CHƯƠNG 22 PN1: QUÀ SINH NHẬT
Đây là lần sinh nhật thứ 5 của Phạm Hiểu Dương kể từ ngày hắn và Hùng Hùng chính thức quen nhau, Phạm Hiểu Dương năm nào cũng nhận được những món quà hòng khiến hắn “bất ngờ” của Hùng Hùng: Nếu không phải là trang trí đến mức căn hộ cũng hắn chẳng còn thấy rõ hình dạng ban đầu nữa, thì là mời một đám người ăn mặc kì quái không biết là nam hay nữ về đây hát hò nhảy múa, hại hắn dù là lần nào cũng đều vui không nổi.
Cho nên, năm nay hắn đã đặc biệt cảnh báo trước với Hùng Hùng, không cho phép hắn bày mấy trò hoa hoè hoa sói như kia nữa, mỗi người một tô mì, hoặc cùng lắm là thêm một cái bánh ga-tô dạng vừa là được. Nếu như còn mời tới người nào hắn không quen, một là hắn lập tức đuổi người, hai là hắn tự mình rời đi.
Mặc dù lời cảnh báo này cuối cùng lại bị hắn hiểu nhầm thành “Hiểu Dương thì ra trong cả thế giới 7 tỉ người cậu chỉ muốn tổ chức sinh nhật cùng tôi tôi thật cảm động quá!”, nhưng so với một đống người đến đây phá rối thì vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Nói đi cũng phải nói lại, hoá ra bọn họ đã sống cùng đến tận 5 năm.
Khoá cửa lớn của tiệm sách lại, Phạm Hiểu Dương cẩn thận bỏ chìa khoá vào trong túi áo, quay người lại mới phát hiện có một cô gái e ngại đứng sau lưng hắn, hắn liền hỏi: “Xin hỏi quý khách có chuyện gì sao? Tiệm chúng tôi đã đóng cửa rồi, xin cô ngày mai hãy quay lại.”
Thật ra thì, nếu đổi lại là những ngày bình thường, gặp phải tình huống đã đóng cửa rồi mà vẫn có khách đến mua, Phạm Hiểu Dương sẽ lại mở cửa buôn bán thêm một lúc, nhưng ai bảo hôm nay là sinh nhật hắn kia chứ?
Cô gái đó chợt lấy trong túi ra một nhánh hoa hồng đỏ, trong tích tách dúi vào lòng Phạm Hiểu Dương rồi vội vã rời đi.
Hắn ngẩn người, lẽ nào cô gái này theo đuổi hắn? Nhưng trông cô gái này không phải còn nhỏ tuổi quá sao, có điều…… con gái bây giờ dạn dĩ như vậy, chủ động theo đuổi một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi cũng không phải là chuyện không thể nào, Phạm Hiểu Dương trước kia cũng gặp phải rất nhiều lần, trên căn bản tất cả đều là nữ sinh từ trường trung học cách vách. Nhưng, sau khi nghe hắn nói “Thật ngại quá, tôi có người yêu rồi.” thì tình trạng kia cũng không tiếp diễn nữa.
Cuối đầu nhìn xuống nhánh hồng trong tay, trông rất xinh đẹp, trên cánh hồng thậm chí còn đọng lại vài giọt nước, có thể thấy là vừa được tưới không lâu. Phạm Hiểu Dương không thể bỏ đàn giữ lại, lấy về cắm trong bình hoa để trang trí cũng không tệ.
Lại đi tiếp thêm một đoạn đường, Phạm Hiểu Dương mới ngờ ngợ thấy có chuyện gì không ổn. Từ tiệm sách về nhà chỉ mất vài phút đi bộ, mà nhánh hồng trên tay đã nhân thành một bó tự lúc nào.
Đoán chừng là Hùng Hùng lại bày trò “bất ngờ” để làm hắn vui, chỉ mong lần này đừng quá trớn.
Chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị doạ cho giật mình, Phạm Hiểu Dương tra chìa mở cửa, đập vào mắt là một mảnh đen tĩnh lặng.
“Hùng Hùng?”
Giơ tay bật đèn gần cửa, Phạm Hiểu Dương rốt cuộc cũng có thể thở phào, cũng may, trong phòng khách không có người lạ mặt. Nhưng là, hình như Hùng Hùng cũng không có ở đây?
