Editor: Nắng
Chương 19: Thành lập căn cứ.
***
Tạ Linh Dụ tỉnh lại trên một chiếc giường lớn mềm mại, trên người mặc chiếc áo ngủ sạch sẽ thoải mái, bên cạnh một cái cửa sổ to lớn sáng sủa, xuyên qua cửa kính có thể thấy cây côi tươi tốt cùng hoa cỏ nở rộ.
Nơi này có chút quen quen.
Tạ Linh Dụ vén chăn lên, một chân co lại ở mép giường, chân còn lại buông thõng xuống, không chạm đất.
Anh cúi đầu nhìn chiếc giường to lớn này, không biết có bao nhiêu lớp đệm mới có thể để nó mềm mại như vậy.
Khi Sở Hiêu Trần mở cửa đi vào liền thấy hình ảnh mỹ nhân trầm tư.
Tạ Linh Dụ trắng nõn trong sáng, trên người lại mặc một chiếc áo ngủ lụa đen, khiến anh vô cớ trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ.
Huống hồ cái áo ngủ đó là Sở Hiêu Trần tự mình chọn và mặc cho anh.
Tạ Linh Dụ thấy Sở Hiêu Trần đi vào, lắc lắc cái chân đợi Sở Hiêu Trần lấy giày cho anh.
Mắt cá chân trắng nõn tinh tế đập vào mắt Sở Hiêu Trần, bàn chân lại cứ đong đưa từng chút từng chút trong mắt Sở Hiêu Trần, hô hấp của Sở Hiêu Trần căng thẳng, hắn rũ mắt xuống.
“Sơ Sơ.” Tạ Linh Dụ gọi tiểu zombie.
Sở Hiêu Trần đi qua, quỳ một chân xuống, bắt lấy bàn chân trắng nõn trong suốt của anh, đặt trong lòng bàn tay, ngón tay cái cọ cọ trên mu bàn chân mịn màng của Tạ Linh Dụ.
Toàn thân tạ Linh Dụ từ trên xuống dưới chỗ nào cũng rất mềm mại, bị ngón tay có vết chai của Sở Hiêu Trần cọ lên, không biết bì sao lại cảm thấy hơi rùng mình.
Tạ Linh Dụ muốn rút chân trong tay Sở Hiêu Trần ra, lại không biết Sở Hiêu Trần nhìn như không dùng sức, trên thực tế lại giữ chặt lấy chân của anh.
“Làm gì vậy? Sơ Sơ, đừng giữ chặt ta.” Tạ Linh Dụ không biết vì sao Sở Hiêu Trần vừa vào liền làm như vậy.
“Sẽ lạnh.” Sở Hiêu Trần đưa ra một lý do hợp lý.
“Sẽ không, phòng này không lạnh.” Tạ Linh Dụ không cảm thấy lạnh, nhưng tiểu zombie vẫn cố chấp làm theo ý mình.
Lại tới nữa, loại cảm giác bị người khác bắt chẹt chỗ yếu ớt.
Nhưng lần này tiểu zombie rất ngoan, không đợi anh nổi nóng liền bỏ anh xuống, vâng lời đi dép vào cho anh.
Tạ Linh Dụ đứng dậy, đẩy Sở Hiêu Trần đang đỡ anh ra, một mình đi ra ngoài.
Tạ Linh Dụ đi vòng quanh nhà, mở cửa sau ra và đi dọc con đường sau cánh cửa, đến khi nhìn thấy suối nức nóng quen thuộc, Tạ Linh Dụ mới nhận ra.
Thì ra nơi mà tiểu zombie đưa anh tới là thị trấn nhỏ kia, nơi này là cửa hàng trang phục thông với suối nước nóng, không biết tiểu zombie từ khi nào biến nó thành một căn nhà nhỏ ấm áp.
Tạ Linh Dụ ngồi xổm xuống kiểm tra nước xong suối, vẫn còn ấm.
“Ngươi cũng rất giỏi đấy chứ.” Tạ Linh Dụ không quay đầu nói với Sở Hiêu Trần ở phía sau anh.
