“Ha ha, sư phụ, vương hầu khanh tướng thì đã làm sao. Ngài yên tâm, con sẽ không kích động“.
“Điểm này ta rất yên tâm, có điều con đừng lo, bất kể con lựa chọn thế nào ta cũng sẽ ủng hộ con”, Thomas nói ôn hòa, đã lên được Hồng y đại chủ tế nhưng sự ôn hòa trong lòng Thomas đó vẫn không biến mất. Kỳ thực từ một phương diện nào đó mà nói thì Thomas là loại người không thật sự có dã tâm, một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến hắn trở thành Hồng y đại chủ tế chính là do Trâu Lượng âm thầm thúc đẩy.
Trong lòng Trâu Lượng rất cảm động, hắn biết lời này của Thomas cũng có nghĩa là bất kể xảy ra tình hình nào hắn cũng sẽ bảo vệ mình.
“Sư phụ“.
“Ha ha, tiếng sư phụ này nhóc con nhà ngươi gọi thành khẩn nhất từ trước đến giờ. Phải hết sức cố gắng, như con đã nói, các gia tộc cũng không phải tự nhiên sinh ra. Ai cũng có quyền hi vọng. Mệnh lệnh của Giáo đình đã tới, đại nhân Shaman đã lệnh cho chúng ta phải đi đế đô một chuyến“.
Thomas nói.
Trâu Lượng chợt hiểu ra, thảo nào Thomas cần nói chuyện Olivia với hắn, thì ra là sắp phải đến đế đô.
Thomas lại dặn dò thêm vài câu nữa. Cho dù là có huân chương khen thưởng nhưng với thân phận tế ti kiến tập của Trâu Lượng thì đến tết Công gô cũng không có tư cách gặp Giáo Hoàng, bởi vì Giáo đình là một nơi cứng nhắc luôn chú trọng tư lịch, giai cấp và tuổi tác, nhưng quả thật Trâu Lượng đã làm quá nhiều chuyện làm cho Benedict mười lăm cũng muốn gặp người trẻ tuổi này, đương nhiên trên danh nghĩa vẫn là gặp Thomas để khen ngợi tỉnh Thần Diệu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trở lại phong mình, Trâu Lượng nằm trên giường, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc. Hắn đã không phải gã Trâu Lượng nhát gan vừa đến Mông Gia trước kia, cũng không phải Gia Cát Lượng mới ra nhà tranh không coi ai ra gì. Mặc dù hắn có thể tung hoành ngang dọc Jerusamer nhưng chỉ cần đến Daros hắn đã có thể cảm thấy sức mạnh của các thế lực phức tạp, sở dĩ hắn chưa gặp phải áp lực là vì còn chưa động đến lợi ích của các đại nhân vật, mặt khác cũng bởi vì có sự chăm sóc của Thần miếu. Ngón nghề đu dây sống giữa kẽ hở của các thế lực hắn vẫn làm cực tốt, nhưng khi đến đế đô thì sao?
Olivia... Mười đại cao thủ thế hệ trẻ. Bé con ngốc nghếch Olivia kia là một trong mười đại cao thủ, thậm chí còn xếp hạng trên sư tử vàng Murphy, điều này thật sự làm cho Trâu Lượng không cách nào tưởng tượng được.
Nhưng nơi này là đại lục Thần thú Almond, hết thảy đều có khả năng, điều hắn cần phải làm là đối mặt.
Bất kể Olivia trở thành kiểu gì hắn cũng phải gặp nàng, trốn tránh không phải phong cách của Trâu Lượng.
Trong phòng ánh sáng lóe lên, từng trang bị hiện lên trong tay Trâu Lượng, vẫn còn chưa đủ, vẫn cần tăng cường, lần chiến đấu với tiểu đội Ảnh Sát của Danbrown này quả thật là một sự nhắc nhở đối với hắn, nếu như sức mạnh của đội ngũ mình kém hơn một chút thì không thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Mà cả tiểu đội Ảnh Sát chết tại thế giới ngầm cũng không có bất luận kẻ nào hỏi đến, sự tàn khốc của xã hội Thú tộc được thể hiện vô cùng rõ nét qua sự kiện này.
