Hương Dạ Thảo

Chương 30: Chương 30: Người ấy là ai? (2)




Giữa phố xá đông đúc, người lướt đi như thoi, có hai kẻ sóng đôi đi bên nhau đẹp chẳng khác gì tranh vẽ khiến không ít người ngoái đầu nhìn, không ít người va vào nhau đôm đốp. Nhưng… một người luôn miệng cười nói, còn người còn lại mặt âm u như băng giá ngàn năm. Dân chúng chợ Đông không khỏi sụt sùi thương cảm, mùa xuân và mùa đông cùng tồn tại trong mùa hè thế này, có phải sắp tận thế rồi chăng?!

Chuyện này phải nói từ mười lăm phút trước…

Bạch y thiếu niên tự xưng tên hắn là Đỗ Quân Như có gia thế tầm thường, nhà ở cách bảy ngọn núi, bảy con sông, xa xa tít tắp. Hắn từ nhỏ mồ côi mẹ, bị thiếp của phụ thân ức hiếp bức hắn bỏ nhà đi hoang. Qua bao ngày bôn ba, tiền của mang theo cạn sạch, hắn bất đắc dĩ phải xin vào Vạn Hoa lâu tá túc. Nay nợ nần chồng chất sắp hóa thành núi đè bẹp hắn rồi, hắn bị Mễ ma ma xiết nợ buộc hắn phải lăn lộn giang hồ tìm cách kiếm cơm. Thật là số khổ a!

– Hừ,- Hắn vừa kết thúc chuyện bằng cái thở dài thì Lý Giang Thành đã bĩu môi- ngươi lừa ai đấy hả? Ngươi nghèo khó mà dám vào chốn ăn chơi giá cắt cổ để tá túc? Ngươi kể chuyện cười cũng hay đấy!

– Ta thề với huynh! – Hắn giơ hai ngón tay lên trời hùng hồn nói- Nếu ta nói dối cho ta thành đồ bán nam bán nữ đi!

– Thôi đi! Cho ta xin đi!- Anh xua tay rồi moi một phong bì trong ngực áo ra giao trước mặt hắn- Đây là năm ngàn lượng, đủ cho ngươi lên đường về quê hay ăn chơi sa đọa gì gì đó. Ngươi mau giao đao cho ta là coi như chúng ta đường ai nấy bước!

Hắn chộp lấy phong bì bỏ vào ngực áo mà chẳng thèm kiểm tra lại. Nhìn bàn tay ngoắc ngoắc đòi đao của hắn, hắn cười tươi nói:

– Đao này nhất định trả huynh. Nhưng… huynh cho ta biết tên huynh đi!

Lý Giang Thành hừ mũi. Hắn thật vẽ chuyện, bèo nước gặp nhau, hết hợp rồi tan thì có gì phải lưu luyến mà đòi biết tên với họ. Hắn lập tức cởi bỏ thanh đao của anh xuống và ôm khư khư trong người, đôi mắt hắn như muốn nói anh mà không đáp ứng là hắn sẽ giữ chặt không buông. Anh thở dài, tên Lý Giang Thành này không thể khai, chi bằng nói tên thật kiếp trước của anh đi. Dù sao, đã rất lâu rồi không có ai gọi cái tên đó, anh cũng muốn nghe lại một lần nữa.

– Ta gọi Nguyễn Thế Hào!- Anh khẽ nói.

– Vậy ta gọi ngươi là Hào ca nha?

Hắn cười làm lộ lúm đồng tiền sâu khiến tim anh đập nhanh mấy cái. Có lẽ, lâu rồi không nghe nên có chút xúc động…Anh nuốt khan rồi nói:

– Sao.. sao cũng được…

– Vậy huynh phải gọi ta là Như Như!

– Cái gì?- Đôi mày anh nhăn lại như cái nơ bướm- Ngươi… đúng thật là bán nam bán nữ! Đó chẳng phải cách gọi thân mật của nữ nhi sao?

