Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 50: Chương 50: Có tình địch qua lại




Ở phía trên cũng có ăn, Thư Thư ngược lại không sốt ruột nhập tiệc nữa, bắt đầu ăn thật vui vẻ.

Ăn được một nửa, máy truyền tin đột nhiên reo, Thư Thư mở ra xem mới phát hiện là Cynthia nhắn tin tới.

Cynthia đã sớm tới yến hội ồi, nhưng không thấy Thư Thư ở đâu cả, liền gởi tin cho cậu hỏi xem cậu có tới không.

“Là tin nhắn từ bạn học à?” Ian hỏi, Thư Thư xem tin nhắn cũng không né y, chữ trên đó viết to đùng đùng, liếc mắt một cái là thấy hết.

“Ưm, là bạn cùng bàn tên Cynthia, Ian thúc thúc, chú biết Cynthia không?” Thư Thừ tò mò hỏi.

Ian mới giới thiệu bao nhiêu là người, cho nên Thư Thư cảm thấy y như thể không ai không biết vậy.

“Thế hệ trước ta hầu như biết hết, nhưng á thú nhân trẻ tuổi thì không nhận ra, nhưng tài liệu Edgar hắn là có.” Ian nói, lúc đưa Thư Thư tới lớp tân nương, nhất định con trai y phải điều tra tình hình trước rồi.

Mà y nói như vậy,vừa là chỉ điểm cho Thư Thư, cũng là tạo chút việc để làm cho đôi trẻ.

Edgar có chút không vui liếc mẫu thân mình, hắn đi điều tra bạn học của Thư Thư, nhưng không muốn để cậu biết – nếu biết rồi không vui thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng Thư Thư lại không như vậy, ngược lại tràn đầy phấn khởi nhìn hắn, Edgar cân nhắc một chút, đem tư liệu về Cynthia cho Thư Thư coi.

Cynthia là con riêng của Tứ tước, mà thân thế tại đế quốc Thú Nhân, xem chừng có chút cẩu huyết...

Cha ruột Cynthia trước kia xảy ra bất trắc qua đồi, á thú nhân phụ thân cậu ta vốn định mang cậu ta đi tự mình nuôi lớn, nhưng rồi nhận được sự theo đuổi nhiệt tình của Tứ tước. Vốn là một á thú nhân mềm yếu, trượng phu mất liền không biết nên làm gì, cuối cùng đồng ý gả cho vị tước kia.

Trước đã ăn thú châu của người kia, đương nhiên không thể sinh con cho Tứ tước nữa, vốn dĩ chuyện cũng chẳng có gì, xã hội phát triển đến giờ, á thú nhân không muốn sinh con rất nhiều, bọn họ không có con cũng chả sao, thế nhưng Tứ tước này lại là người coi trọng huyết mạch...

Tử tước yêu tha thiết mẫu phụ của Cynthia, nhưng lại muốn có hài tử, đem thú châu cho á thú nhân khác ăn, rồi để đối phương sinh cho mình mấy đứa...

Tình cảm con người rồi sẽ đổi thay, á thú nhân nhớ mãi không quên chồng trước và á thú nhân khăng khăng một mực sinh cho hắn 5, 6 hài tử đem ra so sánh, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Vị tước này quyết định ly hôn với mẫu phụ của Cynthia, nhưng đối với mẫu phụ Cynthia đây là chuyện vô cùng đau khổ, hôn nhân không hạnh phúc khiến y sầu não uất ức, cuối cùng tự sát.

Sự tình là như vậy, đương nhiên trên bản điều tra viết kỹ lưỡng hơn, đồng thời không nhắc tới thú châu – dù sao mọi người đều hiểu cả.

“Đây là tra nam quá đáng và tiểu tam sinh con riêng a!” Thư Thư nhất thời thương thay cho Cynthia.

“Tứ tước này quả thực vô đạo đức mà.” Ian sau khi xem xong nói, đế quốc Thú Nhân á thú nhân ít hơn thú nhân nhiều, chồng có chuyện, á thú nhân chọn tái giá không hề ít, rất nhiều thú nhân sẽ không để ý chuyện này, sau khi kết hôn vẫn toàn tâm toàn ý, Tứ tước như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy thật đáng khinh.

Bất quá, nhiều lời chỉ trích hơn cũng không ích gì, bởi y có chút chột dạ - con trai y không có thú châu, tương lai chung sống với Thư Thư chắc chắn không thể sinh con được, liệu Thư Thư có thay lòng đổi dạ như Tứ tước kia chăng...

“Thư Thư, nếu bạn học con đã đến, có muốn tìm cậu ấy tâm sự không?” Ian hỏi.

“Tôi đi có sao không?” Thư Thư quả thực đang muốn đi chơi chút.

