Đàm Tu Uyển chọn đêm 30 tết làm ngày khai trương hành lang triển lãm tranh, bằng hữu trên phương diện làm ăn tới rất nhiều. Hành lang triển lãm tranh nho nhỏ chứa không hết nhiều người như vậy, Đàm Tu Uyển không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng bên ngoài cửa hàng cùng bọn họ trò chuyện, thỉnh thoảng an bài lẵng hoa tân khách đưa tới. Thời điểm ta cùng Lăng Vi đi tới, liền thấy nàng ôm một lẵng hoa cùng một đống người vây quanh. Lăng Vi hiên ngang lẫm liệt đi tới ôm nàng một cái, tiếp đó cũng không thoát ra được. Ta hạ lông mi xuống, quyết định không xung phong lao vào biển lửa. Vòng qua đoàn người, xa xa đối với hai người các nàng cười cười, chui vào hành lang triển lãm tranh.
Hành lang triển lãm tranh được chia thành hai gian, gian bên ngoài rộng hơn, trưng bày đều là những bức tranh cùng một màu, phong cách thập phần thanh lịch. Đàm Tu Uyển từng nói qua, vị trí tác phẩm dựa theo thẩm mỹ của khách hàng, nàng hiễu rõ lĩnh vực y dược, khách hàng chủ yếu đều là bệnh viện lớn và liên quan đến lĩnh vực dược phẩm. Ta chậm rãi đi tới nhìn, hành lang triển lãm tranh nho nhỏ, làm cho ta sáng tỏ chính là Đàm Tu Uyển—một người khôn khéo lanh lợi biến thành một thương nhân thành thục. Ta xoay người nhìn ra ngoài cửa, nàng đứng trong đám người, dáng vẻ ưu nhã, trò chuyện vui vẻ. Trong nháy mắt, ta dường như có chút hoảng hốt, nàng hiện tại mới chân chính là nàng sao? Ta khắc sâu trong trí nhớ, hình tượng một người siêng năng tinh tế, có lẽ khoảng thời gian đó chỉ là một bản nhạc đệm trong sinh hoạt của nàng. Bản nhạc đệm mà thôi, nàng lại trở về là nàng, thi triển thiên phú chân chính của nàng.
Ta đi vào phòng trong hành lang triển lãm tranh, là một hành lang trưng bày những sản phẩm không bán. Bức tranh đầu tiên là bức tranh của ta, màu sắc tươi đẹp, cùng bên ngoài thanh lịch không giống nhau. Thời điểm ta vẽ cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, để chúc mừng nàng khai trương, dùng màu sắc đặc biệt rực rỡ, có vẻ giương nanh múa vuốt. Phía sau là vài bức tranh của người khác nàng tự tay cất giữ, bức tranh của nàng, còn có Lăng Vi: Màu lam trời, xanh nhạt biển, trời và biển giao cùng một điểm, có chiếc thuyền màu trắng nho nhỏ. Vốn là một tràng cảnh cực bình thường, thế nhưng...
Không trung vẽ loạn lại rất trùng lặp, sau khi chiếc thuyền nhỏ xuất hiện địa phương đó liền ngừng sinh sôi, phía dưới chiếc thuyền nhỏ là nước biển màu xanh có thể nhìn thấy đáy. Trời và biển cứ như vậy chia cắt ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, ta chỉ thấy một cổ áp lực chưa từng có.
Lăng Vi không nên vẽ bức tranh như vậy, nó nên sáng sủa, khoa trương, cho dù là đau đớn cũng dùng phương thức sắc bén để biểu đạt. Mà không phải ầm ĩ như vậy. Ta đem tầm mắt dời xuống, thấy tên bức họa < Đợi ngươi trở về>.
Sương mù trong nháy mắt phủ đầy đôi mắt ta, ta ngẩng đầu, mở lực mở to mắt chuyển động nhẫn cầu, không muốn người khác nhìn thấy. Ta rất sớm đã biết tình cảm của Đàm Tu Uyển dành cho ta, ta theo lẽ thường cho rằng, Lăng Vi cũng đồng dạng thích nàng.. Đàm Tu Uyển có lão Lý, ta không dám theo hỏi: Vì sao? Ta chỉ là nhìn các nàng vẫn như cũ vừa cười vừa nói, nàng len lén tưởng tượng nguyên nhân các nàng chia tay: Có thể là tình cảm nhạt dần nên dẫn đến chia tay đi...
