Hai ngày sau.
Ăn sáng xong, Tiêu Hữu cũng thay quần áo xong, một cái áo thun trắng bó sát người, một chiếc quần jean ngắn dí dỏm đáng yêu, mà cũng do đôi chân trắng trẻo thon dài lại mang theo vẻ hấp dẫn.
“Cậu ơi! Con đi ra ngoài có việc, trưa nay có thể không về nhà đâu”
Trên mặt dịu dàng của Lăng Việt Nhiên thoáng qua nét gì đó, con ngươi đen nhánh có chút suy tư nhìn Tiêu Hữu “Đi đâu vậy? Cần cậu đưa đi không?”
“À! Con đi tìm anh họ Cầm Tử có chút việc. Để con tự đi xe buýt là được rồi” Tiêu Hữu mang giầy, khẽ cười cười nhìn hắn “Tạm biệt cậu”
Lăng Việt Nhiên nhìn thân ảnh rới đi của Tiêu Hữu, tờ báo trong tay bị hắn bóp đến muốn rách ra. Vẻ mặt bình tĩnh nhưng thật ra bên trong lòng lại như sóng cuộn. Trong đầu đều là lời nói của hai người mà hắn vô tình nghe được trong buôi tối hai ngày trước.
Đúng vậy. Lúc Tô Thuộc Cẩn thổ lộ tình cảm với Tiêu Hữu, hắn đều nghe được. Lúc đó hắn đang mang rác xuống nhà đổ thì nghe được. Hôm nay chính là ngày cô cho Tô Thuộc Cẩn một đáp án. Cứ nghĩ tới là tâm của hắn không khỏi khó chịu.
Tô Thuộc Cẩn sẽ là bạn trai của Tiêu Hữu sao?
Mà hắn chỉ có thể làm cậu của cô cả đời sao?
Tâm, kịch liệt đau, lại không tìm được biện pháp.
Lăng Việt Nhiên đặt tờ báo trong tay lại trên bàn, thân thể có chút vô lực dựa vào ghế, tay vuốt vuốt trán, thật khổ não. Mạc Mạc! Cậu nên làm cái gì bây giờ?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiêu Hữu đi tới một quán cà phê chờ Tô Thuộc Cẩn. Vốn là hẹn lúc 10 giờ nhưng hắn có gọi điện thoại báo sẽ đến muộn vì gặp chút công chuyện. Cô cũng đành phải bảo không sao và trong lúc chờ đợi sẽ nhấm nháp một chút cà phê sáng hưởng thụ không khí an tĩnh.
Nhìn qua cửa sổ bằng thủy tinh, người ngươi tới tới lui lui rất tấp nập. Đột nhiên cảm khái, con người khi còn sống thật rất bận rộn, thậm chí có chút mất hồn vì cuộc sống mưu sinh. Cho đến khi nhìn thấy một chiếc bóng đen che khuất đi ánh sáng, cô mới hồi phục tinh thần.
Tiêu Hữu quay đầu nhìn thấy một người đàn ông ngồi đối diện với mình, một người quen thuộc đến nỗi có thể khiến cho lòng của cô phát đau. Khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình cao lớn. Dáng dấp cô luôn rất muốn gặp, rồi lại không muốn thấy chút nào. Mà người này lại không phải người cô đang chờ đợi. Thế giới nhỏ như vậy ư? Gặp nhau có lẽ là tình cờ, cũng có lẽ là tất nhiên…
Giản Chiến Nam, thời điểm nhớ tới ba chữ này sẽ khiến cho cô bi thương. Hôm nay hắn đang ngồi trước mặt cô, lại giống như đã nhiều năm không nhìn thấy, rồi lại giống như mới vừa gặp hôm qua thôi, cùng nhau cười vui, cùng nhau tay trong tay dạo trên lối đi bộ, thân mật nói những lời tâm tình.
Trong ấn tượng, ngày ba mẹ gặp chuyện không may, cô ở trong bệnh viện phát điên lên nhưng lại được hắn ôm vào ngực thật chặt. Sau đó hắn cũng có đến thăm nhưng khi đó tâm tình của cô không yên, nếu nhìn thấy hắn thì tâm tình sẽ càng thêm rối bời. Có một lần thiếu chút nữa đã từ cầu thang lăn xuống dưới, dọa sợ Giản Chiến Nam, cho đến sau này cũng chưa từng gặp qua hắn.
Khi đó cô yếu ớt như vậy, thống khổ như vậy, cần một bờ vai rộng rãi để dựa vào, cần một lồng ngực ấm áp để sưởi ấm. Tiêu Hữu sợ, sợ lúc mình yếu ớt nhất sẽ khiến Giản Chiến Nam lại lần nữa xông vào lòng của cô, sâu hơn, càng không cách nào loại bỏ nó ra. Cho nên, cô không hề muốn nhìn thấy hắn, hay nói cách khác chính là không dám.
