Shaman tỉnh Thần Quang Hanstar vẫn giữ đang ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn. Khi nghe thấy người của Thần Ân lại có ý kiến thì khóe miệng hắn hơi động một chút, ánh mắt lướt nhanh qua phía Sablanca.
Đến cùng gã này muốn làm gì?
Subaru khẽ nhíu cặp lông mày hoa râm, có điều hắn có tâm cơ trầm thấp nên có thể nhẫn nhịn được mà không có bất cứ biểu thị nào. Hắn đang chờ đợi chiêu cuối của Thần Ân.
“Năng lực và cống hiến của Arthur chắc chắn không thành vấn đề. Một nhân tài ưu tú như vậy chắc chắn là nhận được sự chiếu cố của Thần thú nên ta cũng không nghi ngờ sự thành kính của cậu ấy”, Hồng y đại chủ tế tỉnh Thần Ân nói chậm rãi, bống nhiên hắn nhanh chóng chuyển giọng.
“Vấn đề mấu chốt nhất bây giờ là cậu ấy có thể gánh vác được trách nhiệm này không?”
Có thể gánh vác được không?
Rất ít người nghĩ đến Hồng y đại chủ tế tỉnh Thần Ân lại đưa ra một vấn đề như vậy. Không phải Hắn vừa mới nói năng lực của Arthur không thành vấn đề sao? Hình như hơi tự mâu thuẫn rồi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì âm thanh của Hồng y đại chủ tế Thần Ân lại vang lên, tiếp tục đưa ra chất vấn.
“Một khi một nhân tài như vậy trở thành tế ti thì tất nhiên sẽ đảm nhiệm chức trách cực kì quan trọng. Năng lực không phải vấn đề, nhưng cậu ấy có một tâm tính trưởng thành để thống lĩnh đại cục hay không?”
Âm thanh dừng một chút. Nhìn thấy những người bên cạnh đều như đang suy nghĩ gì đó, Hồng y đại chủ tế Mãnh Hổ mỉm cười, ánh mắt trao đổi một chút với Shaman Sablanca rồi lớn tiếng đưa ra tổng kết cuối cùng.
“Arthur có tín ngưỡng, có tài năng, nhưng tài năng của cậu ta chỉ thể hiện cậu ta là một cá nhân ưu tú chứ không thể cho thấy cậu ấy có thể gánh vác được trọng trách của tế ti. Mà với tuổi đời, lịch duyệt và thời gian làm việc trong Thần miếu của cậu ta, chúng ta còn chưa thể yên tâm về khả năng gánh vác trọng trách này. Đây chính là những gì ta muốn nói“.
Hắn hơi hạ thấp người thi lễ với bốn phía rồi từ từ ngồi xuống.
Cả phòng hội nghị yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc bén!
Đây đúng là đưa ra một vấn đề cực kì nan giải.
Tế ti không giống như là tế ti kiến tập, phải thật sự đảm nhiệm công tác thần chức, trở thành một bộ phận quan trọng để bộ máy của Thần miếu có thể vận chuyển. Hơn nữa với khả năng và danh tiếng của Arthur hiện nay thì tương lai chắc chắn sẽ phụ trách công tác cực kì quan trọng.
Việc này lại cần một loại năng lực khác, năng lực khống chế điều khiển công tác địa phương, trao đổi với con dân Thú tộc, tuyên truyền tín ngưỡng Thần thú. Hơn nữa trong quá trình này tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.
Tế ti là sứ giả và đại biểu của Thần thú, là tuyến đầu trong giao tiếp với đại chúng, có thể nói là bộ mặt của Thần miếu. Tế ti có trách nhiệm trọng đại, không được phép có một chút sai lầm nào.
Ngay cả Subaru cũng hơi ngoài ý muốn với vấn đề này. Sắc mặt vẫn bình tĩnh giờ đây cũng hơi động.
Đây có lẽ là chướng ngại cuối cùng tỉnh Thần Ân sắp đặt. Vượt qua chướng ngại này thì việc Arthur trở thành tế ti chính thức không còn có vấn đề gì nữa. Nếu không vượt qua được thì cũng không cần nói tiếp bất cứ chuyện gì. Những nhượng bộ cam kết lúc trước toàn bộ biến thành bánh bao ném chó, làm cho ba Shaman tự nhiên được lợi.
