Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 356: Chương 356: Huynh muội




Đương nhiên đạt được đẳng cấp như Sô Câu và Augustus thì đoàn đội cũng không còn giá trị gì lớn.

Đúng rồi, Đại Kim, ta có một người bạn là Bỉ mông cuồng hóa, lúc thăng cấp có kĩ xảo gì không, ta nghe nói Bỉ mông thăng cấp rất khó.” Trâu Lượng nghĩ đến Montmar và Quark.

“Hi hi, nhóc con, ngươi hỏi Đại Kim là hỏi đúng người rồi, tộc Bỉ mông có thể tiến vào cấp vàng sáng toàn Thần Thú đại lục này cũng chỉ có năm người.” Bóng Ma đắc ý nói.

“Hắn có đẳng cấp gì?”

“Cấp đồng thau.”

Đại Kim lục lọi trong thắt lưng không gian của mình một lúc,“Đem cái này cho hắn, đối với việc thăng cấp sẽ có giúp đỡ nhất định, còn có thành công hay không thì phải xem chính bản thân hắn rồi.”

Trâu Lượng cảm ơn, mặc dù không biết là thứ gì, nhưng nghĩ đến là dùng cho tộc Bỉ mông, loại trợ giúp này sợ rằng cũng chỉ có loại quan hệ như bọn họ mới có được nếu không căn bản là không có. Bỉ mông vàng trên Mông Gia một tên cũng không có, cũng là đem đến sự buồn bực cho tộc Bỉ mông.

Trâu Lượng đợi lão Tà một lát, nhưng mãi không đợi được cũng chỉ có thể rời đi. Ở Thông Thiên Cảnh cũng không thể được tính là người mới, cũng phát hiện ra một số tình hình ở đây, khắp nơi đều là bè cánh, không dễ dàng giao tiếp với nhau, giữa bọn họ luôn có sự cảnh giác với nhau, rất khác so với Thú Linh Giới.

Mông Gia trong tia nắng bình minh, một hàng xe ngựa đang tiến vào Đế Đô, đi về phía phủ đệ của giáo hoàng vừa mới ban cho, Hebrew phủ.

“Ngũ muội đến rồi” Trâu Lượng chuẩn bị cùng với Lộ Giao và những người khác của các tỉnh phía nam tập trung ra ngoài thành, bắt đầu đợt đặc huấn ngày hôm nay, không nghĩ tới Randy kích động chạy tới thông báo Avril đã sắp đến phủ rồi.

Trâu Lượng mỉm cười, đây là hẹn trước với Arvil, các của hàng thú linh Daros vào Jerusamer đang từng bước đi vào ổn định, thị trường lớn như đế đô có thể bỏ qua sao?

“Buenaven, Murphy các người đi trước đi, có lẽ ta tới chậm một chút.” Trâu Lượng quay đầu lại nói vơi những người đang đợi hắn, không thể chỉ vì việc của hắn mà khiến tất cả mọi người đều đến trễ.

“Vậy bọn ta đi trước” Murphy gật gật đầu.

Buenaven cười nham hiểm”Lại có người đẹp đến rồi? Dù sao ngươi cũng là người đầu tiên thông qua, đi hay không không quan trọng.”

“Đó là ngũ muội của ta!” Trâu Lượng dở khóc dở cười cho tên kia một cái cùi chỏ. Bueneven khoa trương ôm bụng lùi ra mấy bước, làm cho Quark và Riera những tên chỉ sợ thiên hạ không loạn cùng nhau cười lớn.

“Được rồi, các người mau đi đi.” Trâu Lượng ngẫm nghĩ một lát nói với Bueneven:“ Nếu một giờ sau ta không đến, giúp ta xin phép một tiếng.”

Về lễ tiết cũng cần chú ý một chút mặc dù đã qua thông qua, Trâu Lượng không muốn tùy tiện làm gì đặc biệt, Neberro đã đưa văn kiện xuống hắn đương nhiên cần phối hợp một chút.

“Xem xem, bị nói trúng rồi...” mọi người ngồi trên xe ngựa đi ra khỏi thành trong tiếng cười vang. Trâu Lượng và Randy, Cote còn có Ernest một đám anh em cùng đi ra gặp Arvil, từ sau việc ở Doran thành không có thời gian về Jerusamer nói thật bọn họ đối với ngũ muội cũng có chút nhớ mong.

Trong phòng khách yên tĩnh, Arvil đang một mình yên lặng đứng đợi. Từ trong phòng khách có thể nhìn ra khu vườn phía sau, tuyệt đối là những gia tộc lớn mới có khí thế như vậy, một bố cục ưu nhã tươi đẹp, trong hành lang và sân vườn rất nhiều loại cây cỏ được tạo hình, bên ngoài còn có thể nhìn thấy thấp thoáng sân tập võ.

