Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 591: Chương 591: Mở màn quyết chiến




Trong tình hình này, những khuyết điểm tích lũy nhiều năm qua của đế quốc Mông Gia đã bùng nổ toàn diện, các vấn đề như tố chất chiến sĩ không đồng đều cũng lộ ra, bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ.

O'Donna cũng bất đắc dĩ mới phải lui lại, nếu không toàn quân sẽ thật sự bị diệt, Sally cũng đồng ý.

Nhưng trên thực tế bọn họ vẫn phạm phải một sai lầm cực kì nghiêm trọng. Trong lúc này lẽ ra chỉ có thể tử thủ đợi tiếp viện, cho dù phải chiến đấu tới người cuối cùng.

Đáng tiếc là Titan đã chết trận, cái nhìn của mỗi người đối với chiến tranh đều bất đồng.

O'Donna và Sally cảm thấy Mông Gia là địa bàn của họ, có thể để kẻ thù vào trong nước rồi chậm rãi tiêu hao kẻ thù, nhưng họ đã không nhớ đến một câu: Binh bại như núi lở.

“Quân đoàn trưởng O'Donna, thư cầu cứu đã được đưa đến đế đô. Chúng ta cần tập kết nhiều quân đội hơn, đặc biệt là phải tìm được biện pháp giải quyết Long Ma!”

Mấy ngày nay Sally cũng rất lo âu.

“Thật sự không được thì chúng ta lại lui lại, số quân hiện nay của chúng ta hoàn toàn không đủ phòng ngự“.

O'Donna cũng rất đau đầu, “Ta đã lệnh cho Công hội nhà mạo hiểm điều nhà mạo hiểm tới tham gia chiến tranh, phía sau đã là đất đai của Mông Gia, chúng ta không thể lùi nữa, chỉ có thể dựa vào thành trì tác chiến“.

“Nhưng...”

Sally cười khổ, ngay cả pháo đài chiến tranh cũng không ngăn chặn được, nói gì đến một thành phố.

Lúc này lính truyền lệnh của Giáo đình đã đến.

“Quyền quân đoàn trưởng O'Donna nghe lệnh, từ bây giờ ngài tiếp nhận vị trí quân đoàn trưởng quân đoàn Chói Lọi, Sally là phó quân đoàn trưởng, tử thủ thành Bado. Viện binh sắp đến, lui lại sẽ xử theo tội phản quốc!”

Đây chính là mệnh lệnh cuối cùng của Giáo hoàng.

O'Donna và Sally chỉ có thể nhận lệnh, có điều bọn họ hoàn toàn không biết trận chiến tranh này phải đánh thế nào.

Sức mạnh của họ không hề yếu, chỉ tiếc bọn họ thiếu một thứ, đó chính là niềm tin!

Tin thắng lợi từ thành Doran cũng đã truyền tới đế đô nhưng vẫn không thể xua tan đám mây đen pháo đài An Tây thất thủ. Mọi người đều cảm thấy lẫn lộn, vì sao chiến sĩ cấp kim cương vô địch lại đột nhiên rơi xuống từ thượng đỉnh thắng lợi, hơn nữa chỉ một lân mà đã rơi thẳng xuống địa ngục, còn quân đoàn Rực Lửa vẫn thua chạy liên tiếp lại thực hiện được một cuộc lội ngược dòng nghiêng trời lệch đất, Yoria với danh xưng thần sấm lại bị Arthur đích thân cắt đầu, đại quân dã nhân man hoang của hắn cũng bị đánh hoa rơi nước chảy.

Bây giờ tỉnh Thần Ân ngược lại trở thành nơi an toàn nhất trong đế quốc. Thành Doran sẽ là nơi cuối cùng bị chiến tranh lan đến, cho dù cả Mông Gia bị đánh hạ.

Những người từ Doran trốn tới các nơi lần này thật sự chỉ còn đường khóc. Lúc này mọi người đành phải mê tín, thành Doran không có tường thành chắc chắn và quân đội mạnh mẽ lại có thể ngăn cản đại quân Man Hoang. Vì sao? Vì đó là thành phố được thần ban phúc, là tòa thành mặt trời không lặn thực sự.