Sở Hiêu Trần cũng ngồi xổm bên cạnh Tạ Linh Dụ, thăm dò muốn được khen thưởng.
Tạ Linh Dụ đẩy mặt hắn ra, vô tình nói: “Đói bụng, ta muốn ăn rồi, đi nấu cơm.”
Nói xong Tạ Linh Dụ liền về nhà, ở một góc trong phòng khách tìm thấy Trần Đinh ủy khuất co người lại và chiếc đàn ngủ bị lãng quên dính đầy bụi.
Tạ Linh Dụ lấy giấy tỉ mỉ lau đèn, ánh mắt chuyên chú như thể chỉ có việc này.
Sở Hiêu Trần nhìn Tạ Linh Dụ ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng có chút bất an đi nấu cơm cho Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ không thẹn với sự bất an của Sở Hiêu Trần, anh thật sự hơi nghi ngờ.
“Hệ thống, ta đến đây như thế nào?”
“Tiểu zombie của ngài ôm ngài đến đây, linh lực của ngài tiêu hao quá nhiều, ngất xỉu.”
“Ừ... Nơi này là do Sơ Sơ thu dọn thành như vậy sao?”
“Đúng vậy....” Hệ thống do dự không biết nên trả lời như nào, trong nhà xác thực là do Sở Hiêu Trần Thu dọn, nhưng mà Tạ Linh Dụ đại khái không biết, trên đường phố cũng rất sạch sẽ, là Sở Hiêu Trần triệu hoán những con zombie khác đi quét sạch nó.
Tạ Linh Dụ im lặng, vẫn tiếp tục lau chiếc đèn ngủ kia.
Trong lòng hệ thống hơi bất an, cẩn thận hỏi: “Ngài còn nghi hoặc gì không?”
“Không có.” Chỉ là cảm thấy tiểu zombie hơi không thích hợp, việc thu dọn nhà cửa này cho thấy IQ của tiểu zombie tương đối cao.
“Đúng rồi.” Tạ Linh Dụ đột nhiên nhớ tới, “Cái nhiệm vụ ban đầu ngươi giao cho ta còn cần làm không? Trên giao diện nhiệm vụ không có.”
Hệ thống dừng lại một chút, lắp bắp nói: “Cần, cần làm, đó là nhiệm vụ che giấu.”
“Nhiệm vụ che giấu?”
“Đúng vậy.” Sau khi nói ra chuyện này, hệ thống có vẻ như không còn rối rắm nữa, nó nhấn mở giao diện nhiệm vụ chỉ có nó mới có thể mở ra.
Trên đó có hai nhiệm vụ, chỉ hiện thị chữ đầu tiên và chữ cuối cùng, ở giữa là dấu sao, cũng không có gợi ý nhiệm vụ như những nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ che giấu đầu tiên là: Tìm *** tim, là cái nhiệm vụ lấy tim của vua zombie kia. Nhiệm vụ thứ hai là: Tìm *** hủy, xem ra cũng là yêu cầu tìm kiếm ngài hoặc đồ vật nào đó.
“Nhất định phải hoàn thành một trong các nhiệm vụ che giấu, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới này. Hoàn thành cả hai nhiệm vụ mới có thể mở khoá nhiệm vụ cấp S.”
“Ồ? Hà khắc như vậy?” Tạ Linh Dụ cảm thấy khó hiểu, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ không thấy thậm chí là không biết, cũng quá ngẫu nhiên rồi.
“Đúng... Đúng vậy.” Hệ thống có chút chột dạ, nhiệm vụ che giấu đúng là có hai cái, cái thứ hai thông thường đều do tổng bộ phát ra nhiệm vụ cố định, nhưng nhiệm vụ thứ nhất bình thường đều trống rỗng, chỉ cần dùng điểm mua nhiệm vụ là có thể tùy tiện điền một cái nhiệm vụ đơn giản.
Nhưng bởi vì hệ thống, nhiệm vụ đầu tiên của Tạ Linh Dụ bị điền thành một cái nhiệm vụ gian nan như vậy.
