Húng Nhại

Chương 22: Chương 22




22.1

Thời gian gia hạn đã hết. Có lẽ Snow đã cho người đào bới suốt đêm. Không chừng là ngay sau khi lửa được dập tắt. Chúng phát hiện ra thi thể của Boggs, thoáng cảm thấy yên tâm, và rồi khi hàng giờ trôi qua mà không tìm ra thêm chiến lợi phẩm nào, thì bắt đầu hồ nghi. Đến lúc nào đó, chúng nhận ra mình đã bị lừa một vố đau. Và Tổng thống Snow không thể chịu đựng việc mình bị biến thành trò hề. Cho dù chúng đã lần theo dấu chúng tôi đến căn hộ thứ hai hay đoán ra chúng tôi đi thẳng xuống lòng đất thì việc đó cũng chẳng có gì quan trọng. Chúng biết giờ chúng tôi ở dưới này, chúng đã thả ra thứ gì đó, có lẽ là một đàn mút, quyết tìm ra tôi.

"Katniss." Tôi giật nảy người khi nghe thấy âm thanh gần đến vậy. Quay cuồng nhìn quanh xem nó phát ra từ đâu, lên dây cung tìm mục tiêu mà bắn. "Katniss." Môi Peeta chỉ mấp ma mấp máy, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cái tên đó thoát ra từ miệng cậu. Ngay khi tôi tưởng cậu có vẻ đã đỡ hơn một chút, ngay khi tôi nghĩ cậu đang dần trở về với mình thì đây là bằng chứng cho thấy thuốc độc của Snow đã ngấm sâu đến thế nào. "Katniss." Peeta được lập trình để đáp lại điệp khúc rít ấy, tham gia vào cuộc săn. Cậu bắt đầu khích động. Không còn lựa chọn nào khác. Tôi giương cung nhắm thẳng vào đầu cậu. Cậu hầu như sẽ không cảm thấy gì hết. Bỗng nhiên cậu ngồi dậy, mắt trừng trừng hoảng hốt, thở hổn hển. "Katniss!" Cậu lao đầu tới chỗ tôi nhưng xem ra không để ý thấy cây cung và mũi tên chực chờ. "Katniss! Ra khỏi đây mau!"

Tôi ngập ngừng. Giọng cậu hoảng hốt, nhưng không điên loạn. "Tại sao? Cái gì tạo ra âm thanh đó thế?"

"Tớ không biết. chỉ có điều nó phải giết cậu," Peeta nói. "Chạy đi! Ra khỏi đây! Mau!"

Sau giây phút bối rối, tôi kết luận rằng không cần phải bắn cậu. Thả lỏng dây cung. Nhìn những khuôn mặt lo lắng quanh mình. "Dù đó là gì thì nó cũng bám theo tôi. Có lẽ đây là lúc thích hợp để tách ra."

"Nhưng chúng tôi là vệ sĩ của cô," Jackson nói.

"Và đội quay phim của cô," Greesida nói thêm vào.

"Anh sẽ không bỏ em đâu," Gale nói.

Tôi nhìn đội quay phim, không được trang bị gì ngoài máy quay và bảng kẹp hồ sơ. Còn đây là Finnick với hai khẩu súng và một cây đinh ba. Tôi bảo anh ta đưa một khẩu cho Castor. Tháo băng đạn rỗng của Peeta ra nạp đạn thật vào rồi trang bị cho Pollux. Vì Gale và tôi đã có cung tên, chúng tôi đưa cho Messalla và Cressida. Không còn thời gian chỉ cho họ bất cứ thứ gì ngoài cách chĩa súng bóp cò, nhưng khi đánh giáp lá cà thì thế cũng đủ rồi. Còn hơn là vô phương tự vệ. Giờ người duy nhất không có vũ khí là Peeta, nhưng đằng nào một người thì thầm tên tôi với đàn mút cũng chẳng cần vũ khí làm gì.

