***
- -- hệ thống 233
Tạ Linh Dụ gọi ở trong đầu, nhưng không nhận được bất cứ một lời hồi đáp nào.
Tạ Linh Dụ nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mặt, lẳng lặng suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mang Sở Hiêu Trần về phòng ngủ trước.
Trước mắt thì cái trận pháp này không có cản trở việc anh lấy được trái tim của “Sở Hiêu Trần”, mặc dù trực giác của anh mơ hồ tỏ rõ sự bất an.
“Sơ Sơ, chúng ta trở về đi.” Tạ Linh Dụ nói.
Sở Hiêu Trần liếc mắt nhìn thoáng qua căn biệt thự đã tối đèn, đáp: “ Được.”
-
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, đã có người rầm rầm đập cửa phòng ngủ của Tạ Linh Dụ.
“Tạ tiểu huynh đệ, anh tỉnh chưa? Tạ tiểu huynh đệ!” Thanh âm La Ninh bên ngoài truyền đến.
Sở Hiêu Trần đã đứng dậy lúc có người đến gần cửa, Tạ Linh Dụ thì trùm chăn lên đầu, tiếp tục ngủ.
Lúc này ngoài cửa hẳn là chỉ có một mình La Ninh.
Sở Hiêu Trần đến bên cửa sổ, kéo mành che ra một khe hở, trong một màn sương mù mênh mông thấy được một chiếc xe bọc giáp quen thuộc.
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng dồn dập mà truyền đến, rốt cuộc cũng không chịu nổi cái sự phiền nhiễu này, Tạ Linh Dụ đột ngột ngồi dậy.
Anh nhìn Sở Hiêu Trần đang đứng, chỉ chỉ cửa.
Sở Hiêu Trần mở cửa ra, đứng ở cửa, không dấu vết mà che Tạ Linh Dụ lại.
“Các anh tỉnh là tốt rồi!” La Ninh hét to vào phòng: “Tạ Linh Dụ, anh thu thập một chút đi, hôm nay chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ! Nhanh lên! Tôi ở dưới lầu đợi các anh! Chậm nhất là mười lăm phút!”
Thấy hắn hét xong rồi, Sở Hiêu Trần không chút do dự đóng sập cửa vào.
La Ninh hoảng sợ, sờ sờ mũi, thầm nghĩ vị huynh đệ Tạ Sơ này tuy câm điếc nhưng mà động tác còn khá nhanh nhẹn.
Hắn lo lắng nhìn cửa phòng ngủ của Tạ Linh Dụ, nghĩ nghĩ, quyết định đứng ở cửa chờ.
Tạ Linh Dụ bị người ta cưỡng ép bắt tỉnh dậy, đầu óc nhất thời còn hơi mờ mịt, không nghĩ được gì cả, tâm tình hiển nhiên cũng không tốt chút nào.
Anh không cảm xúc mà ngồi trên giường, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn xa xăm.
Sở Hiêu Trần đến bên cạnh anh, cầm khăn lông ấm áp mà lau mặt cho anh.
Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy ẩm ướt ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần, Sở Hiêu Trần bị ánh mắt như vậy công kích, trái tim không chịu nổi phát ra vô số bong bóng trái tim màu hồng.
Một lát sau, Tạ Linh Dụ rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại, anh vừa thu nhập đồ đạc vừa suy nghĩ về những lời La Ninh vừa nói.
Nhiệm vụ?
Nhiệm vụ gì?
Vì sao không có ai nói trước cho anh?
“Bên ngoài có xe.” Sở Hiêu Trần nói từng chữ từng chữ một.
Xe?
Bọn họ muốn làm cái gì?
Trên mặt Tạ Linh Dụ không tỏ ra chút nghi ngờ nào, chỉ xoa xoa mặt Sở Hiêu Trần, khen: “ Sơ Sơ giỏi quá đi, cái này cũng có thể phát hiện được.”
Tầm mười năm phút sau, Tạ Linh Dụ dẫn Sở Hiêu Trần ra ngoài.
Trông thấy La Ninh còn ở bên hành lang đợi bọn họ, khuôn mặt nôn nóng vô cùng.
Trông thấy anh ra, hắn có chút do dự mà nói: “Các anh ra rồi, chúng ta đi thôi.”
