Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 485: Chương 485: Thế như chẻ tre




Bởi vì đây không phải là một tên tộc Bear thông thường nên tộc sói phân thành ba phái, một thì ở trung lập, một bộ phận đi theo năm anh em Doff đến thành Doran tìm thế giới mới, một bộ phận thì trung thành đi theo Lang Vương Worle Osho.

Sở dĩ tộc sói cần phải thay đổi, cũng là bởi vì hiện nay tình trạng của tộc sói đang rất thảm, Osho nhất mạch vẫn không có làm ra điều gì thay đổi cả.

Năm anh em Doff đối với Arthur là một loại sùng bái, nếu như trước kia là vì ân huệ, thì hiện nay sau khi trải qua sự huấn luyện điều này trở nên sùng bái, có thể làm cho một Thiên Lang chấp nhận làm một việc, làm sao có thể kém cỏi được?

Thiên Lang tộc là một tộc tương đối cố chấp, có thể nói là chủng tộc ngoan cố, quan niệm không thể nào thay đổi một sớm một chiều.

Năm anh em Doff nhận là truyền nhân của Thiên Lang đã đem đi không ít người tộc sói, vừa tới thành Doran thì biết xảy ra chuyện rồi, năm anh em Doff lập tức dẫn theo ba nghìn chiến sĩ tộc sói xâm nhập Man Hoang, một đường bám theo tới đây.

Năm anh em Doff nhận được từ Sô Câu không chỉ là sức mạnh, mà còn cả truyền thừa của Thiên Lang tộc, nói cách khác, năm anh em Doff kỳ thực đã được xem như một nửa Thiên Lang tộc rồi. Sở dĩ không phải hoàn toàn là bởi vì năm đạo sức mạnh phân tán trên năm thân thể, nếu có một cá nhân có thể tập trung đủ sức mạnh của nước, đất, lửa, gió, hư không, thì đó chính là một Thiên Lang tộc hoàn chỉnh, đáng tiếc trên đời này quả thật chưa hề có tộc sói mà có đầy đủ chỉnh thể như vậy.

Sau khi truyền lại hoàn toàn truyền thừa, Sô Câu cũng ban cho năm đệ tử năm cái tên mới.

Địa Vương, Hải Hậu, Hỏa Đoạt, Phong Lược, Không Bá.

Murphy nhìn năm chiến sĩ tộc sói mạnh mẽ đã ngứa tay rồi, nói thẳng, đối mặt với cấp vàng sáng, nếu như kỹ thuật không đủ, thắng cũng không có giá trị gì. Đối mặt với cấp vàng sáng có kỹ thuật thì thất bại là điều không thể nghi ngờ. Còn đây là những kẻ ở cùng cấp bậc với mình nhưng có kỹ thuật kinh người, sức mạnh càng khủng bố.

Năm Lang Vương hoàn toàn đủ sức, có điều bây giờ chưa phải lúc.

Montmar thì lại nhìn chằm chằm vào vóc dáng người ta, bà nội sói, chính mình tốt xấu gì cũng là Bỉ mông, vóc dáng người hình như còn chưa tốt bằng bọn họ, thời buổi này đúng là khó sống.

Nếu Montmar buồn bực nhỏ, vậy thì Faure là buồn bực lớn rồi, đường đường là tộc Tiger địa vị khá cao, vốn tự hào với vóc dáng dũng mãnh, kết quả lại còn không bằng một tộc sói. Điều này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Faure, nhưng đi theo bên người Trâu Lượng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu dùng lời của Trâu thần côn mà nói thì chuyện ngạc nhiên gặp nhiều cũng sẽ quen thôi.

Đã đánh lui sự bao vây của kẻ thù, khi đội hình đã có bổ sung của ba nghìn tộc sói thì tình hình đã hoàn toàn thay đổi. Tộc sói cực kỳ bền bỉ dẻo dai thích hợp với tác chiến tại Man Hoang, cộng thêm những người mạnh này, bây giờ chỉ còn xem ý của Trâu Lượng mà thôi.

Đã hiểu rõ tình hình, Trâu Lượng trước hết tụ hợp với bọn Peloponnisos.

Vừa thấy mặt, Lộ Dao hầu như đã khóc lao vào trong lòng Trâu thần côn, vốn chuẩn bị nhiều lời để nói, cảm xúc dâng trào nhưng các anh em lại bị tình cảnh này chặn lại. Trong cảm nhận của mọi người, Lộ Dao có một vị trí hết sức đặc biệt, đơn giản mà nói thì đối với người đã cứu chữa cho mình thì ai cũng có một lòng tràn ngập tôn kính, loại cảm giác này không thua gì đối với Trâu Lượng.

