Sau khi tham quan bên ngoài một vòng, Kha Hùng dẫn đám người Chu Phong đi vào khu vực tận cùng bên trong căn cứ. Chỉ vào một tòa đại lâu đang xây dở, tự hào giới thiệu:
- Đây là trụ sở chỉ huy của căn cứ. Nhà mới của chúng ta.
- Nhìn diện tích này phải là to gấp ba lần so với biệt thự tại khu Thiên Thảo. Hùng Ca! Anh là số một. Ha ha.
Chu Phong cầm đầu, mấy người còn lại đều hướng Kha Hùng giơ lên một ngón cái. Ý tứ ngợi khen, hâm mộ.
Tòa nhà chỉ huy này cũng được xây dựng bằng bê tông cốt thép và đá tảng. Mặc dù không kiểu cách, sang trọng, cũng chẳng có những hoa văn trang trí cầu kỳ. Nhưng mà, về độ an toàn, chắc chắc vượt trội so với những kiến trúc ngoài kia.
Tối đó, cả bọn ngủ lại “phim trường”. Kha Hùng cặn kẽ giải thích về kế hoạch xây dựng căn cứ của mình. Trần Tiểu An và Chu Phong, cùng hai anh em họ Quách, thỉnh thoảng cũng góp vào vài ý kiến, bầu không khí vô cùng ấm áp, vui vẻ.
Sáng hôm sau. Chiếc Hummer lại chở nhóm người của Kha ảnh đế ra khỏi căn cứ, quay lại thành phố A.
Kha Hùng mới đầu tính ở lại, giám sát việc thi công. Nhưng mà, sau khi phát sinh sự kiện tại kho hàng ở thành phố C, hắn muốn quay về, quấy nhiễu hai người Hoàng Nhược Hi và Đỗ Thế Hào một phen. Sẵn đó, tăng cường tu luyện Kim Thân hỗn độn quyết cùng Thiết Cương Đao.
Hai tay vẫn giữ chặt vô lăng. Kha Hùng hướng Trần Tiểu An và ba người ngồi trên ghế sau, phân phó.
- Chu Phong. Sắp tới tăng cường thu thập máy phát điện và nhiên liệu.
- Quách Vũ. Đệ vẫn cùng Tiểu An thu mua lương thực. Riêng Quách Ngữ, sau khi mua xong những thứ trước đó anh đã giao. Bắt đầu thu thập nước khoáng. Về sau. Ngay cả không khí, đất và nguồn nước đều nhiễm virus, nếu không trang bị đầy đủ, chúng ta sẽ không có nước sạch để tiêu pha.
Kha Hùng dặn dò từng việc một. Trần Tiểu An ngồi bên cạnh ghi chú lại. Hình ảnh đôi bàn tay trắng nõn, thon dài đập vào mắt của Kha Hùng, làm cho vị ảnh đế miệng đắng lưỡi khô. Trong lòng mãnh liệt khát khao mang chúng ra nhấm nháp.
Tự dưng, thấy hối hận khi mang theo ba cái bóng đèn siêu cấp trong hành trình này. Haiz.
………………………………………………………………………..
Thành phố A náo nhiệt, phồn hoa. Cuộc sống ở đây ngày ngày trôi qua trong hoan lạc.
Phòng tổng thống của khách sạn Khả Hân. Một đôi nam nữ quấn lấy nhau. Sóng tình như thủy triều, nhấp nhô lên xuống.
Đỗ Thế Hào nâng lấy đôi chân của nữ nhân, để chúng quấn chặt vào thân mình. Cả người ra sức thực hiện thứ vận động nguyên thủy nhất của giống đực. Dù điều hòa mở mười tám độ, nhưng trên người hắn, mồ hôi ướt đẫm, nhỏ thành từng giọt xuống thân thể trắng ngần dưới thân.
Cả phòng tràn ngập trong xuân sắc và những tiếng rên rỉ dâm dục khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải xấu hổ, đỏ mặt. Ngoại trừ hai nhân vật chính vẫn còn mê mải, điên cuồng.
Một hồi lâu sau, cuộc vui kết thúc. Đỗ Thế Hào nằm vật xuống giường, để nguyên cơ thể trần truồng, không thèm che đậy.
- Vài hôm nữa. Anh phải đi thủ đô một chuyến. Em tốt nhất là tự biết điều, không cần thiết phải bám lấy cái tên ảnh đế chết tiệt đó. Nếu không…
Nói tới đây, hắn không tự nguyện đối tiếp. Nhưng mà kẻ ngu cũng nghe ra sự đe dọa nồng nặc trong những lời này.
