Tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, cuối cùng lại hù dọa người mình yêu... Edgar cuộn thân thể khổng lồ nằm yên một góc, đầu gác lên thân, tâm tình thực sự không thể tốt cho nổi.
Thư Thư tuy bị dọa sợ chết khiếp, nhưng sau đó chấn định lại, ngồi xuống bàn: “Sao anh lại biến phòng này thành như vậy?”
“Không có gì.” Edgar nói: “Gần đây tâm tình em không tốt, ta cho người làm chút đồ ăn ngon miệng cho em.”
“Hóa ra là vậy.” Thư Thư nhìn về phía bàn, lúc này mới phát hiện đúng là đẹp mắt thật, tuy đã nguội mất nên không còn thơm, nhưng cậu sợ nóng, vậy lại hay.
Nghĩ thế, Thư Thư dùng nĩa xiên miếng thịt, trực tiếp bỏ vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại – ăn ngon quá đi.
“Gần đây tâm trạng em không tốt lắm, làm sao vậy?” Nhìn Thư Thư ăn cao hứng, Edgar hỏi.
Nghe Edgar hỏi cái này, mới rồi Thư Thư còn cả người hưng phấn giống như bong bóng xì hơi: “Em đang lo, nhiều đọa thú như vậy... Phải mất bao lâu mới có thể chữa trị hết cho tưng đấy người?”
Mười năm sao còn được rảnh rỗi sao?
Thư Thư hóa ra đang lo vụ này... Edgar có chút buồn cười, nhưng hiện tại thân thể này có muốn cười cũng không được, dùng linh lực mô phỏng tiếng cười nghe quái quái, cuối cùng nói: “Đừng lo lắng, sau này ta sẽ phụ trách, rồi sẽ có cách thôi.” Chờ thân thể hắn khôi phục hoàn toàn, những chuyện này đều phải để hắn, đâu thể để mình Thư Thư xoay sở cả ngày?
Nếu khôi phục xong hắn sẽ mạnh hơn Thư Thư nữa, chữa trị thú hạch gì đó cũng sẽ nhanh hơn.
Edgar dịu dàng nhìn Thư Thư, hắn hiểu tính cậu lắm mà, mới nghe xong Thư Thư đã cảm kích ôm lấy hắn, sau đó nói “Edgar anh thật tốt” hoặc là đại loại vậy.
Hiện tại hắn thân là đọa thú, chỉ dám hi vọng chút thân mật này.
Nhưng Thư Thư không cho hắn thỏa nguyện, nói mấy câu kia, ngược lại nhìn chằm chằm lọ hoa bên cạnh, không chớp mắt.
Edgar tủi thân, sau đó nói: “Hoa này rất đẹp phải không?”
Hoa? Lực chú ý của Thư Thư thả trên cách cắm hoa trong bình, tùy tiện nói: “Chẳng đẹp gì cả, xấu chết đi.” Trên trái đất hoa muôn hương muôn sắc, đế quốc Thú Nhân còn nhiều hơn, học qua lớp tân nương dạy cắm hoa xong, đúng là bình hoa này Edgar cắm xấu thật.
Thư Thư mải nhìn chằm chằm lọ hoa, kỳ thực là cọng cỏ nhỏ trong đó kia.
Cỏ nhỏ trông có vẻ tầm thường kia phảng phất chút linh lực, tuy Thư Thư không biết tên nó là gì, nhưng cậu biết đây là một loại linh thảo.
Mới vừa nghe Jones và vị bác sĩ kia nhắc tới, không ngờ lại nhanh chóng gặp được như vậy!
Thư Thư hưng phấn nhìn linh thảo, lại có chút hối hận, lúc trước ở Thiêm tư không nên quanh quẩn trong hai phần mẫu đất ấy, đáng lẽ nên đi vài vòng xem xét mới phải.
Linh thảo này là thứ cực tốt để tăng cường tu vi a! Nếu có nó, khéo khi chẳng cần tu luyện nữa! Lén lút xem bộ tiểu thuyết tu chân của chủ nhân, Thư Thư hâm mộ nhất không phải là vai chính một đường gian khổ phấn đấu leo lên đỉnh cao, mà chính là vai phụ có thể ăn được đồ tốt mà thăng cấp.
Liệu có tác dụng với đọa thú chăng?
Thư Thư nhìn linh thảo, miệng ứa nước miếng.
Edgar trầm mặc, hắn muốn lãng mạn, thế nhưng... Rõ ràng triệt để thất bại rồi.
“Cỏ này ở đâu ra vậy? Còn có loại cỏ này sao?” Thư Thư cầm linh thảo hỏi Edgar.
