Trước đây Edgar chưa từng thích á thú nhân nào, sau này cũng hơn nửa cũng không.
Hắn hiểu rất rõ bản thân mình, nếu đã thích Thư Thư, vậy sau này sẽ không yêu ai khác.
Thú nhân yêu thú nhân, á thú nhân yêu nhau dù cổ đại là không hợp pháp, nhưng giờ mọi người đã có thể chấp nhận.
Nếu đã vậy, chi bằng tặng thú châu cho Thư Thư, coi như biểu đạt quyết tâm trọn đời của hắn.
“Vật quý giá như thế, tặng cho tôi không hay đâu.” Thư Thư nhìn hạt châu trong tay Edgar, nói, đổi lại là cậu, chắc chắn không nỡ đưa hồng ngọc cho ai đâu.
“Em mới là quý giá nhất.” Edgar nói.
Thư Thư không hiểu sao tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn từ chối: “Không được, tôi không dám nhận đâu.”
“Vậy coi như giúp ta bảo quản đi.” Edgar nói, “Vật này rất trọng yếu, tuyệt đối đừng nói cho ai biết ta tặng cho em, cũng đừng tặng nó cho người khác.”
“Vậy sao anh không tự bảo quản lấy?” Thư Thư hỏi.
“Ta sợ người khác biết nó trên người ta.” Edgar cười: “Cũng sợ người khác tới cướp mất.”
Thư Thư quan sát Edgar từ trên xuống dưới, phát hiện trên người Edgar chỉ có nút áo không gian là có thể giấu đồ, mà vật kia lại đổi chủ được. Còn nuốt châu vào bụng thì...
Hắn nuốt rồi thì phun ra sao được nữa, mà viên châu này tựa hồ không có bén rễ trong cơ thể Edgar được thì phải?
Nếu vậy, Edgar đúng là không có chỗ nào giấu hạt châu này được rồi.
“Thế tôi giúp anh bảo quản nó, để trong túi ăn đi, yêu tâm, nơi đó an toàn lắm, chỉ có tôi mới biết cách lấy ra, chắc chắn sẽ không để ai thấy nó.” Thư Thư đáp.
“Vậy thì tốt.” Edgar cười, vốn hắn còn định nói với Thư Thư là hạt châu này mà rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị khống chế sống không bằng chết, nhưng rồi cảm thấy nói vậy thì quá nghiêm trọng rồi, dọa đến Thư Thư mất, dứt khoát không nói vậy.
Ngược lại thú châu rời khỏi cơ thể thú nhân, hai ba ngày sau sẽ không còn tác dụng gì nữa, tới đó là chấm hết.
Thư Thư tiếp nhận viên châu màu đỏ của Edgar, bỏ vào túi ăn của mình.
Hiện tại cậu còn đang mang hình dáng á thú nhân, Edgar có cảm giác mình bị cậu ăn vào trong bụng, không nhịn được nghĩ muốn hôn cậu.
Nhưng hắn lại biết rõ Thư Thư là thú nhân, dù cho có ăn thú châu thật, thú châu cũng chỉ có thể dần hư hao đi trong cơ thể cậu ấy...
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Edgar nói.
“Được.” Thư Thư trở về gian phòng của mình.
Về phòng xong, Thư không hiểu sao không ngủ được, nhớ tới hạt châu Edgar vừa đưa mình... Cậu xoắn xuýt không thôi, cuối cùng không nén nổi tò mò lấy hạt châu trong túi ăn ra.
Thư Thư nhìn một hồi, lại bỏ vào miệng, trong bỏ ngay vào túi ăn mà chỉ ngậm lấy.
Hạt châu có khí tức của Edgar, cậu thích.
Dùng đầu lưỡi cuốn lấy hạt châu trong miệng mấy cái liên tục, qua hồi lâu, Thư Thư nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên phát hiện xảy ra vấn đề.
Hạt châu mất rồi.
Cậu chưa kịp bỏ lại vào túi ăn, cũng chưa hé miệng, cho nên... Nuốt mất tiêu?