Hoàng Nhược Hi đôi mắt đỏ hồng. Nhỏ giọng oan ức nói:
- Đỗ tổng đã không tin tưởng. Cớ gì thời gian này lại đưa đón, ngọt ngào, làm cho người khác động tâm?
- Ai có thể biết trước chuyện tương lai.
Đỗ Thế Hào lạnh nhạt, phun ra một câu. Dạo này, công việc của hắn không thuận lợi. Nhất là vụ buôn lậu vũ khí ở thành phố C. Cho dù huy động tất cả lực lượng dưới trướng, vẫn không tìm ra kẻ động tay động chân, đánh cướp kho hàng. Hắn không tin, chuyện này là ma quỷ làm như đám thuộc hạ canh gác báo lại.
Đỗ Thế Hào hiện tại còn chưa dám nói cho ông ngoại tin tức này. Hắn đang tập trung vốn, chuẩn bị đặt lô vũ khí thứ hai.
Hoàng Nhược Hi không biết Đỗ Thế Hào buôn lậu. Sau khi bị Kha Hùng nhiều lần hắt hủi, ả liền bám vào Đỗ tổng. Cũng nhờ vậy, thời gian này, sự nghiệp của ả phất lên như diều gặp gió. Kịch bản phim truyền hình, phim điện ảnh, chờ ả lựa chọn đến mỏi cả tay.
Mỗi người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Sau khi nghỉ giải lao, lại tiếp tục trò chơi lăn giường đầy cuồng nhiệt.
………………………………………………………………………..
Bên kia, Kha Hùng vừa về tới biệt thự trong khu Thiên Thảo, đã nhận được điện thoại của Lão Hắc. Hắn vội vã mở hộp thư điện tử kiểm tra.
Quả nhiên, là chó thì không bỏ được thói ăn phân. Lần này, vẫn chọn Kho hàng ở thành phố C. Không biết là vì Đỗ Thế Hào quá tự tin? Hay đây là chiến thuật giương đông kích tây, là cái bẫy được giăng ra để bắt người đánh cướp kho hàng lần trước?
Chuyện này, Kha Hùng còn phải hảo hảo mà suy nghĩ. Trước mắt, hắn nhất định phải mang thực lực của bản thân mà đề cao lên.
Mười ngày tiếp theo. Kha Hùng đa phần thời gian đều ở trong không gian phật ngọc. Đem bản thân ngâm trong bồn thủy dược. Dựa theo công pháp của Kim Thân Hỗn Độn quyết, điều khiển khí lưu trong cơ thể, từng vòng lại từng vòng.
- Chu thiên thứ một trăm hai mươi.
- Chu thiên thứ một trăm hai mươi mốt.
- Chu thiên thứ một trăm hai mươi hai.
…
- Chu thiên thứ một trăm bốn mươi tám.
- Chu thiên thứ một trăm bốn mươi chín.
Thân thể của Kha Hùng đã chạm đến cực hạn. Sự đau nhức tầng tầng vây kín. Hắn vẫn cố gắng cam chịu. Dẫn dắt khí lưu trong cơ thể, gian nan hoàn thành chu thiên thứ một trăm năm mươi.
Ầm….
Trong cơ thể xuất hiện một tiếng nổ vang. Cái loại đau đớn tận xương tủy từ từ rút đi. Kha Hùng mở mắt ra. Giây phút đó, đôi con ngươi của hắn có màu vàng kim, quang mang nhàn nhạt.
Kha Hùng dõi nhìn xung quanh bốn phía. Lớp sương mù đã lui xuống. Tất cả những thứ tồn tại trong sáu trăm mét vuông đều hiện rõ như đặt ngay trước mắt. Ngay cả những thứ được cất bên trong lầu một của ngôi nhà đá, dù cửa không mở, Kha Hùng vẫn có thể xuyên thấu mà quan sát những thứ được chứa đựng bên trong từng thùng gỗ xếp ngay ngắn một bên.
Hắn bất giác nở nụ cười.
Kim Nhãn – đôi mắt được cường hóa, có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong bán kính 3.2 ki-lô-mét, nghĩa là gấp hai lần so với tầm quan sát của đại bàng khi bay lượn trên không trung. Ngoài ra, người đạt thành Kim nhãn còn có khả năng, xuyên thấu mọi cản trở để quan sát những vật phía sau… – Lời ghi chú trong Kim Thân Hỗn Độn quyết, quả nhiên không sai một tẹo.
