Cũng không biết có phải do tâm lý hay không, khi truyền linh lực vào xong, Thư Thư cảm thấy vết thương rắn bự khá lên rất nhiều.
Linh lực có hiệu quả trị thương a? Thư Thư tỏ vẻ mừng rỡ, sau đó... Cậu đang định cho rắn bự thêm một ít linh lực nữa, liền phát hiện linh lực ít ỏi của mình dùng hết mất rồi.
Thư Thư đau khổ nhìn xuống tay mình, phiền muộn vạn phần, trước đây còn là chuột đồng, linh lực có nhiều lắm, còn giúp mình điều hòa thân nhiệt, bây giờ lại thành như vậy...
Thư Thư thở dài, ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Bây giờ linh lực cậu nắm giữ vô cùng ít ỏi, nhưng chỉ cần thường xuyên tu luyện thì sẽ khôi phục ngay lập tức, chờ lúc đó lại truyền linh lực cho rắn sau vậy.
Cứ thế qua lại mấy lần, vết thương trên người rắn bự đã tốt lắm rồi, Thư Thư cảm thấy như vậy thật tẻ nhạt, nghĩ nghĩ, đào trong “hầm” ra một cành cây to chừng ngón tay, sau đó vừa nhai vừa truyền linh lực trị thương cho rắn.
Loại cây này Thư Thư tìm được lúc ra ngoài kiếm ăn, khi ấy ngửi thấy mùi này liền thấy thật thơm, không nhịn được cắn về một cành non, sau đó nếm thử quả nhiên thiệt ngọt, có lẽ cũng bổ dưỡng nữa.
Phát hiện điểm này xong, Thư Thư liền hái rất nhiều về cất trữ trong nha, lấy một ít ăn liền, còn lại hong khô, buồn miệng lấy ra nhai – tuy giờ đã biến thành người, nhưng răng còn tốt chán, miệng lúc nào cũng nhai không ngớt!
Cành cây hong khô mùi vị không còn ngon như lúc tươi non nữa, nhưng nhai lâu vẫn thấy ngọt, còn đỡ ngứa răng, Thư Thư nhai đến ghiền, trị thương cho rắn bự cũng nhai, ngày cả lúc tu luyện, miệng cũng hoạt động không ngừng, không bao lâu, bên cạnh đã chất đầy bột gỗ nhai nát.
Khi Edgar mở mắt, liền đúng lúc thấy Thư Thư đang “ăn” khúc gỗ cây.
Hắn có chút mông lung, không hiểu bản thân mình bị sao, qua hồi lâu mới tạm tỉnh táo lại, trong đầu đột nhiên nghĩ – tiểu á thú nhân đói đến mức phải ăn gỗ sao?
Edgar ý thức được điều đó, đau lòng khôn xiết.
Thân thể á thú nhân không so được với thú nhân, cho nên từ xưa đến nay, á thú nhân luôn được thú nhân bảo vệ, dù khoa học kỹ thuật giúp cho họ không thua kém gì thú hâ, các thú nhân vẫn duy trì thói quen che chở chăm sóc, nhất là với á thú nhân của mình.
Đây là thiên tính khắc trong cốt tủy, dù hiện tại Edgar có biến thành thú hoang cũng vẫn giữ gin nó.
Đương nhiên, nếu trước mắt là một á thú nhân hắn chưa quen, cùng lắm cũng chỉ tùy thời hỗ trợ, nhưng bây giờ người ngồi cạnh hắn lại là tiểu á thú nhân hắn thích.
Trong mấy ngày chăm sóc cậu vừa rồi, Edgar rõ ràng nhận thực được một chuyện, đó chính là hắn thích tiểu á thú nhân.
Lúc mới phát hiện điều này, Edgar có chút không hiểu nguyên nhân, sau đó tỉ mỉ ngẫm lại, hắn lại thấy chuyện này hết sức bình thường.
Trên người tiểu á thú nhân này, không có điểm nào mà hắn không yêu thích.