Edgar bảo cậu bảo quản nó, vậy mà lại không cẩn thận nuốt mất!
Phải làm sao bây giờ? Thư Thư cuống cả lên, rồi vội vã tĩnh tọa quan sát tình trạng bên trong cơ thể.
Rốt cục vượt tâm ma kiếp biến thành người, hiện giờ trong cơ thể dồi dào linh lực, còn có một viên kim đan đang xoay chuyển vòng vòng trong đan điền.
Kim đan của cậu và Edgar khác nhau, của cậu dịu dàng đẹp đẽ hơn, theo cảm nhận riêng của cậu là như vậy.
Thư Thư tỉ mỉ soi xét dạ dày, nhưng căn bản chỉ thấy viên hồng ngọc hồi xưa ăn phải, không thấy viên châu mới nuốt đâu.
Tại sao cảm ứng không ra? Thư Thư có chút xoắn xuýt, càng áy náy với Edgar hơn, tâm tình cậu nôn nóng, không nhịn được muốn ăn gì đó.
Lấy đồ trong túi ra bắt đầu gặm, gặm gặm, Thư Thư đột nhiên nhớ tới, mình ăn quá nhiều, có lẽ sẽ đẩy được hạt châu kia ra.
Nghĩ vậy, Thư Thư không ngủ nữa, trái lại bắt đầu ăn không ngừng nghỉ, sau đó dùng linh lực hỗ trợ tiêu hóa...
Rốt cục cũng buồn đi cầu! Thư Thư vào nhà vệ sinh, xong xuôi lại không thấy có thứ cần tìm... Có lẽ phải chờ tới lần sau chăng?
Đồ ăn giấu trong túi ăn đều là đồ ăn vặt, rất nhiều thứ sản xuất tại Thiêm tư, mùi vị tuyệt đối không ngon như thủ đô tinh, Thư Thư vốn không đói, ăn nhiều tất nhiên sẽ chán ngấy, bò lên giường, rồi đi xuống bếp.
Tiếc là đồ ăn của cậu và Edgar đều do người máy đưa tới, cho nên trong bếp sạch sành sanh chả có thứ gì ăn được...
Cuối cùng người máy 006 tìm thấy Thư Thư: “Xin hỏi có nhu cầu gì cần hỗ trợ?”
“Ta đói, mang chút đồ ăn tới được không?” Thư Thư hỏi.
“Ngài muốn ăn khi nào? Món gì?” 006 hỏi: “Hiện tại đã trễ lắm rồi, để đầu bếp làm sẽ hơi chậm, mua đồ bên ngoài thì nhanh hơn.”
“Vậy thì ăn ngoài đi.” Thư Thư nói, buổi tối cũng không tiện kêu đầu bếp dậy làm cơm được, cho nên gọi đồ ăn bên ngoài đi.
006 nhận lệnh, trước mắt Thư Thư xuất hiện một thực đơn: “Mời lựa chọn.”
Thư Thư từng thấy chủ nhân gọi đồ ăn bên ngoài nhiều rồi, ngón tay lướt lướt di động vài cái đã có thể nhờ người ta ship tới tận nơi, phi thường tốt, giờ mình cũng thử xem?
Thức ăn bên ngoài nhìn đẹp lại ngon mắt nữa... Nghĩ tới chip thân phận của mình có rất nhiều tiền Edgar cho, Thư Thư dứt khoát gọi vài món thức ăn ngàn khối.
Mua ngoài chỉ việc chờ người ta đưa tới tận cửa, không ai biết cậu kích động cỡ nào đâu.
Trong tiệm có người làm sẵn thức ăn rồi mang tới địa điểm đặt sẵn: hoàng cung! Nơi ở của Hoàng thái tử!
Hoàng thái tử lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên gọi đồ ăn bên ngoài nha! Đây không phải ám chỉ món ăn bọn họ làm rất ngon sao?
Không lâu sau cửa hàng này lập tức tuyên truyền “Hoàng thái tử vừa đặt đồ ăn cửa hàng của ta” trên mạng, rồi nhìn nhau... Hoàng thái tử đặt liền một lúc nhiều đồ ăn như thế? Ăn hết nổi không?
