Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 76: Chương 76: Mọi người vờn quanh




Thư Thư mang trái cây và bình nước vào động, đút cho Ian và Edgar, sau đó lại thổi phồng trái cây kia, dùng móng xé vỏ nó.

Thư Thư uống thử một hớp, thấy mùi vị thanh dịu, lập tức cười híp cả mắt, nâng trái cây tới trước mặt Edgar, mớm nước cho hắn.

“Edgar, hình như chúng ta tới đọa thú tinh cầu rồi, đọa thú ở đây thoạt nhìn rất thân thiện.” Thư Thư vừa cho Edgar ăn vừa thì thầm, mà mới nói vài câu, Edgar đột nhiên mở mắt.

“Edgar!” Thư Thư vui sướng reo lên.

Edgar liếc nhìn Thư Thư, ánh mắt khôi phục thần sắc, thân thể đã tốt lắm rồi, năng lực cũng hồi phục rất mạnh, bằng không lúc trước tự bạo thú hạch rồi lại rơi vào vết nứt không gian rơi xuống Thiêm tư đã không khôi phục nhanh như vậy, điều kiện tiên quyết là phải ổn định độ ẩm.

Lúc trước rơi xuống Thiêm tư vừa vặn trúng hồ nước, máu tanh trên người dẫn dụ nhiều cá tươi đến... Đám cá kia không những giúp hắn xử lý hết cho thịt bị hoại tử, còn cho hắn một bữa tiệc hoành tráng, nhờ vậy mới lấy lại sức được.

Nhưng lần này, vết thương của hắn nghiêm trọng hơn, còn rơi trúng sa mạc khô cằn.

Thân thể khỏe mạnh thì không sao, nhưng đã bị thương lại ưa ẩm, cần bổ sung rất nhiều nước.

Thư Thư có cho hắn uống nước, lại đút nhiều dịch dinh dưỡng như vậy, nhưng hoa quả có mọng nước cũng chỉ chừng trái trứng gà, bình dinh dưỡng thì bằng ngón tay, chút ít đó đâu tác dụng mấy? Tốc độ khôi phục chậm cũng dễ hiểu thôi.

Lần này đột nhiên lượng nước lớn rót vào cổ họng hắn, Edgar cảm giác như được hồi sinh.

Uống nước xong thanh tỉnh lại, hắn liền ngửi thấy mùi của rất nhiều thú nhân... Edgar liếc nhìn Thư Thư rồi cửa động phía sau – Renault do phấn khích quá đà đang cố thò cái đầu sói to đùng vào trong động.

“Đây là thú hình gì thế? Kỳ quặc vậy?” Renault nhìn Edgar ô ô kêu lên, hắn cũng hiểu biết khá rộng, mà tới giờ chưa từng thấy rắn mọc chân bao giờ.

Nhưng mà không nhận ra thú hình của Edgar chứ hắn nhận ra Ian.

Á thú nhân của Chris cũng tới nơi này... Chris gặp chuyện gì? Thậm chí á thú nhân của mình mà cũng bảo vệ không được?

Trong động có hai á thú nhân, còn có một thú nhân đang trọng thương, chỗ ở lại nhỏ hẹp... Quan trọng nhất trên người thú nhân quái đản kia có mùi rất đáng sợ, ánh mắt cũng quá lạnh lùng nghiêm nghị đi... Renault liếc mắt nhìn thêm cái nữa rồi chuồn ra ngoài, sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh Jones.

Xem qua tình hình bên trong hang động xong, hắn cuối cùng đã hiểu sơ qua lý do vì sao Jones lại phải một mình lang thang giữa sa mạc, thú nhân trong động bị thương nặng như vậy, cũng chỉ đành nhờ cậy á thú nhân đi kiếm ăn...

Nếu hắn không bị biến thành đọa thú, nhất định sẽ không để Jones phải chịu khổ cực như vậy. Nghĩ thế Renault lại thè lưỡi liếm liếm Jones mà xót xa.

Jones nhíu mày, rốt cục mở mắt.

Jones bị Renault liếm cho dính đầy nước miếng, chân mày nhíu càng chặt hơn, y có hơi rát, chỗ bị bỏng trên da mặt vẫn còn đau... Nhưng khi nhìn Renault, y căn bản không nỡ cự tuyệt hay dằn vặt gì con sói ngốc, cuối cùng chỉ kéo kéo đám lông dưới cằm hắn một chút thôi.

Renault lập tức ghé đầu qua để y kéo lông mạnh thêm tí nữa.

Đọa thú xung quanh: Không ngờ anh lại như vậy đó lão đại! Đây là kẻ mới đánh người không thương tiếc đó sao?