– Hê hê, – Hắn nhích lại gần anh, xòe quạt che miệng, thì thầm- Ta là thích huynh nên mới lộ bí mật nha. Ta là NỮ đó!

– Cái gì?- Anh rùng mình vội ngồi bật dậy làm cái ghế ngã cái rầm đánh động hết thảy mọi người trong tiệm mì, anh run rẩy chỉ vào mặt hắn, nói- Ngươi… đang đùa đấy à?

– Chỗ này,- Hắn chỉ chỉ vào ngực mình, nháy mắt với anh- nếu huynh không tin thì có thể sờ a!

Mặt anh tái xanh và cổ họng thì uất nghẹn. Nếu hắn thật là nữ, chẳng phải anh lại rước thêm họa sao? Chỉ một Mạc Yên Đình đã hại anh đủ thảm rồi nha! Anh nhắm mắt hít thở sâu mấy cái để làm mình trấn tĩnh. Đoạn, anh bày ra bộ mặt lạnh tanh, nói:

– Ngươi là ai thì ta cũng không quan tâm! Mau trả lại đao cho ta đi!

– Chậc,- Đỗ Quân Như chép miệng- Hào ca thật mau quên. Huynh vẫn chưa thực hiện lời hứa mà đòi ta trả lại đao, không dễ đâu! Huynh phải dắt ta du ngoạn ba ngày, huynh còn nhớ chứ?

– Hừm! – Anh nghiến răng- Đao này không thể ở trong tay ngươi! Mau trả cho ta!

Nếu để người quen nhìn thấy hắn cầm đao của anh thì bí mật làm thêm bán thời gian của anh sẽ bị lộ! Còn nữa, ai chẳng biết Dạ Thần Đao là vật bất ly thân của Thành vương, bây giờ không còn thì anh biết ăn nói sao?!

Anh vươn tay định giật lại đao, nhưng… nhưng hắn cư nhiên lại ôm đao ép chặt vào người. Nếu anh muốn giật lại đao thì phải có giằng co, mà có giằng co thì khó tránh có va chạm, mà lỡ có va chạm thì ai biết anh phải chịu trách nhiệm cái gì nữa? Hừ hừ, thật đáng ghét!

– Ngươi- muốn- sao?- Anh siết chặt nắm tay, hỏi hắn.

– Hi hi, đơn giản lắm!- Hắn cười tít mắt vừa phe phẩy quạt quạt cho anh- Hào ca thực hiện xong lời hứa thì ta sẽ trả!

– Được!- Anh nuốt giận vào lòng, nói- Quân tử nhất ngôn!

– Tứ mã nan truy!- Hắn lẹ làng đáp mà trong lòng thì cười thầm. Hắn có phải quân tử đâu mà phải giữ lời, ha ha.

Thế nên mới diễn ra cảnh Bạch y thiếu niên lôi lôi kéo kéo Lý Giang Thành hết tấp vào hàng này lại nhảy sang hàng nọ trước mặt bàn dân thiên hạ khắp chốn chợ Đông. Mỗi khi bắt gặp một thứ thú vị là đôi mắt Đỗ Quân Như lại long lanh, nuốt nước miếng rồi giật giật tay áo anh.

– Oa, con rối này lạ quá!

– Huynh xem! Huynh xem! Cây trâm này thật tinh xảo, không biết đính bao nhiêu hạt cườm nhỉ? Giá rẻ quá đi!

– Oa, bánh gì mà thơm thế? Ực… huynh muốn ăn không?

– Ối trời, cá ngũ sắc! Lần đầu ta mới thấy nha! Oa, đuôi nó đẹp quá, uốn lượn chẳng khác gì điệu múa của Mai Mai tỷ nha!

Này, mấy câu cảm thán tuy có làm anh khó chịu vì lùng bùng lỗ tai nhưng tổng thể vẫn còn dễ nghe hơn câu hắn lặp lại thường xuyên nhất. Đó chính là:

– Huynh mua cho ta nha!

