Hùng Ca Mạt Thế

Chương 16: Chương 16: Thẳng thắng




Kha Hùng kinh ngạc, nhìn căn phòng trống rộng hơn trăm mét vuông. Sau đó, hắn từng bước, tiến lại gần chiếc bàn đá duy nhất trong góc phòng.

Trên mặt bàn, một quyển sách cũ im lìm nằm đó. Quyển sách khá mỏng, bìa màu vàng, không rõ chất liệu. Chỉ là, vẻ ngoài tang thương, cũ kỉ như qua vô số tháng năm.

Kha Hùng nâng niu quyển sách trên tay, lật giở trang đầu tiên. Đôi mắt bỗng trợn to, kinh hỉ.

- Là Thiên Cương đao pháp. – Ha ha…. Không ngờ, bên trong không gian Phật Ngọc, lại có thứ bảo vật giá trị liên thành như thế này.

Kha Hùng mừng rỡ. Trong mạt thế, mặc dù vũ khí nóng có lực sát thương to lớn. Nhưng không phải lúc nào cũng tốt để sử dụng. Giả như khi chiến đấu với quái vật, đang bắn đùng đùng mà hết đạn, chỉ có thể chạy trối chết nếu không muốn trở thành thức ăn của lũ tang thi.

Vũ khí lạnh thì khác. Lúc nào cũng có thể mang theo, tùy thời hành động.

Kha Hùng tuy mừng vui nhưng cũng lấy làm khó hiểu. Kiếp trước, Hoàng Nhược Hi đạt được không gian cổ ngọc, nhưng hắn chưa từng thấy ả sử dụng đao pháp Thiên Cương.

Hoàng Nhược Hi nằm cũng trúng đạn.

Bởi vì năng lực có hạn. Cho nên, dù có thể khiến cho Phật Ngọc nhận chủ thì ả cũng có đúng hai trăm mét vuông trống trong không gian. Thậm chí, chỉ có thể dùng ý niệm di chuyển đồ vật vào ra, còn cả bản thân muốn bước vào trong cũng vô phương thực hiện.

Người so với người quá cách biệt. Kha Hùng giẫm phải vận cứt chó. Nếu không có Kim Thân hỗn độn quyết, hắn chưa chắc đã đạt được thành tựu như hôm nay.

………………………………………………………………………

Kha Hùng ngồi xếp bằng trên bàn đá, nghiên cứu Thiên Cương đao pháp.

Bộ đao pháp này cũng chỉ có mười chiêu. Tuy nhiên, mỗi chiêu đều phi thường khó khăn, cao thâm không lường được.

Kha Hùng say mê, chìm trong thế giới đao pháp. Vô thức quên đi bản thân và vạn vật xung quanh mình.

Mấy canh giờ sau, hắn mới gấp sách lại, đứng lên, đưa mắt nhìn những thứ thảo dược và thùng gỗ chứa vũ khí chất đống xung quanh, khẽ lắc đầu. Quá ư bề bộn!

Kha Hùng động ý niệm, di chuyển từng thứ vào gian phòng trong tòa nhà bằng đá. Cũng may, trong toàn bộ không gian phật ngọc, hắn đều có thể dùng ý niệm điều khiển. Vừa nhẹ nhàng, lại nhanh chóng, tiết kiệm thời gian.

Xong việc, hắn lấy ít nước suối nếm thử. Mùi vị ngọt ngào, thanh sảng, cả người đều thoải mái, khỏe hẳn ra. Kha Hùng cảm thấy, so với nước suối này, những thứ nước khoáng thiên nhiên mà hắn từng uống trước đây đều là đồ bỏ.

Bỗng nhiên, Kha Hùng nghĩ tới một việc. Phần đất trống này, nếu như có ý định dùng để trồng trọt. Vậy đầu tiên, thử trồng mớ thảo dược dùng để rèn luyện Kim Thân Hỗn Độn quyết thử xem. Sau này, mạt thế, muốn tìm một cọng dược liệu tươi xanh, cũng là không khả năng. Lấy đâu ra cho Trần Tiểu An và con của họ tu luyện?

Nghĩ là làm liền.

Kha Hùng vào phòng, lựa chọn những cọng thảo dược tươi tốt, còn nguyên bộ rễ. Sau đó, hắn dùng ý niệm, xới tung phần đất trống cạnh bờ suối. Trồng xuống đủ một trăm linh tám loại, rồi dùng nước suối tưới lên.

……………………………………………………………………..