Nhà của Arvil ở Jerusamer cũng là một gia tộc lớn, phủ đệ tuyệt đối hoành tráng, nhưng so với nơi này của Arthur thì tụt lại phía sau. Nói cho cùng thì cũng là đế đô, lại còn là giáo hoàng đích thân ban tặng, cảm giác chi tiết, bố cục đều cao hơn một bậc, hoàn toàn có khí thế, phong cách của đế đô. Ánh sáng ban mai từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên một màu vàng óng trên sân đình, hoa có như bừng bừng sức sống. Ánh sáng đó cũng chiếu lên khuôn mặt của Arvil làm gò má của nàng ửng lên sáng bóng như đồ sứ, làn da mịn màng dường như phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Lúc này đôi tay nàng đang nắm ra sau lưng, đột nhiên nhìn thấy trên phòng khách một hàng chữ cổ:“ Hữu dung nãi đại, vô dục tắc cương!”

Từ lúc mới gặp hắn chỉ là một tộc Bear không tiếng tăm gì đến hôm nay từng bước từng bước trở thành anh hùng trong mắt muôn người. Hiển nhiên tám chữ này không chỉ là ý nghĩa hiện ra bên ngoài mà còn có một tầng ý nghĩa thâm sâu hơn nữa. Arvil trên miệng luôn mang theo một tia điềm tĩnh, mỉm cười, hai tay nắm sau lưng hơi cúi người, động tác vô thức này lại như khiến cho thiếu nữ tộc Rabbit này càng thêm đáng yêu, lại còn những đường cong hoàn mỹ đều bày ra.

“Ngũ muội, đang xem cái gì đó?”

Tiếng bước chân vội vàng, Trâu Lượng, Cote, Randy, Patrice, Ernest đều tiến vào, nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu bướng bỉnh của tộc Rabbit đang hơi cúi người tập trung nhìn vào tám chữ trên vách tường. Chỉ là một động tác bình thường, nhưng hợp thêm với cảnh tượng lúc này, thiếu nữ ngắm chữ, ánh dương trong sáng đem đến cho người ta cảm giác một nét nghệ thuật đẹp trang nhã.

Trâu Lượng mỉm cười:“ Tộc Rabbit thường xuất hiện người đẹp, nhưng người đẹp có khí chất dịu dàng, lại có năng lực sự nghiệp như Arvil đây thì không nhiều.”

“Đại ca!” vừa nhìn thấy Trâu Lượng, khuôn mặt Arvil ửng hồng. Gấp gáp đứng dậy hai tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lại áo quần bị động tác vừa rồi làm nhăn nhó.

“Vi Vi, trong mắt ngươi chỉ có đại ca, còn bọn ta thì sao?” Randy và Cote ở bên cạnh giả ý không công bằng.

“Nhị ca, tam ca, tứ ca, Patrice gần một tháng rồi không gặp, mọi người vẫn tốt chứ?” Arvil cười ngọt, đưa tay phất lọn tóc trên mặt, lộ ra sóng mắt long lanh.

“Thế còn được, gọi vậy trong lòng ta cũng thoải mái.” Randy sờ cằm đắc ý.

“Mẹ cái mặt mèo lớn nhà ngươi,“ Cote đẩy hắn một cái:“ Không thấy muội muội đứng nãy giờ à? Không mau đi pha ít trà ngon lại đây!”

“Sao lại là ta?” Randy bực mình là lớn, kéo theo Patrice đang đứng cười trộm bên cạnh đi chuẩn bị trà nước.

Thật xấu hổ quá Vi Vi, phủ này của ta cũng là mới dọn vào không có người hầu gì, đến cơm cũng là mấy huynh đệ cùng nhau nấu”

Trâu Lượng cũng có chút xấu hổ kéo Arvil, lại gọi Ernest và Cote đang đứng đó cùng ngồi vào cái bàn tròn trong phòng khách.

Thực tế người của thần miếu cũng có ý đưa đến cho Trâu Lượng một ít người, nhưng Trâu Lượng nghĩ nhà của mình đến lúc cần thì tự mình tìm người thì tốt hơn nên đã từ chối khéo. Đến bây giờ trong nhà này chỉ có vài người trong đoàn tế ti chiến ca, thêm mấy anh em ở Jerusame, thêm nữa cũng chỉ là mấy kẻ được đặc huấn, nên căn nhà có thể chứa ngàn người này chỉ sống vẻn vẹn chưa đến một trăm người, đúng là có hơi ít.

Arvil hai mắt ung dung nhìn Trâu Lượng một lúc, sau đó lại nhìn Cote, Ernest:“Đại ca, các người đều là anh hùng”

Trâu Lượng lắc lắc đầu phá lên cười:“Ha ha, không được mèo khen mèo dài đuôi như vậy.”

“Đây là sự thật mà, mỗi người dân Gia Mông đều tự hào vì mọi người.” Arvil mỉm cười, hai mắt cong thành hình trăng khuyết đáng yêu.

“Ngươi đó, phân tiệm ở đế đố chắc là đã chuẩn bị đâu vào đó rồi chứ.”

Trâu Lượng cười đắc ý, chọc cho Arvil đưa tay vuốt vuốt chóp mũi, hành động thân mật này hai người quá quen nên coi như chuyện bình thường.

“Em làm việc anh cứ yên tâm.”

