Hương Bạc Hà

Chương 33: Chương 33




Cô cuống quýt đẩy Mặc Thâm ra, xoay lưng sửa sang lại quần áo, trống ngực đập thình thịch. Dương Sâm ho húng hắng, nói: “Hai người tiếp tục đi, tớ ra ngoài.”

“Quay lại đi.” Mặc Thâm không nhanh không chậm cất tiếng ngăn bước cậu bạn, “Chuyện giữa tớ và cô ấy không phải cậu không biết.”

“Cũng đúng nhỉ.” Dương Sâm bật cười, đưa mắt dò xét chiếc áo sơ mi trên đầu gối cô: “Khâu nút áo xong rồi sao?”

Xem ra Dương Sâm cũng nghe câu danh ngôn vợ chồng của chủ nhiệm Trương, Hứa Tri Mẫn phút chốc càng thêm bối rối, cô vừa gấp áo sơ mi, vừa cố giữ bình tĩnh đáp một tiếng ‘vâng’.

Mặc Thâm đương nhiên không nỡ để cô chịu một chút ấm ức nào, anh cắt ngang vẻ đùa cợt của Dương Sâm: “Tìm tớ có việc gì?”

“À, là thế này,” Dương Sâm giơ cặp hồ sơ bệnh án lên, “Viên Hòa Đông tìm tớ hỏi bệnh nhân giường mười ba có thể bắc cầu động mạch không?”

Bệnh nhân giường mười ba? Có phải bệnh nhân nằm giường phụ được phòng cấp cứu đưa lên làm tan huyết khối đêm hôm trước? Bây giờ đã chuyển sang giường mười ba rồi sao? Hứa Tri Mẫn tự hỏi.

“Tớ biết, bệnh nhân đó tớ và Viên Hòa Đông cùng nhận, sao vậy?” Mặc Thâm hỏi.

“Bệnh nhân đã làm tạo hình mạch vành, một bên mạch chính vẫn bị nghẽn.”

“Vậy thì làm giá đỡ.”

“Tớ nghĩ cậu nên xem bệnh án trước đi, đảm bảo sẽ thấy hứng thú đấy.”

Mặc Thâm nghi hoặc đón lấy bệnh án, lật vài trang rồi vuốt cằm: “Ừm, nếp gấp thứ hai hẹp và không khép kín, van bị vôi hóa, mổ vẫn tốt hơn.”

“Bởi vậy, ý Viên Hòa Đông là, nếu bên ngoại khoa có thể cùng phối hợp giải quyết thì sẽ không làm can thiệp*. Nhưng nếu không thể…”

(*) Can thiệp: Gọi tắt của Can thiệp mạch vành qua da. Đây là một kỹ thuật dùng một loạicatheter (ống thông nhỏ) để đưa một bóng nhỏ vào lòng động mạch vành bị tắc rồi nong và đặt Stent (giá đỡ) để làm tái thông dòng máu. Trái với phẫu thuật bắc cầu nối chủ vành cần mở lồng ngực, thì can thiệp động mạch vành thực hiện chỉ bằng cách mở một lỗ nhỏ trên da để đưa catheter vào động mạch ở đùi hay cổ tay.

Mặc Thâm cười khẩy: “Cậu ta vẫn như cũ.”

Như cũ? Cô nhớ lại cái đêm hai người tranh cãi trong phòng làm việc, chẳng lẽ họ thực sự có gì mâu thuẫn ư?

Lúc ba người đi ra, Dương Sâm vẫy tay với cô, nói: “Em cùng đi nghe đi, đêm đó em cũng có mặt mà.”

Trong văn phòng bác sĩ.

Viên Hòa Đông và Mặc Thâm bàn luận, Quách Diệp Nam và Dương Sâm đứng nghe, còn Hứa Tri Mẫn bị Dương Sâm kiên quyết lôi kéo đến chỗ này thì tránh trong góc phòng. Thật ra cô cũng hơi tò mò, hai người này thật sự bất hòa ư? Bầu không khí lúc này càng góp phần làm cô áp lực đến mức khó thở.

“Tại sao cậu ta lại ra mặt?” Viên Hòa Đông bất mãn chất vấn Dương Sâm.

Dương Sâm trả lời: “Mặc Thâm nhiều kinh nghiệm hơn tớ, vả lại bệnh nhân nhập viện đêm đó là ca trực của cậu ấy.”

Viên Hòa Đông cũng biết Mặc Thâm là người có trình độ xuất sắc về ngoại khoa tim, anh bất đắc dĩ đè tay lên bệnh án: “Bác sĩ Mặc có ý kiến gì không?”