Trong hai tháng kế tiếp. Cuộc sống của Kha Hùng đi vào quy luật. Ban ngày đóng phim, ban đêm luyện Kim Thân Hỗn Độn quyết và Thiên Cương Đao Pháp. Hắn nhờ Tiểu Chu mua được một thanh đao khá tốt, dài hơn một mét. Trải qua hai tháng, cũng luyện tập nhuần nhuyễn ba chiêu thức đầu tiên. Mặc dù chỉ có thể phát huy ra sáu mươi phần trăm sự lợi hại. Nhưng mà, kết hợp với Kim Thủ, Kha Hùng cũng khá hài lòng.

Trong hai tháng này, anh em nhà họ Quách cũng đã dọn đến Biệt thự để ở.

Quách Ngữ đi theo Trần Tiểu An, khắp nơi gom góp dược liệu. Quách Vũ thì trông nhà, dưỡng thương. Kha Hùng cho hắn một đống sách để học. Thỉnh thoảng, hắn cũng đích thân chỉ dạy, dùng kinh nghiệm của bản thân trong hai kiếp mà kiến giải, khiến cho tam quan của Quách Vũ có sự thay đổi lớn lao. Sự trung thành và sùng bái với Kha ảnh đế ngày càng gia tăng theo cấp số nhân.

Trong thời gian này, căn cứ tại thành phố E đang ráo riết ngày đêm xây dựng. Bộ phim Anh Hùng thời loạn cũng đã đóng máy, đi vào hậu kỳ.

Cả đoàn làm phim hớn hở vui mừng… Kha Hùng tự bỏ tiền, mời mọi người một chầu hoành tráng.

Hoàng Nhược Hi mấy lần gọi điện mời dùng cơm, hẹn gặp mặt. Hắn đều nhất nhất chối từ.

Cao Phong tìm cho hắn thêm mấy hợp đồng quảng cáo. Kha Hùng dù không nhận đóng phim mới, nhưng mà, cường độ phủ sóng của hắn lại cực cao. Cả giới giải trí xôn xao? Ai cũng cảm thấy nguy cơ, chén cơm đưa tới miệng bị sẽ bị ảnh đế đại nhân giành giật.

Chưa kịp ghen tị thì một tin tức tung ra khiến bọn họ triệt để câm lặng. Kha Hùng mặc nguyên bộ trang phục Thiếu Tá quân đội, đeo huân chương vinh dự, xuất hiện trong ngày lễ lớn nhất của quân đội nước Z tổ chức vào tháng hai.

Truyền thông chấn động. Toàn nước Z chấn động. Fan hâm mộ thì đại hỉ, nước miếng văng vèo vèo, nhấn chìm toàn bộ các diễn đàn.

Nhưng ngay sao đó, mọi người bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi. Nguyên nhân mà Kha ảnh đế từ chối đóng phim trong thời gian sắp tới, có phải vì trên người có quân vụ, bị ngăn cản đủ thứ hay không?

………………………………………………………………………………

Biệt thự của Kha Hùng tại khu Thiên Thảo.

Phòng khách chính, Kha ảnh đế ngồi trên ghế giữa. Bên tay phải là Trần Tiểu An, bên tay trái là Chu Phong, xa hơn một chút là hai anh em Quách Vũ, Quách Ngữ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận. Kha Hùng quyết định thẳng thắng với mọi người. Ánh mắt của hắn đảo qua từng gương mặt nơi đây một vòng. Sau mới cẩn thận, từ từ cất tiếng.

- Suốt ba tháng nay, đêm nào tôi cũng có duy nhất một giấc mơ. Mơ thấy cảnh tượng cả thế giới này bước vào thời kỳ hủy diệt. Tám mươi phần trăm dân số đều bị biến thành xác sống. Trong số những người còn lại. Một số ít may mắn, tiến hóa thành dị năng, chiến đấu với đám tang thi. Một số khác thì chỉ là phàm nhân bình thường. Ngày ngày trốn nhủi, trốn chui, sợ tang thi ăn thịt.

Trần Tiểu An: “…”

Quách Ngữ, Quách Vũ: “…”

Tiểu Phong nghe xong, sau vài giây im lặng thì phụt cười. Nước miếng văng cả vào mặt của Quách Vũ đang ngồi đối diện.

- Hùng ca. Đây là kịch bản mới phim mới của anh à? Không tệ, không tệ!

- Nhìn mặt tôi, giống như đang nói giỡn lắm sao?

Trần Tiểu An: “…”

Quách Ngữ, Quách Vũ: “…”

Chu Phong đang cười bò ra, thấy mặt đại boss đen thui, vội vàng xốc bản thân, ngồi nghiêm chỉnh lại.

- Hùng ca. Chỉ là giấc mơ thôi mà?

- Tuệ Viễn đại sư, chủ trì của Nam Sơn tự cũng đã nói, nếu như một sự ngẫu nhiên lập lại quá nhiều lần sẽ trở thành điềm báo. Tôi tin tưởng vào điềm báo tận thế vào giáng sinh năm 2020 này.