Bất quá, thực hâm mộ...

Bruno duỗi móng vuốt, nhéo lông cằm Kiệt Tây thân yêu, kết quả bị Kiệt Tây cho một cái tát... Bruno lăn đùng ra đất, đột nhiên kích động muốn đổi bạn đời.

Kiệt Tây còn cố tình đẩy Bruno ra, sau đó từ nút áo không gian lấy ra rất nhiều dược phẩm, thả xuống trước mặt Jones. Bạn đời của lão đại là bác sĩ? Nếu vậy hẳn còn biết rõ nên dùng thuốc gì hơn hắn, cống hiến chút dược vật để y đỡ ghi hận Bruno đi.

Đây là các loại thuốc chuyên dụng cho thú nhân, đều rất thông dụng, khá đa dạng chủng loại, nhiều á thú nhân thì lại không dùng được... Thuốc này tất nhiên không phải cho Jones, nhưng y nhìn thấy xong lại hết sức mừng rỡ - vết thương của Edgar có thể dùng tới chỗ thuốc này để chữa trị!

Nghĩ thế, Jones cầm dược phẩm lên, vội vã chạy vào động – mới nãy y thấy Renault còn vào chỗ trú chân của bọn họ nữa.

“Gào gừ!” Renault nhìn á thú nhân của mình cứ thế bỏ mình mà đi, tủi thân rống lên một tiếng.

Các đọa thú khác nhìn cảnh này, đột nhiên suy nghĩ.

Tặng quà? Ý hay đấy!

Á thú nhân hồi nãy nói có cách chữa trị cho thú hạch của bọn họ... Bọn họ có cần lấy lòng cậu không? Tuy chưa biết thật giả thế nào, nhưng lỡ có cách thật thì sao? Nếu vậy, bọn họ lấy lòng cậu một chút là có thể trở về làm thú nhân rồi!

Đọa thú bị lưu đày tới đây đều mang theo nút áo không gian, cũng có mấy người không mang theo, nhưng mấy năm nay đọa thú chết rất nhiều, ít nhiều gì cũng để lại đồ đạc, trong đó bao gồm cả nút áo không gian, cho nên quân đoàn đọa thú mà Renault dẫn dắt ai cũng có một cái.

Bên trong thường đựng thức ăn nước uống và một vài thứ khác, hiện tại không chút do dự lấy ra, bắt đầu chọn những món tốt nhất, định tặng cho á thú nhân ban nãy.

Trong động, Jones đang mớm thuốc cho Edgar. Y cho Ian uống thuốc hạ sốt, để Thư Thư tiếp nước cho Ian, còn Edgar... Thuốc trị thương trên tay xem xong một lượt đều cho Edgar dùng, vì hình thể Edgar lớn, uống nhiều mới có tác dụng.

“Thư Thư, họ uống thuốc cả rồi, cậu để họ nghỉ ngơi thật tốt là được.” Jones ngồi bệt dưới đất bơ phờ nói.

“Ừm.” Thư Thư gật đầu, phát hiện trên tay đã hết sạch nước, liền chạy ra ngoài: “Các anh còn nước không?”

Có a, bây giờ chỗ nào cũng sẵn nước dâng lên hết... Thư Thư mới dứt lời, phát hiện chung quanh chất đầy đồ vật, không chỉ nước mà còn có cả các loại đồ ăn hoa quả, thậm chí là hoa tươi.

Nhìn thấy nhiều đồ như vậy, Thư Thư kinh ngạc há lớn miệng, lại nhìn sang, phát hiện ngay gần đấy là một đám đọa thú ngồi ngay ngắn chỉnh tề, hai mắt tỏa sáng nhìn cậu.

Bị nhìn như vậy Thư Thư có chút không quen, cũng thấy khó hiểu.

“Những thứ này đều cho cậu hết.” Renault viết.

Cho mình a? Thư Thư vui vẻ nhận lấy, cố quen với ánh mắt nhóm đọa thú kia xong, tươi cười: “Cảm ơn các anh!”

Mắt đám đọa thú càng sáng rực như đèn pha, theo bản năng suýt thét gào sung sướng, nhưng nhớ ra sẽ dọa á thú nhân, cuối cùng lại thành một đám mãnh thú ngồi “nhi nhi nha nha” với nhau.

“Á thú nhân này thật đáng yêu.”

“Mềm nhũn, muốn nựng ghê!”

“Kara khắc chế chút đi, nếu còn loạn phát tình, chúng ta nhất định sẽ đuổi người ra ngoài, người không biết tự chủ không được phép ở lại trong hàng ngũ của chúng ta.”

