Mắt thấy Hàn Thừa Vận mang Mạc Yên Đình rời đi, Lý Giang Thành toan đuổi theo. Thế nhưng, ngay lập tức, tám mũi kiếm nhất tề chĩa về phía anh bức anh lùi lại. Anh nghiến răng, vội giật cây giáo trong tay gã lính gác kế bên, hai tay xoay tròn hai thanh giáo trái phải kín kẽ, tạo thành khiên che chắn cho mình. Chỉ thấy kiếm ảnh lóe lên, xoẹt xoẹt bốn đường. Từng đoạn, từng đoạn giáo tức thì bị cắt lìa văng tứ tung!
Lý Giang Thành ngẩng mặt lên nhìn trời nghẹn ngào. Quả nhiên là vũ khí của lính quèn, quèn chẳng kém gì lính!
Ta thề nếu thoát ra ngoài được, nhất định sẽ đích thân giám sát khâu chế tạo vũ khí, ngay và luôn!
Vừa nghiến răng có hận không thể nói, anh siết chặt hai mũi giáo trong tay lộn nhào né tránh. Một đường bị dồn ép đến vách tường, Lý Giang Thành gầm lên:
– Chết tiệt! Ta không tin không có Dạ Thần Đao thì không đánh lại các ngươi!!!
Đoạn, anh phóng hai mũi giáo về phía đám sát thủ. Lợi dụng lúc họ lách mình né, anh chụp lấy cánh cửa gần đó xé toạt ra. Miệng hô to, chân di chuyển, tay đảo cánh cửa xoay tròn, anh lao vào đám sát thủ. Cửa Tử ngục nổi tiếng chắc chắn, quả nhiên tốt hơn giáo trăm lần, nó trước công sau thủ dễ dàng đánh dạt toán sát thủ ra xa.
Thế nhưng… thời gian không đợi.
Lòng Lý Giang Thành nóng như lửa đốt. Nếu anh dây dưa cùng họ, dù có đánh thắng e là sẽ rất lâu. Khi đó, Mạc Yên Đình và Hàn Thừa Vận đã trôi dạt đến phương trời nào rồi.
– Mọi chuyện ở đây cứ giao ta! Ngài đi đi!
Giọng nói sau lưng vọng tới khiến anh run bắn. Cơn gió lạnh buốt từ phía sau lướt qua người anh lao vào đám sát thủ mang theo vô số kim châm. Đám sát thủ bất ngờ không kịp trở tay, vừa vung kiếm đỡ vừa vận dụng khinh công bay nhảy tránh né. Gã thủ lĩnh sát thủ hét lên:
– Kẻ nào? Mau xưng tên!
Tiếng lẻng xẻng của xích khóa vang lên đáp lời y. Người nọ tóc trắng xơ xác, quần áo luộm thuộm, xích ở cổ tay cổ chân bị bứt gãy đã trở thành vũ khí của hắn. Hắn vung tay quấn chặt đoạn xích vào kiếm đối phương khóa trụ lại, nhân cơ hội hắn tung cước về phía địch nhân khiến địch nhân lãnh ngay một đường xích vào ngực. Nhanh như cắt, hắn tung người lộn trở về phía sau đứng chắn trước mặt Lý Giang Thành, bật cười ha hả rồi lạnh lùng nói:
– Sớm muộn gì cũng chết, biết tên ta làm gì!
Kẻ vừa trúng xích của y tức thì ngã xuống, phun một búng máu, mặt tím ngắt, trút hơi tàn.
Đám sát thủ giận tái mặt, kiếm trong tay run không ngừng, sát khí tỏa ra mịt mù.
Lý Giang Thành đứng hiu hiu trong gió lạnh. Kẻ vừa ra tay giúp anh chính là tên tử tù vừa thoát ra nhờ anh phá cửa ngục. Á a a, thất sách a thất sách! Phen này thảm rồi! Thế này khác nào anh là đồng phạm với bọn cướp ngục đâu!
Ba hồn chín vía anh còn chưa quay về hết thì… hàng loạt tiếng rầm rầm nối tiếp nhau. Năm cánh cửa khác đã bị phá nát và năm tên tử tù nữa phóng ra ngoài!
Á a a! Thiên lao chỉ còn một lính gác ta đây hoạt động thế mà trước có sát thủ cướp ngục, sau có tử tù vượt ngục. Thật quá ba chấm đi! Ông trời a, cớ gì hận ta đến thế!?