22.2

Chúng tôi rời khỏi căn phòng mà không để lại gì ngoài mùi. Lúc này thì chẳng có cách nào xóa nó đi. Tôi đoán cái thứ rin rít kia theo mùi lần ra chúng tôi vì chúng tôi không để lại nhiều dấu vết vật chất. Mũi của loài mút thính bất thường, nhưng có lẽ thời gian chúng tôi bì bõm lội trong ống thoát nước sẽ làm bay bớt mùi.

Bên ngoài căn phòng ầm ì, tiếng rít càng trở nên rõ ràng hơn. Nhưng cũng giúp chúng tôi xác định rõ hơn vị trí của bọn mút. Chúng ở sau chúng tôi, vẫn còn cách khá xa. Snow có lẽ đã thả chúng xuống dưới lòng đất gần nơi phát hiện ra xác Boggs. Về lý thuyết mà nói thì chúng tôi nên dẫn trước một khoảng cách an toàn dù chúng chắc chắn nhanh hơn chúng tôi nhiều. Tâm trí tôi mông lung nghĩ về những sinh vât giống sói ở trường đấu đầu tiên, bầy khỉ ở Huyết trường Tứ phân, lũ ngợm mà tôi đã thấy qua ti vi bao năm qua, và tôi tự hỏi bọn mút lần này sẽ khoác lốt nào. Bất cứ thứ gì Snow cho rằng sẽ làm tôi sợ chết khiếp.

Pollux và tôi lên kế hoạch cho chặng hành trình tiếp theo, và vì hướng đi của nó xa khỏi tiếng rít, tôi thấy chẳng có lý do gì mà thay đổi cả. Nếu đi nhanh, chúng tôi có thể đến dinh thự của Snow trước khi bọn mút đuổi kịp. Nhưng đi nhanh thì lại nảy sinh vấn đề bất cẩn: giẫm không cẩn thận là phát ra tiếng lép nhép, vô tình va súng lanh canh vào đường ống, thậm chí cả mệnh lệnh của tôi nữa, cần kín đáo mà tiếng lại quá vang.

Chúng tôi đi qua được khoảng ba khu nhà nữa theo đường ống thoát nước và một phần đường ray bị bỏ chỏng chơ, thì những tiếng thét vang lên. Trầm nặng, nghèn nghẹt. Dội vào vách hầm.

"Avox," Peeta nói ngay. "Darius cũng kêu như vậy khi bị tra tấn."

"Bọn mút đã tìm thấy họ," Cressida nói.

"Như vậy là chúng không chỉ bám theo Katniss," Legg 1 nói.

"Chúng có thể giết bất kỳ ai. Chỉ là đến khi nào tóm được em ấy chúng mới thôi," Gale nói. Sau chừng ấy thời gian nghiên cứu với Beetee, nhiều khả năng là anh nói đúng.

Và tôi lại rơi vào cảnh này. Với những người sắp chết vì tôi. Bạn bè, đồng minh, người dưng nước lã, đều sắp mất mạng vì Húng nhại. "Cứ để tôi đi một mình. Dẫn chúng đi hướng khác. Tôi sẽ chuyển giao Ảnh nổi lại cho Jackson. Như vậy những người còn lại có thể hoàn thành nhiệm vụ."

"Chả có ma nào đồng ý đâu!" Jackson đùng đùng giận dữ.

"Ta đang phí thời gian đấy!" Finnick lên tiếng.

"Nghe nào," Peeta thì thầm.

Tiếng thét đã ngưng, giữa thâm u tên tôi dội lại, gần đến giật mình. Nó vừa ở bên dưới vừa ở đằng sau chúng tôi. "Katniss."

Tôi huých vai Pollux và chúng tôi bắt đầu co cẳng chạy. Khổ nỗi, chúng tôi vốn định đi xuống sâu hơn, nhưng giờ thì kế hoạch phá sản. Khi chúng tôi đến chỗ cầu thang dẫn xuống dưới, Pollux và tôi đang rà quét các phương án thay thế khả thi trên Ảnh nổi thì tôi bắt đầu nôn khan.

"Đeo mặt nạ vào!" Jackson ra lệnh.