Cá lớn nuốt cá bé, thích ứng thì sống.
Nguyên khí vận chuyển một vòng, Trâu Lượng hít sâu một hơi. Nghe được tin tức của Olivia hắn không thể không thừa nhận tâm tình của hắn đã bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định. Kỳ thực hắn rõ ràng tình hình chân thực có thể còn xấu hơn những gì Thomas nói, có điều Thomas không muốn nói ra toàn bộ mà thôi.
Trước khi đi đến đế đô hắn phải hoàn thành toàn bộ trang bị cấp đồ trắng.
Thú linh giới.
Tu La đã xuất hiện, bây giờ hung danh của Tu La đã vang rất xa, quả nhiên là người cản giết người phật cản giết phật.
Sau khi mục đích đã được xác định vô cùng rõ ràng thì Trâu Lượng sẽ xuống tay mà không cần quan tâm đến hậu quả nữa.
Thú tộc đương nhiên không sợ chết, nếu như trang bị của ngươi rất kinh người thì còn có thể dọa lui người khác, nhưng Tu La không có bất cứ trang bị gì nên hiển nhiên không cách nào ngăn cản tâm tính cầu may của Thú tộc.
Giết.
Giết.
Giết, giết, giết, giết!
Mặc kệ đối thủ chờ đợi hắn tại đế đô là ai hắn cũng sẽ không để cho đối phương dễ chịu.
Rầm rầm rầm rầm...
Một giáp chiến sĩ tộc Lion dựng thẳng lá chắn tháp lên ra sức ngăn cản, hai mắt trợn trừng, nhe răng nhếch miệng cố gắng chống đỡ. Trâu Lượng vừa điên cuồng giết chóc đồng thời vừa theo đuổi giới hạn của mình, hắn phải tìm ra giới hạn quy luật của thế giới này.
Ầm...
Điên cuồng đá, giáp chiến sĩ tộc Lion lắc lư như một chiếc lá trong cơn bão táp.
Tăng...
Chuồn chuồn đạp nước.
Chiến sĩ tộc Lion bị một cước đá chết, lá chắn vỡ.
Cạch...
Trâu Lượng rơi xuống đất rồi đưa mắt nhìn chung quanh, mỗi khi có trang bị bị đánh vỡ thì thú linh nhận được sẽ nhiều hơn một chút.
Một người rơi xuống trên Tế đàn.
Cũng không có bất cứ trang bị nào, nhưng mọi người lại biết sự tồn tại của họ, đây là một loại hình theo đuổi sức mạnh khác tại đế quốc Mông Gia, bọn họ tự gọi mình là quyền đạo gia. Quyền đạo gia là loại hình chiến sĩ xuất hiện sau kiếp nạn luyện ngục thú đấu sĩ, mọi người khiếp sợ kỹ thuật giết người đáng sợ của luyện ngục thú đấu sĩ, vì vậy một số người quyết định không tiến hành điêu khắc ở cấp đồ trắng mà chỉ rèn luyện thân thể và kỹ thuật, chờ đến lúc tiến vào cấp đồng thau mới tiến hành điêu khắc. Chiến sĩ đồng thau như vậy sẽ mạnh hơn chiến sĩ đồng thau thông thường nhiều và tính cách cũng tàn nhẫn hơn nhiều. Thậm chí có người chờ đợi đến tận lúc lên cấp bạc trắng, kìm hãm càng lâu, quá trình càng nguy hiểm thì mức mạnh lại càng mạnh mẽ.
Trên người họ đều có một dấu hiệu chung, một chữ “Tù” rất lớn.
Đây là chữ cổ trong thần ngữ. Ý nghĩa trong tiếng Mông Gia chính là phong ấn chính mình để tìm kiếm sức mạnh cực hạn.
Số lượng quyền đạo gia rất ít, từ phương diện nào đó mà nói thì Tu La cũng rất giống quyền đạo gia.
Đại danh của Tu La rốt cục dẫn tới sự chú ý của quyền đạo gia, quyền đạo gia trước mắt này chính là một tộc sói Wolf.
Osho, một thành viên của quyền đạo gia. Loại người này không có tổ chức mà là một loại hình đặc biệt tại đế quốc Mông Gia. Osho đã quan sát Tu La chiến đấu, quả thực Tu La chính là hình mẫu chiến đấu không có giới hạn.