Trở về mấy tháng này, ta cứ như vậy mơ hồ nói yêu nàng, lại như hình với bóng dính lấy hai nàng. Ta vẫn nghĩ, chờ Đàm Tu Uyển chắc chắn kết hôn rồi, ta liền nói cho nàng biết: Lăng Vi, kỳ thực ta một mực chờ ngươi, ta thật lâu trước đây đã như vậy bắt đầu chờ ngươi. Ta không nghĩ đi phá rối ngươi cùng Đàm Tu Uyển, ta chỉ là chờ tại chỗ này. Ta cho ngươi những năm tháng còn lại, thuần túy không cầu nghe được đáp án của ngươi. Đây là chuyện dũng cảm nhất trong cuộc đời ta.
Ta theo trần nhà thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn bốn chữ nhỏ: Chờ ngươi trở về. Như vậy, Như vậy, Lăng Vi, ngươi cũng muốn ta. Như vậy, hoá ra, hoá ra, ta cho tới bây giờ đều không phải là cô đơn đi. Ta bật cười.
Cành lá hương bồ mềm như tơ, bàn đá không dời đi. Cũng có thể suy diễn như vậy a.
“Diệu Diệu, bức tranh của ngươi thật đẹp,“ Lão Lý không biết lúc nào tới, đang nhìn bức tranh của ta, “
Chữ ký phía trên cũng thực đẹp mắt, tựa như một con chim điểu nhỏ.”
“Anh rể, ta đây là cố ý thiết kế thành như vậy.” Ta giải thích cho hắn nghe, “Ta họ Mâu, đúng lúc là một dây mướp, thêm một 翏, làm điểu bay cao.”
“Ai nha, thật thú vị.” Hắn tấm tắc khen.
“Đây có là gì,” Lăng Vi tiến vào, phía sau còn có Đàm Tu Uyển, “Nàng nếu như đem chữ đó mở ra thành Diệu 妙, có thể vẽ thành một bức tranh thiếu nữ. Vậy càng có ý tứ.”
“Hừ, “ ta giơ giơ cằm lên, “ “Ta muốn là một nam nhân, liền nhấc một nét bút. Để cho bọn họ biết một chút cái gì gọi là nghệ thuật gia. Ai? Các ngươi thế nào đều vào đây?”
Đàm Tu Uyển cười đi đến kéo tay ta: “Đi thôi, thiếu nữ nghệ thuật gia, chúng ta nên trở về nhà đón tất niên.”
“Ta ở phía trước dẫn đường, các ngươi lái chậm chậm.” Lão Lý đóng cửa cửa hàng, cùng Đàm Tu Uyển cùng nhau lên xe hắn.
Ta bò lên xe Lăng Vi, kiềm không được vui vẻ, nhào qua ôm nàng: “Lăng Vi, Lăng Vi, ta thật thích ngươi.”
Nàng ôm đầu ta hôn một cái, cười nói: “Lát nữa ta phải hỏi một chút Tu Uyển, hành lang triển lãm tranh dùng loại tinh dầu nào a, thế nào đem ngươi huân đến xuân ý dạt dào.”
Ta lập tức lui trở về, kéo dây an toàn đeo vào, ngồi nghiêm chỉnh: “Lái xe của ngươi đi.”
Thời điểm lão Lý còn đang hăng say trong phòng bếp, ta cùng Lăng Vi lôi kéo Đàm Tu Uyển vừa ăn đồ vặt vừa lớn tiếng khen ngợi hắn.
“A, anh rể thực sự là vào được phòng bếp ra được phòng khách nha.”
“Hàng cao cấp không sai.”
“Ngươi xem thần sắc của hắn, đơn giản là nhân trung long phượng ~~”
“Tư thế cầm dao, càng ngọc thụ lâm phong...”
“Được rồi được rồi, “ Đàm Tu Uyển cầm hai chén trà nhét vào tay chúng ta, “ “Chịu không nổi các ngươi. An tâm đi, không có ý định gọi các ngươi đi hỗ trợ.”
