Hương Bồ Mềm Như Tơ

Chương 1: Chương 1: Ta đã trở về (Thượng)




Thượng Hải mùa đông cho dù không có nhiều thay đổi, nhưng cũng có thể làm cho người trưởng thành có cảm giác lạnh thấu xương. Ta đứng trong phi trường cách bên ngoài một lớp thủy tinh, thấy người bên ngoài thời điểm nói chuyện đều phun ra một đoàn khói trắng, hơi lạnh chui vào cổ ta, dọc theo cột sống lưng lan tỏa khắp cơ thể.

“Diệu Diệu!”

Vừa nghe âm thanh, một bóng đen xông lại ôm chặt lấy ta

“Tỷ!” Hai mắt ta tối sầm, đẩy ra hành lý trên tay, toàn lực ứng phó.

Được Đàm Tu Uyển ôm ấp, mùa đông có thể xua tan lạnh giá, mùa hè có thể làm dịu đi nắng nóng. Ta vẫn không nghĩ ra, hiện tại nàng thân thể đơn bạc, sao có thể chất chứa được nhiều năng lượng như vậy.

“Ta nhớ ngươi muốn chết!” Nàng buông ra ôm ấp, dùng hai tay nhéo mặt ta, “Để ta xem một chút, càng ngày càng đẹp đi, cuối cùng cũng thành...”

“Đại cô nương rồi!” Ta và nàng trăm miệng một lời. “Mỗi lần nhìn đến ta ngươi đều nói như vậy, đổi câu khác có được không? Tỷ.”

“Nếu muốn nghe câu khác, ngươi nên trở về sớm một chút, ta năm năm mới thấy được ngươi một lần...”

“Ta không phải đã trở về rồi sao.” Ta cắt ngang nàng, đem bao lớn bao nhỏ rơi lả tả bên người giao cho nàng, “Ta có lễ vật cho ngươi.”

“Ngươi đem nhiều đồ như vậy làm gì?” Đàm Tu Uyển gần như không ôm hết.

“Ta đến đây, ta đến đây.” Một nam nhân mặc áo lông hai bên trái phải nhận lấy hành lý, đem hành lý đặt lên xe đẩy.

Ta nhìn hắn một chút, lại nhìn Đàm Tu Uyển.

“ “Hắn là lão Lý, ta đã nói với ngươi.” Đàm Tu Uyển giải thích.

“Nga

~ tỷ phu, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Ta cười cùng hắn bắt tay, “A ~” một giây kế tiếp liền bị Đàm Tu Uyển nhéo đến trước mặt.

“Ngươi trái lại rất thân thiện nha, thời điểm gọi ta ngươi cũng không ngọt như vậy?”

“Ai nha, ngươi đây là ăn dấm chua nha?”

Lão Lý ở phía sau cười: “Ha hả, hai người các ngươi cứ đi trước, ta đẩy hành lý theo phía sau.”

“Cảm ơn anh rể, anh rể thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, không nên gọi hắn là lão Lý. Ngao ~~” ngực kéo căng, ta đã bị Đàm Tu Uyển lôi ra cửa chính sân bay...

Ăn xong cơm tối, lão Lý tự giác dọn dẹp chén đũa, đi vào phòng bếp...

Ta dựa vào cửa phòng, nghe tiếng nước ào ào, cười với Đàm Tu Uyển: “Tỷ, ngươi thật có phúc khí.”

“Ngươi sao lại ít quần áo như vậy?” Nàng không để ý tới ta trêu chọc, một lòng một dạ đối phó với rương hành lý của ta.

“Trong này chủ yếu đều là ta mang cho ngươi, quần áo ta trực tiếp gửi đến ký túc xá công ty, quần áo này để lại hai ngày tắm rửa.”

Nàng ngẩng đầu ngưng mắt nhìn ta: “Có chỗ ở vì sao ở ký túc xá?”

“Không có ý quấy rầy thế giới của ngươi cùng anh rể.”

“Nói bậy.” Nàng liếc ta một cái.

“Công ty cũng gần đây. Từ nhà chúng ta đi đến đó mất 45 phút, ngươi nhẫn tâm trời lạnh như thế tám giờ không đến kéo ta rời giường sao? Còn nữa, đi bộ mất mười mấy phút đồng hồ đã đến, ba phòng ngủ một phòng khách độc lập, rất tiện nghi.”