Lý Giang Thành anh nể tình hắn có khả năng cao là nữ nên quyết định nhẫn, cố nhẫn, ráng nhẫn… Nhưng, mắt thấy mấy đồng tiền anh hi sinh giấc ngủ, hi sinh mồ hôi vỗ cánh bay đi khiến đầu anh sắp nổ tung. Giá mà hỏa nộ của anh có thể phun ra ngoài, kẻ bị đốt đầu tiên chắc chắn sẽ là hắn!- Trời ơi! Đồ cổ này! Thật tinh xảo, có thể điêu khắc thế này bằng dụng cụ gì và mất bao lâu nhỉ? Huynh mua…

– Đủ rồi!- Cuối cùng thì dưới ách bạo tàn nông dân cũng tạo phản, Lý Giang Thành chụp lấy cánh tay chỉ trỏ lung tung của Đỗ Quân Như và gầm lên- Ngươi đùa đủ chưa? Ngươi…

Anh bỗng sững người.

Đáng chết thật! Bàn tay hắn vừa nhỏ nhắn lại mềm mại, nõn nà thế này sao anh có thể cho hắn là nam nhân kia chứ? Nhìn xem, đôi mắt phượng tròn xoe long lanh đang nhìn anh đầy ngạc nhiên, mày liễu khẽ nhíu lại, môi anh đào he hé, tóc tơ mềm suôn mượt thoang thoảng mùi hương này có cái gì thuộc về một tên đàn ông không?

– Mẫu thân, hai vị thúc thúc đó đang làm gì vậy?

Tiếng nói ngây thơ của một đứa trẻ qua đường làm anh giật bắn. Theo tay nó chỉ, anh đưa mắt nhìn xuống. Chính là… chính là anh đang tay trong tay với Đỗ Quân Như, nói cách khác, là hai tên đàn ông đang nắm tay nhìn nhau “đắm đuối”!

Anh vội buông tay hắn ra, bước lùi lại và mặt đỏ lựng như gấc chín.

Đỗ Quân Như chớp chớp mắt, phồng má hờn dỗi. Hắn di di mũi chân, ủy ủy khuất khuất nói:

– Nếu huynh không muốn mua thì thôi. Cần gì phải tức giận thế chứ?!

Anh cảm thấy nói bằng ngôn ngữ bình thường với hắn e là đến mai vẫn chưa xong. Thôi thì… hành động là tốt nhất!

– Ngươi đi theo ta!

Sau tiếng cộc lốc đó, anh tiếp tục chụp tay hắn và lôi đi. Bàn tay anh run run nhưng vẫn siết rất chặt khiến hắn không cách nào giãy ra. Hắn nhìn dáng vẻ khẩn trương, mồ hôi rịn trán và bước đi nhanh như bay của anh, dù có nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Lòng hắn chợt dâng một dòng suối ấm áp, ngọt ngào lan tràn khắp buồng tim. Chưa bao giờ có một nam nhân cầm tay hắn chặt như thế, đáng tin như thế, nếu mãi mãi đừng buông bàn tay này thì… hắn cũng nguyện ý.

Năm phút sau, Đỗ Quân Như tái xanh mặt. Hắn ngửa mặt nhìn trời những mong rút lại lời vừa nói. Trong phút giây mê muội đi theo anh, hắn mắt nhắm mắt mở thế nào mà để anh dẫn đến tiệm phục trang dành cho nữ nhi thế không biết! Thế này… bí mật sắp lộ, thật nguy hiểm nha!

– Đây… đây…- Môi hắn run run- huynh đưa ta đến đây làm gì?

– Ha!- Anh nhếch môi cười nhìn hắn từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm ra vẻ đang suy tính gì đó rồi đáp- Không phải ngươi nói mình là nữ sao? Ta không muốn bị nghĩ là đồ biến thái, vậy nên… ngươi mau vào mặc lại nữ phục đi!

