Hương Dạ Thảo

Chương 22: Chương 22: Lương duyên "trời" định




Vừa nhận chỉ vào cung, Lý Giang Thành rùng mình ớn lạnh. Này, không phải tại vụ án hồ sen ba hôm trước mà anh bị nhiễm cảm lạnh chứ?

Quả nhiên, nhận bạc của ai cũng được, chỉ có nhận bạc của hoàng đế tiểu quỷ phải trả giá gấp ngàn lần. Chậc, nói Mạc thượng thư nặng vía chi bằng nói Hàn Thừa Triết là âm hồn ngàn năm không tán đi! Cứ lần nào hắn cho mời anh, y như rằng lần đó toàn gặp xúi quẩy. Lần này e cũng vậy thôi!

– Thành ca! Thành ca!

Nghe tiếng Dạ Thảo gọi, anh ngó nghiêng. Nàng đứng dậy từ một khóm hoa gần đó. Tay nàng cầm dao kéo, mặt nàng lấm đất trộn mồ hôi, quần áo làm vườn màu nâu nhạt mặc trên người nàng một phen dọa anh sợ chết khiếp.

– Muội… muội giở trò gì thế?- Giọng anh run run, chỉ chỉ vào nàng- Làm hoàng hậu sung sướng không chịu lại đi làm vườn là ý gì?

– Dạ Thảo đang chán chết đây!- Nàng thở một cái dài thườn thượt, nói tiếp- Làm hoàng hậu phải học một đống quy tắc mà ác nhất là không được huơ tay múa chân, không được nói to, đi không được phát ra tiếng động… Ta hỏi Thành ca, võ tướng không dùng sức tay chân thì dùng gì? Thà ta theo thầy học làm vườn trồng rau còn có ích hơn!!!

– Khụ… khụ…- Anh ngó trái ngó phải, ngó trên ngó dưới rồi hỏi nhỏ- Thừa Triết có biết không?

– Ê hê…- Nàng lè lưỡi- Bệ hạ mà biết thì ta còn đứng đây sao?!

Đúng vậy. Hắn mà thấy vợ yêu bộ dạng này không lên tăng xông mới lạ! Xem ra, hai anh em anh cùng chung số khổ, đồng phận võ tướng sa cơ rơi vào tay hoàng đế tiểu quỷ rồi!

– Thành ca, huynh vào cung tìm bệ hạ có việc à?

– Hừ, là hắn tìm ta chứ ta thèm tìm hắn à!- Anh bĩu môi- Hắn làm như ta rảnh lắm! Bắt ta tăng ca mà chẳng chịu tăng lương…

Mai Dạ Thảo gật gù ra chiều thông cảm. Rồi như sực nhớ ra điều gì, mắt nàng sáng rỡ. Nàng tủm tỉm cười gian, nói:

– Này, hay là hôm nào huynh muội ta đi uống một bữa nhé?

– Được đấy! Được đấy!- Anh gật đầu cái rụp liền- Đám yêu quái ở doanh trại vẫn thường nhắc muội đấy!

– Được! Hôm ấy ta rủ các huynh ấy cùng đi!

– Nhất định không cho Thừa Triết biết!- Anh nháy mắt.

– Dĩ nhiên!- Nàng nhe răng cười vừa giơ ngón út ra ngoéo tay với anh.

Anh em đang trong cơn hí hửng vì vừa lập xong kế hoạch chống đối ngầm hoàng đế đáng ghét thì bị đánh động. Tiếng viên thái giám thân cận hoàng đế vang lên:

– Thành vương! Bệ hạ đang đợi ngài!

Anh thầm mắng hắn làm kì đà cản mũi chỗ anh em người ta đang tâm sự thì một cơn gió ào qua làm tóc anh rung rinh. Anh quay sang nhìn và đau lòng nhận ra Dạ Thảo đã mất dạng. Nàng đúng là có khiếu chạy trốn mà!

—-

Vừa bước qua cửa điện Phù Dung, lần thứ hai Lý Giang Thành lại ớn lạnh.

Phía trước anh là Hộ bộ thượng thư Mạc Yên Thế, ngồi chễm chệ trên ngai vàng là Hàn Thừa Triết, hai người đều bắn ánh mắt âm u lạnh lẽo về phía anh.

Anh cúi đầu hành lễ với hoàng đế lại quay sang gật đầu chào đồng liêu, ai ngờ lại nhận về một thái độ lạnh nhạt vô cùng. Anh còn đang ngỡ ngàng không hiểu gì, giọng Thừa Triết không mặn không nhạt đã cất lên:

– Thành vương, trẫm đã nhận lời chủ trì công đạo cho Mạc thượng thư. Hi vọng huynh sẽ chịu trách nhiệm những việc mình đã làm!

Hả? Anh quay phắt sang nhìn Mạc thượng thư. Anh chẳng phải ân nhân của nhà ông ta sao, sao nghe Thừa Triết nói cứ như anh là tội phạm của nhà ông ta thế? Bị ánh mắt khủng bố của anh chiếu tướng, Mạc thượng thư hốt hoảng cúi đầu.