Trâu Lượng nhìn Lộ Dao lao vào lòng mình, khi đó hắn cũng đã ngẩn người, không nghĩ tới Lộ Dao sẽ thật sự nhào vào, Trâu Lượng có thể làm gì, chẳng lẽ lại tránh? Chính Lộ Dao cũng không để ý, nhào vào xong mới phản ứng lại, mặt thoáng chốc đã đỏ rồi, lời gì cũng không nói ra được.

Vẫn là tên thần côn có da mặt đủ dày, “Ha ha, tế ti Lộ Dao, ta mạng lớn phúc lớn. Thần thú lão nhân gia vẫn còn chưa muốn vời ta về“.

Các anh em cũng có một trận cười to, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ hiểu ý.

Lần nữa tụ hợp, chuyện bây giờ cũng đã khác rồi, chiến hay không chiến đều theo quyết định của Trâu Lượng.

Với tình cách của Trâu Lượng hắn sẽ đưa ra quyết định kiểu gì?

Bran và Monaco mấy ngày nay quả thật bận rộn tối tăm mặt mũi, đối với việc nhiều tộc sói đến đây khai hoang như vậy bọn họ quả thật không hiểu, nhưng Avril đã đưa ra quyết định, đó chính là cho phép tộc sói khai hoang, và cho đãi ngộ ngang bằng, cần phải biết là các đế quốc đều đang chèn ép tộc sói.

Nhưng Avril đã nói rồi thì bọn họ cũng chỉ có chấp hành, không nên thắc mắc nhiều, Avril chính là người phát ngôn của Trâu Lượng. Huống hồ bên trong còn có cả một vị tổ tông, ai cũng không dám trêu chọc, làm cho đại nhân đó không vui thì không bằng trực tiếp đông thành tượng băng rồi đi gặp Thần thú cho rồi.

Nhưng yêu cầu của tộc sói có thể làm cho Bran và Monaco đều không thể nói gì rồi, bọn họ trực tiếp yêu cầu địa phương chính là biên giới Man Hoang, mặc dù Hoang Man không có biên giới rõ ràng nhưng tiến vào Man Hoang chính là tiến tới khu vực hay bị đánh cướp, thường thì không ai dám đi nhưng là tộc sói thì mặc kệ.

Bran và Monaco đều vui vẻ rồi, địa bàn là của Man Hoang, sao lại không làm, hơn nữa còn tạo ra thêm một lá chắn.

Đây là một lần di chuyển lớn của tộc sói, hơn nữa bọn họ biết rõ không thể cướp đoạt tài nguyên với thú tộc khác trong thành. Có một số việc cần phải làm từ từ, nhưng hiện nay thì tình hình cũng đã đủ tốt rồi, còn người thú Man Hoang?

Đó là cái gì!

Tàn nhẫn?

Sự tàn nhẫn của tộc sói, những đám quái vật này vẫn còn chưa thử qua rồi!

Tộc sói là một chủng tộc có thể chịu đựng, có thể chịu khổ, là một chủng tộc có tính bền bỉ mười phần, hơn nữa bọn họ cực kỳ có tính kỷ luật, có điều để được họ chấp nhận thì quả thực khó, rất khó.

Quả thật các chủng tộc lớn đều nghĩ tới, ai không muốn thành lập một đội quân nghe lời chứ, mà tộc sói chính là loại này, một khi hứa hẹn, tuyệt đối đến chết cũng không đổi. Nhưng muốn làm cho tộc sói thần phục về cơ bản thì chính là nằm mơ rồi, bọn họ thà chết cũng không thần phục.

Mặc dù tộc sói không tồi nhưng hiện nay lại đang nằm ở tầng lớp xã hội cuối cùng, bọn họ có yêu cầu cuộc sống thấp hơn bất cứ chủng tộc nào, nhưng họ lại có một yêu cầu thực sự cao, đó chính là tôn nghiêm.

Trâu Lượng có thể cho bọn họ cái này.

Hô Luân Bối cũng rơi đài, điều này đã triệt để chấn động Man Hoang, sự xuất hiện của tộc sói không phải là chuyện gì lớn, mấy ngàn tộc sói cũng không đủ để trong mắt của Man hoang, vấn đề là có bao nhiêu cao thủ, thống lĩnh là ai.

