Căn cứ quân sự của bộ binh chủ lực thành phố C.
Nguyễn Hạ cùng với đám huynh đệ “kém cỏi” của mình ngồi trong phòng chỉ huy, dán mắt vào hơn chục màn hình máy tính. Theo dõi mọi diễn biến trong toàn bộ căn cứ. Bên cạnh đó, còn một chiếc ti vi màn hình 84 inch đang phát sóng các chương trình chào đón giáng sinh của nước Z ở bên ngoài.
- Lão đại. Thật sự sẽ có mạt thế sao?
- Tiểu Ngô. Cậu nghĩ là anh rảnh rỗi quá, mang chuyện này ra đùa sao?
- Em không có. Chỉ là, hiện tại, vẫn phồn hoa, náo nhiệt như thế. Thật khó để tin, chỉ vài tiếng nữa, thế giới sẽ bị hủy diệt, loài người bị đẩy tới bước đường cùng.
Mấy chục người im lặng thở dài. Nhìn vào quang cảnh của căn cứ quân sự, nơi nơi vắng lặng, không kẻ ra vào. Binh sĩ đều bị giới nghiêm trong phòng. Người nào người nấy đều mang theo vẻ mặt hoài nghi, chấp hành nghiêm lệnh.
Người nhà của các huynh đệ Nguyễn Hạ cũng được đưa vào một căn phòng rất rộng để cách ly. Căn phòng này được bố trí thành một đại sảnh tổ chức tiệc giáng sinh. Ai nấy đều hoan hỉ vui cười, vô lo vô nghĩ.
Nguyễn Hạ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolax đeo trên cổ tay. Trong không khí đặc biệt khẩn trương, thời gian đếm ngược cũng chính thức bắt đầu!
Hai mươi hai giờ.
Cả nước Z đèn hoa sáng rỡ. Nhà nhà ngập chìm trong không khí giáng sinh náo nhiệt. Giai điệu rộn ràng của ca khúc Merry Christmas vang vọng từ ngõ nhỏ đến phố to.
Hai mươi ba giờ.
Người trẻ tuổi nô nức đổ ra đường, tập trung về các khu vui chơi và quảng trường thành phố. Tại các sân khấu ngoài trời, chương trình tạp kỹ được nhiệt liệt hoan nghênh. Ánh đèn màu lấp lánh xoay vòng, khán giả hét hò khàn cả giọng.
Hai mươi tư giờ.
Tiếng chuông nhà thờ khắp nơi vang vọng. Từng hồi chuông kéo dài. Tiếng kinh cầu ngân lên như một bài đồng ca bất tận. Pháo hoa rực sáng giữa không trung. Mọi người ôm lấy nhau, chúc mừng Giáng sinh an lành. Nụ cười trên môi như chưa hề khép lại.
Không giờ ba mươi phút.
Trời đêm không gió, bỗng dưng kéo tới mây đen. Chẳng bao lâu sau thì đổ mưa.
Cơn mưa rào giữa đêm đông rất nhẹ.
Thế nhưng, ngay sau đó, mọi người nhanh chóng phát hiện. Nước mưa không trong suốt mà lại thuần nhất một màu đen. Lúc họ còn dáo dát nhìn nhau thì cả người đột nhiên mất đi tri giác. Ngã xuống, hôn mê.
Kha Hùng và Trần Tiểu An, còn có ba người Chu Phong, đang theo dõi một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp trên ti vi, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong máy quay. Toàn thân cứng đờ. Giọng nói run run phát ra từ cổ họng.
- Mạt thế. Cuối cùng đã tới.
- Hùng ca. Những người bị ngất đi đó, thật sự sẽ hóa tang thi sao?
- Nước mưa màu đen là bởi vì nó có chứa virus. Virus thâm nhập qua da, trực tiếp hủy hoại hệ thần kinh trung ương. Sau đó, bắt đầu ăn mòn, khiến cho cơ thể dần thối rữa. Nhưng tất cả, chỉ là một khúc nhạc dạo đầu. Mạt thế, còn ở phía sau.
Lời nói của Kha Hùng rất nhẹ. Mọi người vẫn còn đang tiêu hóa. Nhưng ngay lập tức, một màn khủng bố trên màn ảnh đã khiến cho họ kinh hoàng, biến sắc, trong đầu liền hiểu rõ hàm ý của câu “Mạt thế, còn ở phía sau”.