Bây giờ một góc của đế quốc Mông Gia không gì phá nổi đã bị phá vỡ, tỉnh Thần Nguyệt lộ ra trước mặt đại quân của đế quốc Saron. Đây vẫn còn là thứ yếu, hiện nay đáng lo nhất chính là chiến trường trung ương của Giáo hoàng, nếu như đế quốc Saron tập kích từ phía sau thì đúng là thật sự xong đời.

Trong pháo đài Thở Dài, Giáo hoàng thật sự đang thở dài.

Chiến tranh đã diễn ra nhiều ngày như vậy, ai cũng thấy được thế mạnh của đế quốc Hannibal. Nếu như chiến sự còn không có chuyển biến thì Mông Gia sẽ thật sự rơi vào nguy hiểm.

Bây giờ Mông Gia giống như là một con hổ giấy đang nhe nanh múa vuốt, chỉ dựa vào một lịch sử và quá khứ huy hoàng, một khi kẻ thù biết được tình hình chân thực của nó thì nguy cơ thực sự cũng đã đến.

Benedict mười lăm cũng không nghĩ tới Hỏa yêu vương mượn thân thể loài người vậy mà còn có thể sử dụng sức mạnh như vậy. Bây giờ thì Mông Gia rơi vào cảnh giật gấu vá vai rồi.

Quân đoàn Thánh Kị chống lại Phong Chi Quốc và Phong yêu vương Phong Thác, có thể giữ vững cục diện đã xem như không tồi. Neberro cũng biểu thị không thể tiếp viện, Benedict mười lăm cũng không có cách nói gì. Bất kể Neberro thật sự hữu tâm vô lực hay là cố ý làm vậy thì hiện nay cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đại thắng Man Hoang xem như một vui mừng ngoài ý muốn. Benedict mười lăm rất rõ ràng chất lượng của quân đoàn Rực Lửa như thế nào, nhưng vẫn có thể đánh tan đại quân Man Hoang. Vì Man Hoang quá yếu sao?

Có thể làm cho Phong Chi Quốc tan tác mà về, hiển nhiên Man Hoang không phải đồ bỏ. Vậy mà Man Hoang vẫn thất bại trước quân đoàn Rực Lửa, tài năng chỉ huy và vai trò lãnh tụ của Arthur đã được thể hiện đầy đủ.

Hổ Tà cũng đã nghỉ ngơi, thế hệ già đang dần dần bị loại bỏ. Hổ Tà có thể lùi nhưng ông lại không thể, vì ông là Giáo hoàng.

“Truyền mệnh lệnh của ta, chỉnh đốn quân đoàn. Ngày mai ta phải chiến đấu một trận với Huyền Diệp và Hannibal!”

Benedict mười lăm đã đến lúc không thể không chiến.

“Vâng, thưa bệ hạ!” Bott nói cung kính. Chiến tranh phát triển đến nước này, Giáo hoàng phải làm ra chuyện gì đó, nếu không sẽ thật sự không giữ được.

Pháo đài Huy Hoàng, Neberro cũng không phải muốn giữ quân mà là bất đắc dĩ. Phong Thác gây ra áp lực rất lớn, chia quân không giải quyết được vấn đề mà chỉ suy yếu sức mạnh của chính mình. Thắng bại của trận chiến tranh này không nằm ở Saron, cũng không nằm ở nơi này của hắn mà là nằm ở chỗ Giáo hoàng. Chỉ cần Giáo hoàng có thể thắng thì nơi khác đều là vấn đề nhỏ, nhưng nếu như Giáo hoàng không thể chiến thắng Hannibal thì dù những nơi khác đều thắng cũng không có tác dụng gì.

“Tại sao ta lại cảm thấy tình hình không ổn nhỉ? Cứ như vậy chẳng phải là chúng ta sẽ hai mặt thụ địch sao?”

Sau khi pháo đài An Tây thất thủ lòng tin của Gregg cũng thay đổi nhanh chóng, hắn cũng không biết nên làm thế nào.

Neberro thở dài, “Giáo hoàng chắc chắn phải sử dụng sức mạnh thực sự rồi, chỉ có điều đối mặt với sự mạnh mẽ của Hannibal, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết. Nếu Giáo hoàng thắng thì đế quốc Saron sẽ không phải vấn đề“.