Một đám chiến sĩ tộc sói có kỷ luật nghiêm khắc trong tay của Trâu thần côn, như vậy là hoàn toàn khác rồi.

Người có thể làm cho năm Lang Vương thần phục như thế, trong mắt tộc sói không thể nghi ngờ chính là thần, tộc sói có chỗ tốt chính là không bao giờ nghi ngờ quyết định của người đứng đầu, cho dù có vài điểm nghi vấn, bọn họ cũng sẽ chấp hành nghiêm túc. Có kỉ luật đối với Trâu thần côn chính là tố chất tốt nhất của bộ đội đặc chủng trong kiếp trước, mà điều này lại là phẩm chất trời sinh của tộc sói.

Trâu Lượng trả lời cũng hoàn toàn đơn giản —— Giết!

Dẫn theo quân đội tiếp tục càn quét địa bàn của Hô Luân Bối, đi đến nước này mà bỏ dở nửa chừng thì không phải cá tính của Trâu Lượng, ngay từ đầu hắn thiếu nhất chính là nhân thủ, mà bây giờ vấn đề đã giải quyết rồi. Có các chiến sĩ tộc sói cộng thêm trong tay có 400 lính tinh nhuệ, chiến đoàn Bùng Cháy đã bắt đầu có dáng dấp.

Trong chiến đấu lần này, các chiến sĩ tộc sói lần đầu tiên được tiếp xúc với chiến ca thật sự mà Trâu Lượng đã dành riêng cho họ, đối với tộc sói thì đây chính là thánh ca!

Lúc chiến sĩ tộc sói nghe thấy chiến ca này, trong nháy mắt toàn bộ bùng cháy, chỉ như vậy thôi mà một phần mười có dấu hiệu cuồng hóa, mấu chốt là nhiều năm phải kìm nén như vậy, đến lúc nghe thấy chiến ca thì cả linh hồn cũng đã phải bật khóc.

Mà đối với chiến sĩ, đó chính là dục vọng của của chiến đấu, cộng thêm sĩ khí sau khi diệt Hô Luân Bối, Trâu Lượng liên tiếp càn quét các mục tiêu.

Trừ phi gặp phải đội quân lớn Trâu thần côn mới phải né tránh, còn chỉ cần có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua miếng ăn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Càng có nhiều người thì lại càng phải du kích hơn!

Sau khi xử lí mục tiêu thứ ba Trâu Lượng dẫn quân đội đi nghỉ ngơi, mọi người đều hoan hô, hiển nhiên tình hình hiện nay của man tộc quả là không chịu được một đòn, thậm chí họ đã nghĩ đến việc chiến đấu chính diện.

Có điều Trâu thần côn còn chưa ngốc đến thế, hắn rõ ràng cục diện trước mắt cùng với sức mạnh quân đội của mình, nếu như đánh chính diện, như vậy là hỏng não rồi, hắn sẽ không vì vài trận thắng mà quên hết tất cả.

Sức chiến đấu của đa số tộc sói còn tương đối yếu, nhưng lấy bọn Murphy làm mũi nhọn thì tộc sói hỗn chiến có năng lực bậc nhất, nhưng cũng có thể thấy vẫn còn thiếu sự huấn luyện mà dựa vào bản năng là chủ yếu. Nếu như không phải sức mạnh của năm Lang Vương rất dọa người thì sợ rằng không trụ được, mấy trận chiến tuy bề ngoài là chiến thắng nhưng tộc sói đã thiệt hại hơn hai trăm người rồi.

Nếu là chiến sĩ đã được Trâu Lượng huấn luyện thì khi có ưu thế chiến lược số lượng thương vong sẽ giảm rất nhiều.

Tính thời gian, Yoria cũng đã rất nhanh chóng thiếu kiên nhẫn rồi.

“Chủ nhân, bắt được một gian tế!” Lão Ngũ như con gió chạy đến trước trước mặt mới hiện ra hình dáng một tộc sói, các chiến sĩ đều đã nghỉ ngơi rồi, việc trông chừng không cần bọn họ phải lo nữa, mà quả thật bọn Gina cũng cần phải nghỉ ngơi.

“A?”

“Hắn không có phản kháng, hơn nữa hắn cần phải gặp người, sức rất mạnh, là cấp vàng sáng.”