Đám người vừa ngất đi lúc nãy đang chậm rì rì đứng dậy. Trang phục rực rỡ, sang trọng trên người đối lập hoàn toàn với bộ dáng cứng ngắt, gương mặt dần thối rửa và hai hốc mắt hõm sâu. Nhãn cầu văng ra theo mỗi bước chân. Chúng bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Vừa phát hiện người còn sống, liền vây quanh, điên cuồng cắn xé “thức ăn”.
Tiếng thét gào, thảm khốc, tuyệt vọng của nạn nhân vừa truyền ra đã đột ngột im bặt. Một vốc xương trắng cứ thế được hình thành.
Màn hình ti vi cũng nhanh chóng lóe lên một màu đỏ rực. Máy quay không có chủ, rơi trên mặt đất, tùy ý thu vào ống ngắm của nó cảnh tượng như địa ngục giữa dương trần.
Trần Tiểu An và Quách Ngữ ụa lên một tiếng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chu Phong và Quách Vũ cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Kha Hùng, bình tĩnh, đứng trước màn hình ti vi, lặng im như tượng. Hắn đã quá quen với cảnh tượng như thế này.
………………………………………………………………………
Căn cứ quân sự của bộ binh chủ lực thành phố C.
Nguyễn Hạ và các huynh đệ cũng ngây người. Tố chất thần kinh của bộ đội đặc chủng chỉ có thể giúp cho họ hai chân vững vàng trụ thẳng. Nhưng trên mặt người nào người nấy đều có chung một sắc thái, đó là sự kinh hoảng đến từ tận sâu trong tâm khảm, linh hồn.
Hồi lâu sau, mới có người hồi tỉnh. Nhìn Nguyễn Hạ lên tiếng.
- Nguyễn đại ca...Chúng ta, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
- Làm theo kế hoạch. Tôi cùng mấy người Tiểu Ngô ở lại nơi này phát loa thông báo. Những người còn lại chia ra, đi trấn an binh sĩ cùng gia quyến trong phòng cách ly. Chỉ cần trụ vững qua đêm nay. Đến sáng ngày mai, đơn vị chúng ta có thể bình an. Sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Mọi việc đều được quyết định bởi chính ý chí và hành động của mỗi người.
……………………………………………………………………………
Căn cứ thành phố E.
Kha Hùng vẫn giữ nguyên một tư thế bất động trước màn hình ti vi siêu lớn. Nhà đài không ngừng chiếu cảnh tượng khắp nơi đại loạn, zoombie chỗ nào cũng có thể xuất hiện, tấn công, ăn thịt người.
Trần Tiểu An và Quách Ngữ chạy ra chạy vào toilet không biết bao nhiêu lần. Chu Phong và Quách Vũ bộ dáng buồn nôn, cố hết sức để gắng gượng. Mặc dù không muốn đối diện, nhưng vì Kha Hùng cứ đứng trơ ở đấy. Bọn họ làm sao trốn tránh? Đành miễn cưỡng bản thân phải mở to mắt mà nhìn cảnh tượng một người đang sống sờ sờ cứ thế bị đám tang thi phanh thây xẻ thịt mà cắn nuốt.
Máu tươi từ miệng bọn chúng tràn ra. Mặt đất vương vãi tàn chi và máu huyết của nạn nhân, càng thêm thu hút lũ quái vật từ từ tập trung lại.
Trần Tiểu An lao vào lòng của Kha Hùng, toàn thân run rẩy, gương mặt tái xanh, nhợt nhạt. Kha Hùng cúi xuống, nhìn cô, vòng tay càng thêm siết chặt, nhẹ giọng trấn an.
- Dũng cảm đối mặt. Có anh ở đây. Đừng sợ!
Lời nói dù đơn giản, nhưng lại có sức mạnh phi thường. Tâm trạng của Trần Tiểu An dần dần được điều hòa. Ít ra, không còn ói ra mật xanh mật vàng khi nhìn vào ti vi thêm lần nào nữa.
Đợi đến lúc ba người còn lại đều đã chuẩn bị tốt. Kha Hùng mới để cho họ tranh thủ nghỉ ngơi. Hắn ôm lấy Tiểu An đi lên lầu, giọng nói vẫn còn bên tai đám người Chu Phong vọng lại.
