Tiêu Hữu không có trực tiếp đến trạm xe, mua cho mẹ bó hoa người thích nhất, lại mua thêm loại rượu ba thích uống nhất. Cô đi đến nghĩa trang, cô muốn cùng ba mẹ nói chuyện. Nhìn hình ảnh hai người khắc trên bia mộ, gương mặt họ mỉm cười trông rất sống động. Sinh tử… thì ra chỉ có một ranh giới rất mỏng nằm ở giữa ngăn cách.
Ba mẹ! Mạc Mạc nhớ hai người, rất nhớ. Ba mẹ hãy đến trong giấc mộng của Mạc Mạc đi, như vậy thì con mới có thể nhìn thấy ba mẹ rồi. Ba mẹ! Gặp lại sau. Mạc Mạc muốn đi, Mạc Mạc sẽ thường trở lại thăm hai người.
Mạc Tử Di thương tiếc ôm lấy Tiêu Hữu, lòng của cả hai cũng rất tối tăm, tưởng niệm đến nhưng người đã chết đi, lòng tràn đầy buồn bã cùng đau đớn. Cuộc sống, thống khổ lớn nhất chính là sinh ly tử biệt.
Đến trạm xe lửa, Tiêu Hữu nói lời từ biệt cùng dì. Lên xe lửa, dì giúp cô tìm được giường của mình mới chịu xuống xe. Không chia tay được nhưng cuối cùng vẫn phải luyến tiếc rời đi. Dì sau khi xuống xe, đứng ở bên cửa sổ của buồn xe, dặn dò mọi thứ. Thật ra thì, cô một chữ cũng không nghe thấy, nhưng cõi lòng cô vẫn nhận được sự quan tâm của dì.
Xe lửa khởi động, nhìn thân ảnh của dì từ từ biến nhỏ lại phía sau, lòng của Tiêu Hữu vô cùng khó chịu, muốn khóc, lại nhịn được, dùng sức hít thở, không để cho nước mắt rơi xuống. Cô lớn rồi, về sau, cô sẽ không để cho bản thân mình cứ hễ ra lại khóc. Dì! Gặp lại sau, con sẽ cố gắng đứng lên.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu một mình rời khỏi nhà, rời khỏi nơi cô đã lớn lên, rời khỏi… ba mẹ. Trong lòng có cảm giác lạc lõng, có phiền muộn, cũng có nhớ thương. Cậu… chính là nỗi nhớ thương của cô.
Bốn chiếc giường, nữ có nam có. Tiêu Hữu nằm trên chiếc giường gần cửa. Lúc đầu, mọi người còn làm quen nhau, trò chuyện trên trời dưới đất. Lâu dần cũng mạnh ai nấy đi nghỉ. Cơm tối, Tiêu Hữu ăn đỡ chút bánh mì, không có việc gì làm cũng liền nằm xuống nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Không có nằm mơ thấy ba mẹ, lại là nằm mơ thấy Giản Chiến Nam. Khuôn mặt đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt khát máu, hàm răng bén nhọn cắn lấy cổ cô, muốn đem cô nuốt chửng vào bụng. Tiêu Hữu tỉnh giấc, mở mắt ra, hồi hồn. Thì ra chỉ là một giấc mộng. Chiếc mền che khuất khi ánh sáng của chiếc đèn khiến không gian xung quanh cô rất tối, ngoài cửa sổ cũng là một khoảng không đen kịt, cô giống như là đã ngủ thật lâu…
Miệng có chút khát, Tiêu Hữu đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, cũng cầm ly nước ấm trên bàn uống một hớp. Lúc này cô mới phát hiện không gian nho nhỏ bên trong chỉ còn lại một mình mình. Ba người còn lại không biết đã xuống xe từ lúc nào. Bọn họ lúc nào thì xuống xe? Cô thế nhưng ngủ đến nỗi không biết chút gì. Nếu để cho Cầm Tử biết, nhất định cậu ấy sẽ cười vào mặt cô, ngủ giống như heo, bị người ta mang đi bán chắc cũng không biết. Nhớ tới mình rất nhanh liền có thể nhìn thấy Cầm Tử, tâm tình cô cùng tốt lên một chút.
Tiêu Hữu muốn tìm điện thoại di động xem mấy giờ rồi, thuận tiện gửi cho Cầm Tử một tin nhắn. Thế nhưng, hành lý của cô đâu rồi? Ba lô của cô đâu rồi? Tiêu Hữu nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, cả túi tiền cô giả trang thành túi đựng quần áo đặt bên gối cũng không thấy, bên trong có chứng minh của cô, còn có thư báo đậu đại học, tiền, ATM,… Không có những thứ đó, cô làm sao báo cho trường học đây?
Rầm. Đầu Tiêu Hữu nổ tung, cô bị trộm rồi? Do cô xui xẻo còn vì quá sơ ý lơ là chợp mắt một chút đã mất hết? Tiêu Hữu gõ đầu mình một cái, làm sao lại đần như vậy, thật là so với con heo còn đần hơn. Cô vội vàng mở cửa khoang nằm, định đi tìm tổ trưởng hay nhân viên bảo vệ, thế nhưng lại va phải một lồng ngực cứng rắn.
Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cô, cô giật mình lui về sau một bước. Ánh mắt hốt hoảng đối mặt với gương mặt anh tuấn lạnh lùng, tâm chợt đau, mắt cũng trừng lớn. Giản Chiến Nam, hắn… hắn sao lại ở đây?
Tiêu Hữu theo bản năng đem cửa đóng lại, thế nhưng lại bị tay của Giản Chiến Nam ngăn lại, hắn dễ dàng đem cửa kéo ra. Cửa không cách nào đóng được, hắn lại thản nhiên đi vào, thân hình cao lớn cùng trên người tản mát ra cảm giác áp bách khiến cô cảm thấy không gian càng thêm thu hẹp, không khí càng thêm mỏng manh, đè nén khó chịu, thậm chí là sợ hãi… Đúng vậy, cô sợ hắn…
Sau khi kinh ngạc, Tiêu Hữu lại thấy tức giận. Giơ lòng bàn tay ra, lạnh lùng mở miệng “Đồ của tôi, trả đây!”. Nhất định là do hắn giở trò quỷ. Cô nào có xui xẻo như vậy, lần đầu tiên một người ra cửa liền bị mất đi những thứ quan trọng chứ?
Giản Chiến Nam nhìn lòng bàn tay Tiêu Hữu, cô hướng tới hắn muốn cái gì? Hắn khẽ nhíu mày, tròng mắt đen nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm dưới ánh sáng đèn toa tàu. Mặt cô trông rất tức giận, hắn không nhịn được bèn đưa tay nắm thật chặt tay Tiêu Hữu, dùng sức kéo cô ôm vào trong ngực “Anh cho em, em còn cần không?”
Ôm lấy thân thể Tiêu Hữu, chân mày Giản Chiến Nam cau lại. Thân thể cô trong lòng hắn khẽ run, mặc dù cô đang cố gắng đè nén, nhưng hắn cảm nhận được cô sợ hắn. Nhận thức này khiến lòng Giản Chiến Nam một hồi lạnh toát, cánh tay càng thêm siết chặt.
Hắn không muốn cô sợ hắn.
Mặt Tiêu Hữu bị ép dính vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cô vươn cánh tay chống đỡ lồng ngực hắn nhưng không cách nào thoát thân. Đối với hắn, cô rất hận, không bao giờ muốn gặp lại, không muốn nhớ đến cảnh mình bị làm nhục lúc trước. Cô trong lòng tự nói với mình rằng không cần nhớ lại những chuyện trước kia, chỉ cần xem hắn như một người xa lạ, không liên quan đến nhau. Một người qua đường không đáng để cô phải tức giận, không đáng để cô yêu, lại càng không đáng để cô hận. Tiêu Hữu hờ hững mở miệng “Đồ của tôi, tôi đương nhiên muốn”
Hai tay của Giản Chiến Nam từ hông Tiêu Hữu dời đến trên cánh tay cô, rồi đến hai bàn tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay hắn, đặt lên tim hắn. Tiêu Hữu rút tay, thế nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn. Không phải hắn nói muốn trả đồ cho cô ư? Bộ dáng này là đang làm cái gì?
“Làm phiền anh trả đồ cho tôi” Sau đó, hắn muốn đi đâu thì đi.
“Mạc Mạc, anh đã cho em rồi” Tròng mắt đen của Giản chiếm Nam thật tĩnh mịch, dưới ánh sáng mông lung nhưng lại như lóe lên tia sáng. Nghiêm túc, chuyên chú, dịu dàng khác thường. Ban tay Tiêu Hữu nóng bỏng “Anh cho tôi cái gì? Tôi không có thời gian chơi cùng anh, làm phiền anh trả đồ cho tôi” Cô vẫn nhịn không được cơn tức giận, thanh âm cũng đề cao hơn rất nhiều.
Giản Chiến Nam nắm bàn tay Tiêu Hữu vỗ vỗ vào vị trí tim của hắn “Nơi này, tâm, cho em rồi, Mạc Mạc”
Lời nói dịu dàng cùng ánh mắt chuyên chú thâm tình, nếu là lúc trước, khi Tiêu Hữu nghe Giản Chiến Nam nói như vậy, tâm sẽ ầm ầm nhảy lên, mặt sẽ hồng, tim sẽ đập mạnh. Nếu là lúc trước, cô sẽ y như đứa ngốc cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhưng là bây giờ, Tiêu Hữu chẳng qua chỉ cảm thấy Giản Chiến Nam đang trêu chọc cô, tựa như hắn nhất thời cao hứng tìm thế thân vui đùa một chút. Cho nên, nhất thời cao hứng tìm tới cô, đoạt đi thân thể của cô, mà nay, lại nhất thời cao hứng, tìm tới cô, nói những lời yêu đường nồng tình mật ý trêu chọc cô. Tiêu Hữu nếu còn tưởng là thật, như vậy thì cô chính là thiên hạ đệ nhất ngốc nhếch. Cô chỉ giễu cợt mà nói: “Lần đầu tiên nghe được lời nói như vậy, anh có lòng rồi. Còn là nói, lòng của ngài quả thật không chỉ có duy nhất một ngăn. Nếu như anh không có đùa dai lấy đi đồ của tôi thì làm phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn đi báo cảnh sát”.