“Nếu là nhiệm vụ che giấu, tại sao ngươi có thể mở nó ra trước mặt ta?” Tạ Linh Dụ lại hỏi.
“A... Cái này, cái này là bởi vì, bởi vì nhiệm vụ che giấu cần điểm để mở ra, đúng lúc tôi còn có chút điểm, liền mở ra giúp ngài.”
“Là vậy à, vậy ngươi hẳn là rất thích giúp đỡ mọi người.”
Hệ thống cảm thấy Tạ Linh Dụ đang trào phúng nó, xấu hổ cười cười bằng âm điện tử của mình.
“Làm sao để mở khoá nhiệm vụ cấp A?” Tạ Linh Dụ có vẻ không đặt lời nói của hệ thống ở trong lòng, ngược lại hỏi nó vấn đề mà mình thực sự chú ý.
Nghe thấy Tạ Linh Dụ hỏi, hệ thống vội vàng trả lời: “Điểm nhiệm vụ đạt mười vạn liền có thể mở khoá.”
“Điểm này có thể mua được đồ trong của hàng.”
“Đúng vậy, ngài có thể dùng điểm đổi lấy đồ vậy ngài yêu cầu, cũng có thể để đồ vật ngài mua được ở cửa hàng vào trong nhà kho.”
Tạ Linh Dụ nghe đến đó, tay lau đèn dừng lại, thử đặt đèn vào trong nhà kho.
Đèn trên tay quả nhiên biến mất, trong ô vuông của nhà kho xuất hiện biểu tượng của đèn ngủ.
Trần Đinh vốn dĩ được buộc trên đèn ngủ, vừa rồi dường như bị thứ gì đó chắn lại, linh tuyến trên đèn rơi xuống, hắn không tự chủ được bay lơ lửng trong không trung.
Tạ Linh Dụ nhanh tay bắt lấy linh tuyến, anh niệm trong lòng một cái, đèn ngủ lại xuất hiện trong tay anh, anh một lần nữa buộc Trần Đinh lên trên đèn.
Khi Sở Hiêu Trần ra khỏi phòng bếp liền trong thấy bộ dáng đang chơi đùa đèn ngủ của Tạ Linh Dụ.
“Chủ nhân, cơm xong rồi.” Sở Hiêu Trần cầm đèn trong tay Tạ Linh Dụ, định này cả đèn cả Trần Đinh vào trong góc phòng.
“Để đến lên bàn đi.” Tạ Linh Dụ ngăn lại hành động của Sở Hiêu Trần.
Anh nhìn bốn món một canh trên bàn, trong lòng cảm thán, thật là một con tiểu zombie hiền huệ.
Tạ Linh Dụ dùng đũa chọc chọc những hạt cơm tròn đầy, trực tiếp hỏi tiểu zombie của anh: “Bé ngoan, ngươi có nhớ chuyện trước kia của mình không? Ngươi không gạt ta chuyện gì chứ?”
Sở Hiêu Trần rũ mắt xuống, mơ hồ nói: “Chủ nhân, khi còn nhỏ, ôm tôi.”
Tạ Linh Dụ nghiêng đầu, bất đắc dĩ cười lên.
Nếu tiểu zombie nói như vậy, chắc là không nhớ, những việc kia không chừng là do hắn bắt chước những người trong căn cứ Cảnh Lai.
Sơ Sơ sẽ không lừa anh, là một chủ nhân đủ tư cách, anh rất tín nhiệm thú cưng của mình.
“Được, vậy ta ăn cơm.” Sở Hiêu Trần ngồi cạnh Tạ Linh Dụ, chăm chú nhìn mặt Tạ Linh Dụ.
“Lần sau đừng làm nhiều như vậy, ta không ăn hết.” Chỉ có mình anh ăn cơm, tiểu zombie không ăn đồ ăn của nhân loại.
“Được.”
-
Hoàng hôn sắp buông, Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần đi dạo, một bên tuần tra thị trấn nhỏ, một bên một công đôi việc xem giao diện nhiệm vụ.