Lớn lên dễ thương, làm việc cẩn thận, không yếu đuối, lại dễ nuôi, tâm tư đơn thuần...
Ngay cả bộ dáng sợ sệt cũng rất... Đáng tiếc thứ tiểu á thú nhân sợ lại chính là hắn.
Bất quá điều này cũng không thể trách tiểu á thú nhân, hắn là con rắn khổng lồ đáng sợ như thế, ai có thể không sợ đây? Tiểu á thú nhân sợ hắn nhưng không ghét bỏ hắn, thậm chí bất chấp sợ hãi chăm sóc hắn, đã là đáng quý lắm rồi...
Edgar đang nghĩ miên man thì bắt gặp ánh mắt tiểu á thú nhân nhìn sang.
Đôi mắt to tròn, trong mắt ánh lên nỗi sợ hãi, nhưng rất hiếm thấy không chạy trốn, chỉ mở to hai mắt, lí nhí câu gì mà hắn nghe không hiểu.
Không, cũng không hẳn là tất cả đều không hiểu, tiểu á thú nhân có nhắc tới chữ “rắn” – chắc là chỉ hắn rồi.
Edgar lo dọa đến tiểu á thú nhân, vốn muốn tỉnh dậy sẽ rời đi, hiện giờ cậu ấy lại dùng giọng nói lanh lảnh êm tai nói chuyện với hắn, khiến người lưu luyến không nỡ xa rời.
Rõ ràng sợ như vậy, cả người căng thẳng, lúc này hắn không nên lộn xộn gì đi, miễn cho hù dọa tiểu á thú nhâ, hơn nữa hắn bị thương rất nặng, quả thực muốn động cũng không nổi... Tìm cho mình vài cái lý do, Edgar lưu lại, sau đó chăm chú nhìn Thư Thư.
“Rắn... rắn bự... Nể mặt ngươi... cứu ta một mạng, ta thu ngươi làm đồ đệ, giúp ngươi tu luyện thành người!” Thư Thư nói, cậu lúc nói chuyện không khắc chế nổi run rẩy, âm thanh đứt quãng, dần dần cũng trôi chảy hơn: “Ngươi yên tâm, hồng ngọc của ta rất lợi hại, nhất định ngươi sẽ tu luyện thành công!”
Thư Thư nói xong còn vỗ vỗ lồng ngực nhỏ.
Vỗ rồi mà sao, Thư Thư phát hiện rắn ngốc cứ nhìn mình mãi, một tí phản ứng cũng không có.
Cặp mắt rắn khiến Thư Thư có chút sợ, nhưng rắn không nhúc nhích, cuối cùng cậu khống chế được hai chân không xoay người chạy, rồi lại nhớ đến một chuyện – rắn bự là rắn, có mở linh trí chưa chắc đã học được ngôn ngữ loài người, nếu thế... Có phải nó nghe không hiểu mình nói gì không?
Đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra con rắn trước mắt này mù chữ a, nỗi sợ hãi của Thư Thư với con rắn này ít đi một chút.
Hừ, đừng tưởng con rắn này to lớn mà lợi hại nha, thực ra ngôn ngữ con người nghe cũng không hiểu, so với cậu thì còn kém xa nhá!
Thư Thư lại đắc ý, tâm lý sợ hãi tiêu tán không ít, chỉ vào rắn bự: “Rắn.”
Nói xong lại chỉ vào mình: “Thư Thư.”
“Rắn.” “Thư Thư.” “Rắn.” “Thư Thư.“...
Thư Thư không ngại phiền lặp đi lặp lại, là một con chuột đồng tinh cả ngày ăn no chờ chết không có chuyện gì làm, cậu có thừa nhẫn nại.
Edgar: “...” Ta học được rồi mà. Thế nhưng... Tên tiểu á thú nhân là Thư Thư? Thật dễ nghe.
