“Lần này gọi mọi người đến đây không phải để cãi nhau. Hãy thu hồi lại vấn đề của các ngươi, bất kể Tu La này có phải do Giáo hoàng làm ra hay không, cũng mặc kệ thần thú diễn võ là thật hay giả thì sự tồn tại của hắn cũng đã ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Hội trưởng đại nhân tự mình hạ lệnh để tỉnh Thần Diệu chúng ta giải quyết vấn đề này, không thể lan rộng đến tỉnh khác!”
Victor Chomsky lạnh nhạt nói, trong tỉnh Thần Diệu ngươi có thể không biết Tổng đốc là ai, có thể không biết Shaman là ai nhưng không ai không biết Victor Chomsky, đây mới là đại nhân vật một tay che trời.
Sắc mặt các hội trưởng đều không thay đổi, có thể nói Hội trưởng mỗi thành đều là người có địa vị tôn sùng, không hề sẽ kinh ngạc vì một chút việc nhỏ. Cái gì mà thần thú diễn võ? Cái gì mà Tu La? Chẳng qua là tên nhóc con nghèo mạt nhảy nhót mà thôi! Chỉ có điều nếu Hội trưởng đại nhân đã tự mình hạ lệnh còn Tổng trưởng lại thận trọng như thế thì mọi người cũng không thể không làm việc cho tử tế.
Tựa hồ Victor đã nhìn thấu ý nghĩ những người này, không có lợi thì thái độ của những người này cũng sẽ không tích cực, “Công hội điêu khắc sư chúng ta sẽ có thêm một ghế tại nguyên lão hội, ai giải quyết được vấn đề này thì cái ghế này chính là của người đó“.
Tiếng nói vừa dứt, mặc dù không ai nói gì nhưng ánh mắt những người này đều đã khác, một luồng dã tâm bắt đầu lan tỏa từ trên người các Hội trưởng Công hội điêu khắc sư. Ghế nguyên lão hội là mê hoặc cực lớn đối với mỗi người ở đây, có thể nói tiến vào nguyên lão hội mới xem như thật sự tiến vào cơ quan quyền lực của đế quốc Mông Gia.
“Tan họp, Samuel ở lại“.
Hội nghị của Công hội điêu khắc sư vẫn rất ngắn gọn, ai làm được việc thì lợi ích sẽ thuộc về người đó, mọi người đều rất coi trọng hiệu suất.
Những người khác tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, lần này lão Samuel xui xẻo rồi, trong tình huống Công hội điêu khắc sư ở các nơi luôn luôn thuận lợi mà tại Jerusamer trời đất lại nghịch chuyển. Công hội điêu khắc sư Jerusamer trở thành chuyện cười trà dư tửu hậu của mọi người.
Phút chốc phòng hội nghị chỉ còn lại hai người, gần đây chỉ cần đến Daros, Samuel đã thấy thấp thỏm, cảm giác rất khó chịu. Thanh thế phương pháp điêu khắc thần hệ của Thần miếu không ngừng lan rộng, đáng sợ nhất là đối với một số người có tiềm lực điêu khắc sư thì lựa chọn đầu tiên là Thần miếu mà không phải Công hội điêu khắc sư. Thậm chí còn có không ít điêu khắc sư thành phố khác đầu nhập vào Thần miếu, đây quả thực là sự sỉ nhục trắng trợn.
Mặc dù việc kinh doanh của Công hội cũng không phải giảm xuống rất nhiều nhưng hiển nhiên đối với Công hội điêu khắc sư thì điều này không phải mấu chốt. Sự trỗi dậy của điêu khắc thần hệ mới là điều làm mọi người không chịu nổi, hơn nữa vấn đề không nằm ở Samuel, hắn có thể nhẫn không có nghĩa là Hội trưởng đại nhân cũng có thể nhẫn.
Tại bữa tiệc của giáo đình, Giáo hoàng trắng trợn khích lệ sự tiến bộ của Jerusamer trước mặt Hội trưởng đại nhân và Đại quan cầm quyền. Dáng vẻ đắc ý đó làm cho Hội trưởng giận dữ đến mức khi trở về đã đập vỡ lọ hoa hắn thích nhất. Giáo đình, Công hội điêu khắc sư và Quan cầm quyền đấu tranh thượng tầng càng kịch liệt thì mặt trận chiến trường cũng càng mở rộng. Bất cứ vấn đề nào cũng có thể trở thành vấn đề tranh chấp, đối với họ mà nói thì thắng hay thua cũng chỉ là vấn đề thể diện hoặc thuần túy chỉ để thỏa mãn mình một chút, nhưng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây. Vì thế Victor bị phê bình một trận, tại sao mấy cái trò điêu khắc thần hệ vớ vẩn ấy lại xuất hiện tại tỉnh Thần Diệu, làm sao mình xui xẻo như vậy chứ?
