Editor: Nắng
Chương 11: Ảo cảnh
***
Phía sau bức tường đang giam cầm rất nhiều linh hồn.
Tạ Linh Dụ chạm tay vào bức tường, cảm nhận sự dao động của những linh hồn từ bên trong truyền tới.
Những linh hồn dao động trong lòng bàn tay Tạ Linh Dụ, cấm chế trói buộc linh lực của anh từ từ nới lỏng ra.
Những linh hồn này không thể hoàn toàn phá vỡ cấm chế, chỉ có thể phá hư một phần nhỏ, nhưng đối với Tạ Linh Dụ mà nói, như vậy là đủ rồi.
Thuật ngự linh từ đầu ngón tay anh tuôn ra, hội tụ thành những sợi tơ dài tấn công về phía bức tường, muốn kéo các oan hồn sau tường ra.
Bức tường có vị trí kỳ lạ này chợt hóa thành bột phấn, vô thanh vô tức*.
(*: không một tiếng động.)
Sợi tơ ngay khi bức tường hoá thành bột liền đứt, vô số oan hồn bị hút lại về vị trí ban đầu.
Đó là trung tâm pháp trận.
Vô số oan hồn bị nhốt trong một kết giới trong suốt, không thể chạy ra, cũng không thể chuyển thế.
Oan hồn dày đặc che đi đồ vật ở trung tâm phát trận, Tạ Linh Dụ không nhìn thấy nó.
Pháp trận này giam cầm rất nhiều linh hồn, hấp thụ sức mạnh linh hồn của bọn họ, đồng thời cũng hấp thụ sinh lực của người sống bên trong.
Sở dĩ sắc mặt Chu Lạc và Tô Lai nhợt nhạt như vậy là bởi vì pháp trận này.
Tạo ra pháp trận mang lực lượng đáng sợ và tàn nhẫn như vậy, chủ nhân của nó rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tạ Linh Dụ sắc mặt nghiêm trọng.
Vô số cảm xúc tuyệt vọng từ pháp trận ùn ùn kéo đến, tâm tình Tạ Linh Dụ trở nên tồi tệ hơn.
Anh nắm tay Sở Hiêu Trần thử bước vào pháp trận.
Ngay lập tức, thế giới đảo lộn, một số cảnh tượng quay ngược lại trước mặt Tạ Linh Dụ, trong nháy mắt, anh đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi này có chút giống với hẻm nhỏ ở Giang Nam, mưa phùn lất phất rơi.
Tạ Linh Dụ phát hiện bản thân đang mặc bộ quần áo khi vừa xuyên qua.
Áo choàng đen rách nát.
Người trên đường bước đi vội vàng, không có ai chú ý tới anh, có đứa trẻ đùa nghịch chạy đến bên cạnh, té ngã trên đất.
Bầu không khí yên bình và thoải mái, không có sự thận trọng của ngày tận thế.
Là ảo cảnh sao?
Một con chó con chạy về phía Tạ Linh Dụ, thành công chạy xuyên qua chân anh.
A, thì ra là anh biến thành một bóng ma, một bóng ma mà người khác không thể nhìn thấy.
Tạ Linh Dụ rất tò mò về nơi này, nhưng trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là nhanh chóng tìm được Sơ Sơ.
Không thấy Sơ Sơ đâu cả.
Tạ Linh Dụ vận chuyển linh lực, cảm nhận được vị trí của Sở Hiêu Trần, một sợi chỉ mảnh xuất hiện, liên thông với một địa điểm vô hình.
Còn tốt, Sơ Sơ cũng ở nơi này.
Tạ Linh Dụ thở dài một hơi, theo linh tuyến mà đi.
Linh tuyến quanh quanh co co, dẫn Tạ Linh Dụ đi qua một con hẻm dài, phía cuối con hẻm có một căn nhà.
Cửa chính hé mở, căn nhà rất thấp, bốc mùi hôi hám.
Tạ Linh Dụ đã gặp qua rất nhiều tiểu viện, tiểu viện trước mặt là tồi tệ nhất, trong sân không trồng bất cứ một chậu cây hay bồn hoa nào cả, chỉ có bãi đất trống và một cây cổ thụ cong queo đang chết dần chết mòn.