Thư Thư lặp lại mấy chục lần, cảm thấy hơi đói bụng, liền há miệng nhả ra một hạt dẻ, tiếp đó chỉ vào hạt dẻ nói: “Hạt dẻ!”
“Hạt dẻ. Hạt dẻ. Hạt dẻ.“... Thư Thư từng lần từng lần lặp lại từ này, cắn vỏ hạt bỏ vào miệng, sau đó nói: “Thư Thư, ăn, hạt dẻ.
Rồi nhai, nhấn mạnh từng chữ: “Thư Thư ăn hạt dẻ.”
Edgar trầm mặc nhìn tiểu á thú nhân trước mắt.
Tiểu á thú nhân đang dạy hắn nói chuyện?
Edgar hiểu rõ, tiểu á thú nhân không biết hắn là thú nhân, có lẽ nghĩ mình là động vật hoang dã, vì vậy càng không hiểu, vì sao cậu lại dạy một con dã thú nói chuyện làm gì?
Chẳng lẽ cậu cảm thấy dạy dỗ thú hoang, thú hoang sẽ học nói được sao? Rốt cuộc là đơn thuần tới mức nào chứ?
Nếu có thể biểu hiện được ra ngoài, Edgar cảm thấy mình nhất định sẽ phì cười mất.
Tiểu á thú nhân đây là chấp nhận hắn rồi? Bằng không... Cớ chi dạy mình trò chuyện?
Thư Thư vừa dạy rắn, vừa ăn hạt dẻ và trái cây, còn gặm cành cây kia.
Đến lúc này, Edgar mới hiểu, tiểu á thú nhân không phải gặm cành cây vì đói bụng, mà là vì nó có vị ngọt.
Á thú nhân ở thủ đô tinh thích là có bánh ngọt thơm ngon, tiểu á thú nhân nhà hắn lại chỉ có thể gặm cành cây... Edgar chua xót không thôi, có chút hổ thẹn.
Trước đây hắn còn muốn chờ có á thú nhân hắn thích, nhất định sẽ cho người đó trở thành á thú nhân hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng bây giờ, á thú nhân của hắn đến đường cũng không được ăn...
Thư Thư ăn no, mới nhớ ra Edgar chưa có gì bỏ bụng.
Edgar thường mang thịt tới cho cậu cả tháng trời, Thư Thư đã làm rất nhiều thịt khô, giờ lo Edgar đói bụng liền lấy một miếng từ trong túi ra, đưa tới trước mặt rắn: “Ăn. Rắn ăn thịt. Rắn, ăn, thịt.”
Thư Thư cất nhiều đồ ăn trong động, nhưng túi ăn cũng nhiều không ít đâu, bất cứ lúc nào đói bụng cũng có thể lấy ra ăn.
Lúc lấy đồ ăn trong túi ra cho Edgar, Thư Thư không nghĩ gì nhiều, Edgar nhìn khối thịt kia, hơi đắn đo không dám cắn – thịt này là phun từ miệng tiểu á thú nhân ra, hắn mà ăn, không phải là gián tiếp “ăn thịt” Thư Thư sao?
Ánh mắt Edgar nhìn chằm chằm khối thịt thực quá mãnh liệt, Thư Thư theo bản năng ném thịt khô ra rụt tay lại, sợ lúc cho rắn ăn tay mình bị cắn mất, cho nên dứt khoát giữ gìn tay mình đi – mùi vị của mình chắc chắn thơm ngon hơn thịt khô mà.
Edgar bị mất đi cơ hội được người yêu cho ăn, chỉ có thể yên lặng tiến lên ăn thịt khô.
Bất quá bộ dáng này của hắn lại khiến tiểu á thú nhân yên lòng không ít – rắn bự nguyện ý ăn thịt khô, nghĩa là không ăn thịt cậu nha!
Thư Thư tươi cười, sau đó đứng dịch ra xa, cả người căng thẳng chỉ vào thùng gỗ đựng nước: “Thùng gỗ, nước.”