La Ninh vốn tưởng rằng Tạ Linh Dụ sẽ hỏi hắn về nhiệm vụ, không ngờ tới bọn họ chẳng nói một lời mà xuống lầu, giống như bọn họ không hề tò mò gì về nó vậy.
Trên xe vẫn là hai gương mặt quen thuộc như cũ, Thẩm Ngụy và Chu Lạc.
Thẩm Ngụy vẫn là bộ dáng vừa lễ phép vừa xa cách như trước, chỉ có Chu Lạc là khác.
Từ khi Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần lên xe, hắn vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần, trong ánh mắt lập loè những ác ý không hề che giấu.
Tạ Linh Dụ càng không vui, anh không thích khi ngủ bị người khác đánh thức, càng không thích người khác nhìn chằm chằm vào người của anh.
Huống chi là ánh nhìn bất an hảo tâm* như vậy.
(*: có ý đồ xấu, hoặc có âm mưu gì đó không tốt)
Sắc mặt của Tạ Linh Dụ càng lúc càng lạnh.
“Haha...” La Ninh nhận thấy bầu không khí lúng túng, lập tức quay ra vỗ vỗ Chu Lạc, thấp giọng khiển trách: “ Được rồi, anh đừng nhìn nữa.”
Chu Lạc cười khinh, quay đầu đi, không để tâm đến bọn họ nữa.
“Anh ấy tối qua ngủ không ngon ấy mà, đừng quan tâm.” La Ninh hoà giải, tiếp tục nói: “Hôm nay gọi các anh ra đây là bởi vì căn cứ có quy định mới, chỉ có những người có công lao mới được phép gia nhập vào căn cứ.”
“Những người trước nữa thì tôi không nói đến, hai người mới đến được hai ngày, căn cứ trưởng muốn hai người tuân thủ quy định.” La Ninh xoắn xuýt, hiển nhiên là đối với quy định mới này có chút không hiểu.
Rõ ràng lúc trước không có.... sao lại cảm thấy có chút giống như nhằm vào....
Hơn nữa làm gì mà chẳng là làm, tại sao cứ nhất định phải giao cho bọn họ nhiệm vụ ra ngoài giết zombie.
La Ninh nói tiếp: “Đúng lúc hôm qua có người phát hiện dấu vết Zombie hoạt động ở gần đây, không nhiều lắm, chỉ một hai con thôi. Anh không cần sợ, có chúng tôi ở đây. Chờ khi chúng ta giết hết mấy tiểu lâu la này, đây cũng coi như là công lao của các anh, như vậy các anh liền có thể quang minh chính đại mà gia nhập vào...”
“Đã biết.” Tạ Linh Dụ đáp, liếc mắt nhìn qua Chu Lạc ngồi ở phía trước.
Quy định?
Sợ là cố ý lập ra dành riêng cho bọn họ rồi.
Anh đã nghi ngờ từ hôm qua, tại sao Tô Lai lại vội vã muốn giết bọn họ như vậy?
Anh quay sang nhìn tiểu zombie, sờ nhẹ mí mắt hắn.
Đôi mắt của zombie bình thường là màu đỏ, Sơ Sơ tuy cũng là zombie, nhưng dưới tác dụng của khế ước, đôi mắt của Sơ Sơ vẫn là màu đen, hơn nữa anh cũng đã thay đổi bộ dáng của hắn, không có khả năng là thân phận zombie của Sơ Sơ bị phát hiện.
Vậy rốt cuộc Tô Lai là vì cái gì đây?
-
Chiếc xe lao nhanh như gió, bóng cây cối hoặc khô héo hoặc tươi tốt soàn soạt quét qua trên trần xe.
Từ khi virus zombie bùng nổ tới nay, đường phố phồn hoa đông đúc trước kia bây giờ cũng trở lên vắng lặng vô cùng.
Rất nhanh đã tới địa điểm làm nhiệm vụ.
Một trung tâm thương mại.
Lúc trước ở thành phố A, nó có thể được coi là một trong những trung tâm thương mại xếp hàng đầu về lượt khách ghé qua hàng năm.
“Không bằng.... các anh cứ ở trong xe đi, lát nữa nhiệm vụ của chúng ta kết thúc...” La Ninh do dự chốc lát, vẫn quyết định nói ra suy nghĩ đang ấp ủ trong lòng.