“Là người khác tìm về, cụ thể nơi nào thì ta cũng không rõ.” Edgar nói: “Loại cỏ này đặc biệt vậy sao?”Dù có linh lực, nhưng nhàn nhạt như thế, thoạt nhìn cũng chẳng có gì thần kỳ.
“Đều là bảo bối đó!” Thư Thư tìm ra các loại tri thức từ hồng ngọc, giải thích từ từ từng chút một.
Edgar trước đây nghe Thư Thư có nói, nhưng khi đó chỉ là nhắc thoáng qua, bởi vậy tới tận lúc này hắn mới hiểu được cặn kẽ.
Cũng không biết Thư Thư làm sao biết được nhiều như vậy.. Edgar thật tò mò, nhưng không hỏi tới.
“Đúng là thứ tốt.” Edgar tán thành, cũng nhận ra loại linh thảo này trân quý cỡ nào: “Ta sẽ cho người đi tìm thêm.”
“Thú nhân chưa từng tu luyện, dù linh thảo trước mắt cũng không nhận ra đâu!” Thư Thư có chút mất mát nói, đột nhiên có ý kiến: “Bằng không, hai chúng ta cùng đi kiếm?”
“Vậy để ta đi sắp xếp.” Edgar nói.
“Được.” Thư Thư gật gật đầu, cậu biết cái gì gọi là sắp xếp, chính là có người đi cùng a, vậy cũng được – có người hầu hạ đương nhiên là chuyện tốt rồi!
Edgar nhanh chóng sắp xếp đâu vào đấy, hôm sau khi Thư Thư vừa thức dậy liền thông báo đã sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Đây là được ra ngoài dạo một vòng sao? Thư Thư hưng phấn reo lên: “Vậy mau đi thôi đi thôi!”
Edgar và Thư Thư lên phi hành khí rời đi nơi từng sống khá lâu, chỉ tới khi cất cánh Thư Thư mới phát hiện tuy bọn họ rơi xuống sa mạc, đã mấy ngày nay không thấy bất kỳ thực vật nào, vậy mà những nơi khác trên tinh cầu đều có cây cối um tùm, có điều hơi xấu xí, lại cùng 1 loại cây.
Chẳng trách Edgar lại cắm hoa khó coi như vậy, thực vật sinh trưởng trên tinh cầu này quá khan hiếm mà.
Thư Thư ngồi trong phi hành khí ngó ra ngoài, tiện thể cảm nhận sự thay đổi của mật độ linh lực, tâm trạng vui dần lên - càng đi càng nồng đậm linh lực.
Trên sa mạc dù linh lực đã nhiều hơn Thiêm tư, nhưng nơi khác còn nhiều hơn thế nữa.
Tâm trạng rắn nhỏ cũng rất tốt, từ lúc sinh ra nó vẫn quanh quẩn ở sa mạc, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, nay đột nhiên được đi chơi xa, hớn hở không nỡ nháy mắt – rắn vốn không có mí mắt, không thể chớp mắt được, nhưng bọn họ không thực sự là rắn, vẫn chớp mắt được giống người.
Edgar và Thư Thư tới trạm thứ nhất, chính là nơi lần trước người lính kia hái hoa. Đây là một ốc đảo lớn vô cùng đẹp, còn có đủ loại sinh vật sinh sống...
Phi hành khí mới dừng lại, Thư Thư đã nhảy xuống đầu tiên, sau đó hưng phấn đi dạo quanh ốc đảo, khám phá ra cái hồ nhỏ giữa đảo, thích thú nói: “Phong cảnh ở đây đẹp quá... Trong hồ có cá không a?”
Edgar trầm mặc, hắn biết Thư Thư luôn có suy nghĩ khác người.
“Ta bắt cá giúp em.” Edgar nói, thân rắn khổng lồ cứ thế trượt vào trong nước.
Thư Thư lập tức cho người chuẩn bị sẵn một cái bàn, xếp đủ loại vỉ nướng năng lượng mặt trời, chờ Edgar bắt cá trở lại.
Bốn cái chân đầy móng vuốt giữ chặt được một con cá, Edgar ngoi lên, sau đó nói với binh lính: “Nơi này tạm thời không có chuyện gì, các ngươi lên phi hành khí ăn chút gì đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Nghe lệnh, những binh sĩ kia nhanh chóng rời đi, để cho Thư Thư và Edgar có không gian riêng tư.
Thư Thư chỉ nghĩ chắc Edgar thấy mấy người kia chướng mắt nên đuổi đi, chẳng suy tính nhiều, nắm lấy con cá Edgar vớt lên để sơ chế, vừa làm vừa nói: “Anh đập phát chết luôn được không?” Nơi này cá nước kỳ quái, còn bự tổ chảng thế này, nếu cứ giãy đành đạch thì cậu đúng là không xử lý nổi.