Mặc Thâm gõ gõ tay lên bàn: “Tôi chỉ có một ý kiến, nói rõ với bệnh nhân hai khoản chi phí, cho anh tự quyết định làm can thiệp hay phẫu thuật.”

Viên Hòa Đông trừng mắt: “Tôi đang bàn phương án điều trị với cậu, không phải chi phí điều trị!”

“Nếu thế không cần bàn làm gì, cậu cứ nói thẳng với bệnh nhân làm phẫu thuật vậy. Giống như mua đồ thôi, tiền nào của nấy.”

Viên Hòa Đông đập bàn: “Ý cậu là mạng người có thể dùng tiền quyết định?”

Quách Diệp Nam thấy vậy vội vàng giữ vai Viên Hòa Đông: “A Viên, ý Mặc Thâm không phải thế đâu.”

Mặc Thâm dửng dưng nhìn Viên Hòa Đông thở hổn hển, khóe mắt liếc qua Hứa Tri Mẫn. Nghĩ đến chuyện sinh non cô vừa kể anh nghe ở hành lang, vì nhà nghèo nên ba mẹ lựa chọn coi nhẹ tính mạng cô, ngực không hiểu sao thấy đau nhói, nhưng giọng điệu vẫn châm chọc: “Cậu tìm ngoại khoa bàn bạc cốt để tôi thấy thái độ này của cậu phải không?”

Hứa Tri Mẫn thở dài một hơi. Quả nhiên Mặc Thâm vừa dứt lời, Viên Hòa Đông lập tức nổi giận bừng bừng xô cửa đi ra ngoài.

Quách Diệp Nam nói với Mặc Thâm: “Cậu không nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy được à? Sao lần nào cũng làm cậu ấy tức điên mới được chứ?”

“Nếu tớ không nói vậy, cậu ta có kiên quyết nói bệnh nhân kiếm tiền làm phẫu thuật không?” Mặc Thâm lạnh nhạt nói, “Bảo cậu ta mau thu lại cái lòng thương hại vô dụng ấy đi. Một số bệnh nhân thiếu hiểu biết, nhẹ dạ tin lời đồn bên ngoài, không những gây nguy hại cho bệnh tình của mình mà còn liên lụy đến bác sĩ chủ trị. Những trường hợp này ở đâu cũng có.”

Chuyện này Hứa Tri Mẫn cũng biết đôi chút. Bệnh nhân đó lúc ở phòng cấp cứu sợ bác sĩ lừa tiền, thà ký giấy chịu chết chứ nhất quyết không làm tan huyết khối, sau khi được đưa vào phòng bệnh, anh ta còn khiến những bác sĩ y tá cứu mình một phen lao đao. Bây giờ anh ta lại ngần ngừ, do dự, mãi vẫn chưa quyết định. Cả khoa ai cũng biết Viên Hòa Đông dễ mềm lòng, người có tính cách như anh mà đối phó kiểu bệnh nhân này chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Nhưng tại sao Mặc Thâm lại không nhẹ nhàng giải thích cho Viên Hòa Đông chứ?

Hứa Tri Mẫn lại thở dài. Cô hiểu tính anh, không phải anh cố ý muốn đối nghịch với Viên Hòa Đông. Vấn đề ở đây chính là quãng đời trưởng thành của Viên Hòa Đông và bọn họ hoàn toàn khác nhau, và như một lẽ tự nhiên, rất nhiều quan điểm Viên Hòa Đông và Mặc Thâm không bao giờ có thể thống nhất. Đã vậy hai người họ đều cố chấp, luôn kiên trì theo đuổi đến cùng những gì mình cho là đúng.

Cô mở cửa, đi về phía phòng khám bệnh và tìm được Viên Hòa Đông ở đó.

Viên Hòa Đông đứng bên cửa sổ dõi nhìn xe cộ qua lại trên đường phố. Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ khung cửa, mắt khép lại, yên lặng chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Hứa Tri Mẫn mỉm cười vỡ lẽ. Cô tin tưởng cách đối nhân xử thế của Viên Hòa Đông, anh tuyệt đối sẽ không vì mâu thuẫn với người khác mà đánh mất lý trí của một bác sĩ. Cuối cùng anh vẫn tiếp thu ý kiến của Mặc Thâm.

“Tri Mẫn.” Thấy cô toan rời đi, Viên Hòa Đông nhẹ giọng gọi cô.

Hứa Tri Mẫn buông tay nắm cửa, bước đến gần anh: “Sư huynh.”

“Từ khi em tới đây, anh chưa mời em được bữa cơm nào.” Giọng anh đượm buồn.

“Em vẫn ở khoa này mà, còn nhiều thời gian ăn cơm tán gẫu lắm ạ.”

“Ừ, cũng phải.”