Một đứa trẻ nho nhỏ bước ra từ căn nhà trệt kia, cậu mặc một chiếc quần đùi rách chiếc áo ba lỗ bị giặt đến trắng bệnh, hai tay còn bưng một chiếc nồi có hơn mình gấp mấy lần đến giếng nước ngoài sân để lấy nước.
Điểm cuối của linh tuyến trong tay anh buộc trên ngón út của đứa trẻ kia.
Sơ Sơ của anh bị biến thành một đứa trẻ rồi.
Cậu bé đó trông chỉ mới bốn, năm tuổi nhưng không được tròn trịa giống như những đứa trẻ cùng tuổi, ngược lại gò má khô nẻ, thân thể gầy gò ốm yếu trên ra còn có vết bầm lốm đốm.
Tạ Linh Dụ nhìn cậu lấy nước, nấu nước, động tác thuần thục, không cần ai đến giúp đỡ.
Cậu cố hết sức đem nồi nước bưng lên, cắm điện, sau đó thẫn thờ ngồi trên bậc thang quét vôi chờ nước sôi.
Nước rất nhanh đã sôi, chốc lát liền “ùng ục” nổi lên bọt khí.
Cậu bé cẩn thận đem nước đổ vào trong chậu sứ, nước bắn tung tóe lên tay cậu, tạo ra từng vùng đỏ thẫm, nhưng cậu bé phớt lờ cơn đau này, dường như đã là thói quen, lung lay vào nhà.
Tạ Linh Dụ nhíu mày theo vào trong sân, cách tấm cửa kính nhìn cậu bé bưng nước vào trong nhà.
Căn nhà không lớn, đồ đạc bên trong cũ kỹ, và trong đó có một người phụ nữ không hề phù hợp với ngôi nhà này.
Người phụ nữ sắc mặt hồng hào mang theo một loại duyên dáng trời sinh cùng phong tình.
Cô ta muốn cầm chậu nước trên tay cậu bé, nhưng lại cầm không chắc, cả chậu nước nóng đổ lên người Sở Hiêu Trần.
Nửa người trên của cậu bé cơ hồ là trong nháy mắt đỏ ửng lên.
Cảm giác bỏng rát quá đau đớn, nước mắt của cậu bé lập tức rơi xuống.
“Không được khóc!” Người phụ nữ nghiêm khắc yêu cầu.
Cậu bé cố gắng nín khóc nhưng nước mắt vẫn không chịu không chế mà tuôn rơi.
“Bốp!”
Trong mắt người phụ nữ toàn vẻ lạnh nhạt, cô ta tát cậu bé một cái thật mạnh, cầm túi xách ở trên giường, mang giày cao gót xoay người rời đi, để lại cậu bé đơn độc trong một căn phòng trống trải.
Khi chậu nước nóng tạt vào người cậu bé, Tạ Linh Dụ liền siết chặt bàn tay.
Anh mở tay ra, trong lòng bàn tay có máu.
Cô ta tát quá đột ngột, khi Tạ Linh Dụ phản ứng lại thì anh đã xuyên qua tường đi đến trước mặt cậu bé rồi.
Cậu bé dường như rất đau, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng lại cắn chặt môi, không để bản thân phát ra âm thanh nào.
Cậu rõ ràng không có phát ra khóc, tại sao mẹ vẫn chán ghét cậu như vậy...
Vết hằn và vết bỏng chằng chịt trên người cậu bé, đáng thương vô cùng.
Cậu bé có vẻ không nhìn thấy anh, Tạ Linh Dụ thật sự rất đau lòng, anh vươn tay, muốn âu yếm gò má của cậu bé.
Tay Tạ Linh Dụ khẽ run, chạm nhẹ vào gò má của cậu.
Chân thật mà chạm đến.
Tạ Linh Dụ đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu bé.
“Anh là quỷ sao?” Cậu bé che miệng lại, nhỏ giọng hỏi.
Tạ Linh Dụ nhìn thấy bản thân trong mắt của cậu bé.
