Sức mạnh là gì?
Đó không phải là chiêu thức đẹp đẽ, không phải hiệu ứng đẹp mắt, cũng không phải đơn thuần theo đuổi sức phá hoại. Bản chất của sức mạnh nằm ở “ Sự thăng bằng” và “Nền móng“. Một tòa nhà cao vạn trượng nếu không có một nền móng tốt thì tất cả đều vô ích, tòa nhà có cao hơn nữa thì cũng có ngày sụp đổ.
Sự thăng bằng chính là nền móng của nền móng. Nếu ngay cả đứng cũng không vững thì còn đánh đấm con mẹ gì nữa? Nhất là khi đánh giáp lá cà quy mô lớn, một khi trượt chân bị ngàn vạn bàn chân đạp lên người cũng đủ chết rồi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cho nên những cao thủ thật sự, không ai xem thường điều này.
Đây cũng là bước đầu tiên trên con đường của cao thủ.
Bước nhập môn của nhập môn, huấn luyện sự thăng bằng!
Ở mặt này, cách nghĩ của Trâu Lượng và Neberro hoàn toàn giống nhau.
Lúc Trâu Lượng mới tới thế giới này cũng từng bắt Ernest cùng đứng tấn với mình. Mục đích chính là lập nền móng vững vàng, gia tăng sức mạnh của hai chân, có được tính thăng bằng cao.
Nhưng phương pháp huấn luyện của Arthur trong quá khứ và huấn luyện đặc biệt của Neberro hôm nay, nếu so về độ khó thì chênh lệch một trời một vực.
Đứng tấn tuy khổ cực nhưng còn có thể tự khống chế. Nhưng phương pháp của Neberro là bắt mọi người đi chiến đấu trực tiếp với uy lực của tự nhiên.
Đẩy con người tới giới hạn chịu đựng!
Những chiến sĩ tham gia huấn luyện đặc biệt cần phải đi ngược dòng thác nước ít nhất trăm mét mới xem như đạt tiêu chuẩn.
Trước tiên không nhắc tới nước sông mùa thu lạnh thấu xương, dưới bàn chân chính là sỏi đá rêu xanh được nước sông mài suốt trăm ngàn năm nên láng bóng trơn trượt. Người bình thường trong hoàn cảnh này đứng còn không vững, đừng nói tới việc phải vác thêm khúc gỗ nặng gấp mấy lần trọng lượng cơ thể mà vẫn chịu được lực chảy mãnh liệt của dòng sông.
Trong ngành sát thủ, Ba Kỳ thật sự vượt xa những người cùng tuổi.
Lúc này Buenaven nói thầm bên tai Trâu Lượng: “Trò này nhìn có vẻ đơn giản nhưng khó chơi vãi. Lúc đó tụi mình còn không vác thêm gỗ, đứng còn được chứ hơi động đậy là muốn té liền“.
Nhìn chằm chằm vào mặt sông chảy xiết lúc nào cũng xuất hiện những xoáy nước dữ dội, trên gương mặt cáo già của hắn lộ ra một đoạn kí ức nghĩ lại vẫn thấy sợ: “Tới đoạn giữa coi chừng nước xoáy. Ở đó là dễ mất trọng tâm nhất, mọi người về cơ bản phải cần mấy ngày mới thích nghi được, cung thủ và liệp ảnh có thể gặp khó khăn rồi!”
Trâu Lượng biết lời của Buenaven không phải là hù dọa, khi nhìn thấy dòng sông này, hắn đã biết đại khái về độ khó, nhưng sao phải xoắn?
Buenaven tuy đang “oán hận” nhưng trong mắt lại lóe lên một tia hưng phấn mờ ảo. Trải qua huấn luyện sự thăng bằng, sự linh hoạt và sự thăng bằng của hắn lại tiến thêm một bước. Điều này quả là không thể tưởng tượng nổi. Vốn cho rằng bản thân đang gặp trở ngại, cần thời gian rất lâu mới có thể đột phá, không ngờ mới mười ngày ngắn ngủi…
Không chỉ Buenaven có cảm giác này, trên thực tế, cao thủ của các đội lúc này hoặc nhiều hoặc ít đều cảm nhận được lợi ích của kiểu huấn luyện đặc biệt này, ngày đầu vốn còn nghi ngờ nhưng đến hiện tại lại ngập tràn mong chờ đợt huấn luyện kế tiếp của Neberro.