Chẳng cần đeo mặt nạ làm gì. Mọi người đều đang thở chung một bầu không khí. Chỉ có mình tôi nôn sạch món hầm vừa ăn vì tôi là người duy nhất phản ứng với thứ mùi đó. Là là bốc lên từ dưới cầu thang. Lan qua làn nước thải. Hoa hồng. Tôi bắt đầu rùng mình.

22.3

Tôi quay ngoắt đi khỏi thứ mùi đó, loạng choạng bước thẳng ra Bến Trung chuyển. Những đường phố lát gạch nhạt màu láng o, giống hệt trên kia, nhưng bao quanh là những bức tường gạch trắng thay vì nhà cửa. Lòng đường nhằm giúp cho xe chuyên chở đi lại dễ dàng, không bị tắc nghẽn như trên mặt đất. Giờ thì trống trơn hết cả, chỉ còn mỗi chúng tôi. Tôi nhả cung bắn tung cái kén đầu tiên bằng mũi tên thuốc nổ, tiêu diệt một ổ chuột ăn thịt bên trong. Rồi tôi chạy nước rút tới giao lộ kế tiếp, biết rằng giẫm nhầm một bước là sẽ khiến mặt đất dưới chân mình nứt ra, biến chúng tôi thành mồi ngon cho một thứ được dán nhãn MÁY XAY THỊT. Tôi hét to cảnh báo những người khác đừng tách khỏi tôi. Tôi bố trí cả đội bao quanh góc rẽ và rồi cho nổ Máy xay Thịt, nhưng một cái kén chưa được nhận diện khác đang nằm rập rình.

Chuyện xảy ra không một tiếng động. Tôi sẽ hoàn toàn bỏ lỡ nếu Finnick không kéo tôi dừng lại. "Katniss!"

Tôi vụt quay lại, tên chĩa ra sẵn sàng bắn, nhưng có thể làm được gì đây? Hai mũi tên của Gale nằm vô dụng bên luồng sáng vàng tỏa rộng từ trần xuống sàn. Bên trong là Messalla đứng im như tượng, một bên ức bàn chân giơ lên, đầu nghiêng nghiêng, bị ánh sáng ghim chặt. Tôi không biết có phải anh đang hét không, dù miệng anh ngoác ra. Chúng tôi chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, lực bất tòng tâm, khi lớp thịt tan chảy khỏi cơ thể anh như sáp nến.

"Không giúp anh ấy được đâu!" Peeta bắt đầu xô mọi người tới trước. "Không thể." Sửng sốt thay, cậu là người duy nhất đủ lý trý để thúc chúng tôi tiến lên. Tôi không biết sao cậu lại bình tĩnh đến vậy, trong khi lẽ ra cậu phải lên cơn điên đập vỡ sọ tôi, nhưng chuyện đó có thể xảy ra bất cứ giây khắc nào. Bị cậu ghì chặt vai, tôi rời mắt khỏi thứ gớm ghiếc từng là Messalla; tôi bắt chân mình tiến lên, thật nhanh, nhanh đến nỗi làm tôi suýt trượt khi dừng lại trước giao lộ tiếp theo.

Một làn đạn gây ra cơn mưa thạch cao. Tôi quay ngang quay ngửa tìm xem có cái kén nào không, chợt đánh mắt sang thấy một đội Trị an viên lao rầm rập dọc Bến Trung chuyển về phía chúng tôi. Bị Máy xay Thịt chặn đường, chúng tôi không thể làm gì khác ngoài bắn trả. Chúng đông gấp đôi chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn có sáu thành viên ban đầu của Đội Ngôi sao, những người không tìm cách vừa chạy vừa bắn.

Cá trong chậu, tôi nghĩ khi những vệt đỏ loang lổ trên bộ đồng phục trắng của chúng. Ba phần tư đã gục xuống chết thì lại có thêm đồng bọn túa ra từ mé đường hầm, cùng chỗ tôi đã lao qua để thoát khỏi thứ mùi ấy, khỏi...

Chúng không phải Trị an viên.