“Đúng, nhất định đừng dọa cậu ấy sợ!”

“Xem cậu ấy thích gì thì làm giúp đi!”

...

Nhóm đọa thú dồn dập trao đổi bà tám, trong đội có vài người đã kết đôi với nhau, nhưng khi thấy á thú nhân thì vẫn không nhịn được ý muốn bảo vệ.

“Kiệt Tây, cậu nhìn chằm chằm á thú nhân kia làm gì!” Bruno thấy bạn đời mình nhìn Thư Thư mãi không thôi, nổi giận, á thú nhân có chỗ nào tốt, có cường tráng được như hắn không?

Kiệt Tây liếc nhìn khinh bỉ, nằm dài trên đất tự liếm lông, hắn chỉ là đang nhớ em trai á thú nhân của mình nên mới ngó á thú nhân kia thôi, Bruno chẳng phãi cũng ngậm á thú nhân trong miệng đấy thôi?

Từ khi Renault tới, nhóm người bên Thư Thư vốn đang thiếu ăn thiếu mặc nháy mắt liền thay đổi.

Ngoài một số sản phẩm công nghệ cao ra, bọn họ đều muốn gì có đó, còn không phải lo cơm ăn áo mặc... Thực ra sản phẩm công nghệ cao bọn họ cũng có một ít.

Ví như trong đám đọa thú có người mang theo pin năng lượng mặt trời cỡ nhỏ, Thư Thư đào động rộng thêm một ít, có điện xong, bọn họ dù không lên mạng được cũng có thể xem được rất nhiều video trong máy cầm tay.

Thư Thư vừa chăm sóc Edgar lại phải tu luyện, không rảnh đi coi video, Ian mới khỏe lại và Jones, hai người “cứ bị rảnh rỗi“.

Bây giờ chuyện ăn uống đều có đọa thú lo hết, hai á thú nhân ngoài chăm nom Edgar ra thì không còn việc gì để làm, lại chẳng rảnh?

Đương nhiên, rảnh nhất vẫn là Ian, còn Jones... Thường thường đang xem dở sẽ bị Renault kéo đi chơi.

Trong động đã phủ đầy lá cây do đọa thú tìm về, còn đem chăn nệm đế quốc mang tới, để Edgar nằm thoải mái hơn, cũng giúp cho vết thương của hắn mau hồi phục, một vài đọa thú biết cách đào hang còn tới giúp sửa sang mở rộng hang động nữa.

Thư Thư chân trần đạp trên tấm chăn mềm mại, cầm một miếng thịt nướng thật lớn tới bên đầu Edgar, sau đó đút cho hắn.

Có đầy đủ thuốc men, đồ ăn thức uống, Edgar khôi phục rất nhanh, chỉ là trong người không còn nội đan nên có chút phiền toái – hắn không nói chuyện được.

Cũng may Thư Thư đã quen với một con rắn bự im lặng rồi, không hề ghét bỏ hay lạ lẫm gì, thậm chí vì Edgar bị thương không nhấc được tay chân, cơm nước đều phải để cậu mớm cho, cậu càng ngày càng không sợ thú hình rắn nữa.

“Edgar khi nào anh mới chịu khỏe lại đây? Nếu anh khỏe lại ngay được thì tốt biết mấy.” Thư Thư lấy trái cây gặm một cái, sau đó nhét phần còn lại vào miệng Edgar.

Edgar nuốt trái cây xuống bụng, cọ cọ Thư Thư. Hắn đã bắt đầu tu luyện rồi, nhưng thân thể chưa khôi phục, cứ vừa gom được ít linh lực thì lại tiêu vào những chỗ bị thương hết, tạm thời chỉ có thể nằm một chỗ.

Thế nhưng hắn tin tưởng, hắn nhất định sẽ nhanh chóng phục hồi.

“Thư Thư! Mau tới xem bọn ta mang về gì này!” Thư Thư còn đang dựa người Edgar tâm sự, bên ngoài hang động đột nhiên nghe tiếng Jones reo lên.

Jones vốn rất thận trọng, có hơi nữ vương ngạo kiều một tí, nhưng từ khi quen biết Renault, y càng lúc càng hoạt bát, luôn vui vẻ nói cười.

Nghe là biết bọn họ kiếm được thứ gì tốt rồi, Thư Thư vội nhảy dựng lên, chạy ra ngoài, quên cả Edgar đằng sau.

Edgar cựa cựa thân thể của chính mình, buồn bực tiếp tục tu luyện.

