Hung Thần

Chương 57: Chương 57: Khắc phục hậu quả – Kỳ 1




Khi Lý Huỳnh Lam tỉnh lại đã là hai ngày sau, cậu hiện đang nằm tại bệnh viện trung tâmtỉnh Y, theo chẩn đoán của bác sĩ, cậu bị gãyhai căn xương sườn, gãy xương cánh tay, não bị chấn động nhẹ, còn hai bàn tay do cố giật dao máy trộn ra đến nỗi da tróc thịt bong phải bó thành hai đòn bánh tét, da toàn thân nhiều chỗ bị xuất huyết, phần mềm bị bầm dập, cộng thêmcơ thể bị thiếu nước trầm trọngvà bỏ đói nhiều ngày, nên gần như mất đi nửa cái mạng.

Lý Tiểu Quân đang ngồicạnh bên, hiếm khi sợi tóc tán loạn quần áo không chỉnh tề, nào còn hình tượng ăn diện tinh tế nhưtrước. Nhác thấy Lý Huỳnh Lam mở mắt ea, chị khẩn trương vội bật dậy đến hỏi thăm: “Huỳnh Lam, Huỳnh Lam contỉnh rồi à? Khó chịu ở đâu? Có khó chịu ở đâu không?”

Lý Huỳnh Lam ngơ ngác nhìn chị, sau một lúc lâu mới đau đớn nhíu mày, dường như đang nhớ tới gì đó, trong mắt cậu hiện lên một tia hoảng hốt, rồi liền bắt đầu dáo dác tìm kiếm xung quanh.

Lý Tiểu Quân thấy cậukhông ngừng mấp máymôi, đến gần thì chợt nghe Lý Huỳnh Lam thì thào: “Người đâu… Ở đâu? Đâu rồi…”

“Mẹ đang ở đây, mẹ ở đây…”

Lý Tiểu Quân muốnnắm tay cậu, lại bị Lý Huỳnh Lam giằngra, cậutrừng mắt cố dùng giọng khàn khàn không rõ nói: “Cao Khôn… Cao Khôn…”

Lý Tiểu Quân ngẩn ra, giọng nói vẫn mềm nhẹ: “Nó không ở đây, conráng nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, để mẹ đi gọi bác sĩ.”

Vừa muốn đứng dậy lại bị Lý Huỳnh Lam dùng sức túm góc áo, dường như cậu không muốn nghe lời cũng không buông tha cho Lý Tiểu Quân, ánh mắt nóng vội đỏ cả lên, cậu còn nhớ rõ Cao Khôn bị mang lên xe cảnh sát, vậy giờ đang ởđâu?

“Anh ấy… ở đâu, anh ấy… Có sao không… Có… chuyện gì không?”

Lý Tiểu Quân nở nụcười: “Nó tốt lắm, không có chuyện gì hết, chờ con khỏe rồi, mẹ sẽ dẫn con đi gặp nó nhé.”

“Choang” ly nước trên đầu giường bất ngờ bị Lý Huỳnh Lam quét rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, Lý Huỳnh Lam hướng Lý Tiểu Quân gào lên: “Đừng… gạt tôi, không cần gạt tôi…” Nếu Cao Khôn không có việc gì, vì saokhông tới nhìn cậu, anh ấynhất định sẽ không mặc kệ cậu.

Lý Tiểu Quân bị sự kích động cố chấp trong mắt Lý Huỳnh Lam dọa kinh ngạc không thôi, cô muốn đỡ cậu, Lý Huỳnh Lam lại không hề chịu phốihợp màtránh né, ngay lúc này cửa phòng bệnhbị đẩy ra.

Trác Diệu vừa vào đã thấy đứa nhỏ lẽ ra nên tĩnh dưỡng trên giường, vậy mà đang run rẩy muốn vịn khung giường bước xuống, Trác Diệu vội vàng tiến lên ápLý Huỳnh Lam về gối đầu, quay đầu bất mãn nhìn Lý Tiểu Quân.