“Sư huynh,” Tuy còn hơi do dự nhưng cô vẫn quyết định nói ra, cô không muốn sự hiểu lầm tiếp tục kéo dài giữa họ, “Sư huynh, trước hết anh đừng hiểu lầm là em nói thay anh ấy. Tính Mặc Thâm luôn như thế, anh ấy nói chuyện với em cũng y hệt vậy. Sư huynh là người thông minh, hẳn sẽ nhận ra Mặc Thâm chỉ nói thế với người anh ấy xem trọng, chứ người anh ấy khinh thường, anh ấy sẽ không buồn để mắt tới.”

Khi nói chuyện, Viên Hòa Đông luôn quan sát nét mặt người đối diện. Lúc nhắc đến Mặc Thâm, đôi mắt đen láy của cô toát ra một thần thái khác thường. Anh nói với vẻ ảm đạm: “Em hiểu cậu ta đến thế sao? Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Hứa Tri Mẫn mấp máy môi: “Quen nhau từ khi học trung học.”

“Thấy hai người không giống bạn cùng lớp, ngày đến Mặc gia dự tiệc trung thu, anh đã thấy kì lạ, em và Mặc gia là…”

“Nhà em và nhà họ Mặc không thân thiết gì cả, với lại nhà em thuộc tầng lớp nông dân nghèo khổ, làm sao kết thân với nhà họ được chứ?” Trong lúc vội vàng phân trần quan hệ giữa gia đình cô và nhà họ Mặc, Hứa Tri Mẫn vô tình nói hơi lớn tiếng. Cô vĩnh viễn không bao giờ quên vết tích Dương Minh Tuệ để lại cho mình vào ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Mặc.

Nhìn cô lúc này giống như một con nhím xù lông, Viên Hòa Đông lại thấy đau lòng. Anh luôn cảm giác trong cô vết thương chồng chất, tựa như đã trải qua rất nhiều đau khổ mà người thường không thể tưởng tượng. Anh ân cần nói: “Hứa Tri Mẫn, nếu em bằng lòng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm thính giả trung thành của em.”

Giọng nói hiền hòa như một người anh cả của Viên Hòa Đông làm cô nhớ đến anh họ Kỷ Nguyên Hiên. Nhiều năm trước, cô và Kỷ Nguyên Hiên là anh em thân thiết, tận đáy lòng cô vẫn biết ơn anh họ, nhưng cô hiểu giờ đây ước muốn có được một người anh trai thức trắng đêm tâm sự cùng cô như xưa chỉ còn là hy vọng xa vời. Kỷ Nguyên Hiên hiện giờ đã đặt hết tâm sức vào sự nghiệp, vì muốn cho vợ và con gái một mái nhà êm ấm, vì muốn chu cấp đầy đủ cho đứa em gái là cô đây.

Hứa Tri Mẫn gượng cười: “Nói mới nhớ, em không biết tí gì về sư huynh hết nhé.”

“Em muốn biết gì?” Viên Hòa Đông khoanh tay, mỉm cười chờ cô hỏi.

“Kèn Harmonica ạ.”

Nụ cười của Viên Hòa Đông bỗng nhiên tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị. Anh lẩm bẩm: “Kèn Harmonica?”

“Có chuyện này em vẫn chưa nói với sư huynh. Lần đầu tiên em gặp sư huynh không phải ở trường chúng ta, mà là ở hành lang dài ven biển quê hương. Lúc ấy em cứ đinh ninh anh là nhạc sĩ, vì sư huynh thổi khúc ‘Tiễn biệt’ tuyệt diệu như thế mà. Nhưng tại sao sau này gặp sư huynh, em lại không thấy anh thổi Harmonica nữa vậy?” Không chỉ không thổi, thậm chí cây kèn Harmonica còn chưa bao giờ xuất hiện trong tay anh. Hứa Tri Mẫn vẫn canh cánh việc này trong lòng, cô ngưỡng mộ tài năng, không muốn khúc nhạc ‘Tiễn biệt’ kia trở thành có một không hai. Bây giờ cuối cùng cô cũng có cơ hội hỏi người trong cuộc.

Thế nhưng khi thấy sắc mặt Viên Hòa Đông bỗng chốc sa sầm, Hứa Tri Mẫn lập tức ý thức được việc mình nhắc đến kèn Harmonica là một sai lầm. Cô vội vàng nói: “Tại em không phải, đi nhiều chuyện với Phương Tú Mai về kèn Harmonica của sư huynh, bọn em cược nhau cây kèn xem cây kèn ấy có phải một giai nhân nào đó tặng sư huynh không. Đúng là trò cá cược nhảm nhí mà, sư huynh không cần giải đáp đâu.”