Chúng màu trắng, có bốn chi, to bằng một người trưởng thành, nhưng chỉ so sánh được đến thế mà thôi. Trần truồng, đuôi dài loằng ngoằng như bó sát, lưng vổng lên, đầu chúi ra trước. Chúng bu quanh đám Trị an viên, người còn sống kẻ đã chết, ngoạm cổ lũ người kia rồi rứt phăng những cái đầu đội mũ bảo hộ ra. Xem ra có là nòi Capitol thì giờ đây giữa chốn này cũng chết toi như ở Quận 13 thôi. Cơ hồ chỉ vài giây là đám Trị an viên đã đầu lìa khỏi cổ. Bọn mút chùng bụng xuống lao về phía chúng tôi bằng cả bốn chi.

"Lối này!" tôi hét lên, bám vào tường ngoặt gấp sang phải để tránh cái kén. Khi mọi người đến chỗ tôi, tôi bắn vào giao lộ kích hoạt Máy xay Thịt. Cái răng máy khổng lồ bật qua con phố nghiền nát lớp gạch. Chắc sẽ khiến bọn mút không thể đuổi theo chúng tôi, nhưng tôi cũng không biết nữa. Lũ sói và khỉ mút mà tôi từng đụng độ có thể nhảy xa không tưởng.

Tiếng rít làm tai tôi nóng phừng, mùi hoa hồng nồng nặc khiến những bức vách như chao đảo.

22.4

Tôi vồ lấy tay Pollux. "Quên nhiệm vụ đi. Đâu là lối nhanh nhất lên mặt đất?"

Không còn thời gian kiểm tra Ảnh nổi. Chúng tôi theo Pollux khoảng chục mét dọc Bến Trung chuyển rồi đi qua một ngưỡng cửa. Tôi nhận thấy gạch lát đã chuyển thành xi măng, biết mình phải lồm cồm bò qua một ống hẹp bốc mùi lên một cái gờ rộng khoảng ba mươi phân. Chúng tôi đang ở trong cống chính. Sâu xuống dưới một mét, thứ hỗn hợp độc hại của nào chất thải con người, nào rác rến và nước thải hóa học nổi bọt quanh chúng tôi. Một số chỗ trên bề mặt đang cháy, những chỗ khác thì phun những đám mây hơi nước hình thù quái dị. Nhìn là biết nếu chẳng may sa chân vào đó thì còn lâu mới thoát ra nổi. Vắt hết can đảm mà chạy trên cái gờ trơn trượt, chúng tôi đến một cây cầu hẹp, cập rập băng qua. Pollux đập tay vào chiếc thang trong cái hốc bên kia rồi chỉ lên ống thông. Đây rồi. Lối thoát của chúng tôi.

Lướt nhìn cả nhóm, tôi liền nhận ra có gì đó thiêu thiếu. "Khoan! Jackson và Leeg 1 đâu?"

"Họ ở lại chỗ Máy xay để cản bọn mút rồi," Homes đáp.

"Cái gì?" Tôi định lao về chỗ cây cầu, không đành lòng để lại bất kỳ ai cho lũ quái vật ấy thì anh kéo giật tôi lại.

"Đừng phí mạng sống của họ, Katniss. Không kịp cứu họ nữa đâu. Nhìn đi!" Homes hất đầu về phía cái ống, nơi bọn mút đang trườn lên gờ.

"Lùi lại!" Gale thét. Bằng mũi tên đầu tẩm thuốc nổ, anh xẻ toạc đầu bên kia khỏi móng cầu. Phần còn lại chìm lỉm xuống lớp bọt, ngay khi bọn mút tới nơi.

Lần đầu tiên tôi được nhìn rõ chúng. Một sự pha trộn giữa người và thằn lằn và ai biết còn gì khác nữa. Bộ da trắng, khít rịt như da bò sát lấm lem máu, tay chân có móng vuốt, mặt đầy nét đối lập lẫn lộn. Rú rít tên tôi, trong khi cơ thể xoắn vặn vì thịnh nộ. Phất đuôi, cào móng, liếm những nhát lớn trên cơ thể nhau hoặc lên chính cơ thể mình bằng cái miệng rộng ngoác sùi bọt, phát cuồng bởi thôi thúc tiêu diệt tôi. Hẳn mùi của tôi đánh động khứu giác của chúng lắm, cũng như mùi của chúng đánh động tôi vậy. Có lẽ còn hơn thế, bởi bất chấp độc hại, bọn chúng bắt đầu phi thân xuống dòng xú uế.