“Ta tìm được vài thứ hay lắm, cho em xem này.” Edgar hé miệng, phun ra một ít rong tảo.
Trông nó rất đỗi bình thường, nhưng đều có linh lực! Thư Thư nhìn mà kinh hãi, con cá sơ chế được một nửa trong tay cũng không rảnh để ý tới.
“Dưới nước linh lực nồng đậm, dưới đáy hồ có rất nhiều rong tảo giống như này đang sinh trưởng.” Lúc mới vào nước Edgar tính bắt cá trước, nhưng cảm giác được chỗ nồng đậm linh lực liền dò xét tới đó, sau đó trước khi lên bờ mới tiện đường bắt một con.
“Em không biết nó là gì, nhưng nó có linh lực, anh nói xem liệu có giúp linh lực tăng vọt không?” Thư Thư hưng phấn nhìn Edgar.
“Ta có thấy cá đang ăn tảo, chắc không có độc.” Edgar nói, lại chú ý tới dáng điệu thèm nhỏ dãi của Thư Thư, dứt khoát ăn thử trước một cọng: “Để ta nếm thử trước đã.”
Miệng rắn không nếm ra mùi vị gì, Edgar thấy tàm tạm, hơi khô ráp vướng họng, nhưng ăn xong... Mới vừa tới bụng, một luồng linh lực đã tản ra đầy ngực bụng Edgar, tuy không nhiều nhưng cũng không ít, khiến Edgar khoan khoái cả người.
Đợi một hồi, Edgar ngoài thoải mái ra thì không có phản ứng phụ nào, lập tức nói: “Linh thảo này ăn được.” Dứt lời còn thả một ít tảo non cạnh rắn con trong rương.
Đúng vậy, bọn họ mang theo rắn nhỏ, nhưng đãi ngộ hiển nhiên không tốt cho được – Edgar trước khi xuống nước đã thả nó vào trong một cái rương trong suốt rồi.
Đơn giản là rắn nhỏ không ghét, ngược lại còn khá thích uốn dẻo trong rương... Edgar thả tảo vào xong, nó càng vui vẻ măm măm.
Edgar ăn rồi vô sự, thậm chí rắn nhỏ cũng chả sao, Thư Thư không khách khí nữa, cầm một nhánh tảo ăn.
Nuốt vào tới bụng là thấy tác dụng liền, tốc độ tu luyện của Thư Thư vẫn luôn rất chậm, đột nhiên có được nhiều linh lực như vậy đối với cậu mà nói là cực kỳ quý giá, đang kích động, Thư Thư vội vã nhét hết rong tảo vào miệng.
Edgar há miệng một cái là ăn gấp mấy chục lần Thư Thư, khiến Thư Thư có chút không cam lòng.
“Phía dưới còn nhiều, nếu em muốn ăn, ta sẽ xuống lấy thêm.” Edgar nói.
“Tạm thời không cần, nhiều linh lực như vậy, đủ để em hấp thu một thời gian dài rồi.” Thư Thư tươi cười, đột nhiên sắc mặt đại biến, rồi ôm bụng quằn quại.
“Sao vậy? Bụng đau sao?” Edgar lo lắng hỏi, nhưng không ngờ một giây sau, Thư Thư đột nhiên biến thành chuột đồng ngay trước mắt hắn.
Chuột đồng nhỏ ngửa mặt nằm trên đất, bốn chân co giật nhẹ, tựa hồ không ổn rồi... Edgar chỉ cảm thấy huyết dịch bản thân như đông cứng lại: “Thư Thư!”
Thư Thư làm sao vậy? Liệu có phải rong tảo có độc không? Rõ ràng hắn ăn nhiều như vậy đâu có sao! Edgar dùng đuôi rắn cẩn thận đặt lên bụng Thư Thư, dùng linh lực thăm dò, nhưng sau đó lại phát hiện, Thư Thư cưỡng bách trở về nguyên hình, là do có quá nhiều năng lượng đột ngột xâm nhập cơ thể tiêu hóa không kịp mà thành.
Nhìn chuột nhỏ, Edgar đau lòng không thôi, thế mà hắn lại không thể bế cậu lên được, chỉ đành dùng đuôi nhẹ nhàng xoa xoa chuột nhỏ, đồng thời hấp thu bớt linh lực dư thừa giúp cậu.
Ngay lúc đó, Edgar lại phát hiện, đứa bé trong bụng Thư Thư, tựa hồ cũng đang giúp cậu hấp thu cỗ linh lực này.
Hài tử còn chưa sinh ra đời, tốc độ hấp thu linh lực đã vượt cả Thư Thư.