Mắt Subaru hơi nheo lại, ánh mắt nhìn về phía đối thủ, gã Sablanca tộc Tiger khí chất trầm thấp kia.
Đúng là một tên phiền toái!
***
“Anh Arthur!”
Annie nghênh đón Arthur cực kì vui vẻ. Đã đến đây một thời gian dài như vậy nhưng đến bây giờ anh Arthur mới hết bận. Bây giờ Nini cũng đã hiểu chuyện, cô bé biết anh trai đang làm chính sự, có điều bây giờ đã hết bận rộn rồi nên đương nhiên mình có thể kéo anh trai đi chơi. Trong tình hình Subaru không ở nhà thì Nini hiển nhiên không để ý gì tới chuyện răn dạy của ông nội.
Lộ Dao cũng cùng Arthur trở lại phủ đệ của Subaru, có điều nàng tương đối lo lắng cho tình huống thân thể của Arthur. Nghe nói lần này trong thế giới ngầm Abyss các chiến sĩ tham tuyển đã gặp phải đối thủ là nữ yêu mắt bạc cấp bốn mươi lăm.
Mặc dù trước đó nàng đã dùng chiến ca chữa trị để trị liệu cho tất cả mọi người đều nhưng đương nhiên đối với Arthur thì nàng phải có đãi ngộ đặc biệt khác những người khác.
“Được rồi, trước hết vào trong phòng đã, mệt chết rồi. Em còn phải thay quần áo”, quần áo trên người Trâu thần côn đều bị nước của hồ băng chỗ nữ yêu mắt bạc làm ướt đẫm. Mặc dù đã bị nhiệt độ cơ thể làm cho gần khô rồi nhưng khi mặc trên người vẫn rất khó chịu.
“Ơ, sư tổ còn chưa về sao?” Đi được vài bước Trâu Lượng mới nhớ ra hỏi.
Nini lắc đầu, hạ nhân đi theo bên người vội nói, “Tế ti Arthur tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi một chút đã, lão gia tham gia hội nghị có thể về muộn một chút“.
Trâu thần côn
Gật gật đầu như đang suy nghĩ gì đó. Xem ra lần thi đấu tuyển chọn này mấy Shaman cũng đấu đã rất quyết liệt. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh là một dòng chảy ngầm, nhất định sẽ cần thời gian rất dài mới đưa ra kết quả được.
***
“Khảo nghiệm đúng không?”
Hồng y đại chủ tế O'Veran thay mặt cho Subaru tự tin đứng lên.
“Nếu tỉnh Thần Ân các vị lo lắng cho năng lực của Arthur thì có thể dùng một lần khảo nghiệm để kiểm nghiệm“.
Nếu như không phải việc đề bạt cần bốn Shaman phía nam toàn bộ đồng ý thì ngay cả O'Veran cũng không muốn nể mặt mấy tên Thần Ân kiêu ngạo này.
Vấn đề nan giải như vậy được đối phương nói ra thì chỉ có một mục đích: Thông qua công tác thực tế để khảo nghiệm năng lực.
Lúc trước Subaru đã ám chỉ cho O'Veran, là những người thuộc cùng phe phái, đương nhiên O'Veran phải hiểu các ám hiệu tế nhị này. Sau khi nói xong, O'Veran liếc mắt thấy Subaru không hề thay đổi nét mặt, có nghĩa là hắn ngầm đồng ý.
Xem ra lần này biểu hiện của hắn có thể được thêm một vài điểm trong lòng Shaman Subaru. Với suy nghĩ của O'Veran, nếu đưa ra khảo nghiệm thì mình phải tính toán sắp xếp khảo nghiệm như thế nào, nội dung khảo nghiệm ra sao và phản ứng tiếp theo của đối phương để đối phó cho hợp lí.
Hắng giọng, O'Veran đang định nói ra ý nghĩ của mình thì đột nhiên Hồng y đại chủ tế Mãnh Hổ của tỉnh Thần Ân vừa ngồi xuống lại đứng lên lần nữa, “Hồng y đại chủ tế O'Veran nói rất đúng. Với sự công chính nghiêm minh của đại nhân Subaru tỉnh Thần Diệu thì nếu là khảo nghiệm sẽ không nên tiến hành trong tỉnh Thần Diệu. Ở đây ta có một đề nghị“.