“Không nói sớm, miệng thật là khát.” Ta ôm lấy chén trà cùng Lăng Vi cụng ly, uống trà.
Đàm Tu Uyển liếc chúng ta một cái, theo trong bóp da móc ra một bao lì xì đưa tới tay ta.
“Cái gì đây?” Ta cân nhắc, có điểm chìm.
“Ta mua cho ngươi một phòng ở. Lúc rảnh rỗi đi xem, chỗ đó cách công ty các ngươi rất gần.”
“...” Ta cơ hồ há hốc mồm, “Tỷ, ngươi cho tiền mừng tuổi liền cho phòng ở?”
Lăng Vi cũng có chút ngồi không yên: “Tu Uyển...”
Đàm Tu Uyển ý bảo nàng đừng nói, lại đưa ánh mắt chuyển hướng ta: “Ký túc xá tuy tốt, chung quy không phải là nhà của mình. Ngươi vào ở đến lâu như vậy, ngay cả một chút bày trí cũng không thêm.
Cho ngươi một nơi ở ổn định, để cho tiện bề lăn qua lăn lại.”
“Tỷ,” Ta kính ngưỡng nàng không gì sánh được, nói “Ngươi chính là nữ nhân vĩ đại nhất trên thế giới này.”
“Ta vẫn cho là nhân vật kia là do mẹ ngươi đảm nhiệm.” Lăng Vi ở bên cạnh thừa cơ hội xen mồm.
“Nàng năm năm trước đã về hưu.” Ta nịnh hót rót nước cho Đàm Tu Uyển.
“Thật ngoan.” Đàm Tu Uyển sờ mặt ta, cười khanh khách uống trà.
“Lễ mừng năm mới sang năm cũng cho ta phòng ở sao?” Ta cười hì hì hỏi.
Nàng để ly xuống, hai tay nâng lên mặt của ta, ôn ôn nhu nhu đáp: “Đó là đương nhiên... Không thể nào.”
Sau buổi cơm tối, Đàm Tu Uyển lôi kéo ta xuống phòng bếp cùng nàng cắt hoa quả. Nàng cắt, ta ở bên cạnh giúp nàng sắp lên đĩa.
“Diệu Diệu, chờ qua nghỉ đông, “Diệu Diệu, chờ nghỉ đông qua, ngươi bớt thời giờ cùng ta đi xem nhà.”
“Tỷ, không cần vội.”
“Diệu Diệu,” nàng than nhẹ, “Ta có thể vì ngươi làm bấy nhiêu.”
“Tỷ, không ít.” Ta đưa tay ôm nàng một cái, bướng bỉnh nói, “Một bàn thức ăn, ta đều ăn không xong.”
Nàng cười vỗ vỗ ta, không thèm nhắc lại. Đây là chúng ta ăn ý. Chúng ta là tỷ muội, chỉ có cảm ơn, không có oán giận.
Đêm trừ tịch, đêm khuya người không tĩnh. Ngoài cửa sổ là tiếng pháo vang dội.
Ta cùng Đàm Tu Uyển ngồi ở phòng khách nói chuyện đến hơn nữa đêm, mới tự rón rén trở về phòng. Lăng Vi đã ngủ, hơn nữa còn là không khách khí chút nào ngủ ở chính giữa giường. Ta rón ra rón rén xốc lên một góc chăn, định đem mình nhét vào trong chăn. Nàng đã có cảm ứng mà xê dịch thân thể, chừa lại một không gian dư dả cho ta. Chờ ta nằm xuống, nàng lại tự giác dán đến, một cánh tay tự giác khoác lên người ta, Ta nhìn nàng an tĩnh ngủ, nhịn không được tiến tới, cọ cọ lỗ mũi nàng. Tiếp đó bám vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Lăng Vi, chúc mừng năm mới ~~, mùa xuân tới rồi a ~~.”
“Ừ?” Nàng có chút bị đánh thức, mắt hé mở, bĩu môi la hét, “Mùa xuân? Ta nằm mơ sao?”
Ta bất động thanh sắc đem mặt quay sang hướng khác, đùa dai mà nở nụ cười. Khiến nàng nghi hoặc đi thôi, mùa đông buồn chán kéo dài, với ta đã kết thúc từ lâu.