Lý Giang Thành khóc không ra nước mắt. Anh còn chưa kịp mặc niệm cho số khổ đời mình thì tiếp tục trố mắt. Năm kẻ tử tù cư nhiên cùng đứng dàn hàng ngang với tử tù nọ, sáu người che chắn trước mặt anh, kín kẻ cao tường, bảo vệ anh chẳng khác nào trân bảo. Lại có kẻ dõng dạc nói:
– Lão đây không màng các ngươi đắc tội với ai! Chỉ riêng với người này, chính là các ngươi tự tìm đường chết!
Bảy tên sát thủ mắt vằn tơ máu, cố gắng nhìn xuyên thấu sau lưng đám tử tù để xem biểu tình tên lính ra sao. Hắn rõ ràng chỉ là một ngốc tử, lại là lính gác ngục không hơn. Tại sao hắn lại được tử tù bảo vệ? Có phải thiên hạ sắp loạn rồi không?
Phía bên kia, Lý Giang Thành rốt cuộc cũng moi được từ đống hỗn độn trong đầu ra một cái tên, anh lau lau mồ hôi trán, run run hỏi:
– Ngươi… ngươi… là Lãnh huyết cái gì vô tình đó sao?
– Tại hạ chính là Liễu Chính Khôi mà ngày trước được vương gia điểm hóa!- Người nọ vòng tay ôm quyền, cung kính nói- Vương gia còn nhớ thật vinh hạnh cho ta!
– Còn ngươi…- Ngón tay anh run run chỉ vào người kế hắn- ngươi là giáo chủ Thần Long giáo…
– Ta là Giáo chủ Hắc Long Giáo, thưa vương gia!- Gân xanh nhẩy mấy cái trên trán lão tóc trắng, vương gia này cứ luôn miệng gọi lão như thế, hừm.
– Á, các ngươi… các ngươi….
Không sai, bọn họ đều là giang hồ bại hoại được triều đình treo thưởng nhiều năm, anh tốn không ích tâm huyết mới tróc nã được, giúp anh kiếm không ít tiền. Thật không ngờ lại tương ngộ chốn này, quả nhiên trái đất bé tẹo mà!
Thế nhưng… sát ý của bọn họ đối với anh một chút cũng không có. Sáu người một lời cùng giục anh:
– Vương gia, tin tưởng chúng ta! Chúng ta còn sống sẽ đợi ngài ở đây! Ngài mau đi!
Bọn họ một lòng che chắn, xoay lưng về phía anh, rõ ràng có thể trốn đi lại không trốn, có thể trả thù lại không trả.
– Được!- Anh hít hít mũi, chợt thấy mắt mình cay cay, khẽ nói- Đều giao các ngươi!
Nói rồi anh lao vút đi, cùng lúc sáu người đó tay chân khóa trong gông cùm cùng xích sắt lao vào bảy tên sát thủ lăm le kiếm trên tay. Khóe môi họ nhếch lên, cười ngạo nghễ.
Nắng sớm dịu dàng trãi thảm trên những khóm mẫu đơn một sắc vàng mơ. Dưới những gốc tuyết tùng, thảm cỏ xanh mượt hãy còn lấm tấm sương đêm. Đâu đó trong rặng liễu ven hồ, tiếng hoàng oanh lảnh lót khi trầm khi bổng. Không khí thơm lựng ngọt ngào mùi quỳnh hoa nở muộn. Tất cả cộng hưởng trở thành một thứ ma pháp thần kỳ níu chân những ai tình cờ lọt vào thượng uyển viên.
Một buổi sáng đẹp trời khiến lòng người vui vẻ.
Vậy nhưng…
Dưới khóm trà hoa, một người đang lúi húi đào đào xới xới với vẻ mặt muôn thảm nghìn sầu, mây xám âm u lởn vởn trên đầu, chẳng khác nào đang lạc vào mùa thu trụi lá. Nàng đây không đâu xa lạ, chính là hoàng hậu đương triều.
– Khụ!- Diệp Quyên khẽ hắng giọng rồi huých nhẹ vào hông nàng, nói- Này, dù sao chuyện cũng đã rồi, ngươi sầu não chi cho thêm sầu. Xem đi, hoa cỏ cũng vì ngươi mà ủ dột cả rồi!
– Haizzz,- Thở dài một hơi thườn thượt, Dạ Thảo tiếp tục xới đất vừa nói bằng giọng thiểu não- ta có nói Quyên tỷ cũng không hiểu đâu!