“Tùy ngươi đi, mẹ của ta.”

“Đừng ra vẻ, ngươi ba tuổi sinh ta sao?”

“Mâu Diệu!” Nghe khẩu khí, thế nhưng lại kêu thẳng tên ta. Nàng nhảy dựng chạy đến bóp cổ ta, “Vài năm không chỉnh ngươi, ngứa da có đúng không?”

“A... A...” Ta lè lưỡi ôm lấy nàng, trên người nàng mang theo một cổ hương vị dầu mỡ nhàn nhạt, cùng mùi nước hoa hòa cùng một chỗ, ấm áp khiến ta rơi lệ.

Ta nói: “Tỷ, ta rất nhớ ngươi.”

Nàng hung hăng trảo bả vai ta:“ “Hừ, bây giờ nói lời này cũng không còn kịp nữa rồi.”

“Oa, người tới cứu mạng a ~~” ta chạy trối chết.

Đàm Tu Uyển không tha đuổi theo. Rất nhanh liền đem ta áp đảo trên ghế sa lon, bắt đầu dùng gia pháp độc nhất vô nhị của nàng “Giáng long thập bát chưởng” công kích ta.

“Ha ha, ha ha.” Lão Lý tháo tạp dề, đứng ở cửa nhìn chúng ta.

Đúng là nối giáo cho giặc a...

“Tỷ muội các ngươi tiếp tục trò chuyện đi, ta đi về trước. Diệu Diệu, ngươi ngày mai mấy giờ cần dùng xe? Ta đưa ngươi.”

Ta cười: “Anh rể, ngươi không phải là nhà nghiên cứu thực vật sao, Thế nào thành xa phu rồi?”

Lão Lý thích nghề làm vườn, còn có chút danh tiếng, ở vùng ngoại ô có một mảnh vườn cây quy mô vừa phải, có người nói mỗi ngày đều muốn đến đó ngắm cây cối hoa cảnh. Ta nhớ kỹ lúc Đàm Tu Uyển hướng ta giới thiệu nghề nghiệp của hắn ta ngay lập tức cho nàng biểu tình lệ rơi đầy mặt, nói: Tỷ, ngươi lúc nào thì thành người thực vật? Ngươi chưa từng nói cho ta biết a...

Nàng lúc đó liền hất bàn.

Đàm Tu Uyển giúp hắn chỉnh lại quần áo: “Ngày mai ta đưa nàng, ngươi không cần chạy tới.”

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi đi làm muộn thì sao?”

Thật có cảm giác vợ chồng hạnh phúc.

“Các ngươi bận, ta có thể tự đánh xe đi.” Ta xua tay “Người ngoại quốc tha hương còn tự đi được, các ngươi còn sợ ta ra khỏi cửa liền đi lạc sao?”

“Ha ha, tùy các ngươi.” Lão Lý nhìn ta một chút, lại nhìn sang Đàm Tu Uyển, cười đi ra khỏi cửa.

“Tỷ,” ta kéo tay nàng đến phòng nàng, “Đến lúc các ngươi kết hôn, ngươi ở chỗ của hắn hay là ở nhà chúng ta?”

“Ngươi hy vọng là nơi nào?”

“Ta đương nhiên hy vọng là nhà chúng ta...”

Nàng chần chờ một chút, nói: “Còn chưa có nghĩ tới.”

“Nga.” Trong lòng ta một trận buồn bã.

“Sáng mai phải đến công ty, tắm một chút ngủ đi.” Nàng vỗ vỗ ta.

“Tỷ, ngươi ngủ trước, thay đổi múi giờ, ta chưa điều chỉnh được.” Ta đẩy nàng đi, tiếp đó nằm ở nàng trên giường nhìn bốn phía gian phòng. Đã nhiều năm như vậy, nơi này trang trí vẫn không có thay đổi, bức tranh treo tường vẫn là bức tranh vẽ ta thời điểm còn là học sinh cấp hai.

Cho đến ngày nay, có lẽ không có bao nhiêu người biết, bác sĩ Đàm Tu Uyển ngày nay đã từng là một học sinh hạng ưu của viện mỹ thuật.