- Đây là chúng ta chỉ quan sát qua màn hình ti vi. Thực tế ngoài kia còn đáng sợ hơn. Chỉ có không ngừng chém giết, mới may ra tìm được một đường sinh cơ. Trong mạt thế. Tang thi tuy nguy hiểm. Nhưng lòng người càng nguy hiểm nhiều hơn. Đừng dễ dàng đặt lòng tin ở bất cứ ai. Nhớ rõ!
………………………………………………………………………
Hôm sau.
Khi mặt trời vừa lên, một chiếc Hummer mang chở theo năm người Kha Hùng lái ra khỏi căn cứ, một đường hướng vào trung tâm thành phố.
Nhiệm vụ của họ hôm nay là ra ngoài tìm kiếm vật tư. Kha Hùng đã di chuyển rất nhiều máy móc, thiết bị trong không gian, đặt vào trụ sở chỉ huy. Giờ Không gian có hơn nghìn mét vuông đất trống, tha hồ gom nhặt.
Chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực đồi núi hoang sơ. Một đường bình yên, nhưng vừa tiến vào nội thành đã thấy trên đường, xe cộ ngổn ngang, xác chết vương vãi khắp nơi. Đám người Tiểu An lại dâng lên một hồi nước chua trong cổ họng.
Vài con zoombie ở gần đó, nghe được tiếng máy xe, lắc lư đi lại.
Kha Hùng không để ý tới bọn chúng, lái xe chạy thẳng. Thỉnh thoảng, chiếc Hummer còn tông trực diện vào một vài xác sống, hất bọn chúng ngã chổng vó rồi bánh xe cứ thế cán qua.
Trần Tiểu An ngồi chỗ ghế lái phụ. Hai tay nắm chặt lại. Vẻ mặt tái xanh nhưng vẫn cố tỏ ra ngoan lệ, kiên cường.
Chẳng bao lâu sau. Chiếc Hummer ngừng lại. Ngay phía trước, bốn năm chiếc ô tô đâm loạn vào nhau, bịt kín cả con đường.
Kha Hùng tắt máy xe. Cầm cây gậy sắt bước xuống.
Hắn đầu tiên là mở kim nhãn quan sát. Sau đó, khóe môi liền cong lên.
Mấy chiếc ô tô này là của đám người đêm qua ra ngoài mừng lễ giáng sinh. Vì thế, trên xe có không ít thức ăn nhanh như kẹo, bánh, nước ngọt.
Kha Hùng vẫy vẫy tay. Đám người Chu Phong cũng liền xuất hiện. Chu Phong, Quách Vũ phụ trách lôi mấy xác chết trên xe quăng xuống. Trần Tiểu An và Quách Ngữ vơ vét những thứ hữu dụng. Kha Hùng thì vận dụng Kim Thủ. Đẩy mấy chiếc xe tắp thẳng vào hai bên lề đường.
Qua mười lăm phút, Con đường phía trước liền trở nên thông thoáng. Nhưng mà mới chạy thêm chưa đầy một ki lô mét, họ lại gặp phải phiền phức. Giữa đại lộ, một đám tang thi đang vây lấy một xác chết, ra sức cắn xé. Mà xa xa. Trong căn nhà hai tầng cửa đóng kín mít, một đám người may mắn sống sót đang dán mắt vào cửa kính, lo lắng nhìn xuống nơi đây.
Kha Hùng khinh thường hừ một tiếng. Sau đó, lấy từ không gian giới chỉ, phát cho mỗi người một thanh đao. Hắn đeo khẩu trang, đội lên chiếc nón lưỡi trai, mở cửa xe, thong thả bước ra, xông vào đám xác sống.
Mỗi đao vung lên là một cái đầu lâu bị chém rụng. Tựa như thu hoạch dưa hấu, chẳng khác gì nhau. Bọn Chu Phong nhìn thấy, cảm giác được tăng thêm cao độ tự tin, cả người cũng ngập tràn sức mạnh.
Bốn người nhanh chóng cầm đao đuổi theo bước chân của ảnh đế đại nhân. Ngay cả hai tiểu mỹ nhân như Quách Ngữ, Trần Tiểu An cũng dũng cảm lao lên. Vung thanh đao trong tay, nhắm đầu của đám tang thi chém tới.
Năm người giữa đường phố ra sức chém giết. Đám nhân loại còn sống trên lầu hai há hốc mồm kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, không chỉ có hi vọng mà còn là sự tham lam vô hạn. Mỗi người đều tự hiểu, chỉ cần đi theo năm người bên dưới. Nhất định sẽ an toàn.
…………………………………………………………………………..