Một câu nói đã hoàn toàn chặn ngang họng O'Veran. Ánh mắt Mãnh Hổ đưa mắt nhìn O'Veran sắc mặt ầm trầm trước mặt. Tay phải chống xuống mặt bàn, Mãnh Hổ mỉm cười, khí thế bức người.
“Tại cực bắc tỉnh Thần Ân chúng ta có một thành phố tiếp giáp với man tộc tây bắc. Nơi đó hàng năm bị đám người hoang dã cướp bóc làm phiền, dân chúng thiệt hại rất rất lớn, tín ngưỡng đối với Thần thú cũng hạ xuống cực thấp. Lần này khảo nghiệm của tế ti Arthur có thể lựa chọn chỗ đó. Nếu như có thể đạt được chút thành tích thực tế, nâng cao tín ngưỡng của dân chúng đối với Thần thú và đối với Thần miếu chúng ta thì năng lực của cậu ta sẽ được chứng minh“.
Nói cách khác, nếu qua được cửa này thì Arthur sẽ có thể thuận lợi vượt qua cửa ải tế ti kiến tập, Sablanca tỉnh Thần Ân bên này sẽ không còn tiếp tục gây khó dễ.
Có điều trong lời nói của vị Hồng y đại chủ tế trước mắt này không biết có chôn bao nhiêu mai phục. Một vài người hiểu rõ tỉnh hình tỉnh Thần Ân đều khinh bỉ trong lòng.
Cái gọi là thành phố tiếp giáp với man tộc tây bắc tự nhiên là thành phố biên giới tây bắc của tỉnh Thần Ân - thành Doran.
Bản đồ của đế quốc Mông Gia cơ bản nằm ở trung tâm đại lục, còn khu vực Man Hoang tây bắc thì gồm khu vực thảo nguyên và hoang mạc tạo thành hình trăng khuyết ôm lấy biên giới tây bắc đế quốc Mông Gia.
Nơi bị Man Hoang tây bắc đe dọa lớn nhất là bốn tỉnh bắc bộ, đặc biệt là các thành phố biên giới như thành Ô Mộc, chẳng những gặp phải Man Hoang mà còn giáp với lãnh thổ Phong Chi Quốc. Kể cả khi nội bộ đế quốc thái bình thì những ma sát ở biên giới cũng chưa từng chấm dứt.
Lịch sử và môi trường đã tạo nên tình huống bốn tỉnh phía bắc thua kém bốn tỉnh nam bộ về văn hóa, chính trị và kinh tế nhưng lại có dân phong mạnh mẽ, thường xuyên xuất hiện cao thủ và người mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân người các tỉnh phía bắc xem thường người phía nam, thường xuyên gọi bọn họ là kẻ nhu nhược.
Còn thành Doran là một trong số ít thành phố nam bộ tiếp giáp với Man Hoang, quả thật tình hình tương đối thê thảm. Vũ lực của các tỉnh nam bộ quả thật kém hơn bắc bộ một chút, mà người Man Hoang lại không ngốc, hiển nhiên họ cũng hiểu cần mềm nắn rắn buông.
Cho nên mỗi lần những người dã man tại Man Hoang không đủ lương thực hoặc muốn phát tiết tinh lực thì hầu như tất nhiên sẽ tàn phá khu vực biên giới tiếp giáp với nam bộ một phen. Mà thành Doran là một trường hợp điển hình, hầu như năm nào cũng gặp tai họa.
Thời kì giáp hạt trên thảo nguyên hàng năm, những người dã man không có việc gì làm lại giết tới Doran, thiêu giết cướp bóc không chuyện ác gì không làm. Đoạt tiền, đoạt lương, đoạt phụ nữ.
Ác độc nhất là sau khi cướp xong còn không quên làm một mồi lửa đốt sạch toàn bộ đồ vật, cũng giết sạch những người nhìn thấy để giảm bớt sức chống cự của biên giới Mông Gia cho lần cướp bóc sau.
Tín ngưỡng của dân chúng đối với Thần miếu và Thần thú thấp?