“Hùng Hùng? Anh có ở đây không……”
Dưới chân tựa hồ đạp phải một vật gì đó, Phạm Hiểu Dương lui một bước, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện một tấm thiệp sặc sỡ đầy màu sắc, nhặt lên nhìn một chút lại nhịn không được bật cười.
Thiệp được vẽ tay, mặt ngoài bị tô tô trét trét thành một đống bùi nhùi, chỉ có thể thấy được vài nét nguệch ngoạc vẽ hai người tay trong tay, còn mặt bên trong viết: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, món quà lớn đặt ở trong phòng ngủ, vĩnh viễn yêu cậu. Hùng Hùng.” Bút tích kia như giun bò trên đất, Phạm Hiểu Dương nhớ đã từng chê chữ của hắn như “con nít ba tuổi”.
Mặc dù trông rất khó coi, nhưng khẳng định đã làm mất không ít thời gian của Hùng Hùng.
Đặt hoa hồng lên bàn, Phạm Hiểu Dương âm thầm cảm thán, lần sinh nhật năm nay thật sự quá được.
Nào ngờ, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Bước vào phòng ngủ bật đèn lên, đập vào mắt là cảnh tượng khiến hắn giật mình che miệng, lưng tựa vào cửa, mắt trợn to, suýt chút nữa thì ngay cả đứng cũng không đứng vững: “Anh…. Sao lại ăn mặc thế này……”
Trên thực tế, Phạm Hiểu Dương dùng chữ “ăn mặc” là đã quá phóng đại rồi, bởi vì trên người Hùng Hùng ngoài một cái quần lót chữ đinh (丁) thì không còn gì khác. Trên đầu hắn đeo chiếc băng đô tai gấu mà từ trước đến nay hắn vẫn luôn rất thích, cổ đeo một chiếc vòng bằng bạc sáng loáng:
“Mừng ngài về nhà, chủ nhân”
“Chủ cái mông! Đừng nói là ăn anh, đến nấu tôi còn lười! Nhanh mặc quần áo vào, anh ăn mặc thế kia là muốn tự tôi đâm mù mắt tôi sao!?” Phạm Hiểu Dương đỏ bừng cả mặt, chẳng biết là vì thẹn hay là vì giận.
“Chủ nhân ngài ngại cái gì? Thân thể tôi còn có chỗ nào mà ngài chưa xem qua đâu chứ” Hùng Hùng vừa nói vừa bò bằng bốn chân đến trước mặt Phạm Hiểu Dương. Phạm Hiểu Dương lúc này một chú ý tới, sau mông Hùng Hùng còn cắm thêm một cái ống thật dài đầy lông, giống như cái đuôi.
Hắn nóng nảy quát: “Anh anh anh anh anh đừng tới đây! Mau mặc quần áo vào, không, trước tiên mặc quần vào!!!”
“Chủ nhân ngài thật đáng yêu.” Hùng Hùng như si như mê sờ một chân của hắn, “Xin chủ nhân hãy mai cởi dép ra, tôi muốn hôn chân ngài”
Phạm Hiểu Dương tự nhên là hiểu biết không ít những chuyện trên giường, trước kia vì công việc yêu cầu mà hắn còn đặc biệt học qua một khoá, nhưng hoá ra Hùng Hùng cũng chẳng kém là bao. Điểm duy nhất bất đồng là, Phạm Hiểu Dương vì công việc trước kia mà phải thường xuyên “làm việc”, đối với chuyện đó cảm giác đã sớm lúc có lúc không, mà Hùng Hùng đối với chuyện này lại vô cùng cuồng nhiệt, ham muốn của hắn cũng giống như những bắp thịt rắn chắc trên người hắn vậy, luôn luôn mạnh mẽ.
Mặc dù trong lòng hắn rất không tình nguyện, nhưng nhìn đến đoá hoa hồng cùng tấm thiệp trên bàn, Phạm Hiểu Dương cuối cùng vẫn mang dép cởi xuống.