Không cần nói, một chiến sĩ vàng sáng tới đây, hơn nữa lại không phản kháng, tuyệt đối không thể tự tiện hành động. “Cho hắn vào.”

Trâu Lượng cười tủm tỉm nói, Trâu thần côn bây giờ cũng lều trướng rồi, du kích thời gian dài như vậy, cuộc sống cũng có cải tiến.

Sritta rốt cục tới gần đã nhìn thấy Arthur Hebrew, thật khó tin một thanh niên trẻ tuổi như vậy. “Ta là Sritta, ra mắt Arthur thành chủ.” Sritta với một phong thái đúng mực, một cấp chiến sĩ vàng sáng chắc chắn không phải là nhát gan.

“ Ha ha, một trong Man Hoang ngũ bá lãnh chúa Sritta sao lại có hứng thú đến thăm ta?”

Trâu Lượng cười tủm tỉm nói, tựa hồ không hề có sát cơ.

“Anh hùng xuất thiếu niên, Arthur thành chủ quả thật là anh tài hiếm thấy, vốn tưởng rằng trừ đầu lĩnh Đại vương chúng ta ở ngoài thiên hạ không có người thứ hai, hôm nay vừa mới thấy mới biết trời đất quả thật rộng lớn.”

Tộc Fox mà nịnh thì khỏi phải nói.

“Sritta, người một mình đến thăm ta không phải chỉ là để vỗ mông ngựa chứ?”

Trâu Lượng lạnh nhạt nói, bình tĩnh nhìn sát thủ tộc cáo cấp vàng sáng này.

“Thành chủ đại nhân, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Ta đến là để hòa đàm, ngươi nói ra điều kiện, chỉ cần chúng ta có thể chấp nhận được thì Man hoang sẵn lòng chung sống hòa bình với thành Doran“.

Sritta nói, không hề có cái gì gọi là kiêu ngạo hay đe dọa, ngược lại nếu lấy cá tính của Man Hoang mà nói, thì tư thế đó quả thật có điểm hơi thấp.

Trâu Lượng mỉm cười, “Ngươi đi đi“.

Sritta sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt rồi, đối phương vậy mà ngay đến cả điều kiện cũng không đề cập tới, cái này gọi là gì? “Khụ khụ, thành chủ Arthur, ngươi không suy nghĩ kỹ sao, lấy sức mạnh quân đội thực sự hiện nay thì một khi chọc giận chúng ta sợ rằng sẽ khó thoát khỏi thảm họa diệt vong“.

“Như vậy cứ thử xem!” Bên cạnh xuất hiện Không Bá với ánh mắt lóe sáng, chỉ cần Trâu Lượng ra lệnh một tiếng, lập tức đem lão quái vật này xé thành mảnh vỡ.

Trâu Lượng xua tay, cực kì bình tĩnh, “Ta đang muốn tìm Yoria, nếu như hắn đến thì đúng là không thể tốt hơn“.

Sritta yên lặng, hắn cảm thấy đối phương không phải không muốn hòa đàm, thậm chí có thể nói đây là lạt mềm buộc chặt, có sự chuẩn bị kín kẽ. Nhưng nói thẳng Sritta không dám đánh bạc, quân chủ lực của các bộ lạc đều tại biên giới với Phong Chi Quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đại chiến. Nhỡ lúc này xảy ra vấn đề phía sau thì chắc chắn đại quân Phong Chi Quốc sẽ đánh vào, hai mặt đối địch, có thể sẽ xong đời. Phong Thác của Phong Chi Quốc quả thật là một kẻ thù đáng sợ, mà Phong Chi Quốc thì mạnh hơn thành Doran quá nhiều.

Việc nhỏ không nhịn được sẽ bị loạn mưu lớn, Sritta đã nhìn thấy sự diệt vong của Hô Luân Bối. Kẻ có sức mạnh và đầu óc như vậy mà cũng phải bỏ mạng làm Sritta cũng đau đầu, hắn biết chỉ thị từ trên, Man hoang phải hòa đàm, nếu không cứ để cho đám này ở bên cạnh khua đi khoắng lại thì thật sự khó chịu.

Đối phương không sợ chết, muốn dùng cái chết để hù dọa thì quả thật không có ý nghĩa. Tấn công thành Doran thì bọn họ hiện nay không thể phân thân, huống chi tại thành Doran cũng là một đám liều mạng, cộng thêm một cao thủ thần bí tọa trấn, thật sự là một việc rất đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.