như chưa trải qua Thông Thiên lộ có thể hắn sẽ có biểu hiện khác, nhưng bây giờ hắn chỉ gật đầu.
“Cầu Cầu sống rất thoải mái. Bây giờ tôi trả nó cho bạn“.
“Ờ, cảm ơn bạn đã chăm sóc nó“.
Trâu Lượng nói, Cầu Cầu thì trợn mắt nhìn trái nhìn phải, nó cũng thấy bầu không khí rất không phù hợp.
Olivia nhìn thoáng qua Cầu Cầu, ánh mắt có thêm một nét dịu dàng nhưng cũng không ở lại thêm bao lâu, gật đầu rời đi.
Trâu Lượng không cử động, cũng không hỏi, dưa hái xanh không ngọt. Quan trọng nhất là hắn có thể cảm thấy Olivia làm cho hắn động lòng trước kia nay đã biến mất rồi.
Cầu Cầu kêu lên có vẻ sốt ruột nhưng cũng không thể nào ngăn được. Trâu Lượng vuốt vuốt đầu Cầu Cầu.
Không ít thanh niên đều nhìn Olivia càng lúc càng xa vẻ mặt sùng bái đến tận lúc bóng dáng nàng biến mất. Từ đầu đến cuối Iza Gabriel đều nhìn trợn mắt há mồm, chỉ thiếu điều chảy nước miếng, đáng tiếc là Olivia hoàn toàn coi hắn như không khí.
Điều này làm cho trong lòng Iza cũng buồn bực, quay đầu nhìn Cầu Cầu cùng gã Bear nhà quê này, lửa giận trong lòng lập tức dâng cao. Có thể thấy giữa hai người không có quan hệ gì, hơn nữa ngay cả tiểu quái vật này cũng không có giá trị gì nữa.
“Đánh cho ta“.
Iza vẫn phải lấy lại thể diện.
Kỳ thực tâm tình của Trâu Lượng cũng không phải rất tốt, dù không nghiêm trọng như tưởng tượng nhưng dù sao cũng có chút mất mát.
Lúc này còn có người dám trêu chọc hắn, kết quả có thể nghĩ.
Cùng với Nini ở bên cạnh vỗ tay khen tốt, tất cả đám người này đều bị Trâu Lượng trực tiếp ném qua cửa sổ, hắn đương nhiên không thèm quan tâm đối phương là ai.
“Người tuổi trẻ, gã Iza này quả thật là một thành viên của gia tộc Gabriel, hơn nữa từ nhỏ đã thể hiện thiên phú điêu khắc, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc. Thấy cậu tựa hồ có quen biết tiểu thư Olivia nên tôi nói thẳng, chuyện này tốt nhất cậu phải xử lý cho tốt, nếu không chưa biết hậu quả thế nào“.
Lão Lỗ vội vàng nói, những gì xảy ra đã cho thấy người trẻ tuổi này không tầm thường nhưng đế đô không phải nơi khác. Có một số người không được trêu chọc, có một số việc không được làm.
“Cảm ơn ông chủ”, Trâu Lượng cười nhạt, Subaru cũng không phải người sợ việc, không gây chuyện không có nghĩa là sợ phiền phức.
Phản ứng của đế đô rất nhanh, chưa được một lát năm thành vệ quân đã xông lên, lập tức vây quanh Trâu Lượng và Annie.
“Thành vệ quân làm việc, người không liên quan tránh ra!”
Năm thành vệ quân nhìn chằm chằm, dẫn đầu là một chiến sĩ đồng thau.
“Người tuổi trẻ, theo chúng ta đi”, tiểu đội trưởng dẫn đầu nói lạnh như băng. Đắc tội gia tộc Gabriel vốn đã là việc không sáng suốt, thấy đối phương chỉ là một tế ti kiến tập thì hắn càng không thể khách khí.
“Dựa vào cái gì?” Trâu Lượng nói lạnh nhạt.