Kha Hùng thu lại Kim Nhãn, nhảy ra khỏi bồn tắm. Lấy trang phục mặc vào rồi bắt đầu khám phá phần không gian đã được nới rộng ra.
Ngoại trừ dòng suối và căn nhà bằng đá xuất hiện trong lần đột phá đầu tiên. Lần đột phá thứ hai này. Không gian xuất hiện một gốc cây rất to. Tán là màu bạc, xen kẻ từng quả tím lập lòe ánh chớp, tròn như quả bóng tennis, ẩn ẩn năng lượng dao động.
Kha Hùng vì kiếp trước từng thức tỉnh dị năng hệ Lôi. Nên hắn vừa nhìn đã biết, đây chính là lôi châu, còn sức hủy diệt mạnh cỡ nào, phải đợi thời cơ mới có thể mang ra thử nghiệm.
Tự dưng, nhớ tới việc buôn lậu của Đỗ Thế Hào. Vẻ mặt Kha Hùng sáng lên, hắc hắc cười.
Phía sau nụ cười vô sỉ này. Dĩ nhiên hàm ý: “Đỗ Thế Hào ơi Đỗ Thế Hào. Lần này, mày chết chắc rồi”.
Sự xuất hiện của cây Lôi thụ trong không gian pháp bảo thật phi khoa học. Nhưng ngẫm kỷ lại. So với Không gian phật ngọc và việc trọng sinh của hắn. Một chút huyền nguyễn nho nhỏ, có sá gì?
Kha Hùng không tự làm khó mình. Sau khi khẳng định, trong phần không gian mới mở rộng, ngoại trừ cây đại thụ thì cũng chỉ còn lại những khoảng đất trống trải, được phủ lên một thảm cỏ màu xanh. Hắn bắt đầu di chuyển sự chú ý lên căn nhà bằng đá. Đầu suy nghĩ, chân cũng thật nhanh bước đi.
Trong căn phòng tầng một, ngoại trừ những vật tư, vũ khí mà hắn đã cất trữ. Một cầu thang hình gấp khúc xuất hiệnm. Kha Hùng theo đó, dễ dàng lên được tới lầu hai.
Căn phòng tại lầu hai được bày trí như một phòng khách nhỏ. Có đủ đầy bàn ghế và ba chiếc kệ được kê sát vào tường. Từ nơi này, thông qua mấy cái cửa sổ, có thể quan sát được dòng suối và cây lôi điện trên mảnh đất trống ngoài kia.
Kha Hùng lại gần chỗ mấy cái kệ. Đầu tiên là chiếc kệ ở hướng đông.
Trên kệ, duy nhất một bình bạch ngọc nhỏ bằng lòng bàn tay, chứa hai viên đan dược màu trắng chưa rõ công dụng. Nhưng mà, những thứ xuất hiện trong không gian Phật Ngọc, có thứ nào không phải báu vật phi phàm.
Kệ gỗ thứ hai có một chiếc hộp bằng tinh thiết thật dài. Kha Hùng mang theo khấp khởi hi vọng, vận dụng Kim Thủ, nhẹ nhàng khai mở.
Trong hộp, một thanh đại đao thật lớn, đỏ rực như màu lửa với chiều dài hơn hai mét. Toàn thân của nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo và sát khí tích tụ qua vô số tháng năm.
Đôi bàn tay màu vàng của Kha Hùng nắm chặt chuôi đao xách lên. Sau đó, vẻ mặt ngạc nhiên. Thanh đao này, nhìn hoành tráng như thế, nhưng chỉ khoảng một trăm cân. Điều này có nghĩa, không cần dùng Kim Thủ, Kha Hùng vẫn có thể thoải mái sử dụng.
- Con mẹ nó. Món đồ chơi này quá tuyệt vời.
Kha Hùng hạnh phúc sắp điên rồi. Hắn cầm lấy thanh huyết đao, chạy ra ngoài. Múa vài chiêu trong Thiên Cương Đao Pháp. Lực sát thương trong chiêu thức, không chỉ phát huy được cả trăm phần, mà phải nói là gấp đôi, gấp ba.
- Từ nay, tên của mày là Huyết Chiến Đao – Kha Hùng nâng niu thanh bảo đao trên tay, nhỏ giọng thủ thỉ. Giây phút ấy, một vầng sáng đỏ lóe lên, bao trùm bản thân hắn và thanh đao. Một sự kết nối vô hình được tạo ra. Thanh Huyết Chiến Đao này về sau chính là vũ khí nổi danh, đại diện cho một đời cường giả trở thành huyền thoại sống bất bại.
……………………………………………………………………….