Uy quyền được lập nên một cách lặng lẽ.
Ánh mắt của tất cả mọi người giây phút này đều tập trung trên chiến sĩ tộc Báo đang chiến đấu với uy lực của tự nhiên giữa dòng nước chảy xiết.
Ba Kỳ tuy hơi khoác lác nhưng sức mạnh thì không cần phải nghi ngờ. Sau khi vừa bước xuống nước đã thấy cơ bắp nửa thân trên của hắn cuồn cuộn như những dòng suối, sau cùng tạo ra một sức bật mạnh mẽ.
Hai chân mạnh mẽ giẫm trên mặt đá nhẵn bóng dưới đáy sông, như một chiếc ca nô rẽ sóng điên cuồng lao về trước.
Thịch thịch thịch!
Những ngọn sóng lan ra từ sau lưng hắn, cảnh tượng vô cùng đáng kinh ngạc.
“Không tệ nhỉ, sức bật của thằng nhóc Ba Kỳ lại tăng lên rồi“.
Tộc Khỉ tính cách láu cá nhất hưng phấn nhai chuối “Xem ra đã dồn đủ sức, thể hiện đi chứ“.
Đừng trông hắn có vẻ gầy gò yếu đuối, thành tích của hắn là xuất sắc nhất trong cả đội.
Những người được chọn từ miền nam bao gồm Arthur và Murphy đều bình tĩnh, sức mạnh và sự kính trọng cần phải dựa vào biểu hiện của bản thân để chứng minh. Hơn nữa đây cũng là cơ hội để tìm hiểu trình độ của đối phương.
Người đế đô thì nhàn nhã hơn, không phải do bọn họ nhất định biểu hiện tốt hơn Ba Kỳ mà do mỗi ngành được huấn luyện không giống nhau, yêu cầu của Neberro với cung thủ, sát thủ, giáp chiến sĩ, thú chiến sĩ đều khác nhau.
Tuy sức bật của sát thủ Ba Kỳ tương đối tốt, một hơi có thể chống đỡ dòng nước tiến về trước ba mươi mét nhưng thể lực tiêu hao có phần quá nhanh.
Dường như để chứng minh cho suy nghĩ của hắn, tốc độ vùng vẫy trong dòng nước của Ba Kỳ từ từ chậm lại.
Đoạn đường còn lại cần phải dựa vào nghị lực mới có thể hoàn thành. Tốc độ vừa chậm lại, lực cản của dòng nước càng mạnh hơn. Đồng thời càng tiến về trước, khoảng cách đến thác nước càng gần, áp lực của dòng nước càng lớn.
Lúc này, độ khó và tác dụng thực sự của đợt kiểm tra này mới hiện ra rõ ràng. Không những huấn luyện sự thăng bằng cho chiến sĩ mà còn mài giũa và kiểm tra ý chí của chiến sĩ.
Giữa dòng nước chảy xiết, vẻ ung dung trên gương mặt Ba Kỳ của tộc Báo đã biến mất không còn. Một cánh tay đỡ lấy khúc gỗ trên vai, cơ bắp như thép trên lưng, trên ngực, cánh tay căng cứng. Cơ bắp hai bên má cũng căng cứng.
Năm mươi mét … sáu mươi mét … bảy mươi mét, tốc độ của Ba Kỳ ngày càng chậm, đồng thời hắn lựa chọn tránh khỏi vòng nước xoáy mà không dám xông thẳng vào.
“Bà nội nó, mới bắt đầu đã lỡ chơi tới bến rồi!”
“Ha ha, Ba Kỳ, tốc độ của mày không phải nhanh lắm sao? Sao rồi? Chân bắt đầu nhũn ra rồi sao?” Bên bờ sông, những người đến từ miền nam và đế đô đang đứng xem cười to lên. Trước đây Ba Kỳ vì khoác lác nên đắc tội không ít người, không ngờ báo ứng đến nhanh thật.