Bấy giờ Lý Tiểu Quân mới hoàn hồn, chị muốn nói gì đó, lại bị Trác Diệu lạnh lùng ngắt lời: “Chị ra ngoài trước đi!”

“Tôi…” Lý Tiểu Quân không muốn.

Trác Diệu nói: “Có chịở đây nó không ổn định được cảm xúc, tôi muốn nói chuyện riêng với nó…”

Lý Tiểu Quân nhìn Lý Huỳnh Lam bên cạnh, khẽ cắn môi, chỉ đànhtạm thời rời đi.

Chị vừa ra khỏi cửa, Lý Huỳnh Lam vộitúm lấy Trác Diệu, lặp lại câu hỏi kia: “Cao… Khôn đâu? Cao Khôn…”

So với Lý Tiểu Quân, Trác Diệu có phần hiểu Lý Huỳnh Lam hơn ai hết, y biết đứa cháu mình đang suy nghĩ những gì, vì thế trầm giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, rồi cậu sẽ nói con biết, con còn lộn xộn nữa, cậu chỉ còn cách gọi bác sĩđến xử lý thôi.”

Lý Huỳnh Lam lập tức ngừng động đậy, ngoan ngoãn nằmđó, mở to mắtnôn nóng mà nhìn Trác Diệu.

Trác Diệu lẳng lặng nhìn sắc mặt ngập nỗi lo âu kiacủa cậu, cả ánh mắt sợ hãichưa kịp bình tĩnh ấy nữa, vẫn không nỡ nào, ngồi xuống mép giường, vuốt đầu cậu trả lời: “Cậu ta còn đang ở cục cảnh sát.”

Lý Huỳnh Lam cả kinh: “Tại sao… Tại sao chứ… Bao giờ anh ấy mới ra?”

Trác Diệu ngừng một lúc đáp: “Cậu ta phải phối hợp điều tra.”

“Sau đó thì sao? Sau khi điều tra xong thì sao…”

Trác Diệu trầm mặc.

Lý Huỳnh Lam toan đứng dậy, Trác Diệu lập tức ngăn cản, Lý Huỳnh Lam vội la lên: “Anh ấy… Anh ấy vô tội, anh ấy là vì cháu… Cao Khôn không có tội… Anh ấy là vì cháu… Mới giết người… Điều tra xong… thì thả anh ấy đi… thả anh ấy đi…”

“Cậubiết, cậu biết.” Trác Diệu trấn an cậu.

“Cậu… Cao Khôn không phải cố ý đâu, anh ấy muốn cứu cháu mà, là anh ấyđã cứu cháu.” Lý Huỳnh Lam chỉ mới tỉnh lại, sức khỏecực kỳ yếu, mới trải qua vài phút kích động mà hơi thở đã phập phồng bất ổn, trước mắt tối sầm từng đợt, ấy nhưng cậu vẫn cố gắng gượng một lần rồi lại một lần nhấn mạnh với Trác Diệu, “Cậu… Cháu muốn thấy anh ấy, cho cháugặp anh ấyđi…”

Trác Diệu ôm Lý Huỳnh Lam, không cho cậulộn xộn, lại chú ý chai nước biển đang nhỏ giọt kế bên, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

“Rángnghỉ ngơi cho tốt đi, việc này cứ giao cho cậu là được, chờ cháu khỏe rồi, cậu liền dẫn cháu đi gặp cậu ta.”

Qua một lúc y không ngừng khẽ an ủi, rốt cuộc Lý Huỳnh Lam cũng dầnbình tĩnh trở lại, nửa cưỡng ép lần nữa chìm vào giấc ngủ mê man.

Trác Diệu nhìnấn đườngvẫn nhíu chặt ấy, nhìn tay chân lúc ngủ không hề thả lỏng mà luôn co rúm lại, phải cố hít một hơi thật sâu mới đè nén được nỗi phẫn nộ tràn ngập trong lòng, y lại ở bên Lý Huỳnh Lam một lúc lâu, mới mởcửa phòng bước ra ngoài.