Anh theo bản năng buông tay ra, hình bóng bản thân trong mắt của cậu bé lại biến mất.
Cùng Sơ Sơ tiếp xúc thân thể mới có thể trở thành thực thể.
Tạ Linh Dụ bế cậu bé trước mặt lên, cẩn thận mà ôm lấy cậu, cố gắng tránh đi những vết bỏng của cậu.
“Không phải quỷ.” Là chủ nhân của ngươi.
Cậu bé trong ngực hơi giật mình.
Thật là ấm áp, cậu bé ôm lấy cổ của nam nhân xa lạ trước mặt, những nơi bị bỏng vô cùng đau, nhưng trong lòng lại chảy vào một luồng hơi ấm dịu dàng, hóa giải đi nỗi đau của cậu.
Đây là lần đầu tiên có người ôm cậu...
Nước mắt của cậu bất tri bất giác rơi càng nhiều hơn.
Tạ Linh Dụ cho là Sơ Sơ đau quá, vội vàng ôm cậu chạy đến phòng khám trong trấn nhỏ vừa đi ngang qua.
Khi giao Sơ Sơ cho bác sĩ, Sơ Sơ vẫn còn ôm chặt cổ của anh.
“Bé ngoan, để bác sĩ khám cho em.” Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng nắm tay của Sơ Sơ, “Anh ở đây.”
Cậu bé ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý vết thương, chỉ là nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ không chớp mắt, dường như sợ anh sẽ tùy thời mà biến mất.
Mặc dù nắm tay làm bác sĩ hành động không thuận tiện, nhưng cậu bé không khóc không nháo, tương đối mà nói thì dễ xử lý hơn nhiều.
Phòng khám khá nhỏ, nhưng hiển nhiên bác sĩ đã có kinh nghiệm xử lý những chuyện này.
Trên người cậu bé rất nhanh được bôi đầy thuốc mỡ, quấn đầy băng gạc trắng.
Những vết bầm tím trên người cậu bé bị phơi bày trước mắt mọi người, bác sĩ và y tá bên cạnh đều không ngừng nhìn Tạ Linh Dụ với ánh mắt lên án.
Sau khi xử lý xong, cậu bé ngồi yên trên ghế không động đậy, nhưng ánh mắt đã dần mất kiên nhẫn.
Tạ Linh Dụ vội bế cậu lên, cậu bé liền chôn mặt vào cổ Tạ Linh Dụ.
“Nhìn thì đáng sợ, nhưng may là đưa đến kịp thời, nếu không sẽ để lại sẹo trong tương lai.” Giọng bác sĩ nghiêm túc, lại nhắc vài điều cần chú ý, thở dài, nói: “Trở về nhớ bôi thuốc đầy đủ, cho đứa trẻ này ăn ngon một chút, bồi bổ thân thể.”
“Được, nhất định, cảm ơn bác sĩ.” Tạ Linh Dụ đáp từng câu.
“Được rồi, đi thanh toán viện phí đi.” Bác sĩ muốn nói lại thôi, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dáng dựa dẫm cậu bé, liền thôi.
Thân thiết với người này như vậy, hẳn anh ta sẽ không làm ra những việc như đánh con này đâu.
Thanh toán viện phí?
Tạ Linh Dụ hoàn toàn không nhớ đến việc này.
Trên mặt anh không chút xấu hổ, gọi hệ thống trong đầu.
“233, 233.”
“Đến đây đến đây, ngài có yêu cầu gì sao?” Lần này hệ thống xuất hiện rất nhanh.
“Vay tiền.”
“Được, tiền của thời đại này đã được đưa đến túi của ngài.”
Tạ Linh Dụ nhanh chóng thanh toán.
“Kiểm tra đo lường, ngài đang ở bên trong ảo cảnh, mong ngài mau chóng nghĩ cách thoát ra, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Hệ thống nói tiếp.
“Đây là ảo cảnh gì? Ai lập? Thoát ra như thế nào?” Tạ Linh Dụ hỏi liên tiếp ba câu hỏi.