“Lát nữa tới phiên giới thiệu con thì để Edgar đi tìm là được.” Ian nói.

“Được!” Thư Thư cười rõ tươi, phóng nhanh xuống lầu.

Edgar lại có chút đau lòng, tiến lên vài bước, điều chỉnh camera giám thị theo sát Thư Thư, sau đó nhìn màn hình chằm chặp.

Ian trừng con trai y một cái, mặc kệ hắn.

Thú nhân một khi đã thích á thú nhân nào đó, tình cảm rất cố chấp, cũng khó mà thích người khác được, chuyện như cha dượng Cynthia thật không mấy ai làm nổi, mà con trai y đã thích Thư Thư, hẳn là không thay đổi được rồi.

Thư Thư cuối cùng tìm được Cynthia trong góc.

“Làm sao vậy?” Thư Thư hỏi.

Cynthia uốn éo thân thể, nói: “Tôi sợ.”

“Có gì đáng sợ đâu, mạnh dạn lên tí đi.” Thư Thư an ủi: “Tôi dẫn cậu đi ăn nha?”

“Được.” Cynthia kích động nhìn Thư Thư, đỏ mặt.

Y cũng biết mình như vậy chẳng ai ưa, nhưng chính là không sửa được, hiện giờ gặp được Thư Thư không để ý hành vi cử chỉ của mình, quả thực xem cậu như cứu tinh.

Thấy Thư Thư ra ngoài, Cynthia rập khuôn từng bước bám sát theo sau.

Kỳ thực chỗ cậu đi cũng không nhiều người lắm, mang Cynthia tới góc khác, sau đó gọi Cynthia tới chọn đồ ăn.

Cynthia có chút lo lắng mình ăn nhiều sẽ bị mập, cũng lo vậy quá kỳ quái, mà lại không nỡ từ chối Thư Thư, liền lấy một ít ăn, sau đó cảm thấy mùi vị cực ngon, không nhịn được ăn thêm mấy miếng: “Ngon thiệt đó!”

“Tôi cũng thấy vậy, trong hoàng cung cái gì cũng ngon hết á!”

“Ở đây cũng đông người thật, có nhiều thú nhân cao lớn anh tuấn.” Cynthia che mặt, lén nhìn mấy thú nhân bên kia.

“Tôi thấy giống nhau cả thôi.” Thư Thư liếc qua, không để ý lắm – mấy người này căn bản không đẹp trai bằng Edgar.

“Tiêu chuẩn của Thư Thư thật cao quá.” Cynthia nói, sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn thú nhân bên kia: “Bọn họ không biết có thích tôi không nữa, nếu có người nào yêu tôi thì tốt quá.”

“Có người yêu cậu thì sao chớ?” Thư Thư hỏi.

“Đương nhiên là gả cho hắn a!” Cynthia nói.

“Vội lấy chồng sao?” Thư Thư không nhịn được hỏi.

Cynthia trầm mặc gật đầu, bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn: “Lấy chồng rồi sẽ có người tốt với tôi, chiều chuộng tôi.”

“Hóa ra là vậy...” Thư Thư gật gật đầu, rồi thâm trường nhìn Cynthia: “Cynthia, tôi nói cậu nghe, dựa vào người khác khó nắm chắc, phải dựa vào chính sức mình mới được.” Trước đây các chủ nhân đều nói như vậy!

Cynthia hơi sững sờ, đột nhiên nhớ lại hành vi mỗi ngày nỗ lực đọc sách của Thư Thư, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, viền mắt đỏ lên – trước đây chưa từng có ai nói cho y điều này.

Cynthia cảm kích nhìn Thư Thư, nhưng không ngờ đúng dịp thấy cậu đang ăn gì đó.

“Cynthia?” Một giọng nói vang lên, Thư Thư và Cynthia cùng quay đầu lại, liền thấy một thú nhân trung niên mang theo một á thú nhân thoạt nhìn tuổi không nhỏ không lớn đi về phía này, lông mày tên thú nhân nhíu chặt lại, bất mãn nhìn Cynthia.

“Cynthia, sao ngươi lại ở đây?” Á thú nhân bên người kia hỏi, khẩu khí không tốt chút nào.

Cynthia bị dọa, nhất thời run lên, nhỏ giọng nói: “Bạn học dẫn ta tới.”

“Không phải cho ngươi tới trường học học ngoan ngoãn sao? Tại sao có thể là phiền bạn học đưa ngươi tới nơi như thế này?” Thú nhân kia nói, còn khinh bỉ nhìn chiếc đĩa trên tay Cynthia: “Còn nữa, tới tham gia tiệc mà lại trốn trong góc ăn liên tục là cái kiểu gì?”

