Văn phòng của Giản Chiến Nam rất lớn, khiến cho người ta cảm giác vừa oai nghiêm vừa lạnh lùng nhưng thật rất giống với con người anh. Chẳng để cho Tiêu Hữu có thời gian đánh giá căn phòng, Giản Chiến Nam đã đẩy một cánh cửa nhỏ và đưa cô vào trong. Vốn dĩ đó là một căn phòng dùng để nghỉ ngơi.
Tiêu Hữu nhìn thấy Giản Chiến Nam mở cửa một chiếc tủ, bên trong đều là những bộ đồ anh hay mặc. Giản Chiến Nam lấy một chiếc áo sơ mi màu trắng đưa ngay cho cô, bảo cô đi thay quần áo đã ướt sũng ra.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh cũng bước ra ngoài. Tiêu Hữu đóng cánh cửa phòng lại, vội vàng cởi bộ đồng phục đang mặc trên người ra và thay bằng chiếc áo sơ mi của Giản Chiến Nam. Áo thật rộng, cơ hồ che hết cả tất của cô, tay áo dài quá ngón tay.
Tiêu Hữu xắn ống tay áo lên mấy vòng mới lộ ra nửa cánh tay. Cô nhìn vào gương, tầm mắt dừng lại trên chiếc áo sơ mi của Giản Chiến Nam, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện những suy nghĩ miên man. Đây là quần áo của anh, từng khoác quanh người anh, dán vào da thịt anh, mà nay lại ở trên người mình, điều này hình như quá thân mật. Nghĩ tới đó cô không khỏi đỏ cả mặt.
Sợ phải gặp người lạ, cô không dám đi ra ngoài, mãi cho đến khi Giản Chiến Nam gõ cửa “Mạc Mạc, quần áo có mặc vừa không?”
“Dạ, mặc được…” Tiêu Hữu vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, Giản Chiến Nam xuất hiện. Tầm mắt anh dừng lại ở trên người cô, nhất thời không thể nào chuyển đi. Thân thể mảnh khảnh của cô bên trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, để lộ ra đôi chân dài, cánh tay cũng lộ ra ngoài một nửa. Đôi mắt đen lại di chuyển khắp người cô. Cùng một chiếc áo sơ mi trắng mà sao ở trên hai cơ thể khác nhau lại tạo ra sự khác biệt lớn đến thế?
Thuần khiết, xinh đẹp, gợi cảm, mê người… Con người như thế dần dần xâm nhập vào trong đầu Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu, là cô yêu tinh nhỏ trong cuộc đời anh.
Tầm mắt Giản Chiến Nam mang theo sự xâm chiếm, không e dè nhìn chăm chăm vào cô. Tiêu Hữu không thể thốt lên lời. Ánh mắt anh giống như muốn ăn sống cô. Cô vội vàng nắm lấy quần áo của mình, mặt ửng hồng, miệng lắp bắp “Em… em vẫn không thể nào mặc vừa quần áo của anh…”
Giản Chiến Nam chỉ bước hai bước là đã đứng trước mặt Tiêu Hữu, cánh tay duỗi ra ôm lấy cô vào trong lòng, sát vào ngực anh, trầm thấp giọng nói “Em dám đoạt đi phúc lợi của anh hay sao? Có tin là anh sẽ phạt em không?” Vừa dứt lời, không kiềm chế được, anh cúi xuống gắt gao hôn môi cô, bàn tay cũng theo sau lưng cô âu yếm xoa xoa, giống như là muốn đem cô tiến sát vào cơ thể anh để không kẻ nào dòm ngó được cô gái của anh.
Sự chống cự mỏng manh ngay từ đầu của Tiêu Hữu lại bắt đầu yếu dần đi, nụ hôn của Giản Chiến Nam luôn dễ dàng làm cho cô mất đi lý trí mà trầm luân trong hơi thở của anh.
Cánh tay cô không kìm được ôm lấy phía sau đầu Giản Chiến Nam. Nụ hôn của anh lại càng thêm cuồng nhiệt. Thân thể cô giống như có lửa đốt ở bên trong, giống như muốn nổ tung ra. Muốn cái gì đó nhưng rồi lại không biết là muốn gì, chỉ có thể xụi lơ trong lòng Giản Chiến Nam, để anh tùy ý hôn. Cô cảm thấy thân thể ngã xuống cùng với anh. Anh khiến cô không thể thở nổi nữa rồi.
Lúc ý thức hỗn loạn đã bình tĩnh lại được đôi chút, Tiêu Hữu cảm thấy một bàn tay nóng rực đang đặt trên ngực mình. Tiêu Hữu đang mê mang ngay lập tức tỉnh táo lại, mắt mở to nhìn Giản Chiến Nam, bàn tay nhỏ bé mềm mại cũng nắm lấy bàn tay anh, ấp úng nói “Anh Nam”
“Mạc Mạc không thích hay sao?” Giọng nói của anh khàn khàn, còn có chút đau đớn.
