Trâu Lượng đột nhiên ngồi xuống như bị giật mình, con sói lập tức kêu thảm rồi vội vàng chạy ra. Thì ra trong lúc ngồi xuống người nào đó đã dựng quyền trượng của mình lên, chỉ cần lệch ra một vài cm thì lần va chạm này có thể sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“Ai da, sợ chết ta rồi, tế ti động khẩu không động thủ!”
Vốn hình ảnh giả bộ như thật này bị tiếng cười của Annie phá hoại mất, bé con này hoàn toàn không biết sợ là thứ gì.
Murphy cũng không dám làm to chuyện, mặc dù không biết đối phương có thân phận gì nhưng nếu như để Annie bị thương trước mặt hắn thì hắn cũng khó thoát khỏi liên quan.
“Doff, nói một lời cho nhanh, hoặc là chết, hoặc là lùi!”
Murphy trầm giọng nói, hắn không thích làm loại chuyện này nhưng nợ tình thì vẫn phải trả.
Trong lòng Trâu Lượng cũng có chút thiện cảm, người này lại không nói ra thân phận của Annie, có lẽ cũng vì khinh thường ngoại lực.
“Murphy, có lẽ ngươi cũng muốn năm gã này rời khỏi Daros, nhân tiện ta cũng sắp về Jerusamer, không bằng tặng cho ra được không?”
Đúng là Trâu Lượng đã nhìn trúng năm viên ngọc thô này, nói đơn giản thì Trâu bạn học muốn nhận nuôi mấy tay chân. Thời buổi này ra cửa không có mấy tùy tùng thật sự rất mất mặt, huống hồ hắn đang đi tuyến đường người có văn hóa.
Murphy hơi ngoài ý muốn, sức mạnh của năm anh em này thật không đơn giản, sở dĩ hắn không chịu Thú linh biến là vì không muốn người khác nói hắn bắt nạt người khác. Nhưng cũng thật sự khó đối phó, tuy nhiên khi ánh mắt chạm đến quyền trượng của Trâu Lượng thì Murphy cũng ngơ ngẩn vài giây.
Bản chất cộng thêm bức xạ, số liệu đủ để vô số tế ti ghen ghét đến chết.
Murphy đã bình tĩnh lại, liên tưởng đến những lời đồn đại, tựa hồ hắn đã biết người trước mắt là ai rồi, “Nếu tế ti Arthur đã mở miệng thì tặng cho ngươi cũng không sao.” Kỳ thực hắn cũng muốn xem gã tế ti trẻ tuổi vừa đến Daros đã quậy tung trời này ứng phó như thế nào.
Nhìn thấy quyền trượng ai cũng biết người trước mắt này là một tế ti, nhưng năm anh em sói để ý gì chuyện đối phương là tế ti hay là lông ti, khi đã giết đỏ cả mắt thì tộc sói sẽ trở thành lục thân không nhận.
“Nini, em tới chỗ chị Lộ Dao, xem anh trai bắt chó săn cho em!”
“Tốt, tốt, có điều lông của chúng xấu quá!”
“Ha ha, có thể nhuộm màu khác mà“.
Lộ Dao kéo Nini lui ra ngoài, trong lòng lo lắng gần chết nhưng lại không thể nói ra.
“Chị Lộ Dao, không cần sợ hãi, chắc chắn đại ca sẽ đánh bại chó săn“.
Năm anh em Wolf không phải kẻ ngu, bọn họ nhìn ra được ngay cả Murphy cũng không muốn chọc cô bé kia nên cũng sợ ném chuột vỡ đồ. Bây giờ thì gã này tự mình tìm chết rồi.
Trâu Lượng xoay xoay quyền trượng không thèm nhìn anh em Wolf. Lúc này Trâu đại tế ti đang cảm thán lỗ khảm trên quyền trượng nhìn thật chướng mắt. Khi chưa được khảm thì thật sự quá phá hoại mỹ cảm.
Năm con sói đưa mắt nhìn nhau, tế ti này lại muốn chiến đấu với họ???
Lão Đại Doff gọi lão Tam về, thân phận tế ti vẫn có chút khó chơi, nhất là không lâu trước thần tích mới giáng lâm. Lúc này chọc vào Thần miếu tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.
Trâu Lượng vung cây quyền trượng cực kỳ khoa trương của mình không hề khách khí, đáng tiếc là không đe dọa được bất luận kẻ nào. Nếu như đổi thành thanh kiếm tấn công **** tuyệt đối có thể dọa chạy người bình thường. Rất tiếc là quyền trượng lợi hại đến mấy cũng có thể làm gì?
Trâu bạn học hắng giọng, điều chỉnh lại bắp thịt trên mặt, cố gắng làm cho mình nhìn thần côn một chú. Quyền trượng chỉ ra: “Buông đao đồ …, à quên, hạ móng vuốt xuống, ngoan ngoãn theo ta về Thần miếu“.
Doff xác định không phải gã này đang nói giỡn, gầm nhẹ một tiếng, “Động thủ!”
Khóe miệng Trâu Lượng lộ ra nét cười, quyền trượng đột nhiên chống mạnh xuống đất, uy hiếp!
“Khói lửa bốc lên, giang sơn bắc vọng
Rồng bay lên, ngựa hí dài
Kiếm khí như sương
Trong lòng như nước Hoàng Hà
Mịt mờ trăm ngàn năm Text được lấy tại Truyện FULL
Tung hoành ai đỡ được
Trường đao sở hướng
Bao nhiêu trung hồn bỏ xác tha hương
Sá gì thân chết
Đền nợ nước
Trả thù nhà
Thương tiếc biết nói gì