Anh nuốt khan. Linh tính chuyện chẳng lành càng lớn, anh bèn nói:

– Dĩ nhiên! Nếu làm sai thần sẽ nhận lỗi, thưa bệ hạ!

Ý là anh chưa làm sai gì hết.

– Tốt!- Hàn Thừa Triết gật gù rồi hắn quay sang nói với Mạc thượng thư- Đại nhân nghe Thành vương nói đã an tâm chưa?

– Vâng!- Giọng Mạc Yên Thế tràn đầy vui mừng- Thành vương nhận lời thì thần an tâm rồi!

Hừ hừ, quân thần hai người kẻ tung người hứng cái gì mà anh nghe chẳng hiểu. Mùi âm mưu dày đặc không khí thế này làm anh thấy tức ngực khó thở. Anh bèn giơ tay ý kiến:

– Khoan đã, thần phải chịu trách nhiệm cái gì mới được? Thần tự nghĩ chưa từng mắc nợ Mạc thượng thư…- Rõ ràng ông ta nợ anh thì có.

– Ồ?- Hàn Thừa Triết nhướng mày- Thành vương quên chuyện xảy ra ba hôm trước ở Mạc phủ rồi sao? Mạc Yên Thế, ông nhắc cho huynh ấy nhớ đi!

Sau tiếng dạ rõ to, Mạc thượng thư ngẩng mặt nhìn anh. Đối diện với gương mặt lạnh lùng ngập sát khí của anh, ông ta ho khan vài cái rồi trịnh trọng vô đề:

– Chuyện là ba hôm trước Thành vương đến phủ của thần tuyên chiếu tứ hôn cho tiểu nữ Mạc Yên Đình và hoàng đế Tử Lâm nước chư hầu. Thành vương còn nhớ chứ?

– Hừm, quên sao nổi!- Anh hừ mũi, vụ này hại anh bị đám huynh đệ ép uống thuốc giải cảm vừa đắng vừa cay vừa hôi muốn chết. Anh lạnh lùng nói tiếp- Sau đó, con gái yêu của ngài nhảy hồ sen tự vẫn được ta “hô hấp nhân tạo” mới tỉnh lại!

– Khụ…khụ… lúc đó tiểu nữ do sẩy chân té hồ nên bất tỉnh nhân sự…- Mạc thượng thư liếc anh một cái rồi cúi đầu- Thành vương, ngài sử dụng biện pháp “hô hấp” gì gì đó tuy cứu sống tiểu nữ nhưng…

– Sao hả?- Linh tính chuyện chẳng lành ngày càng lớn làm Giang Thành không khỏi hằn hộc.

Mạc Yên Thế đột nhiên quỳ sụp xuống. Ông ta cất giọng tràn ngập bi phẫn:

– Thành vương ngài dùng biện pháp đó khác nào hủy danh tiết tiểu nữ nhà thần! Tiểu nữ đã nhận thánh chỉ ban hôn của bệ hạ, chỉ đợi nay mai gả cho hoàng đế lân bang. Nếu như… nếu để họ biết tiểu nữ từng bị ngài đụng tới thì họ chịu lấy sao? Mặt mũi nhà thần bị mất không sao, chỉ e quốc thể cũng bị nhục lây!

Hừ, biết ngay mà! Lý Giang Thành bật cười ha hả. Anh nói:

– Ta sớm biết đầu óc cổ hủ của ông thế nào cũng nghĩ ra mấy chuyện kì quặc mà! Chẳng phải trước khi cứu con ông ta đã xin phép và được ông đồng ý sao? Ta làm việc quang minh chính đại, giữa thanh thiên bạch nhật, vốn không có tí biểu hiện nào dâm tà, chẳng lẽ ông không thấy sao? Còn nữa…

– Thành vương!- Hàn Thừa Triết ngắt lời anh- Trẫm biết huynh có lòng cứu người nhưng Mạc tiểu thư là gái chưa chồng, huynh cứu nàng một mạng nhưng lại hủy danh tiết đời nàng, thế khác nào không cứu? Từng nói, danh dự là sinh mạng thứ hai của con người….

– Bệ hạ!- Lý Giang Thành tức điên người, anh kêu lên- Thần không có! Hành động hà hơi thổi ngạt cứu người đuối nước đó vô cùng trong sáng. Nếu bệ hạ không tin, thần có thể biểu diễn lại cho ngài xem. Mạc Yên Thế, ông tới đây!

Mạc thượng thư giật nảy mình, đầu cúi càng thấp, trong lòng không ngừng gào thét “bệ hạ cứu mạng aaaa”.

Hàn Thừa Triết nhớ lại những gì Mạc thượng thư miêu tả mà rùng mình. Cảnh đó có diễn viên nam nữ coi còn được, đằng này lại là hai người đàn ông biểu diễn… Hắn lập tức xua tay:

– Khỏi! Thôi khỏi! Vốn sự việc cũng không có gì nghiêm trọng, huynh cũng đừng kích động như thế!

– Thần kích động?- Anh cười lạnh- Người kích động còn không phải Mạc thượng thư sao?