Nhưng ta nhớ kỹ, thời điểm nàng vẽ tranh như si như cuồng. Tuổi thơ chúng ta có rất nhiều buổi tối, ta thường xuyên cùng nàng trốn trong phòng vẽ nhỏ. Không gian nhỏ hẹp, ngọn đèn mờ nhạt. Tiếng quạt trần loảng xoảng mùa hè, hai hàng mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống; Mùa đông tiếng gió lạnh đánh vào cửa sổ làm tay nàng nứt da. Tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ của ta.

Khi đó, cha mẹ ta vẫn còn khỏe mạnh. Bọn họ dựa vào vẽ tranh kiếm sống, nhưng ta thủy chung không biết có thể hay không gọi bọn họ là hoạ sĩ. Đàm Tu Uyển là biểu tỷ của ta, người nhà nàng đến Hồng Kông làm ăn, đem nàng giao đến nhà chúng ta. Chúng ta bốn người chen vào căn phòng hai mươi mét vuông, hoà thuận vui vẻ.

Nàng đã từng nói cho ta biết, lý tưởng của nàng là mở một gian hành lang triển lãm tranh, bên trong bày những bức tranh mà nàng thích, mặc kệ có người tới hay không. Khi đó ta thật tin tưởng, một ngày nào đó trong tương lai, Thượng Hải có một nơi dựng thẳng tấm biển < Triễn lãm tranh Tu Uyển>. Hơn nữa chủ nhân hành lang triển lãm sẽ không thay đổi không rõ nguyên nhân, biến thành bác sĩ.

Nếu như, ba ba của ta không có xảy ra tai nạn xe cộ;

Nếu như, mẹ của ta có thể kiên cường một chút;

Thậm chí nếu như, chúng ta sẽ vì khốn cùng chán nản mà không có khắc cốt ghi tâm yêu nhau.

Như vậy, hôm nay chúng ta có lẽ là một... Cục diện khác.

Ta thỉnh thoảng lại lừa mình dối người như vậy đặt ra giả thuyết, kết thúc giả thuyết vẫn như cũ cùng nhau tản bộ dưới sân trường.

Cành lá hương bồ mềm mại như tơ, bàn đá cũng không có dời đi. Như vậy không rời, đối với hài tử của bọn họ mà nói, có đôi khi là loại bi kịch.

“Diệu Diệu.” Đàm Tu Uyển đứng trước cửa phòng gọi, “Ngươi đi tắm đi.”

“Nga,” ta lên tiếng, “Tỷ, ngươi cũng tới, chúng ta tâm sự đi.”

“Ngươi tắm còn muốn có người bồi?”

“Sách, không phải.” Ta mở túi xách ra, nàng dựa vào cửa nhìn ta.

“Tỷ, ta mua cho ngươi mắt kính, một chút cũng không làm ngươi choáng váng, đợi ta lấy cho ngươi xem.”

“Mắt ngươi thật đẹp.” Đàm Tu Uyển theo bản năng sờ sờ khóe mắt, “Ta cũng thường dùng mắt kính này, bình thường cũng không choáng váng.”

“Ta hôm nay trở về, làm ngươi choáng váng sao?

“Lại đem vàng thiếp lên mặt,” Nàng nhìn ta, “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, thế nào mua nhiều đồ như vậy cho ta?”

“Ừ hanh ~~” ta hừ hừ gở xuống kính sát tròng.

“Ngươi còn sợ Thượng Hải mua không được sao.”

“Tỷ, ta thời điểm nghĩ đến ngươi đều muốn mua đồ cho ngươi. Ta mang theo những thứ này đi trên đường, cũng cảm giác được đang đi cùng ngươi. Bất quá mấy năm du học, không có tiền mua thứ tốt, qua hai năm công tác, mua được một ít, khả năng những thứ này ngươi sẽ dùng tới.” Ngẩng đầu, trong gương mặt của nàng là mơ hồ. Mấy giây sau, nàng đứng thẳng, nói: “Vậy ta phải đến đếm một chút, nhìn ngươi mấy năm nay, rốt cuộc nghĩ tới ta mấy lần.”

Ta lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía bóng lưng của nàng hô: “Ta tắm a.” Tiếp đó đóng cửa phòng tắm, khóa trái.

Qua một phút đồng hồ, Đàm Tu Uyển xông đến cánh cửa đấm bang bang: “Ngươi không có lương tâm, năm năm nghĩ đến ta có 39 lần! Một tháng chưa tới một lần!”

Ta chui xuống nước vui vẻ nói: “Tỷ, ngươi cũng không phải là dì cả đến chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.