Cho tới hôm nay, nếu như hắn không xuất hiện ở trước mắt thì cô đã cho là bọn họ sẽ mãi mãi không gặp lại nhau lần nào nữa. Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trải qua những cam xúc rối loạn trong lòng nhanh chóng biến mất, chỉ còn trong lòng nỗi chua xót và nản lòng. Cà phê trong tay vẫn như cũ bốc lên những vòng khói trắng xoá, bàn tay run run của cô khiến nó sóng sánh như muốn tràn ra ngoài, hệt như tâm của cô giờ phút này, thật khó để trấn định bản thân.
“Một mình?” Con ngươi của hắn tĩnh mịch nhìn cô, giọng điệu quen thuộc, thật giống ngày hôm qua bọn họ mới vừa gặp nhau, không có trở ngại, không có cách xa, không có lạnh nhạt, cũng không có tổn thương cùng thống khổ. Có lẽ hắn không có, nhưng không có nghĩa là cô cũng không có.
Tâm không cách nào bình tĩnh nhưng là hôm nay cô cũng đã học được vẻ lạnh lùng cùng thản nhiên của hắn “Đang chờ người, làm phiền Giản chủ tịch đổi chỗ”
Giản Chiến Nam môi mỏng lộ ra nụ cười bí ẩn, lạnh lùng nói “Chờ ai? Chờ lâu như vậy à? Anh nghĩ hắn sẽ không tới rồi”
Tiêu Hữu không vui, trợn mắt nhìn Giản Chiến Nam một cái. Đang muốn mở miệng lại nhận được tin nhắn, là của Tô Thuộc Cẩn: Tiêu Hữu! Anh có nhiệm vụ. Xin lỗi, hôm nào anh sẽ bồi tội cho em nhé!
Chỉ mấy chữ đơn giản vẫn có thể nhân thấy Tô Thuộc Cẩn thật sự rất vội. Giản Chiến Nam làm sao biết Tô Thuộc Cẩn sẽ không tới, làm sao biết cô đang chờ ai?
Tiêu Hữu liền gửi lại cho Tô Thuộc Cẩn một tin nhắn: Ok! Anh nhớ cẩn thận.
Tô Thuộc Cẩn không thể đến đây, Tiêu Hữu cũng không cần thiết ngồi ở đây nữa. Cô đứng dậy lại bị thân ảnh cao lớn của Giản Chiến Nam chặn lại. Cô ngẩng đầu mang theo ánh mắt tức giận đối mặt với hắn. Ánh mắt của hắn đầy vẻ bá đạo, giống như luôn có thể nhìn thấu cõi lòng cô. Tiêu Hữu có một chút hốt hoảng, muốn vòng qua người hắn. Ai ngờ thắt lưng chợt thấy căng thẳng, bị hắn ôm chặt lấy. Cô hoàn toàn bị hắn ôm vào trong ngực.
Lồng ngực quen thuộc, đã từng rất tham luyến nó nhưng hôm nay rốt cuộc cũng không còn cảm giác nó sẽ thuộc về cô. Thế nhưng Tiêu Hữu không nhịn được vẫn đỏ mặt, may mắn là tiệm cà phê lúc này người không đông lắm. Cho dù như thế vẫn đưa tới chút ít ánh mắt chú ý. Cô thấp giọng nói “Giản Chiến Nam, mau buông tay…”
“Bảo bối Mạc Mạc, em thật gầy” Giản Chiến Nam ôm Tiêu Hữu thật chặt. Cô gầy, quá mức gầy, tâm hắn dâng lên từng trận đau. Không nhìn thấy cô thật sự tức giận, một cái tay lại nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, chứa chan vô vàn thương yêu “Không có chịu ăn cơm đúng không?”
“Giản Chiến Nam…!” Tiêu Hữu tức giận, nhìn thấy trong mắt hắn là sự nan giải? Hay thương yêu? Là thương hại? Hay là tình yêu? Không! Không! Cô lắc đầu. Hắn đối với cô vô tình như vậy, lãnh khốc như vậy. Ánh mắt đó nhất định là ảo giác.
Hắn rốt cuộc là đang làm gì? Thương hại cô ư? Đồng tình với hoàn cảnh của cô sao? Bất kể là cái gì, cô cũng đều không cần. Tiêu Hữu đưa tay đẩy hắn ra, giãy giụa hòng thoát khỏi lồng ngực của hắn. Hốc mắt nóng lên, đỏ lên, lại ẩn ẩn đau. Cô cười lạnh, thanh âm có chút khàn khàn “Cám ơn Giản chu tịch đã quan tâm, tôi rất khỏe. Tuy nhiên nếu như ngài đừng đến làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ tốt hơn nữa”
“Chiến Nam… Anh… Các người…” Một thanh âm lắp bắp lẫn ủy khuất vang lên, thanh âm này nỗi đau của Tiêu Hữu, là Giang Nhã, Giang Nhã. Là người phụ nữ mà Giản Chiến Nam yêu và cũng là vết sẹo trong lòng Tiêu Hữu. Lại thêm một lần bị vạch ra, đau, lại lan tràn toàn thân.
