Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 204: Chương 204: Tầng thứ hai Thú linh giới?




Một sát kĩ vô cùng kì diệu!

Thậm chí ngay cả các chiến sĩ ở ngoài Tế đàn chiến đấu cũng bị giết chết, thật không thể tin được. Tu La quả thực tàn khốc.

Nhưng là phúc hay họa thì các nạn nhân sẽ tự biết, thương thế càng nặng thu hoạch lại càng lớn vì có lĩnh ngộ thì mới bị thương.

Sau khi trận chiến này kết thúc Trâu Lượng cũng không còn hứng thú tiếp tục chiến đấu nữa. Đơn thuần đạt được chút thú linh không thể nào so sánh với niềm vui từ một trận đấu đẳng cấp cao như vậy.

Ánh sáng hiện lên, trong mắt mọi người thì là Trâu Lượng đã rời khỏi Thú linh giới nhưng chính Trâu Lượng lại biết thân thể của hắn không hề rời khỏi Thú linh giới. Bà nội Bear, vậy mà thăng thiên rồi!

Thân thể hắn trở nên trong suốt rồi từ từ bay lên, bay cao mãi lên phía trên Thú linh giới.

Trước mắt một mảnh trắng mịt mờ, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lúc này thân thể hắn đã xuất hiện trong một đại sảnh.

“Oa oa, rốt cục có người mới đến rồi!”

“A, vậy mà là người trẻ tuổi“.

“Vậy mà không phải tên Neberro kia, vui rồi!”

Bên tai Trâu Lượng truyền đến tiếng thảo luận, Trâu Lượng mở mắt ra, phát hiện trước mắt có mấy chiến sĩ đặc thù đang đứng.

Tuy là Trâu Lượng có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị những luồng thú linh hùng hậu đó làm khiếp sợ.

Behemoth vàng sáng!

Sát thủ vàng sáng!

Cung thủ vàng tối!

Lão già Thần thú này đang làm cái gì, muốn đùa chơi chết mình sao?

“Tiểu huynh đệ mau tỉnh lại...”

Trâu Lượng dụi mắt đứng lên.

Động thủ?

Động cái lông, đứng trước chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh này kỹ thuật cao đến mấy cũng đều là phù vân. Huống hồ có thể lăn lộn đến cấp bậc này không có ai dễ chọc.

Behemoth toàn thân ánh vàng rực rỡ quả nhiên giống như một hòn núi nhỏ. Bỉ mông lớn nhất Trâu Lượng từng thấy chính là Raphael nhưng nếu đứng trước bỉ mông trước mắt thì Raphael thuần túy chỉ là búp bê.

Toàn thân sát thủ không có một chút hơi thở nào, nếu nhìn mặt thì chỉ thấy đây là một lão già hom hem sắp chết.

Đáng sợ nhất là cung thủ vàng tối kia, dưới ánh mắt đó tựa hồ hết thảy đều cũng bị xuyên thủng. Số liệu gì Trâu Lượng cũng không nhìn thấy, cảm giác của thú linh cũng trở nên lẫn lộn.

“Nơi này là?”

Dũng cảm, nhiệt huyết, thông minh? nguồn TruyenFull.vn

No!

Trâu bạn học am hiểu nhất chính là giả ngu!

Ai làm cho người ta mang một bộ mặt Bear thành thật đáng tin làm gì!

“Đây là tầng thứ hai Thú linh giới. Tiểu huynh đệ, đã rất nhiều năm nơi này không có người mới rồi. Thật đặc biệt, vậy mà ngươi còn chưa điêu khắc, vui thật, ha ha. Lão quỷ Hổ Tà này thật lợi hại, hắn nói tháng này có người mới đến mà có người mới đến thật. Hơn nữa còn là một tiểu huynh đệ thú vị như vậy...”

Ba người mạnh đỉnh cấp xem xét Trâu Lượng như là xem xét một loại động vật mới. Trâu Lượng có cảm giác nếu như có thể giải phẫu thì từ lâu hắn đã bị mổ xẻ ra nghiên cứu rồi.