(Tuệ Viễn: Kha thí chủ chú ý Khẩu nghiệp. Ta nói như thế hồi nào?)

- Đệch! Vậy đây mới là nguyên do thật sự mà anh không nhận đóng phim mới hay sao?

- Phải.

Khẳng định của Kha Hùng khiến bầu không khí đột ngột rơi vào trầm lặng.

Gần năm phút sau. Trần Tiểu An là người đầu tiên phá vỡ sự nặng nề này.

- Hùng ca. Em tin anh.

Chỉ một câu “Em tin anh” khiến cho Kha Hùng trong lòng cảm động. Hắn giơ tay, xoa đỉnh đầu của cô gái nhỏ, đáy mắt đều là một mảnh nhu hòa.

Trần Tiểu An vốn là fan não tàn của Kha Hùng. Ba tháng thời gian sống chung, được Kha Hùng âm thầm huấn luyện, đối với vài cử chỉ thân mật như thế, cảm thấy rất bình thường. Nhưng mà Chu Phong đã sớm nhìn ra mưu đồ đen tối của ông chủ nhà mình. Hắn trợn mắt nhìn hai người.

Trong lòng văng ra một câu thô tục.

- Móa…. Đang nói chuyện nghiêm túc mà bị rải thức ăn cho chó. Tội nghiệp cho đám cẩu độc thân như hắn a.

Quách Vũ nhìn Kha Hùng. Mang theo tâm trạng, tráng sĩ ra đi chẳng quay đầu, lên tiếng.

- Hùng Ca. Em cũng tin anh. Chỉ cần anh nói một tiếng, dù nhảy vào nước sôi, lửa bỏng, em cũng không ngại.

- Đúng vậy. Hùng ca có ơn với hai anh em của Tiểu Ngữ. Tiểu Ngữ dù hơi sức không lớn. Nhưng chỉ cần Hùng Ca giao phó, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.

Tiểu Ngữ noi gương anh trai, nghĩa khí nói. Cuối cùng, cũng chỉ còn có Chu Phong.

- Hùng ca. Em không cha không mẹ, từ lâu đã xem anh là thân nhân duy nhất. Anh bảo em đi hướng đông, em sẽ không chạy hướng tây. Anh bảo em đứng, em nhất định không ngồi. Dù cho cả vũ trụ có nổ tung thì lòng trung thành của em sẽ không bao giờ thay đổi.

Chu Phong vừa nói xong thì mấy cái đệm sô pha đồng loạt bay qua. Hắn che đầu, oai oái kêu la, khoa trương còn hơn diễn viên chuyên nghiệp.

- Đậu xanh rau má, nói thật cũng là cái tội hay sao?

Kha Hùng nhìn bọn họ có thể nhanh chóng đón nhận như vậy, dĩ nhiên vui mừng. Nắm tay lại, giơ lên miệng, tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp.

- Nếu như không có gì thay đổi. Tận thế sẽ xảy ra vào chín tháng sau. Thời gian của chúng ta không còn nhiều.

- Hùng ca. Tận thế tới, chúng ta vẫn ở đây hay sao?

Trần Tiểu An nhìn Kha Hùng đầy mong đợi.

- Dĩ nhiên là không? Thành phố A này, mật độ dân số quá cao. Nếu virus lây lan, khắp nơi đều sẽ hóa thành Zoombie. Ngay cả khu Thiên Thảo này cũng không ngoại lệ.

- Oh shit. Vậy chúng ta đi đâu bây giờ? Chu Phong ảo não nói.

- Mặc dù chính phủ sẽ nhanh chóng lập ra căn cứ, cứu trợ người may mắn sóng sót. Nhưng mà, cuộc sống trong đó cũng chẳng dễ dàng gì. Huống chi, bây giờ, chúng ta đã biết trước, tiên phát chế nhân. Anh muốn tự mình xây dựng một nơi an toàn cho những người đáng được giúp đỡ.

Đám người Trần Tiểu An hai mắt sáng rỡ. Đúng vậy, bởi vì biết trước, nên bọn họ chắc chắn sẽ sống tốt hơn rất nhiều so với những người khác. Như vậy, dù tận thế đến, cũng có thể nghĩ cách, cứu trợ cho dân chúng xung quanh.

Kha Hùng nhìn thấy hi vọng đầy tràn trong bốn đôi mắt nơi đây, tự nhiên nói tiếp.

- Anh đã cho người xây dựng một căn cứ tại thành phố E. Công trình mặc dù còn đang thi công. Nhưng mà, ngay từ bây giờ chúng ta cũng sẽ bắt đầu gom góp vật tư. Mỗi người một nhiệm vụ. Đầu tháng 11, năm người chúng ta sẽ di chuyển, đến căn cứ mới của mình.

…………………………………………………………………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.