Tế ti Thần miếu, thành vệ và đám quan chức thị chính đã quen từ lâu rồi. Mỗi lần người dã man giết tới thì sau khi nhận được tin tức bọn họ không phải nghĩ đến tăng cường phòng ngự hoặc phái binh đánh lui kẻ thù mà trước tiên nghĩ đến cuốn gói chạy trốn. Dù sao thì tính mạng của chính mình mới là quan trọng nhất. Cũng không phải trước kia chưa bao giờ phản kháng nhưng kết quả là những người kiên trì chống cự đều bị giết sạch. Sức chiến đấu song phương căn bản không thể so sánh.
Đợi người dã man giết xong cướp xong thì đám người này lại nơm nớp lo sợ trở về triệu tập những người chạy nạn rồi tiếp tục làm quan chức và tế ti. Đương nhiên còn phải lau mông sau tai nạn, không quên làm một bản báo cáo đường hoàng trình lên.
Thề chết chống cự, chiến đấu đẫm máu, rốt cục đánh lui kẻ thù vân vân.
Nhưng người bên trên lại không phải thằng ngu, các như thanh tra của đế quốc cũng không phải để trang trí, sự thực thế nào trong lòng mọi người đều rõ ràng. Có điều bởi vì các nhân vật thượng tầng còn bận tranh quyền đoạt vị, hai bên kiềm chế lẫn nhau, hơn nữa mấy thành phố biên giới nho nhỏ bị làm phiền một chút, cướp đoạt chút đồ vật cũng không có ảnh hưởng lớn, vì vậy cũng nhắm mắt cho qua.
Trong tình hình này, người dã man vừa đến thì đám người của Thần miếu cũng chạy trốn hết, bất cứ người dân nào thì cũng không thể còn kiên định tín ngưỡng nữa.
Vũ dũng của Thần thú ở đâu? Sự ban phúc đối với con dân ở đâu?
Tín ngưỡng? Tín ngưỡng cái con bà nó! Truyện được copy tại Truyện FULL
Trăm họ rất chất phác, ngươi có thể để cho họ ăn no mặc ấm, cuộc sống hạnh phúc thì họ sẽ tín ngưỡng ngươi, nếu không tất cả đều là phét lác. Đặc biệt là tại thành Doran biên giới người dân luôn ăn bữa sớm phải lo bữa tối thì càng như vậy.
Muốn nâng cao tín ngưỡng của dân chúng là dễ lắm sao?
Có thể nói đề nghị của Mãnh Hổ tuyệt đối là rắp tâm hại người.
Nhưng Subaru bên này muốn giúp Arthur tiến thêm một bước thì lại không thể không tiếp chiêu này.
Khảo nghiệm, chẳng lẽ Arthur còn sợ khảo nghiệm? Subaru vẫn tương đối tin tưởng vị đồ tôn này của mình. Mỗi lần có việc gì hắn đều chứng minh hắn không phụ kì vọng của mình.
Khảo nghiệm cũng là một loại rèn luyện và nâng cao, chỉ cần qua được cửa này thì việc Arthur bay cao sẽ không còn có bất cứ vấn đề nào. Con đường phía trước sẽ hoàn toàn bằng phẳng.
Nhìn thấy sự bình tĩnh lộ ra trong ánh mắt Subaru, O'Veran có chút kinh ngạc. Loại vấn đề khó này ngay cả hắn có kinh nghiệm cầm quyền phong phú cũng cảm thấy khó khăn, chẳng lẽ Shaman Subaru không hề lo lắng gì cho Arthur sao?
Hay là bởi vì sự tự tin và quyết đoán mạnh mẽ của một Shaman không cho phép hắn tỏ ra yếu thế trước đối thủ Sablanca?
Thu lại ý nghĩ trong lòng, Hồng y đại chủ tế O'Veran vừa hít vào một hơi định nói chuyện thay Subaru thì chợt thấy tay phải Subaru nhẹ nhàng vỗ lên bàn rồi dùng âm thanh bình tĩnh và ung dung trả lời đối thủ tỉnh Thần Ân.
“Ta thay mặt cho Arthur tiếp nhận khảo nghiệm các ngươi đưa ra“.
Dứt khoát, gọn gàng.