“Thứ lỗi cho tôi vì không có quyền trả lời hai vấn đề đầu.” Tốc độ nói chuyện của hệ thống không đổi, trả lời tiếp, “Có hai cách để thoát ra khỏi ảo cảnh, một là bản thân người trong ảo cảnh có ý chí rời đi mạnh mẽ, cái còn lại là do người từ bên ngoài phá hư.”
“Đã biết, ngươi đi đi.”
“Được.”
Hệ thống không có nói nhiều, yên lặng rời đi.
Mưa phùn bên ngoài đã tạnh, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây chiếu xuống.
Tạ Linh Dụ ôm Tiểu Tạ Sơ của anh, chậm rãi đi trong ngõ nhỏ, cậu bé an tĩnh nằm trên vai anh.
“Có còn đau không?” Tạ Linh Dụ ôn nhu hỏi.
“Không đau.” Giọng nói non nớt còn thơm mùi sữa trả lời, mang theo chút ngại ngùng
“Biết anh là ai không?” Tạ Linh Dụ cười, anh cứ như vậy ôm cậu bé này đi, người không biết còn tưởng anh lừa bán đứa nhỏ này đấy.
Chẳng qua khi Sơ Sơ còn học tiểu học thật ngốc, một người xa lạ như anh cũng có thể ôm cậu đi.
“Là công chúa ca ca.” Sở Hiêu Trần nhìn trộm khuôn mặt trắng nõn của Tạ Linh Dụ.
“Hả?” Công chúa? Ca ca?
“Vì sao vậy?” Tạ Linh Dụ bật cười.
“Bởi vì ca ca biết phép thuật, còn mặc váy nhỏ, công chúa đều mặc váy.” Lá gan của Tiểu Tạ Sơ lớn hơn chút, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Hơn nữa ca ca so với các công chúa cậu từng thấy trên TV càng đẹp hơn. Chẳng qua Tiểu Tạ Sơ không có nói những lời này ra.
Biết phép thuật? Thật vậy, biết biến mất hiện lại đó.
Váy nhỏ? Tạ Linh Dụ nhìn áo choàng rách nát trên người mình.
A... Nhưng không có cái váy nhỏ nào tồi tàn như vậy đâu, đầu ngón tay Tạ Linh Dụ huy động linh lực, phần linh lực bị khoá thông suốt, khôi phục lại áo choàng của anh.
Cả người Tạ Linh Dụ rực rỡ hẳn lên, chứng thực việc biết phép thuật.
Cũng may cái ngõ nhỏ này không có người theo dõi, nếu không nhất định sẽ bị coi thành dị loại mà bị bắt đi.
“Anh không phải công chúa.” Tạ Linh Dụ nhàn nhạt nói.
Nhịp tim của Tiểu Tạ Sơ tăng nhanh, cậu nắm chặt quần áo của Tạ Linh Dụ.
Ca ca tức giận sao?
Giây tiếp theo, một cái chạm nhẹ nhàng rơi xuống má cậu.
“Em mới là công chúa.” Tạ Linh Dụ nhớ lại kiến thức của thế giới này, nói: “Công chúa là người đặc biệt nhất, chỉ có em có thể cảm nhận được anh, cho nên em mới là công chúa.”
Mình, mình là công chúa? Khuôn mặt được hôn của Tiểu Tạ Sơ nóng như lửa đốt.
Chẳng lẽ mặt mình cũng bị bỏng rồi sao?
Chỉ có mình mới có thể cảm nhận ca ca... Ca ca là phép thuật độc quyền của mình sao?
Tiểu Tạ Sơ đầu óc rối bời, nhất thời không biết nên suy nghĩ vấn đề nào.
“Đúng rồi, bé ngoan, em tên là gì?” Tạ Linh Dụ hỏi.
Tuy là ảo cảnh, nhưng nó hẳn là một loại ảo cảnh nào đó có thể hồi tưởng về quá khứ.
Rốt cuộc cũng có thể biết tên của tiểu zombie nhà mình, lát nữa có thể làm cho hắn một chiếc bùa bình an, Tạ Linh Dụ vui vẻ nghĩ.