Dọc bờ cống, mọi người cùng khai hỏa. Tôi chọn bừa mũi tên, găm những mũi tẩm lửa, thuốc nổ vào mình bọn mút. Chúng ngắc ngoải rồi mới chết. Không sinh vật tự nhiên nào có thể trụ nổi với hai tá đạn trong mình. Phải, cuối cùng chúng tôi cũng giết được chúng, chỉ có điều chúng càng lúc càng đông, cả một dòng chi viện bất tận từ ống đổ ra, còn chả buồn chần chừ mà nhảy ngay xuống cống.

Nhưng không phải số lượng của chúng làm tay tôi run rẩy đến thế.

Không có con mút nào là tốt lành cả. Tất cả đều nhằm hủy diệt ta. Một số lấy mạng ta, như lũ khỉ vậy. Số khác cướp đi lý trí ta, như bầy bắt-là-cắt. Tuy nhiên, cái tàn độc thật sự, thứ đáng sợ nhất, là kết hợp với nút thắt tâm lý oái ăm nhằm làm nạn nhân kinh hoảng. Hình ảnh bọn sói mút mang cặp mắt của những vật tế đã chết. Giọng lũ húng nhây giả tiếng thét đau đớn vì bị tra tấn của Prime. Mùi hoa hồng của Snow trộn lẫn với mùi máu của các nạn nhân. Lan qua cống. Xuyên qua cả thứ xú uế ấy. Khiến tim tôi đập loạn, da hóa đá, phổi không hít nổi không khí. Cứ như Snow phả thẳng vào mặt tôi, bảo tôi rằng đến lúc chết rồi.

Những người khác đang thét gọi tôi, nhưng tôi không tài nào phản ứng nổi. Những cánh tay mạnh mẽ nhấc tôi lên trong khi tôi bắn bay đầu của một con mút vừa sượt móng qua mắt cá chân tôi. Tôi bị va đánh rầm vào thang. Tay bị đập mạnh lên bậc thang. Bị ra lệnh leo lên đi. Tứ chi cứng đơ như rối bị giật dây của tôi ngoan ngoãn nghe lời. Cử động chậm chạp dần khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi nhận ra trên mình có một người. Pollux. Peeta và Cressida đang ở phía dưới. Chúng tôi lên đến một cái bục. Chuyển sang chiếc thang thứ hai. Bậc thang trơn nhẫy mồ hôi và mốc sương. Tới bục kế tiếp, đầu tôi đã tỉnh táo hẳn và ngộ ra tình huống thực tại. Tôi bắt đầu cuống cuồng kéo mọi người lên khỏi thang. Peeta. Cressida. Hết.

Tôi vừa làm gì vậy? Tôi đã bỏ mặc những người khác cho cái gì thế này? Tôi lồm cồm bò trở lại xuống thang thì đá ủng vào ai đó.

"Trèo đi!" Gale quát tôi. Tôi lùi lại, kéo anh lên, nheo mắt nhìn qua màn xám xem còn ai nữa không. "Không." Gale xoay mặt tôi về phía anh và lắc đầu. Bộ đồng phục rách tả tơi. Một vết thương hở miệng bên cổ.

Có tiếng người la hét bên dưới. "Có người vẫn sống mà," tôi nài nỉ.

"Không, Katniss. Họ không đến đâu," Gale nói. "Chỉ có bọn mút thôi."

Không chấp nhận nổi điều đó, tôi chiếu đèn pin gắn trên súng của Cressida xuống ống thông. Tít bên dưới, tôi nhìn ra Finnick đang vật vã cầm cự trong khi ba con mút xé xác anh. Khi một con giật ngửa đầu anh ra sau để cắn nhát chí tử, một điều kỳ dị đã xảy ra. Như thể tôi là Finnick, đang nhìn những hình ảnh đời mình loang loáng lướt qua. Cái cột thuyền, chiếc dù bạc, tiếng cười của Mags, bầu trời hồng, cây đinh ba của Beetee, Annie trong bộ váy cưới, những con sóng vỗ vào đá vỡ òa. Rồi kết thúc.