Lý Tiểu Quân đang dựa bên tường, thấy y đi ra thì định vào trong, lại bị Trác Diệu giơ tay cản.

“Cậu làm gì vậy?” Lý Tiểu Quân lạnh lùng nghiêm mặt.

Sắc mặt Trác Diệu còn lạnh hơn chị: “Chị nói xem?”

Lý Tiểu Quân cùng yđối mặt giây lát, khí thế bỗng chốc sụp đổ, không chịu được nữa vành mắt đỏ hoe: “Là lỗi của tôi, là do tôi vô trách nhiệm, cho nên tôi càng phải bù đắp lại cho nó, về sau tôi sẽquan tâm nó hơn.”

Lý Nguyên Châu hiện đang phát triển thị trường hải ngoại nên quanh năm đều ở nước ngoài, mà Lý Tiểu Quân vốn đã có thói quen thích ngao du thế giới, có vài ngày không ở Lý gia luôn làchuyện thường như cơm bữa.Trong mấy ngày Lý Huỳnh Lam mất tích, trong nhà cũng chỉ có mình dì Tạ, đã vậy gặp dì Tạcũng sơ ý, cứ nghĩ trẻ con nó ham chơi, có khi đi chơi đâu đó cùng bạn học rồi không chừng, hoặc lại chạy qua chỗCao Khôn, hồi trước cậu không phải chưa từng như vậy. Kết quả qua hai ba ngày sau vẫn không thấy người đâu, lại ngẫm nghĩ chẳng phải Cao Khôn nghỉ rồisao, bấy giờ dì Tạ mới cảm thấy không đúng, vội vã chạy đi gọi cho hai vị chủ nhân.

Điện thoại cho Lý Nguyên Châu thì không gọi được, còn Lý Tiểu Quân sau khi biết xong đã gấp rút trở về, có điều chuyến baycủa chịbị hoãn lại một ngày mới đến được. Chờ chị về thành phố U, lại mất một khoảng thời gian tìm kiếm, mới tra ra chuyến bay của Lý Huỳnh Lam, còn tìm cách liên hệ với Cao Khôn, biết được tình hình bêngia đình anh, cũng đã qua năm sáu ngày.

Vẫn nhờ có Trác Diệu quay về kịp lúc, trực tiếp liên hệ với phi cơtư nhân, đưa mọi người đến tỉnh Y. Lại nghe nói bên nhà Cao Khôn cũng chưa gặp qua Lý Huỳnh Lam, khi đó bọn họ đã muốn báo cảnh sát, bởi vì em họ Cao Khôn cũng mất tích. Tuy không có bằng chứng nào để suy đoán hai người có liên quan với nhau hay không, nhưng phía cảnh sátđã bắt đầu dốctoàn lực điều tra, mà ngay lúc đó người nằm trong diện tình nghi số một chính là người đã nảy sinh tranh chấp việc làm ăn với nhà họ– ông chủ Trần.

Chẳng qua lúc ấy bọn họ đã lật tung khắp nơi mà vẫn không truyra được nơi ẩn náu của Trần Hải Vân, tựa như con ruồi mất đầu tìm kiếm ở thôn Mạc Lan suốt một thời gian. Mãi đến khi bất ngờ nhận được điện thoại của Cao Khôn, đoạn đuổi đến hiện trường, thì sự tình đã diễn biến thành tình trạng không thể vãn hồi.

Đối mặt với sựkiểm điểm của Lý Tiểu Quân, Trác Diệu chỉ khinh thường bỏ lơ.

Thấy Trác Diệu quay người muốn đi, Lý Tiểu Quân lại nói: “Tôi… Tôi muốn mang Huỳnh Lam quay về U thị.”

Trác Diệu dừng bước, từ từngoảnh lại nhìn cô.

Lý Tiểu Quân vẫnthấy quyết định của mình không hềsai: “Điều kiện điều trị ở đâyquá kém, bất lợi cho Huỳnh Lam tĩnh dưỡng, mà sức khỏe của nó mới là quan trọng nhất.”