“Lão Kim, ngươi lùi lại một chút, đừng dọa người ta. Tộc bỉ mông các ngươi đúng là ngốc thật, cần có thân thể lớn như vậy làm gì cho bất tiện, xây nhà ở cũng tốn công hơn người khác nhiều“.

Sát thủ vàng sáng nói.

“Tiểu huynh đệ, bọn họ đều gọi ta là Bóng Ma, ngươi có thể gọi ta là lão Ma, gã to con này gọi là Đại Kim, gã này là Dư Triết, cung tên của hắn rất nguy hiểm, rất nguy hiểm“.

Hiển nhiên sát thủ vàng sáng là người lắm lời nhất, hai người khác cũng thấy hứng thú đối với người trẻ tuổi này.

“Ta gọi là... Trâu Lượng. Tầng thứ hai Thú linh giới???”

Ngoài mặt giả ngu nhưng trong đầu Trâu Lượng bắt đầu tính toán. Bà nội Bear, đến cùng đây là thế giới quỷ gì, thế giới ngầm có không gian lĩnh vực hai tầng. Thú linh giới này lại cũng có tầng thứ hai, mẹ nó chứ!

“Trâu Lượng, mấy người chúng ta lớn tuổi, gọi ngươi là Trâu Lượng được rồi, ngươi tiến vào đây như thế nào? Sao lại như vậy nhỉ? Không có điêu khắc thì chiến đấu thế nào? Chẳng lẽ ngươi là một trong số những thằng điên chơi trò quyền đạo, hay ngươi là thú đấu sĩ?”

Hiển nhiên lòng hiếu kỳ của Bóng Ma mạnh nhất.

Trâu Lượng cười khổ, “Ta cũng không biết là chuyện gì, vốn định rời khỏi Thú linh giới nhưng tự nhiên cứ bị hút lên đây...”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Dư Triết trầm tư một chút, “Ngươi đã làm chuyện gì đặc biệt chưa, trong khi chiến đấu tại Thú linh giới chẳng hạn?“.

Trâu Lượng gãi đầu, “Cũng không làm gì, chỉ là gần đây đánh nhau hơi nhiều“.

“Đều thắng rồi?” Bóng ma hỏi.

“Thắng rồi“.

“Năm mươi trận? Một trăm trận?”

Trâu Lượng lắc đầu, “Ta không đếm nhưng đại khái là hơn một trăm trận, đối thủ vừa mới chiến đấu là một quyền đạo gia, sức mạnh không tồi, là một tộc sói kêu Osho“.

Vẻ mặt ba người đều ngỡ ngàng, vẫn là Dư Triết đặt câu hỏi trước: “Ngươi là người nước nào?”

“Mông Gia, chẳng lẽ trừ Mông Gia còn có những người khác có thể tiến vào Thú linh giới sao?”

Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời cười ha ha, tiếng cười của gã bỉ mông đó làm Trâu Lượng có cảm giác như động đất, cả người chấn động như bị sét đánh.

“Anh bạn nhỏ, Mông Gia cũng chỉ là một phần tử của Thú tộc thôi, các nước đều có Thú linh giới của chính mình, chỉ là lớn nhỏ khác nhau thôi. Chỉ có tiến vào tầng thứ hai Thú linh giới cả đại lục mới không có giới hạn này. Ta và Đại Kim là người đế quốc Hannibal, Dư Triết là người Phong Chi Quốc, đương nhiên cũng có người đến từ Mông Gia, có điều hôm nay đều không ở đây. Đúng rồi, trước kia cũng có một người Mông Gia trẻ tuổi tới đây, tên hắn là Neberro, ngươi biết không?”

Bóng Ma hỏi.

“Neberro, con trai Đại quan cầm quyền, đương nhiên biết”, Trâu Lượng nói.

Ba người trước mắt đều là nhân vật đã thành tinh, tự nhiên nghe ra bên trong có chút địch ý, “Làm sao, ngươi không thích tên kia?”

Trâu Lượng nhìn bóng ma, hắn cũng không có gì cần phải che giấu, trong lòng khó chịu thì phải nói ra mới nhje nhõm được!

“Không sai, chỉ cần vài năm nữa là ta có thể đánh gãy hết răng hắn!”