Ba Kỳ không nói một lời, nhỏ giọng gào lên như muốn dùng hành động để phát tiết toàn bộ buồn bực trong lòng. Bước chân của hắn bỗng nhiên nhanh lên, lao lên lần cuối giữa dòng nước chảy xiết.
“Chắc không sao đâu!” Những người được chọn khác của miền bắc đưa mắt nhìn nhau, thở ra một hơi.
Hôm nay lúc bắt đầu Ba Kỳ đã tung hết sức, không chú ý đến việc phân phối thể lực hợp lí. Nhưng còn may là đợt huấn luyện trước đây không phải là vô ích, xem ra không những có thể thuận lợi vượt qua thử thách mà tốc độ còn hơi nhanh hơn hai ngày trước.
Lúc tất cả mọi người ở đằng xa đều khoanh tay trước ngực bình tĩnh quan sát, cho rằng Ba Kỳ sắp thuận lợi qua được, Neberro bỗng mở miệng.
“Hai ngày nay là lúc thủy triều sông Danube dâng cao”,
“Thủy triều?”
Người được chọn của miền bắc đồng loạt biến sắc mặt.
Mắt thường có thể thấy được nước sông Danube từ từ dâng lên, sóng lớn vô hình đang chảy ngầm bên dưới.
“*&%#!@^*!”
Ba Kỳ chửi tục một câu, khúc gỗ bỗng quay tròn, cả người cũng quay tròn theo dòng chảy ngầm, vội vàng bay vọt lên cao.
Đáp xuống đất thành công!
Đây là phản ứng của sát thủ, người miền bắc lập tức vang lên một trận hoan hô.
Ầm… Khúc gỗ hình trụ rơi xuống đất.
Sát thủ có thể làm được đến mức này thật sự rất khá, ngay cả Neberro cũng gật đầu.
“Ta làm mẫu cho các đồng bào miền nam“.
Giữa tiếng cười lớn thô lỗ ngang ngạnh, Đồng Sư Lelouch của đế đô sải bước dài đến trước cọc gỗ mà Bỉ mông Brodie đến từ miền Bắc đã cắm xuống đất trước đó, thò một tay ra nhấc cọc gỗ dài ba mét rộng hơn một mét lên một cách nhẹ nhàng, múa nửa vòng giữa không trung sau đó mới ung dung đặt lên vai.
Bộ dạng hắn ung dung thoải mái như trong tay không phải là cọc gỗ nặng vài trăm cân mà là một cọng rơm. Lelouch là người có tính cách tốt nhất trong số những người được chọn từ đế đô, không hề kiêu ngạo, mà ngược lại rất thích kết bạn, cũng là người quen biết nhiều nhất ở nơi này.
“Bắt đầu rồi“.
Trong mắt Lelouch lấp lánh ánh sáng, nhe răng cười để lộ hàm răng trắng như tuyết với những người của miền nam và miền bắc.
Một khắc sau, thân thể dũng mãnh của tộc Lion ngồi xổm xuống, gầm lên một tiếng nhún người bay lên, nhảy thẳng xuống dòng nước đang gào thét làm bắn lên những đợt sóng cao tới vài mét.
Lelouch vừa xuống nước, không làm giống Ba Kỳ vội vàng dồn sức để tiết kiệm thời gian mà sau khi hít sâu một hơi ổn định thân mình mới kiên quyết sải những bước dài rẽ nước đi về phía trước.
Bước đi rất vững.
Hơn nữa, mỗi bước chân của hắn dùng sức cực lớn, có thể thấy rõ ràng sóng nước từ thân thể hắn lan ra bốn phía, cuồn cuộn như đang sôi lên.
Kia là…
Trâu Lượng đã hiểu được. Đây có lẽ là hiệu quả do cách sử dụng sức mạnh độc đáo và bộ pháp của Lelouch tạo ra.
Điều này không phải do tốc độ mà là cách khống chế sức mạnh nặng nhẹ. Tuy nhìn có vẻ chậm nhưng thực tế lại không hề chậm, hơn nữa thể lực tiêu hao cũng được điều chỉnh cân bằng.