“Anh Nam! Không thể làm thế được, dừng lại đi, em sợ…” Lòng Tiêu Hữu có chút bối rối bất an, không biết là làm sao, không biết chính mình muốn cái gì. Dường như cô không biết là chuyện gì sẽ xảy ra, và cô cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Đôi môi Giản Chiến Nam lại hôn lên hai má Tiêu Hữu, sau đó đứng dậy. Dục vọng lúc trước rõ ràng vẫn chưa hết, phía trước quần còn có chút nhô lên. Cô vô tình nhìn thấy, mặt không khỏi đỏ lên như gấc.
Giản Chiến Nam lấy tay chỉ chỏ “Tiểu yêu tinh, đều là tại em đấy, lần sau mà còn câu dẫn nó nữa anh sẽ phạt em thật nặng”
Rõ ràng đều là tại anh, thế mà giờ anh lại là do cô. Tiêu Hữu nắm lấy gối thẳng tay ném về phía anh “Nham nhở, chính mình gây ra chuyện lại còn trách người khác”
Giản Chiến Nam nhanh tay kéo Tiêu Hữu, vỗ vỗ lên cánh tay cô “Chỉ cần đứng trước mặt em thôi là nhân tính của anh đều biến thành thú tính hết. Em nha, sinh ra đúng là để khiến cho anh phạm tội mà”
Nói đi nói lại vẫn là lỗi của cô? Tiêu Hữu bất đắc dĩ thở dài nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ vào học. Chỉ có điều quần áo của mình không thấy đâu hết. Cô dẩu miệng lên, vẻ mặt ảo não nói “Anh Nam, em trễ giờ rồi”
Giản Chiến Nam nhíu nhíu mày, nha đầu kia đúng là do ông trời phái đến để tra tấn anh “Anh đi tắm rửa, chút nữa đi ăn cơm”
“A? Vì sao lại phải tắm rửa?” Tiêu Hữu chợt thốt lên khó hiểu, rõ ràng là không còn nhiều thời gian mà.
Giản Chiến Nam quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn cô “Dập lửa!”
Tiêu Hữu im miệng ngay lập tức, tự trách mình vì đã hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
***
Giản Chiến Nam sai thư ký mang đồng phục của Tiêu Hữu đến tiệm giặt ủi, sau đó anh uống nước đường gừng do cô mang đến, lại còn uống thuốc cảm cúm nữa. Thư ký đi hơn mười phút sau đã mang đồng phục của Tiêu Hữu trở về. Sau khi thay quần áo, cô muốn tự mình về trường thế nhưng Giản Chiến Nam lại bắt phải đi ăn cơm trưa.
Tiêu Hữu ăn cơm mà lòng cứ lo lắng không yên. Giản Chiến Nam lại không hề tỏ ra chút cảm xúc nào hết, đưa cô trở lại trường học rồi anh mới về công ty. Lúc Tiêu Hữu vào lớp thì đã hết tiết thứ nhất.
Cô hỏi mượn vở của bạn cùng lớp thì họ nói tiết trước học môn thể dục vì thế mọi người đều phải ra sân. Tiêu Hữu không nói gì nhưng vẫn có chút khó hiểu. Rõ ràng là tiết toán mà sao lại bị đổi thành thể dục?
Hơn nữa cô trốn một tiết học, thầy chủ nhiệm cũng không gọi cô lên văn phòng hỏi lý do. Cô không thể hiểu được. Nhớ tới bộ dạng không nhanh không chậm của Giản Chiến Nam, hay là… Có lẽ… Aizzz… Chắc chắn là do anh gây ra rồi.
Cuộc sống hàng ngày của Tiêu Hữu cứ thế trôi qua, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều bài tập, xem sách tham khảo, học thuộc rất nhiều thứ rồi lại còn làm kiểm tra lớn nhỏ liên tiếp. Ba cô cũng vẫn tiếp tục đưa cô đến trường, chính là vì không để cho cô có thời gian gặp mặt Giản Chiến Nam.
Chỉ có điều, giờ nghỉ trưa, thỉnh thoảng Tiêu Hữu vẫn cùng Giản Chiến Nam gặp nhau. Đôi khi hai người cùng đi ăn cơm ở gần trường, đôi khi cô lại đến tận công ty để gặp anh. Cô không muốn thế, nhưng đây chính là tình yêu. Cô có chút hổ thẹn với ba mẹ, chỉ là bản thân cũng không kiểm soát được lòng của mình.
Trong lòng, trong đầu đều là hình bóng của một người. Theo thời gian, một ngày lại một ngày trôi qua, cảm giác thích dần dần nồng nàn thành yêu. Lúc nào trong lòng cô cũng toàn hình ảnh anh, mỗi một câu nói của anh cô đều nhớ rõ, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều làm cho cô thấy cảm động.