Tôi tuột Ảnh nổi khỏi thắt lưng, nghèn nghẹn nói "dâu độc, dâu độc, dâu độc". Buông nó ra. Khom mình sát tường cùng những người khác khi tiếng nổ làm rung chuyển cái bục và những máu thịt người cùng thịt mút tung tóe bắn ra khỏi ống trút xuống chúng tôi như mưa.

22.5

Tiếng loảng xoảng vang lên khi Pollux kéo nắp ống đóng sầm lại. Pollux, Gale, Cressida, Peeta và tôi. Chỉ còn lại chừng ấy người chúng tôi. Chỉ lát nữa thôi cảm giác con người sẽ trở lại. giờ tôi chỉ biết đến bản năng thôi thúc của động vật nhằm giữ những kẻ còn lại trong đàn sống sót. "Chúng ta không thể dừng ở đây được."

Ai đó tìm ra bông băng. Chúng tôi băng bó quanh cổ Gale. Đỡ anh đứng dậy. Chỉ còn một người vẫn co quắp sát tường. "Peeta," tôi gọi. Không phản ứng. Cậu bị bất tỉnh chăng? Tôi khom mình trước cậu, kéo hai bàn tay khum khum khỏi mặt cậu. "Peeta à?" Mắt cậu trông như hai cái lỗ đen sì, đồng tử mở rộng khiến hai mống mắt xanh gần như biến mất hẳn. Cơ cổ tay cậu cứng như kim loại.

"Kệ tớ," cậu thì thầm. "Tớ không trụ được đâu."

"Có. Cậu làm được mà!" tôi bảo cậu.

Peeta lắc đầu. "Tớ sắp không chịu nổi rồi. Tớ sẽ phát điên lên mất. Giống chúng."

Giống bọn mút. Giống con thú dại quyết xé toác cổ họng tôi. Và ở đây, cuối cùng ở đây ngay chốn này, trong những hoàn cảnh này, tôi sẽ thực sự phải giết cậu. Và Snow sẽ thắng. Nỗi căm ghét sôi sục đến tận xương tủy trào lên trong tôi. Hôm nay Snow đã thắng quá đậm rồi.

Đó là một canh bạc, không chừng còn là tự sát, nhưng tôi vẫn làm cái việc duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi nghiêng người đặt một nụ hôn trọn vẹn lên môi Peeta. Toàn thân cậu run lên, những tôi vẫn áp chặt môi mình vào môi cậu cho đến khi phải dừng lại lấy hơi. Tay tôi lướt dọc lên cổ tay cậu, siết chặt bàn tay cậu. "Đừng để ông ta cướp cậu khỏi tớ."

Peeta thở dốc trong khi vật lộn với những cơn ác mộng tung hoành trong đầu cậu. "Không, tớ không muốn..."

Tôi bóp chặt bàn tay cậu tới mức đau đớn. "Ở lại với tớ."

Đồng tử của cậu co lại bằng đầu ghim, lại nhanh chóng mở ra, rồi quay lại trạng thái gần như bình thường. "Luôn luôn," cậu lẩm nhẩm.

Tôi dìu Peeta đứng lên rồi nói với Pollux. "Từ đây lên phố còn bao xa?" Anh ra hiệu nó ở ngay trên đầu chúng tôi. Tôi trèo lên chiếc thang cuối cùng và mở cái nắp dẫn vào phòng dụng cụ của ai đó. Tôi dợm bước lên thì một người phụ nữ đẩy cửa bước vào. Cô ta mặc áo choàng lụa xanh lam sặc sỡ có thêu những loài chim lạ. Mái tóc hồng rực bồng bềnh như mây điểm tô bằng mấy con bướm mạ vàng. Mỡ từ cây xúc xích ăn dở mà cô ta đang cầm làm lem nhem son môi. Nét mặt cô ta cho thấy cô ta nhận ra tôi. Cô ta mở miệng kêu cứu.

Không chần chừ một giây, tôi bắn xuyên tim cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.