Trác Diệu gằn từng chữ: “Nếu chị thật sự vì sức khỏe của nó mà suy nghĩ, thì nên biết giờ này nó đang quan tâm cái gì nhất, chị còn muốn kích động để nó tốt như cái chị nói thì cứ thử xem.”

Lý Tiểu Quân bị lời cảnh cáo của Trác Diệu làm cho sửng sốt, lại nghe đối phương rằng: “Cả chuyện của Cao Khôn chị cũng đừng quản, cứ giao cho tôi xử lý.”

Lý Tiểu Quân lạnh mặt: “Tôi mới là mẹ nó!”

Trác Diệu cười mỉa mai: “Chị nói những lời này không thấy chột dạ sao?” Nóiđoạn chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một lần, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Dưới lầu đã đậu sẵn một chiếc xe chờ y, Trác Diệu ngồi vào liền nói với người hàng sau: “Vất vả rồi, bắt ông từ xa xôi chạy tới đây.”

“Đừng nói mấy lời khách sáonày chứ,” Phạm Doanh lắc đầu, “Tuy rằng gần đây tôi chỉ làm lão làng trong giới giải trí, có vài năm không nhận vụ án hình sự nào rồi, nhưng nếu đã làchuyện của chú, tôi sẽ cố hết sức.”

Trác Diệu liếc mắt nhìn tậpvăn kiện trong tay đối phương, “Ông nắm hết được tình hình rồi chứ?”

Phạm Doanh đáp ừ: “Hình như bên truyền thông đã biết, tuy bị Minh Câu épxuống rồi nhưng một khi bị phơi ra ánh sáng, vụ này sẽ phức tạp lắmđây, mà thôi chú cứ nói yêu cầu ra trước xem.”

Trác Diệu nói: “Bào chữa vô tội.”

“Người bị giết có tiền án, lại đang phạm tội, hơn nữa Cao Khôn tuổi còn nhỏ, có thể tập chung biện hộ giết người do phòng vệ chính đáng… Có điều, việc cậu taxử lý sau đó thì,” nghĩ đến một đống hỗn độnởhiện trường, Phạm Doanh chưa vội đáp ứng ngay, chỉ nói: “Tôi phải đi gặp cậu ta trước đã, chúđi cùng không?”

Trác Diệu ngẫm nghĩ, gật đầu.



Trại tạm giam xãG cực kỳnhỏ, phía phòng giam sau khi biết bọn họ muốn đến đây còn cố ý dành một gian phòng rộng rãi cho họ gặp mặt.

Phạm Doanh ngồi xuống một bên, lặng lẽ mà đánh giá đương sự trước mặt. Tuysở hữu vóc dáng rất cao nhưng khuôn mặt lại khá ngây ngô, vẫn chỉlà mộtthiếu niên mà thôi. Từ lúc hắn vào đây, đối phương vẫn trầm tĩnh ngồi đó, dù có soi thế nào cũng không thấy giống như trong hồ sơ miêu tả.

Phạm Doanh liếc nhìn Trác Diệu bên cạnh, tự giới thiệu với Cao Khôn: “Tôi là luật sưbiện hộ cho cậu, tôi sẽ nỗ lực trợ giúp cậu trong vụ án này, thế nên tôi hy vọng giữa chúng ta sẽkhông có gì là bí mật, tôicàng hiểu rõcậu, thì đối với cậu lại càng có lợi, cậu có thể làm được chứ?”

Cao Khôn ngẩng lên, tóc của anh đã bị cắt ngắn, hiện chỉ còn dư lại một phân ngắn củn che phủ da đầu. Thế nhưng, lại càng làm ngũ quan lập thể thêm sâu sắc, cùng Phạm Doanhmắt đối mắt một lát, anhgật gật đầu.

Phạm Doanh hỏi: “Trước kia, cậu với Trần Hải Vân cóquen biếtkhông?”

Cao Khôn đáp: “Có quen.”

“Quen biết thế nào?”

