Hương Dạ Thảo

Chương 47: Chương 47: Người này, vì sao luôn không đi theo kịch bản?!




Lý Giang Thành lén hé đôi mắt. Trước mắt anh, Vương thần y đang xoa xoa tay cười gian trá, mùi thuốc đặc trưng từ người ông ta tỏa ra không ngừng chọc ngoáy mũi anh đến nghẹt thở. Anh siết chặt nắm đấm, thầm rủa cái mũi nhạy cảm của mình đồng thời dằn luôn cơn hỏa nộ đang hừng hực cháy trong lòng. “Lão già lang băm” không biết thức thời đó rốt cuộc cũng chịu không nổi, một tay lão vươn trảo chụp lấy cổ tay anh, tay còn lại giơ cao ngân châm nhằm hướng đỉnh đầu anh đâm xuống.

Bốp.

Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng người rống như sấm dậy vang lên:

– Ai nha! Mù mắt ta rồi!

Vương thần y ôm mắt phải nhảy dựng lên. Mắt trái của lão mở trừng trừng nhìn mỗ mỹ nam anh tuấn vừa nãy còn nằm ngoan ngoãn trên giường nay đã bật ngồi dậy, nắm tay giơ ra vẫn chưa thu lại và trên môi anh là nụ cười ngạo mạn vô song.

– Không đánh lão rùa ngươi, ngươi nghĩ ta là rối gỗ chắc!

– Vương gia… ngài…- Vương thần y run run chỉ tay vào người anh- Mê dược của ta qua ba ngày mới tỉnh, sao… sao ngài có thể…

Lý Giang Thành hừ mũi không đáp. Anh nhỏm dậy bẻ các khớp tay răng rắc rồi chụp lấy ngân châm vừa rơi cạnh mình, nhướng mày cười gian. Lão thần y lùi lại lùi, anh chậm rãi tiến lại tiến, xem ra không trị lão không được rồi.

Cạch.

Một chiếc lọ sứ men lam rơi khỏi tủ cảnh báo cho Vương thần y biết ngay phía sau ông ta đã là tủ thuốc. Lão ta cuống quýt đưa tay quờ quạng, nắm vội một mớ lọ rồi hét lên:

– Đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây! Ta… ta độc chết ngươi!

– Ông… dám!- Lý Giang Thành vẫn giữ khuôn mặt hung thần ác sát bẻ gãy lời ông ta.

Liền đó, anh điểm nhẹ mũi chân, cả người lao lên, ngân châm giữa hai ngón tay cũng được phóng đi nhằm hướng mi tâm của lão thẳng tiến.

Vương thần y ngây như tượng, miệng há hốc. Lòng lão vừa thầm kêu hai tiếng “Không xong!” thì đột nhiên một bàn tay to lớn đã chắn trước mặt lão, rất chi kịp thời kẹp ngân châm vào hai ngón tay ngay khi nó cách mi tâm lão vài phân.

– Thế nào?- Lý Giang Thành tựa tiếu phi tiếu, nhướng mày hỏi- Có hứng thú xem thử tay ta và tay ông ai nhanh hơn không?

– Ặc…- Lão nuốt khan- Ngài… muốn giết ân nhân sao?

– Ông ư?- Anh hừ lạnh-Ông không xứng!

Lại đưa ánh mắt nhìn về phía sau lưng lão, anh thấy vô khối lọ bạch ngọc, phỉ thúy bóng loáng được xếp ngay ngắn hàng hàng lớp lớp, không khó để nhận ra bên trong chúng chứa toàn linh đan diệu dược. Đôi mắt anh lóe một tia tinh ranh. Anh hất cằm về phía chúng, lạnh lùng nói:

– Ta muốn loại bách độc bất xâm!

– Cái… cái gì?- Khóe môi lão giật liên hồi.

– Không đưa?- Anh cười tươi rói- Vậy đừng trách ta…

Đoạn, tay trái anh vung lên, chưởng lực xé gió lao đi như ánh chớp. Ầm một tiếng, chiếc bàn gỗ duy nhất giữa phòng nát vụn.

– Tiếp theo là thứ sau lưng ông…

Bàn tay anh tiếp tục vung lên.

– Khoan! Khoan đã!- Vương thần y gấp gáp như phải bỏng, bất chấp đang rơi vào tầm khống chế của anh, lão buông hết lọ thuốc trong tay để chụp lấy bàn tay anh- Ta đưa! Ta đưa!

Lý Giang Thành khẽ cười. Lực tay anh lại tăng thêm một phần, những lọ dược phía sau không ngừng run lách cách trên giá. Đáp lại gương mặt tái mét của Vương thần y, anh nói:

– Nhất định phải có giải dược Định Thân Tiêu Dao hương!

– Định Thân…- Vương thần y trợn mắt trân trối nhìn anh, môi máy móc lặp lại- Tiêu Dao hương?

Mồ hôi thấm ướt lưng lão thần y, đầu lão oanh một tiếng cơ hồ muốn nổ tung. Loại độc đó lão tốn gần nửa đời để nghiên cứu, hao tổn không ít tâm tư cùng tài lực mới mua được từ một thái giám canh Hoàng Lăng, hơn một năm trước mới tìm ra giải dược. Thành vương gia sẽ không tuyệt tình lấy đi tâm can bảo bối của lão chứ?