– Cái gì?- Hắn giật bắn- Không được!

– Tại sao lại không?- Anh nhướng mày, kiên quyết dồn hắn vào ngõ cụt.

– Ta… ta đang trốn nhà!- Hắn mím môi, cúi cúi đầu, bộ dáng tội nghiệp hệt như một bé mèo bị mắc mưa- Nếu ta mặc nữ phục chắc chắn sẽ bị người của phụ thân phát hiện. Ta không muốn bị bắt lại, không muốn bị đánh đòn đâu!

– Thế thì miễn du ngoạn!- Anh nhanh như chớp giật lấy Dạ Thần Đao trên tay hắn, lạnh lùng đáp.

– Á!- Hắn vội chụp cánh tay anh lại, lí nhí nói- Ta chịu! Ta chịu! Nhưng… nhưng nếu có kẻ muốn bắt ta, huynh phải giúp ta nha? Nha?

– Hừ!- Anh hừ lạnh, mạnh mẽ rụt tay về và tiện thể đẩy lưng hắn vào trong- Vào đi!



Cách kinh thành mười dặm về hướng nam có một biệt viện nguy nga bề thế gọi là Lưu Gia trang, nó được giang hồ xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất trang. Hắc bạch lưỡng đạo đều kết giao, ngày ngày người tới viếng đông như mắc cửi, chật như nêm cối.

Lưu Hiền- Lưu trang chủ vốn là thương nhân kinh doanh tiền trang, tài phú có thể sánh ngang cùng hoàng đế, tứ phương đều có đất của Lưu gia. Nhưng độ nổi tiếng của Lưu Gia trang không phải do ông ta cũng không phải do trang viện hoành tráng mà chính là ở đứa cháu đích tôn Lưu Dự của ông ta. Hắn là đệ tử cưng độc nhất của bang chủ cái bang tiền nhiệm. Năm năm trước, Lưu Dự “may mắn” được sư phụ truyền chức bang chủ, ba năm trước hắn lại được hoàng đế thu nạp để cung cấp tin tức tình báo nhằm lật đổ hoàng thúc, bảy tháng trước lúc hoàng đế đăng cơ đã luận công ban thưởng đích thân sắc phong “thiên hạ đệ nhất thần thám” cho hắn. Từ đó, tài phú và danh vọng của Lưu Gia trang lên như diều gặp gió, thăng cấp đứng đầu bảng danh gia vọng tộc.

Đáng tiếc, nghèo có khổ của nghèo, giàu có khổ của giàu, làm bang chủ cái bang lại là khổ nhất!

Lúc này đây, Lưu Dự đang nhảy nhổm trên ghế, kích động vạn phần như kiến bò chảo nóng. Hắn ai oán nguyền rủa lão sư phụ độc ác, vô trách nhiệm, nỡ đành đoạn bỏ cái ghế bang chủ của nợ lại cho hắn rồi giong buồm ngao du tứ hải tìm sư nương tương lai! Này, nhìn xem, hai vị khách này còn không phải đem họa đến cho hắn sao? Sư phụ à sư phụ, người sống khôn thác thiêng, có hiển linh thì mau mau về đi, bang hội sắp phải giải tán rồi đó!!!

– Lưu huynh, ý huynh thế nào hả?- Trần Ngôn Thanh cười nhưng không cười, mắt lộ hung quang, chỉa tên thẳng vào mặt Lưu Dự nói tiếp- Huynh có đồng ý giúp chúng ta phá hôn lễ của Thành vương không?

– Ta…- Lưu Dự run bắn lên, hắn lau lau mồ hôi trán, lắp bắp- ta có thể giúp gì đây? Trần… Trần tướng quân, có gì thì từ từ thương lượng, cung tiễn không có mắt nha!

– Hừ!- Trần Ngôn Thanh cười lạnh- Ngươi giúp thì là người của ta, còn không giúp, hừ, ngươi đã biết bí mật rồi nên ngươi phải chết. Chỉ có người chết mới có giữ bí mật không lộ thôi!