“Thằng cha đế đô này không dễ chơi đâu, Lelouch có tiếng là người mưu trí nhất trong Lục Sư!” Buenaven vuốt cằm nói “Arthur, anh đừng khoe tài”
“Không sao, cứ thử xem” Trâu Lượng vỗ vai hắn một cái.
Buenaven không tiếp tục khuyên giải, Arthur không phải là người hấp tấp, có lẽ trong lòng đã có tính toán rồi.
Tiếng ầm ầm của thác nước đổ xuống mang theo thanh thế như vạn con ngựa đang phi làm cho nước sông nổi lên hết đợt sóng này tới đợt sóng khác không ngừng đập vào thân thể Lelouch.
Bảy mươi mét…
Tám mươi mét…
Chín mươi mét…
Còn cách mười mét cuối cùng, cũng là mười mét khó khăn nhất vì vị trí này khá gần thác nước. Thủy triều dâng lên làm dòng chảy càng mạnh, còn có thác nước đổ xuống làm áp lực tăng gấp bội.
Lelouch không biết do không đề phòng hay bị trượt chân mà thân thể lắc lư giữa dòng chảy ngầm mãnh liệt.
Những người được chọn của đế đô khẽ biến sắc mặt. Đôi mắt của những người miền bắc và miền nam sáng lên như nhìn thấy kì tích. Lelouch khẽ gầm lên, hạ thấp người xuống làm xung quanh nổi sóng. Thân hình đã đứng vững vàng.
Khoảnh khắc sau, tốc độ tiến về trước của Lelouch bỗng nhiên nhanh hơn.
Một hơi xông qua mười mét cuối cùng, Lelouch một tay vịn vào bờ đá, sau đó “ào ào” một tiếng cả người nhảy ra khỏi mặt nước.
Một bước đạp lên bờ, đáp xuống rất vững vàng, cọc gỗ cắm vào mặt đất, cả quá trình không hề màu mè, cũng không khoe khoang, chỉ là một cú lao tới rất chuẩn nhưng Lelouch cũng không thách thức vùng nước xoáy.
“Đều thấy rồi chứ?” Neberro thong thả nói “Người mới tới luyện tập ba ngày, ngày cuối cùng kiểm tra“.
Ánh mắt của ông ta quét qua khuôn mặt của đám người Arthur và Joyner, miêu nữ của tộc Cat hơi khổ sở sờ tai. Thảm rồi, bước đi trong nước rất khó đó.
“Những người khác cũng đừng tự mãn, tiếp tục luyện tập như nhau, ba ngày sau đừng để bị người mới đến qua mặt“.
Neberro nhắc nhở nhưng mọi người đều không phản ứng, những người này e rằng chả ai phục ai.
“Nghe nói tế ti Arthur đánh bại Ma Sư Yoria, còn tham gia đợt huấn luyện nho nhỏ này sao?”
Người nói chuyện là Shadiwa tộc Rắn, người được chọn từ phương bắc.
Trong lòng Trâu Lượng không kìm được thở dài, chả trách sao hắn ghét loại người mặt hình tam giác, chính là vì sự tồn tại của những tên như thế này. So với tên này, chủ quản William thật sự quá đáng yêu.
“Tế ti Arthur có cần thử xem hay không, nếu bị thương cũng không sao, dòng sông này chảy rất xiết, rất dễ bị thương“.
Người nói là Michiwa, đại tiểu thư của gia tộc Nicolai, giọng nói dịu dàng tràn đầy vẻ thân mật, thể hiện cực kì hứng thú đối với Arthur, thậm chí còn có chút như là sùng bái.
Ở đây có không ít người theo đuổi Michiwa, một câu nói của nàng lập tức khơi dậy ngọn lửa hừng hực. Những ngày nay chưa từng thấy tiểu ma nữ này tốt với ai như vậy nhưng lại có vài tên bị nàng đùa bỡn.
Trâu Lượng mỉm cười, hắn biết ý định của Michiwa nhưng nói thực là sao phải xoắn?
Hiện giờ hắn đã hết chơi những trò con nít này rồi!