Hùng Hùng cúi người xuống, đầu tiên là dùng môi đụng nhẹ vào đầu ngón chân của hắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Phạm Hiểu Dương, rồi chẳng nói chẳng rằng dùng đầu lưỡi ấm nóng khẽ lướt qua một cái. Phảng phất như có một dòng điện chạy từ chân hắn đến khắp tế bào, Phạm Hiểu Dương chưa bao giờ nghĩ chuyện thế này lại kích thích cùng thoải mái đến vậy.
“Đủ rồi, chúng ta lên giường đi.” Khó có được một lần Phạm Hiểu Dương chủ động mở miệng yêu cầu, Hùng Hùng hạnh phúc đến mức hận sao không thể có một cái đuổi thật để thoả sức mà vẫy vẫy, vội vàng nhảy lên giường.
Vươn tay tắt đèn, Phạm Hiểu Dương không nhanh không chậm cởi đi từng lớp áo, rồi chậm chạp đè lên người Hùng Hùng, người dưới thân tựa hồ như vô cùng kích động, cả thân thể đều nhè nhẹ run lên. Khoé miệng Phạm Hiểu Dương khẽ cong lên, tiến lên trước hôn hắn một cái, ngay lập tức được đối phương nhiệt tình đáp lại, hôn đến mức khi hai môi dứt ra còn kéo theo cả một sợi chỉ bạc óng ánh thật dài.
“Nếu đã kêu tôi một tiếng ‘chủ nhân’, có phải anh chuyện gì cũng nên nghe theo lời tôi không?” Hắn sờ sờ cằm, nói, “Ngoan ngoãn nằm yên đừng cử động.”
Hùng Hùng hô hấp dồn dập, cố gắng kiềm chế lửa dục đang hừng hực bốc lên: “Vâng, chủ nhân……”
Phạm Hiểu Dương tâm tình tốt, đưa tay nhéo phần thịt mềm mềm phía sau tay hắn, sau đó mở miệng ngậm một bên đầu nhũ của hắn.
“A!”
Chưa đến mấy giây sau, Hùng Hùng đã không còn kiềm chế được nữa, hét lớn một tiếng rồi trở mình ôm chặt Phạm Hiểu Dương, chưa kịp làm bước dạo đầu đã vội vã móc phân thân của Phạm Hiểu Dương ra, sau đó dùng hết lực ngồi xuống ──
Đau! Đau! Đau!!!
Hai người đều đau!
Phạm Hiểu Dương đau đến mức suýt thì chảy nước mắt, chỗ đó cơ hồ bị “phế” rồi….: “Con mẹ nó, anh mau xuống cho tôi!”
“Không xuống!” Hùng Hùng vẫn cứng đầu ngồi lì một chỗ, nhưng vẫn không dám ngồi sâu thêm, chỉ sợ làm hư mất của Phạm Hiểu Dương.
“Anh…. mẹ nó…. khốn khiếp!”
Hùng Hùng bắt đầu luật động lên xuống, bị địa phương mềm nóng nọ bao quanh, Phạm Hiểu Dương cũng dần có cảm giác, còn cố ý giận dỗi dùng sức đụng vài cái.
“Trời ạ! Hiểu Dương….” Hùng Hùng liếm liếm môi hắn, “Cậu muốn làm tôi điên sao…. Tôi yêu cậu.”
Phạm Hiểu Dương không nói lời nào, chỉ đặt tay lên đầu nhũ của hắn, thỉnh thoảng nhéo nhẹ vài cái.
Cao trào qua đi, hai bên đều mệt rã cả người. Hùng Hùng nằm trên người Phạm Hiểu Dương, cánh tay cường tráng ướt đẫm mồi hô vòng qua ôm người hắn, hắn sớm đã mệt lả người, cũng lười đẩy ra: “Không vào phòng tắm rửa sao?”
“Không…. Tôi muốn của cậu ở bên trong tôi, nói không chừng còn có thể sinh con, cha và dì cậu cũng sẽ không còn thành kiến với tôi như trước nữa, hắc hắc.”
“Đồ điên.” Phạm Hiểu Dương mắng, “Có con được hay không tôi không biết, tôi chỉ biết nếu anh bị đau bụng, một tháng tiếp theo đừng hòng bước lại gần giường tôi nữa bước.”
“Không muốn đâu!!!!!”
“Hiểu Dương, cậu ngủ chưa?”
“Làm gì?”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“…Cảm ơn, Hùng ngốc…..”
– Toàn văn hoàn –