Lại nói, vì sao Định Thân Tiêu Dao hương lại vô giá, vạn lượng hoàng kim chẳng dễ cầu? Chuyện phải nhắc tới xuất thân của nó. Nó vốn là biệt dược cung đình, chuyên dùng cho thái giám, cung nữ, phi tần và sủng tướng của hoàng đế để bồi táng theo ngài sau khi ngài băng hà. Nó khiến họ trở thành những pho tượng đẹp đẽ, kính kính cẩn cẩn vây quanh hoàng đế. Nó khiến ánh mắt của họ mãi rạng ngời, môi vẫn đỏ má vẫn hồng, nét cười vẫn đằm thắm trên môi. Nó là loại độc tỏa mùi long diên hương thoang thoảng, khiến cơ thể người đông cứng trong tích tắc. Đáng tiếc, hai trăm năm trước, tục bồi táng bị hủy, nó đã thất truyền.

– Vương gia…ngài từng gặp qua người sử dụng độc này?

Thái độ khẩn trương của Vương thần y khiến Lý Giang Thành không khỏi nhớ tới chuyện cũ. Trong thiên lao, anh từng ngửi qua nó, cũng đã chứng kiến uy lực khủng khiếp của nó. Còn may, anh từ lâu đã miễn nhiễm với độc tố nên không bị nó tác động, chuyện này ngay cả Trần Ngôn Thanh cũng không biết.

Ngày đó, sau hôm cứu Mạc Yên Đình té hồ, anh đâm sợ bản thân trúng bệnh kì quái, lại đề phòng cho cái mũi nhạy cảm của mình, cũng là không muốn uống các loại thuốc “gặp một lần không muốn có lần hai” của xứ Kỳ Nam, nhân khi Mai Dạ Thảo đến thăm, anh khẩn khoản cầu nàng ban cho một viên đan dược trị bách bệnh. Kết quả, nghĩa muội lục từ trong đống quốc bảo được một viên Huyết Phượng đan màu huyết dụ to như quả trứng tặng anh. Cái gọi là thông minh tính trước là đây, rốt cuộc anh thoát khỏi Định Thân Tiêu Dao hương cũng an toàn vượt qua mê dược của lão!

Hừ hừ, nghĩ kĩ thì Hàn Thừa Vận từng trốn lâu trong Hoàng Lăng nên loại độc ấy hắn chắc chắn thủ sẵn đầy mình, anh không nhân cơ hội trả thù Vương thần y cũng như lo an toàn cho mọi người cũng thật có lỗi bản thân đi.

– Dám không đưa?- Gân xanh cơ hồ hằn rõ trên trán Lý Giang Thành, mũi châm trên tay anh dí sát mi tâm lão thần y đến bật máu- Ông chết chắc!

– Khoan đã! – Vương thần y khóc không ra nước mắt, hét lên- Đưa! Ta đưa! Vương gia nương tay a a a!!!

– Hừ!- Anh xòe mấy ngón tay ra đếm đếm- Thêm cả loại cầm máu, giảm đau, trị nội thương ngoại thương gì gì đó nữa…

– Này…- Vương gia ngài tham quá nha.

– Nhìn gì?- Anh trừng mắt- Tội kéo dài thời gian phải tăng gấp đôi…

– Vương gia!- Vương thần y tức nổ đom đóm con mắt, rít gào lên- Ngài lấy hết bảo bối của ta chi bằng giết ta cho rồi!

Lý Giang Thành vừa bỏ hai lọ dược vào ngực áo bỗng dừng lại nheo nheo mắt nhìn lão. Lão dám xem anh là cướp sao? Anh nhếch môi tự cười cho sự xuống dốc của mình rồi vươn trảo chụp lấy yết hầu của lão ép lão dán sát vào vách, môi anh nhả ra một từ lạnh thấu xương:

– Được!

Rốt cuộc mỗ thần y chính thức buông vũ khí đầu hàng. Cái gì Thành vương tính tình hào sảng, rộng lượng bao dung, không tham của quý. Cái gì bệnh nặng mất máu, phải nằm tịnh dưỡng hai tháng. Đều là gạt người! Y thuật mấy chục năm của lão đối với con người này đều trở nên hoang đường!!!

Sau đó, Vương thần y lấy tinh thần “tiễn Phật tiễn tới tây thiên”, hai tay lão dâng luôn cho Lý Giang Thành con tuấn mã yêu dấu của mình. Chỉ là, ngay khi anh phóng lên yên ngựa và xoay lưng lại, lão không biết anh đang mím chặt môi. Thế nhưng, thứ chất lỏng tanh ngọt đang dâng lên cổ họng kia vẫn không sao ngăn nổi, vẫn trào ra khóe môi anh. Vừa rồi, anh đã vận hết chút công lực còn sót lại, chỉ mong sớm hồi kinh, mong rằngvẫn chưa muộn, mong rằng những người ấy vẫn còn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.