Người bình thường đều chú ý đến việc làm thế nào điêu khắc được trang bị mạnh nhất nhưng lại thường xem nhẹ tầm quan trọng của kỹ xảo chiến đấu. Nếu một người nắm chắc được nhịp điệu trận đấu thì cũng có thể thoải mái chiến thắng chiến sĩ đồ trắng.
Một người với những đòn tấn công cương mãnh cũng không thể chứng minh mình là người mạnh.
Trong lòng quyền đạo gia Osho không có bất cứ sợ hãi nào, mặc dù đối mặt với Tu La danh chấn Thú linh giới nhưng sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh.
Thân thể Osho hơi khom, hai tay biến thành trảo, ánh mắt khóa chết Tu La, trên người không mang một chút sát khí nào. Trực giác của một quyền đạo gia nói với hắn đối thủ không phải là một quyền đạo gia.
“Giết“.
Một tiếng quát lớn, cả người Osho lao tới như một tia chớp.
Trong mắt Trâu Lượng thoáng hiện lên một vệt sáng, hoài niệm, thật hoài niệm những trận chiến đấu như thế, thân thể và động tác hết sức hài hoà, góc độ và sự liền mạch được chú ý rất kĩ.
“Giết“.
Tấn công của Osho liền mạch, dù chỉ là tấn công bằng thân thể nhưng mỗi quyền mỗi cước lại mang theo sự tự tin vô cùng. Trâu Lượng vẫn đang né tránh, hắn có thể nhìn thấy bàn tay thô ráp của đối phương, khớp xương gồ lên, đây là kết quả của sự rèn luyện nhiều năm trời. Chưởng phong quét qua, Trâu Lượng cảm thấy đau rát trên mặt.
Tấn công của Osho không phải rất nhanh nhưng mỗi đòn đều tràn ngập tự tin, hoàn toàn vô ngã, đây mới là cảnh giới theo đuổi võ đạo thật sự.
Quyền, chưởng, trảo.
Lần lượt thay đổi trong từng đòn của Osho.
Trâu Lượng né tránh với nhịp điệu hầu như giống hệt Osho, hắn không đành lòng phá hoại sự liền mạch như vậy, hắn thích những trận chiến như thế này, đối với một cao thủ dựa vào giữ vững nhịp điệu mà thống trị chiến đấu 3D mà nói thì phương thức chiến đấu của Thú tộc quả thật không cách nào mang đến sự vui vẻ cho hắn.
Tộc sói trước mắt này đã khơi dậy những hồi ức của hành trình chinh phục Cybergame năm đó, sự vinh quang duy nhất, sự tự hào duy nhất của kiếp trước.
“Giết“.
Hai trảo của Osho liên tiếp vồ đến, từng chiêu đều nhằm vào yếu hại của Trâu Lượng, hơn nữa trong khi phát lực tấn công như vậy thì vị trí, bước chân và nhịp điệu vẫn được khống chế phi thường tốt.
Vậy mà Trâu Lượng có thể tìm thấy một tia đồng cảm.
Thế giới của chiến đấu, thế giới của võ giả, một vạn người một vạn con đường mà đại đạo vẫn khó tìm. Một mình Trâu Lượng đi ở trên một con đường, trên thế giới lạ lẫm này Trâu Lượng không có chút đồng cảm nào. Hắn cũng có thể từ bỏ phương thức chiến đấu của kiếp trước để giải quyết vấn đề này, đáng tiếc hắn không làm được.
Sự xuất hiện của Osho rõ ràng đã nói với hắn, hết thảy những gì tồn tại đều hợp lý.
Vuốt sói điên cuồng.
Osho như một con sói phát điên, hai vuốt mang theo từng vệt sáng lạnh, tiếng xé gió thấu xương, thậm chí gương mặt Trâu Lượng đã bị vạch trúng, máu dần dần chảy đến trong miệng hắn.
Trong lúc vũ điệu vuốt sói đang diễn ra, đột nhiên một đòn chân đá tới, trong khi tấn công bước chân của Osho đã di chuyển đến vị trí án ngữ Trâu Lượng.