Viên Hòa Đông cười khổ lắc đầu, “Thời sơ trung, cao trung anh từng có bạn gái, nhưng tình cảm bọn anh chỉ hơn tình bạn một chút. Tốt nghiệp xong là mỗi người mỗi ngả. Cho nên sau khi lên đại học, anh không hề muốn yêu đương kiểu vô trách nhiệm như vậy nữa. Lần em gặp anh chắc là vào kỳ nghỉ đông năm ba đại học, anh về thăm nhà. Lúc đó anh đã quyết tâm đi theo ngành lâm sàng. Hôm ấy là ngày giỗ em gái anh.”

Hứa Tri Mẫn không thể kìm chế cảm giác bàng hoàng trong lòng, hóa ra cây kèn Harmonic đó gắn liền với câu chuyện anh em.

Viên Hòa Đông tiếp tục nói: “Hay thật, em gái anh bằng tuổi em. Con bé thích ngồi bên bờ biển thổi Harmonica, cây kèn anh thả xuống biển là di vật của nó. Anh tự nói với chính mình, tuyệt đối không thể để bi kịch giống em gái anh xảy ra lần nữa.”

“Cô ấy…”

“Khiếm khuyết vách ngăn tâm nhĩ bẩm sinh.” Nói đến đây, Viên Hòa Đông hít sâu vào một hơi, chậm rãi kể lại chuyện của em gái, “Con bé đi kiểm tra sức khỏe mới biết mình bị bệnh. Thời đó, phẫu thuật can thiệp trong nước chỉ mới ở bước khởi đầu, con bé chỉ có thể làm phẫu thuật ngoại khoa. Gia đình chưa kịp quyết định có nên cho con bé làm phẫu thuật hay không thì nó đã thình lình phát bệnh ngay trong lớp học. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói nó còn bị viêm cơ tim cấp tính, phần lớn diện tích cơ tim hoại tử, thế nên…”

Lời nói chất chứa đau thương vô tận đành gián đoạn dở dang, gương mặt anh toát lên vẻ thiêng liêng, trang trọng trong ánh nắng vàng.

Hứa Tri Mẫn không khỏi xúc động, cô nghĩ cô sẽ nhớ khúc Tiễn biệt của anh suốt đời này. Cô thẳng thắn và chân thành nói ra suy nghĩ của mình: “Sư huynh, em thấy em rất may mắn vì được nghe anh thổi khúc nhạc đó. Tuy em muốn nghe anh thổi lần nữa, nhưng khi biết đằng sau nó có câu chuyện như vậy, em hiểu nó chỉ có thể trở thành có một không hai mà thôi.”

Viên Hòa Đông quay sang, nhìn cô vẻ đăm chiêu: “Em biết anh nhớ gì lúc em hỏi anh chuyện quá khứ không?”

“Nhớ gì ạ?”

“Nhớ lần em ngã bệnh, môi tím tái, mồ hôi đầm đìa, mười ngón tay trắng bệch, lúc đó anh thật sự hoảng sợ. Em gái anh mất vì bệnh tim nên anh quyết chí trở thành bác sĩ, thế mà… đàn em anh quý nhất lần đầu tiên ngã bệnh trước mặt anh lại có triệu chứng giống hệt em gái.”

Hứa Tri Mẫn chớp mắt, chuyện lúc đó cô cũng có lỗi.

Viên Hòa Đông nghiêm túc nói: “Chậm trễ không chịu chữa bệnh dĩ nhiên là em sai, nhưng điều anh muốn nói với em chính là, anh không thể tha thứ cho hành vi của cậu ta! Cậu ta đã bỏ mặc tính mạng em, nếu lúc ấy anh không đến thăm em thì không biết bệnh tình sẽ nguy kịch tới mức nào.”

Hứa Tri Mẫn không ngờ bản thân mình lại là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa họ, “Sư huynh, việc này…”

“Tri Mẫn!” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô.

Cô ngẩn người trước ánh mắt anh rét lạnh.

“Nếu cậu ta biết hối cải thì tốt!” Nói xong, anh đi lướt nhanh qua cô rồi dừng lại trước cửa, “Yên tâm đi, về chuyện bệnh nhân kia anh tự biết chừng mực, anh sẽ chuyển anh ta sang ngoại khoa. Nhưng em không phải bệnh nhân bình thường của anh, chuyện của em lại là chuyện khác.”

Nói xong, anh đóng sập cửa rời đi. Gió cuốn tung tấm rèm cửa trắng tinh làm lộ ra mảng trời thành thị mịt mờ. Hứa Tri Mẫn hoang mang ngước nhìn, trái tim bị bao vây bởi cảm giác bất lực trước nay chưa từng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.