Thư Thư không biết ngoài kia bao người đang nghi hoặc, 006 đưa đồ ăn vào cho cậu, nhận được cái cậu lao vào ăn liền.
Edgar ban đầu nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì không để ý lắm, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, hắn buộc phải kiểm tra, sau đó thấy Thư Thư đang ăn junkfood, bên cạnh còn có cả chồng hộp đồ ăn.
“Em đói à?” Edgar hỏi: “Có cần tôi tăng khẩu phần hàng ngày lên không?” Thư Thư là thú nhân, còn mới trưởng thành, ăn nhiều một chút cũng không có gì là lạ.
“Không cần không cần, đủ rồi, hôm nay là trường hợp đặc biệt.” Thư Thư ăn liên tục, cuối cùng bụng trương lên, cậu ngồi nghỉ trên salon một hồi, vận chuyển linh lực, tiêu hóa thật nhanh đồ ăn qua dạ dày rồi cuối cùng mắc đi cầu tiêu.
Thư Thư nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, thế nhưng vẫn không thấy viên châu đỏ đâu hết.
Phải làm sao đây, viên châu của Edgar chạy đàng nào rồi? Thư Thư rối cả lên, tìm kỹ lại trong cơ thể, lúc này, đột nhiên cậu phát hiện một bộ vị nào đó trong cơ thể không ổn lắm.
Chỗ xương cụt thì phải? Đột nhiên mọc một cái viên gì mờ ảo... Không phải hạt châu đỏ đó sao? Sao lại chuyển xám xịt rồi? Còn như mọc rễ trong người cậu vậy.
Thư Thư cảm thấy hơi khó chịu, chậm rãi ra khỏi nhà tiêu.
“Em không thoải mái ở đâu sao?” Edgar có chút lo lắng.
“Không có gì...
Thư Thư đáp, cậu không biết mở lời chuyện hạt châu kia với Edgar thế nào, cậu lại bất cẩn nuốt mất vật Edgar nhờ bảo quản, chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra mới phải!
Nếu Edgar biết được, liệu có mang cậu ra giải phẫu luôn không? Cậu không muốn bị mổ bụng đâu, hay là trước tiên nghĩ biện pháp đã, biết đâu lại lấy ra được thì sao?
Thư Thư ngáp một cái, tiếp tục dùng linh lực để ý viên thịt mờ mờ kia.
Viên thịt kia một chút động tĩnh cũng không có, cứ như nuốt vào cái là nằm bẹp dính ở chỗ đấy luôn, không thèm suy chuyển tí nào.
Thư Thư hơi buồn bực, lại không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể trước tiên tạm gác sang một bên, sau đó được Edgar đưa tới trường học.
“Ở đây có ít thiệp mời, mấy ngày nữa hoàng cung tổ chức tiệc rượu nên muốn mời vài người đến, em muốn mời ai thì đưa cho người đó, không muốn mời thì thôi.” Edgar lấy ra 50 tấm thiếp điện tử, bỏ vào nút áo không gian cho Thư Thư.
“Tôi không thân với bạn cùng lớp lắm, không cần nhiều vậy đâu.” Thư Thư vội vàng nói, nhiều thiệp mời đẹp như vậy, cậu dùng không hết thì lãng phí lắm.”
“Em cứ cầm trước đi, lần này không dùng tới thì lần sau đổi chương trình dùng tiếp vẫn được.” Edgar nói.
Như vậy cũng được a! Bấy giờ Thư Thư mới yên tâm, xuống phi hành khí vẫy tay chào tạm biệt Edgar rồi chạy nhanh vào lớp của mình.
Cậu vẫn là người tới sớm nhất lớp, bắt đầu chuẩn bị xem bài trước, còn tìm một cuốn sách tham khảo coi.
Khi đọc xong hơn nửa, bạn bè cùng lớp đều đã tới, Cynthia vội vội vàng vàng chạy lại đây, ngồi xuống bên cạnh.