Osho vô cùng tự tin đối với đòn tuyệt sát của mình, trong mắt các quyền đạo tinh thông cận chiến bọn họ bất kể chiến sĩ loại gì đều không đáng nói, trên người những chiến sĩ đam mê theo đuổi sức mạnh và trang bị này chồng chất sơ hở.
Tu luyện gian khổ cho dù không thể hoàn toàn phát huy sức mạnh của thú linh nhưng cũng có thể dẫn dắt quá nửa, bọn họ cố ý đặt chính mình ở thế bất lợi để thân thể có thể cảm nhận được nguy hiểm, đề cao khả năng quan sát, một khi điêu khắc chính là giây phút họ trở thành cao thủ đỉnh cấp.
Ầm...
Trúng ngực.
Trâu Lượng bị đá ra ngoài.
Từ khi Tu La nổi bão tới nay về cơ bản người nào lên cũng đều chịu chết, trong đó không thiếu người có trang bị mang thuộc tính đặc thù nhưng hết thảy đều tỏ ra yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Thú đấu sĩ gì đó cũng bất quá là oan hồn dưới nắm đấm Tu La, vậy mà bây giờ đột nhiên mọc ra một người có thể đánh trúng hắn.
“Tiểu lang vương Osho“.
“Đúng vậy, đúng là Tiểu lang vương Osho“.
“Thật không, vậy mà là Tiểu lang vương“.
Tộc sói là một chủng tộc cô độc, cho dù trong đại gia đình Thú tộc bọn họ vẫn cô độc, thiên phú của tộc sói không thể coi là rất tốt, mặc dù khi quần chiến có thể bùng nổ ra năng lượng đáng sợ nhưng sức mạnh cá nhân lại không được coi là đỉnh cấp, cho nên tộc sói đã bước lên con đường đi tìm cực hạn của sức mạnh, và những người đầu tiên bước trên con đường quyền đạo gia chính là tộc sói.
Rất nhiều tộc sói đều rèn luyện thân thể mình như điên để khi tiếp nhận điêu khắc có thể đại thành.
Trong thế hệ trẻ tộc sói hiện nay điên cuồng nhất chính là Tiểu lang vương Osho vì trong một lần chiến đấu hắn đã dùng thân thể chưa điêu khắc đánh bại một chiến sĩ đồng thau khiến cả tộc sói khiếp sợ. Đương nhiên cũng có một số người được nghe về chuyện này nhưng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng, đồn đại luôn có chút thổi phồng.
“Sức mạnh của ngươi không chỉ như vậy”, Osho nói lạnh nhạt, trong ánh mắt cao ngạo lộ ra một tia cô độc khát máu. Hắn khát vọng có một đối thủ có thể làm cho hắn nhận được tiến bộ trên con đường võ đạo.
Quả thật chỉ dựa vào kỹ thuật sẽ không thể đột phá được khoảng cách về thú linh nhưng thú linh sớm muộn cũng sẽ có mà kỹ thuật lại không phải có thể lĩnh ngộ bất cứ lúc nào. Tuổi càng lớn càng khó lĩnh hội, có thể nói nền tảng quyết định độ cao của tương lai.
Khi nghe nói đến sự tồn tại của Tu La quả thật hắn đã vui sướng đến không cách nào hình dung nhưng bây giờ nhìn thấy lại nhận ra thất vọng nhiều hơn hi vọng.
Trâu Lượng cười, trên thế giới này cũng có một đám người có cùng quan điểm với hắn, hơn nữa còn là Thú tộc từ đầu đến chân.
Hắn phải cảm ơn gã này.
Ầm...
Khí thế tản ra.
Giờ khắc này Trâu Lượng lại trở thành vương giả cận chiến đánh đâu thắng đó, cái gì mà điêu khắc, cái gì mà thuộc tính đều mẹ nó bỏ qua một bên.
Áp lực cuồn cuộn đập vào mặt, vẻ mặt của Osho lập tức thay đổi, sắc mặt ngưng trọng. Người này chỉ cần đứng ở đó hết sức thoải mái, cả người sơ hở, nhưng vì sao mình lại cảm thấy tất cả những sơ hở này đều là cạm bẫy?