“Tốt, tốt, tốt, ta còn tưởng rằng người Mông Gia đều trở thành đàn bà rồi, đây mới là tính khí của Thú tộc chúng ta chứ. Tên nhóc Neberro này sức mạnh không tồi nhưng tính tình lại chẳng vui tí nào, cả ngày cười tủm tỉm, giả tạo từ đầu đến chân“.

“Thôi đi lão Ma, ngươi ghen tị với người ta đúng không. Có điều bây giờ Trâu Lượng đến thì kỷ lục của hắn cũng đã bị phá vỡ, đáng tiếc đều là người Mông Gia“.

“Hơ, mọi người đều là con dân của Thần thú, tuy hai mà một, nói vậy lão yêu quái Hổ Tà này lại đoán đúng rồi“.

“Ai bảo ngươi đánh cuộc với hắn, không phải tự làm khổ mình sao?”

Bóng Ma giới thiệu tình hình tầng thứ hai Thú linh giới cho Trâu Lượng một chút. Chỉ có người cấp vàng sáng trở lên của các nước mới có thể đi vào nơi này, có điều những người kiệt xuất dưới cấp vàng sáng khi thỏa mãn một loại điều kiện nào đó cũng có thể tiến vào. Neberro không phải duy nhất nhưng lại là người ưu tú nhất trong số này, sở dĩ Bóng Ma tức giận bất bình với Neberro là vì đồ đệ hắn cũng thỏa mãn điều kiện và được vào tầng thứ hai nhưng lại bị Neberro bắt nạt rồi.

Tầng thứ hai từ trước đến nay vẫn tồn tại, chỉ có điều bất luận kẻ nào cũng không nói ra. Khi ngươi tu hành đến cấp bậc vàng sáng tự nhiên sẽ có thể đến nơi đây.

Trâu Lượng thầm than, mẹ nó, mình cứ tự cho mình là nhân tài như đúng rồi, không nghĩ tới nhân tài đều ở chỗ này. Thật mẹ nó, đây là nơi quỷ quái gì, có cho người ta sống nữa hay không, sao lão quái vật Thần thú không cho mình mang một khẩu súng máy vào đây chứ?

“Nhóc con, ta coi trọng ngươi, có chuyện gì ngươi có thể tìm ta. Chế độ của đế quốc Mông Gia các ngươi làm mọi người đều trở nên âm trầm rồi, chẳng sảng khoái chút nào“.

Bóng Ma nói, cả đại lục Thần thú Almond chỉ có Mông Gia có chế độ đế quốc đặc biệt với nhau, yếu tố dân chủ trong điều hành đất nước rất lớn. Còn chế độ của các đế quốc khác đều tương tự chế độ chiếm hữu nô lệ của loài người, tuyệt đối là người mạnh nắm quyền.

Cho nên nói Mông Gia cũng có thể xem như một loại quái thai. Ở đây cũng phải nói là mặc dù Giáo hoàng quả thật là Giáo hoàng của cả đại lục Thần thú Almond nhưng hiện nay cũng chỉ còn danh nghĩa. Giáo hoàng không có quyền khống chế thực tế đối với Giáo đình của các đế quốc khác mà chỉ là người đứng đầu trên danh nghĩa, hàng năm có thể thu được chút cung phụng.

Ba người mang Trâu Lượng đi qua một đại điện cao vút đến tận trong mây, Trâu Lượng cố đè nén cảm giác muốn sờ mó một chút để kiểm tra độ chân thực của cột đá vì như vậy thì có vẻ nhà quê quá. Có điều hắn thật sự không phân biệt được thật sự và hư ảo nữa, chẳng lẽ ở đây thật sự có cái gì tồn tại? Từ góc độ vật lý học mà nói thì căn bản không thể có gì tồn tại ở đây chứ.

May mà Trâu bạn học cũng không dây dưa nhiều về vấn đề này, nhập gia thì tùy tục.

Vì là một thần côn mẫu mực nên hắn quyết định tin vào Thần thú.

Đi qua đại sảnh, thứ đầu tiên hiện lên trước mắt chính là một tòa tháp trắng thông thiên.

Bóng Ma chỉ ngọn tháp trắng không nhịn được có chút đắc ý, “Xem này, đây chính là thông thiên tháp, mỗi hình thú ấn xung quanh thay mặt cho một chiến sĩ có tư cách đến nơi đây. Ta là giai đoạn giữa cấp C“.