Cô thích nghe anh gọi cô là Mạc Mạc, những lúc hôn cô anh gọi cô là bảo bối. Thích anh dùng đôi mắt mê người nhìn cô, thích anh dùng bàn tay to lớn dịu dàng vỗ về cô, cũng thích anh ôm cô, hôn cô. Tất cả… tất cả, giống như là chỉ cần thứ gì có liên quan đến Giản Chiến Nam là cô đều thích, kể cả bộ dạng tức giận của anh cô cũng cảm thấy thích. Tuy nhiên khi bị anh giáo huấn thì thật là kinh khủng.
Nắm tay, ôm, hôn, lắng nghe tiếng tim đập. Tiêu Hữu cảm thấy cứ như bây giờ thì thật tốt, cô cứ muốn những ngày tháng này kéo dài mãi mãi. Cô không muốn nghĩ tới thân phận của Giản Chiến Nam, không muốn nghĩ tới việc liệu cô có thể trở thành vợ của anh được hay không. Chỉ cần hiện giờ cô được ở bên cạnh anh, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Tan học, Tiêu Hữu đi hướng ngôi chợ phía bắc liền nhớ tới một món bánh bao nổi tiếng. Giản Chiến Nam đã từng đưa cô đến một lần. Bánh bao ở đó ăn rất ngon, mỗi ngày đều phải xếp hàng mới mua được, hơn nữa chỉ bán đến giữa trưa, buổi chiều đã hết.
Mấy hôm trước Giản Chiến Nam nói muốn ăn bánh bao ở đây thế nhưng vẫn chưa có dịp đi mua. Anh gần đây có vẻ rất bận rộn, cho nên số lần đến trường tìm cô cũng ít đi rất nhiều, chỉ gọi điện thoại cho cô thôi. Cô không muốn gây ảnh hưởng đến công việc của anh nên cũng không làm phiền.
Thế nhưng đã vài ngày qua không gặp anh, Giản Chiến Nam gọi điện thoại rên rỉ, nói cô không có lương tâm, không nhớ anh, không muốn gặp anh. Kỳ thật trong lòng Tiêu Hữu sớm đã muốn đến công ty anh rồi nhưng vẫn còn rất do dự, cuối cùng không nhịn được nữa.
Đứng xếp hàng một lúc lâu cô mới mua được bánh bao. Vì muốn tiết kiệm thời gian, cô bắt taxi đến công ty Giản Chiến Nam. Đã đến đây nhiều lần nên cũng quen thuộc đường đi, hơn nữa Giản Chiến Nam cũng đã nói trước cho nhân viên thế nên không có ai dám ngăn cản cô, có khi còn chào cô rất lễ phép nữa, điều này khiến cô rất ngại. Tiêu Hữu liền vào thang máy bấm số tầng đi lên văn phòng của anh.
Cô rời khỏi thang máy, đi đến trước cửa văn phòng của Giản Chiến Nam, tay vẫn đang cầm bánh bao còn đang nóng hổi. Cửa văn phòng khép hờ, Tiêu Hữu thật sự mong muốn gặp anh, lúc chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên nghe bên trong có tiếng nói chuyện. Cô quyết định chút nữa rồi hãy vào tránh làm phiền công việc của anh, Tiêu Hữu xoay người quay ra cửa thì nghe thấy người ở bên trong nói “Chiến Nam, mấy hôm nay không đi tìm cô bạn gái bé nhỏ của cậu à?”
“Cô bạn gái bé nhỏ”? Năm chữ đó khiến Tiêu Hữu dừng bước.
“Cậu có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Không có việc gì thì mời đi ra ngoài” Là giọng nói không nóng không lạnh của anh Nam.
“Mình đã nói là cậu không thể đuổi mình đi rồi mà, nổi nóng cái gì chứ? Tốt xấu gì thì cái bánh xe đó cũng vẫn là do thằng chiến hữu này tìm giúp cậu, bằng không cậu làm sao dễ dàng gặp được người đẹp? Ít nhất thì cũng phải mời anh em một vài chén chứ. Thế nào, đã nếm thử chưa, mùi vị ngon không?”
“Cậu có thể đi rồi đấy” Giọng Giản Chiến Nam có vẻ thiếu kiên nhẫn, dường như cũng rất tức giận.
Người đó cũng chẳng tỏ ra sợ sệt còn rất trở mặt “Đi… đi… đi rồi đây!” Người đó nói xong đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười mỉm, tay lắc lư chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy bên cạnh cửa là một túi bánh bao “Ai cha! Bánh bao không biết của ai lại bỏ ở đây thế?”
Người kia cảm thấy rất ngạc nhiên. Rõ ràng vừa rồi ngoài cửa có người. Giản Chiến Nam nghe được câu nói của bạn liền sửng sốt một chút rồi cũng tự động đi ra ngoài. Nhìn thấy bánh bao ngoài cửa, nhớ tới giấy gói, tim anh nhói lên một cái. Mạc Mạc…