Đối với chuyện làm ăn là bôi nhọ bọn Cote, nói thẳng ra càng hiểu Arthur càng cảm thấy bội phục trong lòng, dường như căn bản là không có việc gì hắn không làm được, trong mắt bọn Cote, tế ti chiến ca, chỉ huy, thương nghiệp...đều là những việc với tay không tới, nhưng Arthur thì lại thuận buồm xuôi gió như thế.

Nhìn Ruman vụng tay vụng chân rót trà cho mọi người không cẩn thận nhúng ngón tay vào li trà bị bỏng đến la lên, Arvil cũng không cười không được, nàng không cười còn đỡ, vừa cười lên càng làm cho Ruman kia càng thêm ngốc.

“Mẹ, chưa nhìn thấy người đẹp lần nào à?” Cote nhịn không được đá một cái.

Ruman gãi gãi đầu vừa bò vừa chạy đi mất. Mọi người đều đã trưởng thành. Arvil cũng dần trưởng thành, khí chất của mặt trăng của một tộc cũng dần biểu hiện ra, trở nên càng xinh đẹp.

“Thời gian này cần đặc huấn, thời gian của ta hơi ít, sự tình cụ thể cần Vi Vi lưu tâm một chút.”

“Yên tâm đi, cứ tính là vì phần hồi môn hậu hĩ người ta cũng cần phải nỗ lực chứ.” Arvil cười, hơi lộ hàm răng trắng như sứ, đùa lại Trâu Lượng.

“Ô đúng rồi, ta có đem đến một ít nô bộc có thể tin tưởng, là nữa đại ca lựa một chút đi.” Truyện được copy tại Truyện FULL

“Ngũ muội đúng là tri kỉ”

Một đám đại lão gia đặc biệt là Ernest tộc Bear, còn Ruma, Trâu Lượng đều vui vẻ. Dù là nói tự mình động tay cơm no áo ấm nhưng bây giờ Arvil đã tìm được người ở, mọi người về sau càng đỡ lo rồi, cũng có thể coi như là hưởng thụ cuộc sống quý tộc cơm đưa tới miệng rồi.

“Người thì ta không cần xem nữa. Vi Vi, người mà em tìm ta yên tâm.”

Mở tiệm ở đế đô là điều phải làm nhưng nước ở đế đô quá sâu, đen có trắng có đặc biệt là vẫn bị gia tộc Gabriel lũng đoạn, Trâu Lượng tính là đã nhúng một chân vào. Nếu là một cửa hàng bình thường thì thôi, nhưng tiệm thú linh của Trâu Lượng đúng là quá kinh người, rất nhiều việc không được dễ dàng, nếu đổi là Arthur lúc trước thì không có tư cách, nhưng hiện nay đã không còn như xưa, hắn cũng không phải là một tế ti thực tập nho nhỏ trước kia nữa.

Trâu Lượng sờ sờ cằm, nhìn vào mắt Arvil, mọi người đều là người thông minh sắc sảo, trên thương trường Arvil chính là người có khứu giác tốt nhất.

“Tình hình cụ thể cần phải dựa vào Vi Vi đi thu xếp rồi, ta sẽ giúp em nghĩ phương pháp thu hút khác hàng sáng tạo và tuyên truyền.”

“Phương pháp sáng tạo và tuyên truyền?” Arvil nghiền ngẫm một lát những từ ngữ mới lạ, hiểu được ý của đại ca, xem ra đại ca lại có điều ngạc nhiên lớn cho mọi người rồi.

Ernest cùng Cote ở bên canh uống trà cười hê hê, bọn họ đang nghĩ đại ca ở đế đô mở cửa hàng đến lúc đó càng vui, không có việc gì làm có thể đi dạo.

Trâu Lượng dường như một mắt đã nhìn ra ý nghĩ của bọn họ:“ Cote còn Ruman, Kalou các người không có thời gian rảnh đâu, ngoài việc luyện tập thường ngày đợi cửa hàng mới khai trương nhất định là cần người hộ vệ, đến lúc đó phía chiêu mộ người và luyện tập đều giao cho các ngươi.”

Cote và Randy đều là người của các gia tộc lớn ở Jerusamer nghe đại ca nói thế mắt liền sáng lên.

Đại ca muốn tuyển mộ người và thực lực, người đủ rồi thế lực càng mạnh hơn, anh em chúng ta cũng được nước lớn thuyền lên. Nghĩ đến đó, vui mừng không nhịn được.

“Đừng có vui mừng quá sớm, thực lực của các người lúc này không tồi, nhưng vẫy còn thiếu một chút mài luyện, đợi vài ngày ta sẽ dạy các ngươi những thứ ta học được ở đợt đặc huấn, lần này là cường độ cao.”

Một câu nói kích thích hào khí của bọn Randy, vỗ vỗ ngực nói:“ Đại ca yên tâm, anh em chúng ta làm được.”

“Đúng, nhất định không làm đội trưởng mất mặt,“

Ruman và Kalou cũng hưng phấn hô lên. Khổ luyện, chỉ là con trym, có trả giá mới có thu hoạch, luyện tập cường độ cao thực lực của mọi người càng cao thêm một tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.