“Trước đây hắnở thôn chúng tôi, sau nàyhình như đi làm ăn xa, rồi không gặp lại nữa.”

“Nói cách khác, bởi vì sự việc lầnnày, cậu với hắn mới tiến thêm một bước? So với quan hệ chỉ là thôn dân trước kia?”

Cao Khôn lắc đầu: “Chú tôivới hắn có hùn vốn làm ăn.”

“Vụ làm ăn này cậu có tham gia không?”

“Tôi không.”

“Trước đó cậu theo học ở thành phố U? Rồisao lại về đây?”

“Vì chú tôi, chú ấy bị đột quỵ.”

“Là vì làm ăn thất bại?”

“Phải.”

“Do vậy nêncậu mới có thù hận với Trần Hải Vân?”

Cao Khôn: “Không phải thùhận, chỉkhinh thường thôi.”

Khinh thường…

Phạm Doanh cau mày: “Vậy làm sao cậu biết nơi ở của Trần Hải Vân? Khi ngay cả phía cảnh sát còn không tìm được.”

Cao Khôn ngừng một lát,

Phạm Doanh nói thêm: “Những lời này bên phía tố cáo sẽ hỏi cậu trên phiên tòa, chúng ta có thể phát hiện ra, tấtnhiên bọn họ cũng sẽ, vậy nên cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.”

Cao Khôn nói: “Tôi lớn lên từ nhỏở đây, tôi biết được những nơi mà rất nhiều người khác không biết. Chỗ thung lũng nhỏ Trần Hải Vân ở có một cây hạnh nhân, hồi tiểu học tôi hay qua đó chơi, từ xa từng thấyhắn xuất hiện một lần, lúc trước quên mất, lần này mới nhớ, cho nên mới đếnthử xem.”

Phạm Doanh nhìn anh, có vẻ như đã chấp nhận lời giải thích này của Cao Khôn: “Vậy giờ cậu thuật lại hết từ đầu đến cuối quá trình gây án cho tôi nghe, phải cố gắng nhớ lại, một chi tiết cũng không được sai sót.”

Cao Khôn rất phối hợp, lập lại từng li từng tí, bao gồm cả việc anh đánh ngấtLý Huỳnh Lam thế nào, phân xác ra sao, dùng biện pháp gì để nạy khóa, đều không chừa lại.

Mà Phạm Doanh với Trác Diệucàng nghe thì sắc mặt càng cứng ngắc, cuối cùng sau khi Cao Khôn nói xong, cả căn phòngto như vậy lại rơi vào trầm mặc vài giây.

Phạm Doanh cầm hồ sơ đứng dậy nói: “Được, chờ tôi chỉnh lý một chút rồi đếnxác nhận lại lần nữa. Trong lúc này cậucó thể không cần nhận thẩm vấn, trừ khi tôi có mặt, còn phải biết cáchbảo vệchính mình, trước khi nói gì phảinhìn quản giáo ngoài cửa.”

Cao Khôn hiểu rõ gật đầu.

Mãi đến khiTrác Diệu vớiPhạm Doanh phải ra ngoài, qua bao nhiêulâu rồi anh mới chủ động hỏi duy nhấtmột câu.

“Huỳnh Lam có khỏe không?”

Trác Diệu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắtCao Khôn, dường như đang đánh giá, lại giống như đang phêphán gì đó, y đáp: “Nó vẫn ổn, cảm ơn cậu đã cứu nó.”

Cao Khôn chỉmím môi, ánh mắt lộ ra vẻ yên tâm, tùy ý để người dẫn anhquay về.

Ngoài cửa, Phạm Doanh hỏi Trác Diệu: “Chúthấy thế nào? Nếu gặp chú ở đấy, có phải cũng muốn đi lên đâm hai phát không?”

Trác Diệu đi đằng trước, lưng thẳng tắp, mà như đang mang một vẻ cứng ngắc lẫn căng thẳng.

Phạm Doanh lại tựlắc đầu: “Nhưng chú sẽ không làm vậy, cho dù chú có giết gã cũng sẽ không dùng cách thức này, người bình thường cũng sẽ không như thế.”