– Uầy! Sao lại không!
Diệp Quyên đảo mắt nhìn quanh, xác định không một ai lai vãng rồi kề miệng sát tai nàng thì thầm:
– Ngươi sầu vì nương nương tỉnh lại sớm quá, khiến ngươi mất cơ hội an ủi bệ hạ chứ gì?
Mai Dạ Thảo sặc. Nàng ngẩng lên nhìn Diệp Quyên và kinh ngạc nhận ra… nàng ta đang cười gian hết biết. Diệp Quyên tiếp tục rủ rỉ:
– Hô hô, ngươi quên còn Thành vương sao? Hiện giờ ngài ấy đang cô đơn, là cơ hội tốt nha! Làm hoàng phi không được thì làm vương phi cũng được nha!
Mai Dạ Thảo buông dao cái độp, chính thức đầu hàng.
Này không nhắc thì thôi, nhắc tới chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng.
Một canh giờ trước, nàng tỉnh lại nhờ châm pháp của Phan Nhật Minh đả thông kinh mạch. Đảo mắt nhìn quanh, trừ Minh ca, những người khác đều bặt vô âm tín.
– Minh ca…- Nàng rơm rớm hỏi- Bệ hạ và Thành ca biết rồi?
– Phải!- Phan Nhật Minh loay hoay thu dọn kim châm, vội vội vàng vàng, đáp- Đều biết!
Oa a a, quả nhiên! Chỉ có như thế hai người đó mới bỏ mặc nàng không lo, hẳn là đang giận lắm đây!
Nhác thấy đôi mắt ngân ngấn nước của nàng, Phan Nhật Minh ngừng lại, xua xua tay, đáp:
– Này, bọn họ không phải giận chuyện chúng ta kháng chỉ muốn hủy hôn đâu! Muội chớ lo!
– Sao?- Mắt nàng chớp chớp, hi vọng trào dâng.
– Đó là.. chính là…- Phan Nhật Minh nuốt khan rồi nhắm mắt nói liền một hơi- Bệ hạ hiện đang tiếp kiến sứ giả Lưu Ly quốc, Thành ca vì thất tình nên mất tích ba hôm rồi!
– Hả???
Hoàng đế phu quân luôn miệng nói yêu nàng lại bỏ nàng đi gặp công chúa cầu thân, nghĩa huynh luôn miệng nói quý nàng lại vì hôn thê mà bỏ đi biệt tích. Từ khi nào địa vị của nàng trong lòng họ lại thấp đến thế?
– Vậy… còn Thanh ca?- Thanh ca yêu chiều nàng chẳng kém Thành ca, lại đứng chung một phe với nàng, cớ gì cũng biệt dạng thế này.
– Hai hôm rồi, bệ hạ giữ Thanh ca không cho chúng ta gặp mặt.- Ngập ngừng một chút, Phan Nhật Minh nói thêm- Ta nghe nói, thiên lao vừa có kẻ cướp ngục, canh tư huynh ấy đến đó tra án rồi!
– Sao???
Tra án? Từ bao giờ Binh bộ lại can thiệp vào chuyện của Hình bộ thế này? Nhắm mắt cũng biết, chắc chắn là thánh chỉ của Hàn Thừa Triết. Hàn Thừa Triết biết rõ nàng giả bệnh lại trì hoãn việc hồi tỉnh của nàng đến tận ba ngày, hắn có ý gì?
Nghi vấn còn chưa ra khỏi miệng nàng đã thấy Phan Nhật Minh khăn gói sẵn sàng, miệng thì nói, chân thì cuống quýt:
– Cái kia… Thảo muội…muội tỉnh rồi thì ta phải về quân doanh gấp. Đây là thánh chỉ! Nếu muội có tin của Thành ca hay Thanh ca đừng quên báo cho chúng ta biết. Vậy nhé!
Nói rồi, bóng người mất hút.
Nàng toan đuổi theo hỏi cho phải lẽ thì một đám người từ thái giám, cung nữ đến nữ quan đều nhào tới ôm ghì lấy nàng, sống chết không buông. Bọn họ nào quỳ rạp, nào khóc than, nào dập đầu, có bao nhiêu sát chiêu đều mang ra xài hết, thành khẩn còn hơn bái phỏng thần linh. Người nào cũng run như cầy sấy, mặt mày tái xanh, nói líu cả lưỡi:
– Nương nương, người đừng đi a! Xin hãy thương nô tỳ/ nô tài a a a
Âm mưu! Nhất định có âm mưu! Trong đầu nàng đột nhiên nảy ra hai chữ đó. Xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại, nàng dám khẳng định Hàn Thừa Triết có âm mưu không muốn cho nàng biết!