Hôm nay là ngày gì mà cả ba nhân vật chính trong câu chuyện này lại tụ hội tại đây rồi?
Giản Chiến Nam nhìn thấy Giang Nh, thế nhưng cũng không có một chút áy náy cùng bất an, mà là thản nhiên đối mặt với cô ấy. Chẳng qua là trên khuôn mặt tuấn mỹ kia xuất hiện thêm một chút bí hiểm cùng lạnh lùng.
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng Tiêu Hữu ra, cô cũng lấy sức lui lại đằng sau mấy bước. Đương lúc muốn rời khỏi nơi này lại bị hắn bắt được tay. Được thôi! Tiêu Hữu nghĩ thầm, tôi sẽ ở đây xem anh hát tuồng. Nghĩ thế cũng không thèm giãy dụa nữa.
Giang Nhã nhìn Giản Chiếm Nam nắm lấy tay Tiêu Hữu, trên gương mặt xinh đẹp đều là chán ghét, trong mắt là sự thống khổ, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống “Cô… Cô biết rõ Chiến Nam không thương cô, tại sao còn cứ bám lấy anh ấy? Côbiết rõ cô và hắn gặp nhau cũng là vì tôi, tại sao cô còn quấn lấy anh ấy? Cô là thế thân, cô chỉ là thế thân của tôi mà thôi…”
“Đủ rồi, Nhã Nhã!” Giản Chiến Nam cau mày, lạnh lùng quát một tiếng. Con ngươi hắn trở nên lạnh lùng. Hắn có lời muốn nói với Tiêu Hữu, nhưng bàn tay cô vốn dĩ rất am áp thế mà giờ đây lại trở nên lạnh như băng.
“Mạc Mạc!” Thanh âm dịu dàng như gió xuân tháng ba, nhu nhu, ấm áp, thấm vào lòng người vang lên đằng sau. Tiêu Hữu nhìn qua bả vai Giản Chiến Nam thấy được thân ảnh của Lăng Việt Nhiên, khí chất cao ngất, bước chân ưu nhã. Cậu… làm sao lại tới nơi này?
Lăng Việt Nhiên đi tới, đối với Tiêu Hữu giương một nụ cười ấm áp. Hắn coi thường cảnh Giản Chiến Nam dắt tay cô, với hắn, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại của Tiêu Hữu, trước sau đều là vẻ cưng chiều, khẽ mỉm cười nói “Chờ lâu không?” Nói xong, hắn mới ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam “Giản chủ tịch, kịch này cũng thật vui”. Vừa nói cũng vừa nhìn về phía Giang Nhã, hắn vẫn là ôn tồn nho nhã cười “Vị này là?”
Giang Nhã đưa tay kéo Giản Chiến Nam về phía mình, nghi ngờ nhìn Lăng Việt Nhiên. Cô biết, Lăng Việt Nhiên chính là cậu của Tiêu Hữu, nhưng mà thái độ của hắn trông giống như là người yêu. Cô lên tiếng giới thiệu “Tôi là vợ chưa cưới của Chiến Nam”
Giản Chiến Nam từ chối cho ý kiến, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, chẳng qua là vẫn ung dung chú ý đến biểu tình của Tiêu Hữu, còn có hình ảnh Lăng Việt Nhiên đang nắm chặt tay của cô, thật chói mắt.
Tiêu Hữu vẫn đang giãy giụa, muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Giản Chiến Nam. Thời điểm nghe Giang Nhã nói mình là vợ chưa cưới của hắn, động tác của cô cũng ngừng lại, tâm cũng theo đó mà phát đau, một loại khổ sở từ dưới đáy lòng từ từ tràn ngập toàn thân. Trong đầu không tự chủ được cứ quanh quẩn lời hắn đã từng nói ‘ bởi vì Mạc Tiêu Hữu trong tương lai chính là vợ của anh, là cô dâu của anh, kẻ nào dám hôn em?’
Vợ. Cô dâu.
Không phải cô, là Giang Nhã.
Lòng Tiêu Hữu giống như bị roi quất vào. Vết thương mới cùng vết thương cũ thi nhau đau. Bả vai bị Lăng Việt Nhiên nhẹ nhàng ôm, ngực của cậu luôn là mềm mại, không giống với Giản Chiến Nam, bá đạo cường ngạnh. Cô chỉ muốn rời đi, lại nghe được Lăng Việt Nhiên gằn từng chữ một “Giản chủ tịch! Ngài cứ lôi kéo vợ sắp cưới của tôi hình như không được hợp lý cho lắm”.