“Xương cổ tay dập nát, căn cứ theolực công kích như vậy, nếu Cao Khôn vì cứu người, thì cậu ta có vô số cơ hội để tóm gọn gã súc sinh kia, còn nếu giết người vì quá khích, thì một nhát thôi cũng đủ trí mạng.” Phạm Doanh nói, “Nhưng cậu ta lại đâm gã súc sinh đó tận 9 nhát, mỗi một nhát đều tránh đi chỗ hiểm, cứ như mèo vờn chuột vậy, nhìn gã chết dần chết mòn. Hơn nữa lúc đó còn nhắm chuẩn cả thời cơ lẫnvị trí…” Phạm Doanh vừa nhớ lại ảnh chụp hiện trường trước đó, biểu tình không khỏi ngưng trọng.

“Vừa rồi cậu ta còn nói doTrần Hải Vân bị kẹt trong máy trộn, nếu cậu ta không làm vậy, Huỳnh Lam sẽ…” Thấy sắc mặt Trác Diệu đột ngột thay đổi, Phạm Doanh vẫn chọn lướt qua Lý Huỳnh Lam: “Chỉ là, tách tay gã súc sinh kia ra là được, hoàn toàn đâu cần làm đến triệt để như thế.”

Phải biết rằng, giết người có thể dựa vào xúc động nhất thời, nhưng cũng không đến nỗi phân thây, thường thì phân thâyđược chia làm hai loại: Một loại là vì không muốn bị phát hiện, loại còn lại là để cho hả giận, màbất luận là loại nào đi chăng nữa thì cũng cần có một cái đầu lạnh,ít ra lúc đó người gây án phải biết mình đang làm gì.

Mà Cao Khôn… Rõ ràng không phải loại trước,thi thể kia không hề bị giấu đi, mà còn vương tán loạn khắp nơi, sau cùng còn cái đầu bị quẳng ngoài sân, không hề gây khó dễ cho việc truy tìm. Hơn nữa, các vết cắt quá mức ngay ngắn và dứt khoát, các khớp xương lớn đều bị tháo dỡ cực kỳ chuẩn xác, hệt như một bác sĩ ngoại khoa tay nghề cao, qua đó có thể thấy rằng lý trí của Cao Khôn khilàm việc này tỉnh táođến cỡ nào.

“Đây tuyệt đối là hành vi sát hại quá độ,” Phạm Doanhnói: “Với cả mấy câu trả lời vừa rồi của cậu ta nữa, vừalogic vừa tỉ mỉ, không nóngkhông vội, vẻ mặt trầm tĩnh, cảm xúc cũng lãnh đạm ổn định, cho dù nơi này là sở cảnh sát… Thậm chí dù có phải dựng lại hiện trường lần nữa, cũng sẽ mặt không đỏ thở không gấp, huống chi cậu ta vừa mới chính tay thực hiện tất cả việc này.” Nếu gặp người bình thường, dù hiện tại không liên tục gặp ác mộng, sợ rằng cũng phải thấp thỏm bất an chứ, càng đừng nói đây chỉ là một đứa nhỏ.

Trác Diệu nhớ đếncái ngày y thấy Cao Khôn ôm Lý Huỳnh Lam ra ngoài sân hôm đó, bất luận là thấy xe cảnh sát, hay giải thích vớiLý Huỳnh Lam, hoặclúc lên xe về đồn, thái độ Cao Khôn đều không hề gợn sóng, thậm chí có thể dùng từ ung dung mà đối đáp. Khi ấy Trác Diệu còn thấy việc này có chút kỳ lạ, hiện giờ ngẫmlại càng thấy rợn sống lưng.

Phạm Doanh đúc kết, cũng khiến tâm trạng hai ngườitrầm xuống tận đáy.

“Cậu tacòn chưađến 17, mà trạng thái từ đầu đến cuối đều giữ vẻ lãnh tĩnh đến mức bất thường…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.