Một nửa câu còn lại Neberro chưa nói, nếu như chiến trường chủ lực thất thủ thì Mông Gia thật sự sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

Nếu như thật sự đến nước đó thì Neberro chỉ có thể lấy pháo đài Huy Hoàng làm trung tâm, giữ lại một tỉnh rồi tính tiếp. Lúc đó binh lực sẽ trở thành điều quan trọng nhất.

“Đúng là không nghĩ ra, thằng Yoria đó không phải Lôi yêu vương sao? Tại sao lại bị Arthur giết? Đúng là gặp ma giữa ban ngày!” Gregg lại bắt đầu nhổ nước bọt.

Neberro lại không cảm thấy bất ngờ, đối mặt với Phong Thác hắn cũng có đầy đủ lòng tin. Vấn đề Titan gặp phải thì lại không phải vấn đề đối với hắn. Nói thật ra Neberro không hề đặt đế quốc Saron trong mắt, sức mạnh của quân đội Saron rất yếu, chỉ có điều cái chết của Titan và trò tâm lý chiến của Long Ma đã quyết định đến cục diện chiến tranh. Nếu là hắn, hắn có đầy đủ tự tin giết chết đối phương.

Chỉ có điều Neberro không muốn làm tốt thí. Kế thừa Mông Gia dĩ nhiên là hi vọng của hắn, nhưng đại cục trước mắt còn chưa rõ ràng, trước cục diện trở nên trong sáng thì hắn không hề muốn phát lực.

Bên phía đối diện chỉ sợ Phong Thác cũng có ý nghĩ như vậy. Mặc dù song phương đều ra vẻ đang quyết chiến nhưng kỳ thực chỉ là giờ cao đánh khẽ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trong bốn yêu vương, Hỏa yêu vương cáu kỉnh cấp tiến, tự cho là đúng, Phong yêu vương tỉnh táo tự phụ nhất, còn Lôi yêu vương mặc dù nôn nóng nhưng cũng không thiếu trí mưu. Yoria cũng là một nhân vật, không nghĩ tới khi đối mặt với Arthur hắn lại không chịu được một đòn như thế. Neberro cũng hơi khó hiểu, nhưng hiện nay hai chiến trường đều đã có kết quả, hắn biết Giáo hoàng không thể tiếp tục chờ đợi nữa.

Giáo hoàng đang đợi ba chiến trường khác có kết quả thắng thua sau đó mới ra tay, nhưng cục diện hiện nay đã ép ông phải ra tay trước. Từ góc độ nào đó thì đây cũng là cục diện Neberro muốn nhìn thấy nhất.

Mỗi người đều có cân nhắc đối với sức mạnh và cục diện của riêng mình.

Người khác có thể đợi nhưng Benedict mười lăm không đợi được, bởi vì ông ta là Giáo hoàng!

Cuộc chiến quan trọng nhất của chiến tranh đã mở màn. Huyền Diệp vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến của Giáo hoàng, Hannibal không hề sợ chiến tranh. Huyền Diệp phải chiến thắng Mông Gia một cách thuyết phục, bởi vì hắn có thực lực này. Chiến thắng quân đội mạnh nhất của Giáo đình, hoàn thành lần lột xác cuối cùng của quân đoàn Hannibal tung hoành vô địch.

Người mạnh chính là người trở nên mạnh hơn trong khiêu chiến.

Trong đại doanh, Huyền Diệp nhìn mấy trăm tướng lĩnh cấp vàng sáng trở lên, “Ngày mai chúng ta sẽ đạp lên sự huy hoàng ngàn năm của Giáo đình để trèo lên thượng đỉnh. Các ngươi có lòng tin không?”

Trong ánh mắt tất cả mọi người đều bùng cháy chiến ý mãnh liệt nhất. Uy danh và sự thần bí của Giáo đình đã không thể ngăn cản khát vọng chiến thắng của họ.

Trời vừa tờ mờ sáng kèn lệnh tập kết đã vang lên. Quân đoàn Hannibal chỉnh tề triển khai, bên đối diện quân đoàn của Giáo hoàng cũng ra khỏi pháo đài. Đây sẽ là một chiến dịch được đưa vào sử sách.