Đối phó Tu La rất đơn giản, làm cho các thành phố tìm người thủ tiêu hắn là được, nhưng vấn đề là Tu La xuất hiện ở Jerusamer, đây chính là điểm mặt chỉ tên hắn rồi, Samuel cũng bất đắc dĩ.
“Samuel, ngươi đã vất vả rất nhiều năm vì Công hội rồi!” Victor lạnh nhạt nói.
Trái tim Samuel giật thót, “Tổng trưởng, thuộc hạ biết làm không tốt“.
“Ha ha, chúng ta cũng là bạn cũ, năm đó ta lên làm Tổng trưởng ngươi vẫn luôn đứng về phía ta, nhiều năm như vậy ta vẫn nhớ“.
“Tổng trưởng đại nhân, thuộc hạ chỉ làm việc nên làm thôi”, trong lòng bàn tay Samuel toàn là mồ hôi, sự lựa chọn liên quan đến vận mệnh đã đến.
Victor cười cười,“Bên trên rất bất mãn, rất... bất mãn, nhưng ta vẫn cố bảo vệ ngươi, nhưng ngươi cũng biết thời gian kéo dài quá thì ai cũng không bảo vệ ngươi nổi, đối với hiện trạng hiện nay ngươi có biện pháp giải quyết gì?”
Mồ hôi vẫn đầm đìa nhưng Samuel còn phải cố gắng tỉnh táo, nếu như bối rối sợ rằng ngay cả cơ hội duy nhất này cũng không còn nữa.
“Tổng trưởng đại nhân, chúng ta đang nghiên cứu phương pháp điêu khắc mới, nhất định sẽ kéo lại tình thế bất lợi!”
“A? Ngươi xác định?” Victor nhìn thoáng qua đối phương.
“Nhất định, thuộc hạ nhất định sẽ vãn hồi cục diện, Tổng trưởng yên tâm!” Samuel biết hắn đã không có đường lui nên dứt khoát đập nồi dìm thuyền.
“Rất tốt, ta tin tưởng ngươi, nhưng ông bạn già này! Ngươi phải biết Hội trưởng đại nhân không muốn nghe được âm thanh châm chọc đó từ miệng Giáo hoàng một lần nữa. Lần này ngươi nhất định phải làm ra thành tích nếu không thần thú cũng không bảo vệ được ngươi đâu“.
Tổng trưởng đại nhân mơ hồ nói.
“Xin Tổng trưởng đại nhân yên tâm!”
“Được rồi, ngươi trở về đi, ta cũng muốn đi thư giãn một chút, tuổi lớn rồi, tâm lực cũng không bằng trước, trái tim cũng mềm hơn“.
Lời nói của Tổng trưởng làm cho Samuel thiệt để hết hi vọng, nhưng điều tồi tệ hơn là một chút cơ thắng hắn cũng không có, làm sao có thể đấu với Thần miếu?
Lấy cái gì đấu?
Phương pháp điêu khắc mới? Nói đùa à, thời buổi này trừ tên Arthur kia thì có ai còn có thể tùy ý chế tạo ra trang bị mới?
Mặc dù trên danh nghĩa là sáng tạo chung của Thần miếu Jerusamer nhưng điều này làm sao giấu được cao tầng Jerusamer. Bà nội gấu, tên nhóc này vốn nên là người của Công hội điêu khắc sư, hai thằng gác cửa mắt mù lại đuổi hắn đi, mỗi lần nghĩ tới đây trái tim Samuel đều co giật.
Nếu như biết trước như vậy thì đã thủ tiêu hắn từ sớm để tuyệt hậu hoạn, nhưng bây giờ trên người thằng này có huân chương thần thú vinh quang và huân chương thánh chiến bụi gai vàng. Bất kể cái nào cũng đủ để cho kẻ ám sát bị diệt chín tộc, nếu Giáo đình muốn điều tra thì căn bản không có tường nào ngăn được gió. Suy nghĩ đến kết cục của những kẻ dị đoan đó, Samuel cũng không khỏi rùng mình một cái, hắn biết đến lúc đó chắc chắn Công hội điêu khắc sư sẽ vứt bỏ hắn trước tiên.
Làm thì chết, không làm cũng chết, làm thế nào? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ngồi ở trên xe ngựa, sắc mặt Samuel tương đối không tốt, hắn cảm thấy cuộc đời mình đang đi đến diệt vong. Gần đây hắn luôn cảm thấy lực bất tòng tâm, hắn có gia đình, có người thân, thật sự không dám liều lĩnh.
Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh kẻ gây nên tất cả những điều này, rất khó hiểu là không biết tại sao Samuel lại muốn hỏi tên kia xem hắn có biện pháp giải quyết nào hay không.
Hỏi kẻ thù của chính mình xem làm sao mình mới có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Samuel cũng cảm thấy mình bắt đầu già, đầu óc lơ mơ rồi.