Chu Lạc cắt đứt lời La Ninh, nói: “Hừ! Lúc chúng ta tìm thấy họ, không phải họ vẫn sống tốt đấy sao! Chẳng lẽ chúng ta ở trong đấy mạo hiểm tính mạng, bọn họ ở ngoài này làm ông lớn hưởng thụ công lao hả? Nếu là như vậy thì tôi không làm!”
“Anh nói những lời này làm gì.” La Ninh cũng có chút tức giận.
Không đợi Chu Lạc cãi lại, Tạ Linh Dụ đã mở cửa xe, ra ngoài trước.
“Đi thôi.” Tạ Linh Dụ nói với Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần rất tự nhiên nắm lấy tay Tạ Linh Dụ.
Cuộc tranh chấp vốn lên bùng nổ dưới sự hờ hững của Tạ Linh Dụ cứ thế dập tắt.
La Ninh trừng mắt nhìn Chu Lạc, hôm nay hắn ăn phải thuốc súng à, thái độ sao lại không hữu hảo như vậy.
Ba người trên xe cũng lần lượt bước xuống.
Thẩm Ngụy thoáng nhìn qua hai người tay trong tay, đi đến bên cạnh Tạ Linh Dụ, nói: “Sau khi đi vào đó, hai người tìm một chỗ trốn đi, đừng cản đường chúng tôi.”
Dừng một chút, Thẩm Ngụy nói tiếp: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Giọng nói thanh lãnh lạnh lùng, Tạ Linh Dụ ngẩng lên nhìn Thẩm Ngụy, khẽ gật đầu.
Trung tâm thương mại phồn hoa từng chật ních khách tham quan giờ đây chỉ còn lại một mảnh tiêu điều, xác xơ.
Những cửa hàng bên trong đều lộn xộn ngổn ngang vô cùng, nhìn qua những tấm thủy tinh trong suốt có thể thấy vô số những vết máu nâu đỏ còn sót lại trên tường.
Nghe nói nơi này là một trong những địa điểm bùng nổ virus.
Chỉ đứng ở cổng thôi cũng có thể cảm nhận được sự kinh hoàng lúc ấy.
La Ninh đưa cho Tạ Linh Dụ một con dao găm để phòng thủ, hắn cùng Thẩm Ngụy cầm súng, đem Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần bảo vệ chặt chẽ ở sau lưng.
Tạ Linh Dụ đem dao găm đưa cho Sở Hiêu Trần, bản thân thì nhãn nhã tản bộ.
Nếu không phải đang ở trong tình cảnh này thì trông Tạ Linh Dụ không khác gì là đang đi dạo phố, nhẹ nhàng thoải mái.
Đúng như lời La Ninh nói, nơi này có rất ít zombie, nhưng toà nhà này quá lớn, muốn tìm thấy zombie ở đây cũng không dễ dàng gì.
“An toàn, vào đi.” Thẩm Ngụy dẫn đầu đi vào một cửa hàng bách hoá, tìm một vòng chắc chắn không có zombie mới gọi hai người Tạ Linh Dụ vào.
Tạ Linh Dụ chưa vào cửa hàng như vậy bao giờ, tuy rằng bên trong lộn xộn, hàng hoá lớn bé rơi rụng đầy đất, nhưng anh vẫn cực kỳ thích thú.
Anh nhặt một con thú nhồi bông hình khủng long lên, phủi bụi trên người nó, thích thú bóp bóp.
Thú nhồi bông nơi này, tuy hơi xấu xí nhưng rất dễ thương.
Sở Hiêu Trần bảo hộ ở sau lưng Tạ Linh Dụ, nhìn dáng vẻ tò mò thích thú của anh, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu thêm.
“Hai người đợi ở đây đi, xong việc bọn tôi qua đây tìm các anh.” La Ninh dựa vào giá đựng thú nhồi bông, nói với Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ đang định đồng ý, liền thấy trên tường cạnh giá đựng có một vết nứt rất nhỏ.
Ngay lập tức, tình hình bất ngờ biến đổi.
Một cánh tay xanh trắng dính đầy máu vươn ra từ vách tường, muốn túm lấy lưng của La Ninh.
Tạ Linh Dụ nắm chặt tay của Sở Hiêu Trần, Sở Hiều Trần hiểu ý, bằng tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ áo của La Ninh, ném hắn sang một bên, giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm.