Huyền Diệp cưỡi ngựa đi đầu, phía sau là hàng loạt chiến sĩ vàng tối vàng sáng. Các chiến sĩ Hannibal có khát vọng đẫm máu đối với chiến tranh.

Bên kia, đoàn kỵ sĩ trật tự danh chấn thiên hạ của Giáo đình cũng đã đi ra, đây là tượng trưng của vô địch, hơn nữa lần này Giáo hoàng Benedict mười lăm còn ngự giá thân chinh.

Trong những trận chiến đấu do Giáo hoàng đích thân dẫn quân, đoàn kỵ sĩ trật tự chưa từng thất bại, thánh chiến là vinh quang!

Hàng triệu đại quân giàng co nhau, quân đội che kín mặt đất.

Cảm xúc trong lòng Huyền Diệp Hannibal cũng đang cuồn cuộn, ước mơ đời đời của Hannibal sắp được thực hiện trong thời đại của hắn. Đánh bại Mông Gia, đánh bại Giáo đình, lập nên cơ nghiệp vĩ đại. Sau hôm nay Hannibal sẽ thay thế Giáo đình trở thành vua của thế giới.

“Các dũng sĩ Hannibal, hôm nay, ở đây, chúng ta sẽ chinh phục thế giới!”

Huyền Diệp giơ thanh kiếm trong tay lên, các chiến sĩ phía sau hoan hô vang dội như sóng biển.

Khí thế và sức mạnh của Hannibal đã đến thượng đỉnh, không thể ngăn cản. Trên Đại lục Thần thú đã không còn thứ gì có thể ngăn cản bọn họ.

Giáo hoàng nhìn quân đội phía trước, phía sau là các kị sĩ thánh chiến nội đình và Bích Tú, sau nữa là đoàn kị sĩ Giáo đình vẫn bí mật bồi dưỡng. Trận chiến này không thể tránh né, cho dù phải hy sinh tính mạng.

Là Giáo hoàng, ông đã chờ đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi.

Giáo hoàng dần dần bay lên, trên người bắt đầu tỏa ra ánh sáng. Tiếng hò hét như thủy triều của Hannibal tạo thành sức ép không khí tràn tới, gương mặt hiện đầy nếp nhăn của Giáo hoàng dần dần giãn ra. Thời gian đang quay ngược trên người Giáo hoàng, Benedict mười lăm tựa hồ đã khôi phục lại thời kỳ thượng đỉnh ba mươi tuổi.

Không sai, là thanh xuân, là sức mạnh.

Đó là Giáo đình thiên hạ vô song, đó là người phát ngôn của thần: Giáo hoàng!

Quyền trượng của Giáo hoàng chỉ vào kẻ thù, mặt đất lập tức run rẩy.

Quân đoàn Hannibal đã bắt đầu khởi động nhưng Giáo hoàng lại chưa phát động mệnh lệnh công kích.

“Bất cứ dị đoan nào đều sẽ phải tiếp nhận cơn giận của thần!”

Âm thanh truyền khắp chiến trường không hề trở ngại, không thứ gì ngăn cản được. Mà cùng với sự giận dữ của Giáo hoàng, mặt đất chấn động, đoàn kị sĩ tiên phong của Hannibal ngã dúi dụi. Khe nứt xuất hiện trên mặt đất, dường như mặt đất cũng cảm nhận được sự giận dữ của Giáo hoàng.

“Ta nói, những tín đồ kiên định sẽ nhận được vinh quang của Thần thú!”

Quyền trượng chỉ lên không trung. Không trung đang bị mây đen của đại chiến bao phủ bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu xuống trên người các chiến sĩ, sức mạnh tràn ngập thân thể mỗi người.

“Thần thú vinh quang!”

“Thần thú vinh quang!”

Tất cả mọi người rút kiếm ra, đại quân ầm ầm lao về phía kẻ thù.

Bọn họ là Giáo đình bất bại, bọn họ đại biểu cho ý chí của thần.

Đây là trận chiến quyết định vận mệnh của đại lục, rốt cục đã mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.