Thường ngày, học sinh trong lớp đều ngồi trang điểm hay tu dưỡng nhan sắc, nhưng hôm nay không như vậy, tất cả mọi người đang xì xào bàn tán về một chuyện – trong hoàng cung chuẩn bị tổ chức tiệc kìa!
“Hoàng hậu xuất thân từ bình dân, từ khi làm hoàng hậu xong, trong cung tổng cộng mới có 10 lần tiệc rượu! Khó khăn lắm mới thêm một lần này đó!”
“Cuối cùng cũng tới, phụ thân ta nói nhất định sẽ kiếm được một vé, sau đó sẽ dẫn ta đi!”
“Bạn trai ta nói có thể kiếm được một thiệp mời, đưa ta đi cùng!”
“Tới hoàng cung có thể ngắm Hoàng thái tử ở cự ly gần, thật là tuyệt!”
...
Những người này nghị luận sôi nổi, sau đó chuyển sang bàn lễ phục đặt làm riêng thế nào, trang sức đẹp thế này thế kia.
Thư Thư hôm qua vừa vượt qua tâm ma kiếp, hiện giờ tai thính mắt tinh, những người này nói gì dù chỉ là xì xào bàn tán đều nghe rõ rành rành, nhất thời có chút không vui.
Tại sao lại có nhiều người nhớ thương Edgar như vậy chớ!
“Đúng rồi, bữa tiệc lần này nghe nói hoàng hậu muốn giới thiệu một người thân thích của mình!”
“Họ hàng với Hoàng hậu? Là ai vậy?”
“Nói không chừng là Thái tử phi tương lai đó!”
“Không thể nào, chẳng phải nói Meillet mới là Thái tử phi nội định sao?”
...
Á thú nhân lớp tân nương đều là quý tộc, nhưng không phải đại quý tộc. Đế quốc Thú Nhân thuở khai thiên lập địa đều dùng bạo lực để giải quyết tranh chấp, bởi vậy quý tộc đều là cường giả, đại quý tộc càng cường đại hơn, mà huyết thống mạnh mẽ như vậy lại khó khăn trong sinh sản đời sau.
Đại quý tộc một đời khoảng trăm năm, thường được hai, ba người con, đương nhiên không thể buông thả được... Thú nhân do đại quý tộc sinh ra đều được tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, tất nhiên không thể nào tới học lớp tân nương được.
Học sinh lớp này biết được một ít tin tức mập mờ, tỷ như hoàng cung mới đón một người họ hàng với hoàng hậu, nhưng không biết người lại chính đó là Thư Thư, một lát sau, bọn họ thậm chí còn bàn tán về tướng mạo của người nọ.
Thư Thư nghe mà phát chán, sau đó thấy Cynthia đang háo hức nhìn đám người kia.
“Cậu cũng muốn đi?” Thư Thư hỏi.
“Muốn chứ! Tôi chưa được tới hoàng cung lần nào!” Cynthia đáp, sau đó đau lòng mắt đỏ hoe hoe: “Tiếc là không được, phụ thân có thiệp mời, nhưng nhất định không cho tôi đi cùng.”
Thư Thư chưa từng hỏi chuyện nhà Cynthia, giờ thấy Cynthia đáng thương như thế, càng không muốn chạm tới: “Cậu muốn đi? Tôi cho cậu một tấm thiếp mời nha?”
“Cậu có thiệp mời sao?” Cynthia kích động nhìn Thư Thư.
“Có!” Thư Thư đắc ý cười nói.
“Cậu không cần cho tôi thiệp đâu, khi nào đi mang tôi đi cùng là được, trời ạ, tôi có thể được tới hoàng cung, có thể được thấy Hoàng thái tử điện hạ, thật quá hạnh phúc!” Cynthia càng thêm kích động, ôm hai bên má, mặt đầy vẻ si mê.
Thư Thư nhìn dáng vẻ này, quyết đoán quăng ý định cưới Cynthia ra sau đầu, Cynthia si mê Edgar, buồn nôn muốn chết!
Bất quá, việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao lấy hạt châu trong bụng ra trước đã.