Nhóm đọa thú này từ lúc tới đọa thú tinh cầu, chưa từng gặp á thú nhân nào, thậm chí cả thú nhân cũng chưa thấy qua – hàng năm đế quốc đều cho người mang đồ tiếp tế tới một nơi cố định, nhưng không giao lưu với bọn hắn bao giờ.
Bruno giờ đột nhiên mang về một á thú nhân, tất nhiên sẽ khiến người khác phải chú ý, tuy á thú nhân này bị phơi nắng đỏ đỏ hồng hồng, mặt thì khô khốc nứt nẻ sắp không nhận ra bộ dáng, nhưng tốt xấu gì cũng là một á thú nhân a!
Nơi này có nhiều đọa thú dù không phải thú nhân nữa nhưng vẫn một lòng yêu thích á thú nhân, bây giờ người đang sờ sờ ngay trước mắt, nhất thời không chịu nổi, thậm chí có một đọa thú trực tiếp phát tình, chạy tới chỗ Jones đang còn trong miệng Bruno.
Tuy bọn họ đều còn cất giữ phần ký ức nào đó của thú nhân, nhưng không khác thú hoang là mấy, động vật ngoài thiên nhiên giao phối điên cuồng cỡ nào, bọn họ cũng gần như vậy, khó mà liên tưởng được tới dáng vẻ một thú nhân.
Thấy đọa thú kia tự dưng đỏ mắt chạy tới, Bruno bị dọa giật mình, tên này hắn biết, lúc động dục vô cùng cuồng bạo, lực sát thương kinh người, thậm chí để giảm bớt khó chịu còn đập đá chảy máu đầu... Tên điên này hắn ứng phó không nổi đâu!
Đến giờ Bruno có chút hối hận vì đã tùy tiện đem á thú nhân này về, á thú nhân rõ là phiền phức mà!
May mà có lão đại ở đây, nhất định sẽ có cách!
Bruno quay sang tìm sói trắng đang úp sấp trên tảng đá, lại đột nhiên phát hiện trên đó trống trơn, giật mình thêm lần nữa, sau đó nghe thấy tiếng rống bên tai, đọa thú động dục mới nãy đột nhiên lao về phía này đã bị sói trắng đánh bay ra ngoài! Sau đó còn vồ tới cắn cho đọa thú kia một cái.
Nếu là bình thường, đọa thú này chẳng dám khiêu khích sói trắng đâu, dù sao sói trắng quá mạnh, dù không có thú hạch cũng đủ kinh người, nhưng kỳ động dục khiến nó không còn tỉnh táo nữa, bị sói trắng tấn công xong còn lật người cắn lại sói kia.
Hai đọa thú chiến đấu loạn cả lên, còn Jones bên cạnh thì đã bị dọa ngây người.
Lúc đọa thú kia lao về phía y, y đã có một dự cảm không lành.
Mấy năm nay luôn nghiên cứu thú nhân và đọa thú, y đã hết sức quen thuộc với tình cảnh này, tự khắc nhận ra kia không phải thú nhân, mà là đọa thú.
Thú nhân khi không cần chiến đấu sẽ không ở trạng thái thú hình, dù sao hình người cũng tiện hơn, nơi này tất cả đều giữ thú hình...
Bọn chúng... Không còn là thú nhân nữa, là đọa thú!
Jones nghĩ tới đây, trong lòng càng kinh hãi, nhiều đọa thú như vậy, nếu rời vào tay bọn chúng, còn mạng mà rời đi sao?
Y cũng không dám giãy dụa, sợ làm bọn chúng chú ý, nhưng không ngờ ngay lúc này, một con sói trắng đột nhiên nhảy qua, vọt tới con đọa thú không biết điều kia.
Sói trắng...
Jones ngây ngốc nhìn con sói kia, y đã xem qua rất nhiều thú hình, nhưng sói trắng trước mắt, tuyệt đối là con sói quen thuộc nhất với y.
Bruno nhìn bộ dạng ngơ ngác của Jones, bật cười một tiếng thả Jones xuống đất, vẫy vẫy đuôi: Ha ha, á thú nhân này choáng váng rồi đi? Đáng đời! Dám giật râu mép của ta, hù chết ngươi!