Thông thiên tháp chia làm năm khu vực A, B, C, D, E, trong đó A là cấp cao nhất với chỉ có vài thú linh ấn thưa thớt lấp lánh và đương nhiên E là cấp thấp nhất. Trâu Lượng nhìn kĩ thì thấy quả thật thú linh ấn của Bóng Ma ở nằm khoảng chính giữa.

Trên thông thiên tháp có đủ loại thú linh ấn lấp lánh, số lượng lên đến mấy trăm nhưng lại không hề hỗn loạn, Trâu Lượng có thể cảm thấy thú linh của chính mình nằm ở tầng thấp nhất, bên cạnh đó cũng có mấy thú linh đang lay động, nhìn qua cũng biết thuộc về cấp bậc chưa tới vàng sáng. Dưới cùng của cấp E chính là vị trí của Trâu Lượng.

“Trâu Lượng, đến nơi này sẽ có rất nhiều lợi ích, một mặt có thể chứng kiến những trận chiến đấu của các chiến sĩ đỉnh cấp mà ở bên ngoài ít khi được chứng kiến, mặt khác còn có thể đi tới thực luyện đường. Nếu như có thể vượt qua cũng có thể tăng lên cấp bậc, ngoài ra còn có thể nhận được những lợi ích không tưởng tượng được!”

Bóng Ma giới thiệu.

Lợi ích?

Trâu bạn học có hứng thú nhất đối với lợi ích.

“Trâu Lượng, ngươi là nghề nghiệp gì? Thực luyện đường rất đặc biệt, rất nguy hiểm, trong đó có rất nhiều thử thách khảo nghiệm ý chí nên không được thử lung tung vì nếu không cẩn thận có thể làm tổn thương thần trí“.

Dư Triết nói.

Trâu Lượng gật đầu, hắn đã nhìn thấy xếp hạng của Neberro, thằng mặt trắng chó chết này vậy mà cũng đã đến giai đoạn đầu cấp C. Xem ra người ta thật sự không xem mình như đối thủ vì cấp bậc kém quá xa.

“Thời gian ở nơi này chỉ bằng một phần mười bên ngoài còn trong thực luyện đường thì bằng 1% bên ngoài. Mỗi một cánh cửa của thực luyện đường đều dẫn tới một thế giới bất đồng, cụ thể thì ngươi phải tự mình nhận thức“.

Âm thanh như sét đánh của bỉ mông vàng sáng vang lên.

Trâu Lượng nhìn cánh cửa thực luyện cách đó không xa, đó là một màn nước sáng lung linh, khi chưa đi vào thì không ai biết trước là sẽ dẫn tới nơi đâu.

Nhìn ba người, Trâu Lượng cúi chào thật sâu, “Đa tạ ba vị tiền bối chỉ điểm, ta đi đây“.

“Này, này, nhóc con, không suy nghĩ cho kĩ đã à?”

Trâu Lượng lộ ra nụ cười tự tin, khoát khoát tay rất tùy ý, “Đã đến rồi thì phải vào thôi“.

Trâu Lượng không để ý là từ khi tiến vào tầng thứ hai Thú linh giới hắn vẫn dùng từ cổ nói chuyện, trong tầng thứ hai Thú linh giới ngôn ngữ thông dụng chính là hai loại thần ngữ cổ.

Nhìn bóng dáng của Trâu Lượng ba người cũng cảm thấy rất thú vị, “Tên nhóc này nói từ cổ còn mượt hơn cả bố, không biết là do gia tộc nào bồi dưỡng ra“.

“Xem vận may của hắn như thế nào, lần đầu tiên lựa chọn có thể thấy rõ phẩm chất của một người nhất“.

“Ta thấy tên nhóc này không tồi, kiểu gì cũng phải chọn cấp độ D, Đại Kim, ngươi thấy sao?!” Bóng Ma nhếch miệng nói.

“C!”

“Đại Kim, ngươi muốn đối nghịch với ta hả, ngươi cho rằng Công hội sát thủ của ta sợ đám bỉ mông nhà ngươi hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.