Hừm, hắn quá xem thường nàng! Nàng đây là võ tướng, một thời oanh liệt giết người không sợ, há có thể động lòng vì chút nước mắt của những người này sao? Nhìn xem, nàng chỉ cần vờ hòa hoãn, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm nới lỏng cảnh giác. Tiếp theo, nàng chụp lấy tấm chăn xoay tròn tung về phía họ, vừa vặn che khuất tầm mắt họ. Đợi họ hoàn hồn lại thì nàng đã bay vèo qua cửa sổ, vô thanh vô tức rời đi thần không biết quỷ không hay.
Tiếp theo, làm sao đây?
Người nắm rõ tình hình nhất là Hàn Thừa Triết nhưng khẳng định nàng sẽ chẳng moi được tin gì từ hắn. Thành ca thì mất tích, lại đang giận nàng, e là không dễ moi tin. Mọi người ở quân doanh thì miễn bàn, đoán là tin tức cũng giống nàng thôi. Chỉ còn Thanh ca, huynh ấy đang ở thiên lao tra án, tuy có mạo hiểm nhưng gặp Thanh ca vẫn tốt nhất!
Hạ quyết tâm xong, nàng giúi dao vào tay Diệp Quyên, nói gọn lỏn:
– Ta mệt rồi! Khi khác lại đến!
– Ừm, về đi! Về đi!- Diệp Quyên xua xua tay, vẫn giữ nụ cười âm hiểm trên môi- Không chừng lúc này Thành vương đang ở chỗ nương nương đó!
– …- Dưới chân không có sỏi nhưng Dạ Thảo cũng vấp một cái muốn úp sấp mặt.
Vừa khi ấy, Diệp lão sư mặt cắt không giọt máu, vừa chạy về phía hai nàng vừa hô to:
– Không xong rồi! Không xong rồi! Không xong rồi!
– Phụ thân a,- Diệp Quyên đứng chống nạnh, chắc chắc lưỡi như bà cụ non, nói bằng giọng khinh thường- Là ai dạy ta làm nữ nhi phải ra dáng thục nữ, không được vừa chạy vừa la? Đấy, phụ thân xem lại mình đi! Chậc, chậc!
– Sắp chết tới nơi còn lo giữ hình tượng!- Diệp lão sư cốc đầu nàng một cái khiến nàng la oai oải, rồi quay sang Mai Dạ Thảo, nói bằng giọng cung kính- Bệ hạ đang đưa công chúa Lưu Ly đến đây! Người mau mau trốn đi!
– Cái gì?- Diệp Quyên nhảy dựng như gà mắc tóc- Phụ thân không lầm chứ?
– Ta già nhưng không lãng tai nha!- Diệp lão sư tiếp tục vung tay cốc vô đầu người nào đó cái nữa rồi nói tiếp- Một đoàn người đang ùn ùn kéo tới kia kìa!
– Oa a a, – Diệp Quyên xoa xoa tay, nuốt nuốt nước bọt, mắt sáng rỡ tựa đèn pha, kích động nói- Bệ hạ sắp đến sao? Oa a a, lại còn sánh đôi cùng công chúa Lưu Ly nữa! Nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nhân Lưu Ly quốc nha! Số ta may quá đi! Mỹ nữ và mỹ nam đứng cạnh nhau chắc là mỹ cảnh đẹp lắm đây! Oa ha ha!
– Con…- Lần này Diệp lão sư không chút khách khí nhào tới che miệng nữ nhi nhà mình, lại trộm nhìn Dạ Thảo, run run nói- Con nói năng cẩn thận, nương nương với bệ hạ mới là một đôi trời sinh, có biết chưa?
Chỉ thấy, Mai Dạ Thảo vẫn thản nhiên như cũ, một chút hờn giận cũng không có. Nàng khẽ nhếch môi cong cong như trăng non, mắt cười tỏa nắng, nói:
– Ồ, ta cũng muốn xem xem họ xứng đôi ra sao!
Diệp Quyên phá lên cười, hớn hở bắt tay nàng như chiến hữu cùng chiến tuyến. Phía bên kia, Diệp lão sư đứng hình trong gió, giữa nắng hè ấm áp, lão bỗng thấy rét run cả người.