Nghĩ thế, Bruno dùng đuôi quất Jones một cái...
Kỳ thực cái quất đuôi này chưa dùng nhiều lực lắm, nhưng da dẻ trên người Jones đều đã bị phơi nắng nứt nẻ rồi, bị đánh như thế, lập tức có chỗ bị trầy da, chảy máu.
Nhưng Jones không để tâm tới vết thương của mình, chỉ nhìn chòng chọc vào sói trắng kia.
Đó là Renault? Renault mà y đã 30 năm không gặp? Y đang nằm mơ sao? Không, đây không phải mộng... Nếu vậy, xung quanh lại có nhiều đọa thú vây xem... Nơi này là đọa thú tinh cầu?
Jones mới nghĩ tới đây, trận chiến giữa sói trắng và đọa thú kia đã kết thúc, sói trắng rống một tiếng, vọt tới bên này.
Jones lần này lại không chút sợ sệt, ngược lại hơi nghênh đón sói trắng tới bên mình, chuẩn bị cho sau đó dùng hắn đầu cọ lên mình, kết quả...
Sói trắng cứ thế lướt qua y, đánh Bruno bên cạnh, dùng hai chân trước hạ gục Bruno, sau đó cắn tới.
Mới nãy nghe tiếng người, giống như giọng Jones, Renault chỉ cho là mình nghe nhầm, dù sao đế quốc cũng không để á thú nhân tới đây đâu, nhưng sau khi nhìn sang... Không phải ảo giác, kia thật sự là Jones!
Tuy cả người bị phơi nắng đỏ như tôm, còn nhem nhuốc bụi bặm, nhưng đó là Jones, sao hắn không nhận ra được cơ chứ!
Jones trên người không có áo, chỉ có quần, bị Bruno ngậm lên miệng, còn nói đã có bạn đời... Renault nhất thời bối rối, ngay lúc đó lại phát hiện có đọa thú lao tới phía Jones.
Đầu óc chưa kịp phản ứng đã xông ra ngoài, đánh cho đọa thú kia một trận, xong xuôi lén liếc mắt nhìn Jones, sau đó thấy Bruno vung đuôi đánh Jones, hại y chảy máu.
Tên này thiếu đòn mà!
Renault xử lý tên đọa thú kia xong, không chút nghĩ ngợi vọt tới chỗ Bruno.
“Lão đại! Làm gì vậy a!” Bruno bị Renault không hiểu ra làm sao, rống lên, kịch liệt giãy dụa.
Renault bỏ ngoài tai, thậm chí trực tiếp cắn rách da hắn.
“Rống!” Bruno rống lớn một tiếng, đau réo lên không ngừng: “Lão đại anh điên rồi, sao lại đánh tôi?”
Renault không thèm nói chuyện, trong lòng hắn đang loạn cả lên, căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ muốn đánh cho Bruno ngu ngốc một trận, Bruno thấy bộ dạng hung ác của hắn, biết xin tha vô ích, chỉ còn thể vừa đánh vừa cầu cứu bạn đời: “Kiệt Tây! Cứu mạng!”
Sư tử sậm màu ngoảnh mặt làm ngơ.
Nếu là trước đây, bạn đời bị lão đại đánh, đó coi như là lỗi của bạn đời, hai người bọn họ gộp lại cũng không phải đối thủ của lão đại, nhưng Kiệt Tây vẫn sẽ lên hỗ trợ, giúp đỡ ngăn cản công kích.
Nhưng giờ... Ha ha, Bruno kia lại ngậm một á thú nhân mặc độc một chiếc quần cộc trở về!
Á thú nhân khi nãy đã giãy dụa liên tục trong miệng Bruno, trên người dính đầy mùi của Bruno rồi, trên người Bruno cũng dính đầy mùi á thú nhân.. Lúc mới về còn hí ha hí hửng nữa chứ.
Kiệt Tây mặc kệ hắn luôn, nhìn sang bên cạnh – lão đại ra tay có chừng mực, không đến nỗi cắn chết Bruno được đâu.