Thư Thư mới vừa ra ngoài đã thấy một cái vỏ trai so với cậu còn lớn hơn, bên trong... Cá tươi tưng bừng nhảy múa! Trên tinh cầu có cá cũng bình thường, nhưng đây là sa mạc nha! Thư Thư kinh ngạc cực kỳ luôn.

“Renault có mấy thủ hạ đi tuần ven biển tìm vật tư, con cá này là họ mang về đó!” Jones nói. Đọa thú tinh cầu không chỉ có nhóm của Renault, trên thực tế, ngoài đoàn của Renault còn có rất nhiều đọa thú tụ tập thành bầy, chia nhau cư ngụ.

Tuy đế quốc có mang tới nhiều đồ ăn, nhưng chút đó ăn chẳng đủ no, dù sao sức ăn của đọa thú lớn, tuổi thọ lại dài.

Khi Renault mới tới đọa thú tinh cầu, đọa thú nơi đây hầu như đều sống gần nơi đế quốc thả đồ tiếp tế, trông chờ vào chỗ đồ ăn đó mà sống sót qua ngày. Vì để được ăn no, bọn họ tranh giành lẫn nhau, ức hiếp người mới tới, thỉnh thoảng bạo phát chiến đấu kịch liệt, thường thường đọa thú nào chết đi sẽ trở thành mồi cho những đọa thú khác.

Lúc đó số lượng đọa thú chưa nhiều, mà chúng đã tự coi mình là thú hoang, ngay lúc ấy, Renault tới.

Renault và vài đọa thú khác được chuyển tới cùng rất nhiều vật tư, hắn từng là tướng quân, cấp dưới không những chuẩn bị đồ dùng hàng ngày mà còn có rất nhiều đồ ăn, cứ thế liền bị theo dõi.

Renault hạ gục tất cả những đọa thú nào có ý đồ dám bén mảng tới, sau đó mang đám ô hợp đó đi săn, nhét đầy bụng, tìm nơi ở thích hợp, giúp bọn họ sinh hoạt an ổn qua ngày...

Hiện giờ đọa thú trên tinh cầu này đều tâm phục khẩu phục Renault, vật tư hàng năm đế quốc mang tới, đều do Renault tiếp nhân, phái người đưa tới từng khu dân cư.

Khu dân cư nhận đồ thường sẽ tặng gì đó làm quà, con cá này là do bọn họ biếu, hai đọa thú ngậm theo vỏ trai cực lớn chạy một đường tới đây cỡ nào cực nhọc, vậy mà hiện tại lại đưa tới trước mắt Thư Thư.

“Cho cậu.” Renault viết.

“Không cần đâu, tôi có đủ rồi.” Thư Thư vội vàng nói, cứ lấy đồ của người khác mãi cậu ngại muốn chết, chỉ có đồ Edgar cho cậu mới coi là chuyện đương nhiên thôi.

“Cậu ăn đi, có thai phải ăn nhiều một chút, uống canh cá bồi bổ.” Renault lại viết. Đọa thú bên cạnh cũng gật đầu.

Bọn họ mới đầu tặng đồ là vì mong Thư Thư chữa trị thú hạch cho mình, sau đó biết Thư Thư có hài tử xong, suy nghĩ triệt để thay đổi.

Trời mới biết bọn họ đã bao lâu chưa nhìn thấy tiểu thú nhân, trước mắt có một quả trứng đã đủ hóng rồi, trong bụng còn một quả nữa!

Ở đây, bọn họ chỉ biết chờ chết, không thể kéo dài đời sau, cho nên hoàn toàn vô vọng, nhưng bây giờ, bọn họ lại sắp được chứng kiến một sinh linh mới sắp chào đời.

Tâm tình họ đều phức tạp khó nói, chỉ cảm thấy dù Thư Thư không giúp được chuyện thú hạch, bọn họ cũng có trách nhiệm phải chăm sóc kỹ lưỡng á thú nhân đang mang thai!

Bọn họ muốn được ngắm hài tử đạp vỏ trứng xông ra chào!

“Thư Thư, cậu nhận đi, nếu ngại thì cho bọn họ xem quả trứng một tí là được.” Jones nói, y có thể hiểu được ánh mắt rối bời của đám đọa thú kia mà.

Thư Thư mấy ngày nay đã mang trứng cho họ xem không biết bao nhiêu lần, đám đọa thú đều không táy máy tay chân với trứng nhỏ, cho nên cậu rất yên tâm.

Lấy trứng bên hông ra, Thư Thư nâng cao trên tay khoe với đàn thú hoang, đúng lúc này, trứng nhỏ đột nhiên động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.