Mười vạn điểm.
Trên giao diện nhiệm vụ có ba cái nhiệm vụ cấp B, Tạ Linh Dụ tính toán, điểm của ba cái nhiệm vụ này vừa vặn đủ mười vạn.
【Nhiệm vụ cấp B: Thành lập một căn cứ gồm 3000 người trở lên. Điểm: 20000. Tiến độ nhiệm vụ: 0/100.】
【Nhiệm vụ cấp B: Tìm kiếm vật lây nhiễm khiến con người biến thành zombie. Điểm: 30000. Tiến độ nhiệm vụ: 25/100.】
【Nhiệm vụ cấp B: Tìm kiếm thuốc giải chữa khỏi virus zombie. Điểm: 50000. Tiến độ nhiệm vụ: 25/100.】
Tạ Linh Dụ nhìn nhiệm vụ cấp B thứ hai, anh nhớ rõ nhiệm vụ này ban đầu hình như là một nhiệm vụ cấp D.
Anh nhấn mở nhiệm vụ đã có tiến độ, bên trong chỉ có thanh tiến độ hiển thị 25%, còn lại không có gì cả, nhưng mà Tạ Linh Dụ đã có ý tưởng trong đầu, suy đoán trước đó của anh là đúng.
Thuốc giải cùng vật lây nhiễm đều có liên quan đến Tô Lai.
Thành lập căn cứ không phải là chuyện có thể nhanh chóng hoàn thành, phải làm từ từ, nhưng không được chậm trễ.
Tạ Linh Dụ bất tri bất giác dẫn Sở Hiêu Trần đi vào khu rừng có cây anh đào.
Lá cây anh đào sum suê, nhưng đã có dấu hiệu rụng.
Thu đông sắp tới rồi.
Tạ Linh Dụ hơi hoảng hốt, thì ra anh đã ở thế giới này lâu như vậy, anh còn tưởng rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về trong vài ngày.
Nếu trở về, anh có thể mang tiểu zombie của mình cùng trở về không? Tạ Linh Dụ nghiêm túc tự hỏi.
Trong lòng anh luôn có dự cảm không tốt, sau một lúc, Tạ Linh Dụ dứt khoát không nghĩ vấn đề đó nữa.
Sở Hiêu Trần từ khi Tạ Linh Dụ hỏi hắn vấn đề kia trong lòng vẫn luôn lo lắng, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tạ Linh Dụ, hắn lại càng bất an.
“Chủ nhân.” Em đang nghĩ gì vậy?
“Ừm? Sơ Sơ.” Tạ Linh Dụ nghe thấy tiếng của tiểu zombie, tiểu zombie buồn bã nhìn anh, “Làm sao thế?”
“Em sẽ rời đi sao?” Sở Hiêu Trần hỏi.
“Hỏi câu này rất nhiều lần rồi.” Tạ Linh Dụ lẩm bẩm nói.
“Đúng rồi! Ta cũng muốn thành lập một căn cứ, Tô Lai có! Ta cũng muốn có, hơn nữa ta muốn thành lập một cái căn cứ vừa to vừa tốt.” Tạ Linh Dụ chuyển chủ đề.
Anh kéo Sở Hiêu Trần chạy đến con sông bên rừng.
“Nơi này có nước, chỗ này rất thích hợp, ngươi cảm thấy thế nào?” Tạ Linh Dụ mỉm cười nói.
“Tôi theo chủ nhân, chủ nhân làm cái gì tôi làm cái đó.” Nghe thấy Tạ Linh Dụ muốn lập căn cứ, Sở Hiêu Trần cảm thấy an tâm, lại cảm thấy hơi bất an.
Quá đột ngột, chủ nhân... em ấy không phải là người thích phiền phức.
“Được, quyết định như vậy đi.” Tạ Linh Dụ nắm tay lại.
Kiếm điểm, mở khoá nhiệm vụ, cấp A, cấp S anh đều phải hoàn thành.