Renault đúng là có chừng mực, quật ngã Bruno xong, dây dưa một lát rồi thả ra, sau đó nhìn về phía Jones.
Hắn còn muốn chạy tới nói chuyện với Jones, nhưng hiện tại nói không nên lời, hơn nữa 30 năm không gặp, có khi Jones đã sớm có bạn đời rồi...
Ngửi một cái, Renault liền thấy có hai mùi thú nhân.
Một cái thì rất đáng sợ, từ mùi này có thể đoán được người kia còn mạnh hơn cả hắn... Jones xuất sắc như vậy, không có hắn quả nhiên vẫn có thể tìm được người tốt hơn.
Còn một cái nữa... Đó là của Bruno, Bruno vừa ngậm Jones trong miệng, mùi của nó dính đầy từng bộ vị trên người Jones, thân thể trần truồng của y còn bị hàm răng của Bruno làm trầy da đầy rẫy vết thương.
Renault nhìn Jones một hồi, hắn biết Jones đã nhận ra mình, nhưng hắn không dám tới gần y...
“Lão đại sao lại đánh tôi?” Bruno từ dưới đất bò dậy, oan ức cực kỳ, ngay lúc đó, Renault mới đánh hắn te tua đột nhiên xoay người lại, đập hắn.
“Lão đại!” Bruno nhìn Renault không dám tin, đã đánh một trận rồi, sao lại tới nữa.
Renault đương nhiên còn chưa đánh đủ, Bruno, cái tên này suýt chút nữa làm Jones tổn thương, quả thực không thể tha thứ.
Jones thấy Renault lại đánh con sư tử kia, đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.
Renault còn sống, còn nhớ tới y.
Trong lòng hắn vui sướng khó nói thành lời, nước mắt càng không ngừng được.
Renault lại quật nga Bruno lần nữa, quay đầu lại phát hiện Jones đang khóc đàng kia.
Jones vẫn luôn rất kiên cường, trừ lần đó hắn biến thành đọa thú xong chưa từng khóc bao giờ, giờ lại khóc... Renault sốt ruột không thôi, đá văng Bruno, sau đó cẩn thận từng tí một tới gần Jones.
Hắn muốn liếm đi nước mắt và vết máu trên người Jones, muốn kéo Jones vào lòng bảo vệ, chỉ là nếu làm vậy, bạn đời của Jones nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng còn trút giận lên người Jones.
Bây giờ hắn chỉ là một đọa thú, không thể cho Jones được hạnh phúc, nếu đã vậy, hắn càng không thể phá hoại hạnh phúc của Jones!
Renault lo lắng xoay quanh người Jones, vừa muốn tới gần Jones rồi lại không dám.
Đọa thú xung quanh nào đã thấy bộ dáng này của lão đại? Nhất thời ai nấy cho là mình hoa mắt rồi, qua hồi lâu sau đột nhiên nghĩ – đây là á thú nhân trong lòng lão đại chăng?
Có thể bọn hắn là đọa thú, hình thể không cân xứng với á thú nhân, coi trọng á thú nhân cũng vô ích, hơn nữa một á thú nhân không đời nào lại đi coi trọng một đọa thú, còn chẳng bị dọa khóc thét ấy chớ.
Đám đọa thú có chút thương cảm cho Renault, sau đó thấy á thú nhân kia lau nước mắt, nhìn về phía lão đại bọn họ.
Lão đại bọn họ... bị á thú nhân nhìn một cái hóa đá luôn, cái đuôi phía sau chẳng biết vì sao đột nhiên vẫy vẫy, lông đuôi trắng muốt lay động đặc biệt đẹp đẽ.
Đọa thú xung quanh quả thực muốn phát điên, lão đại mau tỉnh lại đi, anh không phải chó con a! Chúng tôi theo anh nhiều năm như thế còn chưa từng thấy anh động đuôi, giờ mới thấy á thú nhân cái liền vẫy đuôi vui mừng như thế là sao?
“Lão đại phát xuân?” Bruno đến bên Kiệt Tây, kinh ngạc nhìn sói trắng trước mắt: “Vẫy đuôi thế kia, hoa cúc lộ hết rồi.”