Cynthia nhất thời luống cuống tay chân.

“Cynthia, nhân lúc chưa ai tới, mau về đi, đừng ở đây chọc người không nên dây vào.” Thú nhân kia nói.

Cynthia không vui, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, đúng lúc này, Thư Thư rốt cục chú ý tới bên này: “Các ngươi muốn làm gì? Tại sao lại bắt cậu ấy về?”

Hai người kia liếc nhìn Thư Thư, ngữ khí hòa hoãn: “Xin chào, ta là phụ thân của Cynthia, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, không nghe lời, chúng ta đang định đưa nó về nhà.”

“Ngươi chính là Tứ tước đi tìm tiểu tam kia?” Thư Thư nhớ tới tư liệu kia.

Tứ tước kia lúc đầu còn khách khí với Thư Thư là vì biết người tham gia bữa tiệc này không giàu sang cũng phú quý, cho nên không muốn đắc tội, dù vậy, đột nhiên bị nói như thế cũng sẽ tức giận, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi: “Cậu là ai? Cha mẹ cậu dạy cậu nói chuyện thế nào vậy?”

“Ta không còn cha mẹ.” Thư Thư nói.

Không còn cha mẹ? Thư Thư trang điểm không phải quá xuất chúng, tới rõ sớm còn trốn trong góc mà ăn uống, bên người lại không có thú nhân bồi tiếp... Tứ tước không còn khách khí như trước nữa: “Quả nhiên không cha mẹ chính là không được dạy dỗ đàng hoàng, Cynthia là người nhà ta, đây là việc trong nhà, cậu đừng chõ mũi vào.”

“Thư Thư...” Cynthia trốn ra sau lưng Thư Thư, nhìn cậu sùng bái.

Edgar đang trong phòng nghỉ ngơi thấy cảnh này, mặt biến đen, không nghĩ ngợi nhiều đi xuống dưới – á thú nhân kia dám nhìn Thư Thư bằng ánh mắt đó, quả thực không thể nhẫn nhịn!

“Việc trong nhà của ngươi thì sao nào? Đây là nhà ta, ngươi trên địa bàn của nhà ta, ta có thể quản!” Thư Thư nhìn thú nhân kia, hai tay chống nạnh.

“Địa bàn nhà cậu?” Tứ tước kia sững sờ, hoảng sợ nhìn Thư Thư, nơi này là hoàng cung, người này lại dám nói như thế...

“Chính là địa bàn của đại gia đây! Có cần gọi Edgar tới, để ngươi tự hỏi xem?” Thư Thư lại nói, cáo mượn oai hùm ấy à, chiêu này cậu xài quen lắm nha.

“Cậu là... Thân thích của Hoàng hậu?” Tứ tước hỏi. Tiệc rượu lần này không phải giới thiệu người này đi?

“Ngươi cảm thấy sao?” Thư Thư hỏi ngược lại.

“Xin lỗi...” Tứ tước kia vội vàng sửa miệng, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Vốn đang muốn anh hùng cứu mỹ nhân, Edgar mới đi được phân nửa liền phát hiện mỹ nhân cần cứu đã không sao, còn tiếp tục sự nghiệp ăn uống, Cynthia kia vẫn đi theo cậu, nhưng trong mắt Thư Thư, hiển nhiên Cynthia không quan trọng bằng đồ ăn. Nếu ghen... Phải ghen tị với đồ ăn mới phải.

Thư Thư ăn đến vui vẻ, nếu mình vào sẽ gây sự chú ý, Thư Thư cũng sẽ không thể ăn như thế nữa. Edgar xa xa dừng bước, sau đó gọi người tới mang thêm nhiều đồ ăn qua bên kia.

“Thư Thư Thư Thư! Chẳng lẽ cậu chính là thân thích của Hoàng hậu?” Cynthia vừa thấy cha dượng bị dọa bỏ đi xong, hưng phấn nhìn cậu.

“Phải.” Thư Thư gật đầu.

“A, hoàng hậu thật sự muốn gả cậu cho Thái tử sao? Chứ không phải Thái tử thích Meillet a?” Hai con mắt Cynthia sáng lấp lánh, vô cùng bát quái.

Mới không đâu! Edgar thích cậu kìa! Nhưng cậu là thú nhân, không thể ở bên nhau được... Thư Thư nhíu mày: “Meillet kia rốt cuộc là ai?”

Một bên khác, Julian từng bắt gặp Thư Thư mua quần áo đang đứng cạnh một á thú nhân dáng dấp khí chất vô cùng xuất sắc, nói chuyện: “Meillet, ta mới nhìn thấy Thư Thư kia, nó trốn trong góc phòng, đang ăn uống đó.”

Meillet ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Chúng ta đi gặp hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.