Mạc Yên Thế che miệng ho sù sụ. Ông ta ngước cặp mắt tràn đầy chờ mong nhìn Hàn Thừa Triết. Hắn lập tức hiểu ý, nháy mắt với ông ta một cái rồi nói:

– Trẫm biết huynh là bất đắc dĩ nhưng Mạc tiểu thư cũng là người vô tội. Trước đây, nàng đã chịu nhiều ủy khuất rồi, nay ta không thể hại nàng bị người cười chê được. Chi bằng, huynh… cưới nàng đi! Trai chưa vợ, gái chưa chồng, nàng lại là bậc tài nữ của vương triều ta, không thiệt thòi cho huynh đâu!

– Lời vàng ngọc của bệ hạ, lão thần xin theo!- Mạc thượng thư chỉ chờ có thế bèn góp gió thổi lửa thêm to- Thành vương là trang tài tuấn đương thời, so với hoàng đế Tử Lâm có hơn chứ không kém. Tiểu nữ được nâng khăn sửa túi cho ngài thật có phúc!

– Âm mưu! Âm mưu! Hai người cấu kết hại ta!- Lý Giang Thành nghiến răng- Chả lẽ, ta cứu người nào thì lấy người đó làm vợ? Thế thì người con gái làm vợ ta lúc này không phải là Mai hoàng hậu sao?

– CÁI GÌ?- Hàn Thừa Triết tái mặt quát lớn- Ngươi… ngươi dám khi quân?!

Sặc, đúng là giận quá mất khôn!

Anh lập tức thấy hối hận, chỉ ước có thể chụp lời vừa nói nhét lại vào miệng mình. Nhìn mặt Thừa Triết âm u như mây xám ngày mưa, anh nuốt khan rồi cười giả lả:

– Thần chỉ lấy ví dụ, ví dụ thôi! Thần là nghĩa huynh của hoàng hậu, nào dám nghĩ bậy…

– Trẫm quyết định rồi!- Hàn Thừa Triết đập bàn- Huynh nhất định phải lấy Mạc Yên Đình!

– Bệ hạ!- Anh giãy nảy lên- Thần muốn lấy người thần yêu! Bệ hạ đã hứa cho thần lấy bất cứ ai trừ hoàng hậu mà? Vả lại, thánh chỉ ban hôn Mạc tiểu thư còn đó, bệ hạ định gả nàng cho hai người sao?

– Hừ!- Hàn Thừa Triết nhếch môi cười lạnh.

Đoạn, hắn cầm cọ hí hoáy viết cái gì đó rồi hắn đóng ấn một cái thật mạnh. Sau đó, hắn lệnh cho thái giám mang tờ thánh chỉ trao cho anh. Đó là thánh chỉ ban hôn cho Mạc Yên Đình. Nhưng… tên hôn phu của nàng đã đổi từ “hoàng đế Tử Lâm” sang “hoàng huynh Thành vương”. Hắn cười đắc ý với anh:

– Trẫm có hứa sẽ ban hôn cho huynh lấy người huynh chọn, đáng tiếc… Huynh lại có va chạm thân thể với người ta thì chính là lỗi của huynh! Còn nữa, thánh chỉ ban hôn vẫn là thánh chỉ ban hôn, trẫm nào có hủy mà huynh nói trẫm ăn nói hai lời?! Thành vương, huynh chấp nhận đi! Một tháng sau, hôn lễ sẽ cử hành!

– Bệ hạ…- Đôi mày Thành vương nhăn lại như cái nơ bướm.

– Còn điều này nữa,- Thừa Triết lườm anh- Dạ Thảo là của trẫm, cho dù nói ví dụ trẫm cũng không cho phép! Nếu có lần sau, hừ, đừng trách trẫm không nể tình!!!

Sau đó, hắn phất tay áo bỏ ra ngoài.

Lý Giang Thành đứng như trời trồng nhìn tờ thánh chỉ trong tay mình. Cái ấn ký đỏ chói này, anh hận nó! Sao nó cứ năm lần bảy lượt theo ám anh? Vì sao những giây phút cùng người yêu trãi qua những ngày tháng ngọt ngào anh lại không có? Á a a a, đời anh thật thê thảm mà!

– Thành vương!- Mạc thượng thư vỗ vỗ vai anh vừa cười tươi như hoa- Hoan nghênh ngài đến nhà thần! Ngài cứ từ từ tìm hiểu, bảo đảm vừa gặp sẽ yêu tiểu nữ của thần!

– Ta không rảnh!- Anh ném cái nhìn ai oán về phía đầu sỏ tội ác số hai (số một dĩ nhiên là Hàn Thừa Triết rồi!) vừa nghiến răng nói- Ta muốn tới doanh trại bây giờ! Hiện ta muốn tìm người đánh nhau, ông muốn theo không?

Mạc thượng thư toát mồ hôi hột. Ông ta đi thụt lùi, khóe miệng giật giật, nói:

– A ha ha! Thế thì hẹn ngài khi khác! Tạm biệt!

Và, ông ta chạy biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.