Sặc, Lưu Dự lại một lần nữa nuốt lệ vào trong. Hắn trộm liếc người thứ ba đang ngồi trên ghế đối diện, nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Nếu hắn đấu với Trần Ngôn Thanh có lẽ là ngang tài ngang sức, đằng này, lại thêm người đó, hắn sẽ chết chắc! Người đó không ai khác chính là Mai hoàng hậu được hoàng đế sủng đến tận trời, yêu thương vô hạn, thề không lập hậu cung vì nàng đó thôi!

Á a a a, từ bao giờ hoàng hậu lại kháng chỉ của bệ hạ thế này? Ta… đúng là đứng giữa đôi đường, đường nào cũng là tử lộ a a a!!!

– Chúng ta không rảnh dây dưa cùng huynh! Mau trả lời đi!- Trần Ngôn Thanh tàn nhẫn kéo hắn trở về thực tại, dây cung của anh căng hết cỡ, có thể “thất tiễn xuyên tâm” bất cứ lúc nào.

Hu hu, Lưu Dự mếu máo, lẽ nào hôm nay lần đầu hắn được chiêm ngưỡng Băng Thần tiễn vang danh thiên hạ của Trần tướng quân xong là đi gặp tổ tông uống trà đàm đạo luôn? Hắn siết chặt nắm tay, hít vào thở ra vài cái rồi âm thầm ra quyết định. Trước mắt ta phải giữ mạng, sau này tính tiếp!

– Nương nương!- Hắn quỳ sụp xuống dập dập đầu trước mặt Dạ Thảo, hùng hồn nói- Thần nguyện nghe theo xếp đặt của người, thề không cô phụ kỳ vọng của người và Trần tướng quân!

Nãy giờ, Mai Dạ Thảo vẫn đang hồi hộp chờ đợi. Nàng nghe được lời này của hắn thì mừng rơn. Vội vàng đỡ hắn đứng dậy, nàng mỉm cười nói:

– Tất cả nhờ huynh!

Mỹ nhân như hoa như ngọc cười một cái dù có là đá tảng cũng tan thành nước. Lưu Dự lập tức bị nàng mê hoặc, hắn ngây ngốc cười đáp lại.

– Lưu huynh!- Trần Ngôn Thanh tiếp tục nhảy xổ vào làm kì đà, anh nghiến răng giật phăng tay Lưu Dự ra khỏi tay Dạ Thảo rồi giúi một cuộn giấy vào tay hắn, lạnh lùng nói- Đây là chân dung Mạc Yên Đình! Ta muốn huynh lập tức điều tra tất cả mọi chuyện liên quan đến nàng ta, từ lúc sinh ra đến giờ, tuyệt đối không được bỏ sót dù một chi tiết nhỏ nhất!

Lưu Dự ủy khuất bĩu bĩu môi. Ngươi ghen đấy à? Ngươi có là hoàng đế đâu mà khẩn trương đến thế! Hắn rất không cam tâm mở cuộn tranh ra. Này vừa xem, tâm lập tức chấn động.

– Sao thế?- Ngôn Thanh lập tức nhận ra có điều bất thường- Huynh biết nàng?

– Ha ha, làm.. làm gì có!- Lưu Dự nhún nhún vai rồi vờ nuốt nước bọt vài cái, hắn nói tiếp- Mỹ nhân thế này ai thấy mà không động tâm kia chứ!

Trước khi làm rõ thực lực, xem xét đối tác hai bên, cân nhắc nặng nhẹ, hắn vẫn nên giữ im lặng là hơn.

– Hừ!- Trần Ngôn Thanh liếc xéo hắn xong thì quay sang nhìn Dạ Thảo, ánh mắt anh lập tức trở nên nhu thuận, nụ cười vạn phần ấm áp, khẽ nói- Để Lưu huynh có thời gian nghiên cứu, chúng ta về thôi Thảo muội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.