Hoá ra nơi chiếc giá dựa vào một tấm bìa cứng sơn màu, từ xa nhìn lại giống y như một bức tường.
Zombie phá vỡ tấm bìa, xô đổ giá đỡ, mọi người ai nấy đều theo bản năng lui về sau một bước.
Cùng lúc đó, tiếng súng bằng bằng vang lên từ mọi hướng.
Không thể ngờ tới chính là, viên đạn dường như không hề gây ra ảnh hưởng lớn tới con zombie đó, nó lung lay vài cái, nhào đến chỗ bọn họ.
Tấm bìa cứng bị xé rách, giá đỡ ngổn ngang, ánh đèn cửa hàng mờ ảo chiếu vào gian phòng nhỏ sau tấm bìa.
Trước kia gian phòng này có lẽ được dùng để nghỉ ngơi, bởi vì bên trong còn có một chiếc giường lò xo nho nhỏ.
Nhưng hiện giờ không ai có thể suy nghĩ việc này, vì trên chiếc giường đó có một nữ zombie tóc dài đang ngồi.
Thoạt nhìn thì nó không có đẹp bằng nam zombie đang tập kích bọn họ.
Nam zombie tuy rằng mặt mũi hung tợn, nhưng cơ thể còn hoàn chỉnh, mà nó... nửa bên mặt và cánh tay đều bị cắn đứt, lộ ra xương cốt trắng toát, miệng vết thương còn rỉ ra thứ chất lỏng xanh xám, kích thích thị giác quá lớn, dạ dày tổ ba người căn cứ Cảnh Lai cuộn trào, suýt chút nữa thì nôn ra.
Ba người nổ súng lần nữa, lần này nam zombie chỉ cần nghiêng người một cái liền dễ dàng tránh được!
Nữ zombie vẫn không nhúc nhích chút nào, nam zombie điều chỉnh cơ thể, lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía Chu Lạc.
“Sao lại thế này!!!” Chu Lạc trở tay không kịp, hoảng hốt kêu lên.
Lúc này, âm thanh gào rống vang lên, hết đợt này tới đợt khác.
Qua tấm kính trong suốt, ai cũng đều nhìn thấy ở cổng trung tâm thương mại xuất hiện vài thân ảnh zombie đen nghìn nghịt.
Tin tình báo sai rồi, nơi này tuyệt đối không phải chỉ có một hai con zombie.
Sự việc hiển nhiên đã vượt qua mọi suy đoán của bọn họ.
Thẩm Ngụy nhanh chóng quyết định, gào to: “Lên tầng.”
Mọi người lập tức chạy như điên, Tạ Linh Dụ cũng lập tức giữ chặt lấy Sở Hiêu Trần, kéo hắn chạy lên lầu.
Trước khi chạy, Tạ Linh Dụ nhìn qua nữ Zombie đang ngồi trên giường, nó dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, đưa mắt nhìn lại anh.
Trong mắt của Tạ Linh Dụ không có quá nhiều cảm xúc như ghê tởm hay khinh thường, sợ hãi, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng, mặc dù nữ zombie này không so được với Sơ Sơ của anh, nhưng trước khi chết hẳn cũng là một mỹ nhân.
Nữ zombie mang chút tò mò, dựa vào thanh chắn giường đứng dậy, đi về hướng Tạ Linh Dụ.
Ba người Thẩm Ngụy đã chạy xa, Tạ Linh Dụ nhìn động tác của nó, không tự chủ được dừng chân lại.
Sở Hiêu Trần liếc nữ zombie một cái, sau đó bế Tạ Linh Dụ lên, siết chặt hông của anh, rẽ vào lối đi khẩn cấp, chạy nhanh lên lầu.
Tạ Linh Dụ ôm cổ Sở Hiêu Trần, trong tay còn nắm lấy con thú nhồi bông hình khủng long kia, anh không nhìn thấy nữ zombie kia đuổi theo, trong lòng có chút thất vọng.
Sở Hiêu Trần ôm anh rất chặt, ở tư thế này, anh không nhìn được đôi mắt của Sở Hiêu Trần đang chuyển dần sang màu đỏ, tự nhiên cũng không biết nữ zombie kia sau khi bị Sở Hiêu Trần liếc mắt một cái, sợ hãi đến mức ngã ngồi ở trên giường.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cười chết tôi rồi, Sở Hiêu Trần thực sự có thể ăn giấm.