Kiệt Tây vỗ đầu hắn một phát – cái tên này còn muốn chết sao?
Bruno lần này gặp may, Renault không nghe thấy hắn, bởi vì Jones đột nhiên ôm lấy Renault.
Đuôi Renault nhất thời vẫy còn mừng hơn, đọa thú lại một phen kinh sợ. Bọn họ mới thấy gì đó? Bọn họ thấy một á thú nhân nhào vào lòng lão đại, nguyện ý dâng hiến!
Mị lực lão đại mạnh vậy sao, thành đọa thú rồi còn hấp dẫn á thú nhân được? Bọn họ có thể lĩnh giáo chút được không?
Đọa thú này kia đều kinh ngạc, liền thấy lão đại khom người nằm trên mặt đất, để tiện cho á thú nhân kia ôm mình, trong mắt còn đong đầy yêu thương.
Đây là, nhất kiến chung tình? Lão đại bọn họ quên á thú nhân trong lòng thương nhớ nhiều năm kia rồi sao? Á thú nhân kia tuy là năm nay không tặng đồ, nhưng có thể nhớ đến nhau nhiều năm như vậy cũng đã coi như tình thâm nghĩa trọng rồi.
“Renault...” Jones nắm lây hai bên tai sói trắng, đem nước mắt mình xoa xoa lên lông nó.
Renault nghĩ đến bộ lông trắng muốt bảo bối, rồi lại tùy ý Jones làm loạn một hồi, sau đó chôn đầu bên hông Jones, ngửi ngửi.
Thế mà mùi hai thú nhân lại quấy nhiễu không thôi, Bruno thì kệ, chứ thú nhân kia thì thực hận không thể tìm đối phương đánh một trận thống khoái.
Mùi này, hình như quen quen... Đây không phải là có chút tương tự với Chris sao?
Một thú nhân hình rắn thật mạnh mẽ... Trong hoàng thất, nhưng không phải của Chris, Chris đã có vợ rồi...
Renault ngửi lại lần nữa, đột nhiên phát hiện nơi dày đặc nhất là từ túi bên hông Jones... Thừa dịp Jones khóc đến lợi hại, hắn dùng móng vuốt xé cái túi kia ra.
Đọa thú vây xem: Lão đại muốn làm gì, chẳng lẽ cái quần còn sót lại cũng không tha? Như vậy không hay lắm đâu.
Còn nữa, á thú nhân sao lại biết tên lão đại, quen biết? Đám đọa thú đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Khi Jones không để ý, đọa thú xung quanh đều thấy được, Renault lấy cái vảy trong túi hoa quả của Jones ra.
Hóa ra chỉ là vảy!
Renault nhất thời cực kỳ hưng phấn, hắn vứt cái vảy đi, đầu lưỡi liếm lên người Jones, từ đầu tới chân, quả thực hận không thể nuốt Jones vào bụng.
“Buông ra, nghe em nói đã!” Jones bị liếm không thoải mái lắm, nói ngay.
Renault ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, vừa vẫy đuôi vừa nhìn Jones.
“Lần này em bất cẩn rơi xuống nơi này, vốn cũng đã muốn tới tìm anh, anh không sao thật tốt quá, em còn tưởng rằng nhiều năm như vậy rồi, anh..” Jones kích động nhìn Renault, quan sát hắn từ trên xuống dưới nhiều lần, sau đó đột nhiên phát hiện một chân Renault đã giẫm cho mấy trái cây mà chính mình cũng không nỡ ăn dập nát hết cả...
“Trái cây của em!” Jones phẫn nộ, y khát khô cả cổ còn không nỡ ăn!
“Kia... Á thú nhân kia, chính là người lão đại luôn nhớ mãi không quên?” Bruno và nhóm đọa thú đột nhiên phản ứng lại.
Nghĩ tới á thú nhân đã từng nói bạn đời của y rất cường đại, chính mình lại bắt nạt y, Bruno nhất thời hận không có cái hố để chôn mình.
Hắn còn muốn nhờ lão đại thu thập á thú nhân này làm bạn đời... Á thú nhân này là bạn đời của lão đại a!
Hắn chết chắc rồi!