Gary và Dean tới gặp Jones ở bệnh viện tư nhân của Thư Thư, mà vừa tới nơi, hai vị này liền cười hiền hòa với cậu.
“Gary, chúc mừng.” Jones nói.
“Gary, tên Louis kia khá đó, chúc mừng cậu.” Bác sĩ Dean cũng nói.
Hai người nhìn cậu lớn lên từng ngày, dành cho cậu rất nhiều yêu thương, hiện giờ cậu sắp kết hôn, bọn họ cũng thấy mừng cho cậu.
Chúc mừng Gary xong, bọn họ nhanh chóng chuẩn bị cho Gary tiến hành buổi kiểm tra.
Ba mươi năm qua, bác sĩ Dean vốn đứng tuổi càng thêm già cỗi, thậm chí mắt đã mờ, nhưng động tác chuẩn bị vẫn nhanh thoăn thoắt.
“Gary, cậu về chung một nhà với Louis thì phải lấy được thú châu của cậu ta biết không...” Vừa làm kiểm tra cho Gary, bác sĩ Dean vừa dặn dò.
Tiểu hoàng tử tuy sinh ra khỏe mạnh nhưng vẫn khiến hắn lo lắng chuyện lập gia đình, giờ chọn được Louis rồi, hắn mới yên lòng được phần nào.
Gary không có thú châu, dù kết hôn với thú nhân hay á thú nhân đều không thể có con, hiện giờ lấy thân phận thú nhân chung bước với Louis, lại có được thú châu của Louis... Đây tuyệt đối là phương án tốt nhất.
“Gary thân thể cường kiện, ngoài Fred và Edgar ra không ai sánh bằng đâu.” Bác sĩ Dean khích lệ: “Các phương diện đều tốt, không có bệnh tật gì... Ấy, sao lại có dữ liệu sai lệch, tử cung phát triển?”
Bác sĩ Dean ngây ra, xoa xoa đôi mắt ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng sự thật sờ sờ ra trước mắt... Bay nhanh tới chỗ máy móc, Dean vội vàng kiểm tra từng thiết bị xem có trục trặc gì không.
Dựa theo tình trạng trên máy thì chỗ đó của Gary phát triển một bộ phận, đó là... một túi mang thai nho nhỏ.
Chỉ có á thú nhân ăn thú châu mới hình thành nên chỗ này, thế nào mà Gary lại có một cái.
Gary ăn thú châu của Louis xong liền biết mình thay đổi thế nào, còn dùng linh lực kiểm tra “vật nhỏ” trong người nữa, Jones cũng đã đoán được trước, chỉ có bác sĩ Dean là bị dọa sợ.
Tiểu hoàng tử không phải thú nhân sao? Vì sao lại có tử cung được?
Cho nên... kỳ thực là trước giờ hắn vẫn luôn phán đoán sai giới tính của tiểu hoàng tử?
Kể cũng lạ, thú nhân phải thừa hưởng thú hình từ phụ thân, tiểu hoàng tử lại không phải rắn mà là chuột đồng... Có lẽ hơi khác người, nhưng tiểu hoàng tử không phải là thú nhân bất thường mà là á thú nhân bất thường!
Hèn chi tiểu hoàng tử thích ăn đồ ăn của á thú nhân, hèn chi tiểu hoàng tử ghét chiến đấu!
Dean lại bắt đầu tự dằn vặt, là tại hắn phán đoán sai giới tính của tiểu hoàng tử, còn áp đặt các tiêu chuẩn của thú nhân lên cậu... Đối với một á thú nhân như vậy là quá hà khắc đi!
“Gary, có lẽ cậu không phải thú nhân mà là á thú nhân.” Dean rốt cuộc mở miệng kết luận, trong mắt tràn đầy kích động. Gary là á thú nhân, giờ tử cung cũng có rồi, về sau chung sống với Louis, nhất định sẽ được hạnh phúc!
“Con cũng cảm thấy vậy... Bác sĩ Dean, bác cứ kiểm tra tỉ mỉ giúp con đi.” Gary dù có mẫu phụ tham chiếu nhưng mẫu gen không giống nhau hoàn toàn, cậu cảm thấy cẩn thận kiểm tra vẫn hơn.
“Tôi nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng.” Dean kích động, lại khiến Gary thấy áy náy. Thật ra cậu biết rõ thể trạng mình từ lâu nhưng vẫn gạt bác sĩ Dean, kể ra không tốt cho lắm...
Buổi kiểm tra cuối cùng kết thúc, báo cáo xuất ra 6 chữ: Rất thích hợp để thụ thai!
Cầm giấy báo cáo, Gary cơ hồ nghĩ ngay tới một sự kiện – đang dễ thụ thai, có nên chuẩn bị vài phương pháp tránh thai không? Mới kết hôn đã có con, hơi nhanh thì phải?
Nhưng cso lẽ căn bản không cần quá lo lắng, vợ chồng Fred kết hôn tới bảy tám năm rồi chưa có con, cha mẹ sau này cũng không sinh thêm, cậu khéo khi phải mấy năm nữa mới có cục cưng ấy chớ!
Hơn nữa, cậu có hơi mong chờ muốn có con rồi.
Cất báo cáo vào không gian cầm tay, Gary quyết định để thuận theo tự nhiên.
Hôn lễ mau chóng cử hành, vô cùng náo nhiệt, dân chúng chỉ hơi thất vọng là phần trao nhau Thú Châu đã bị bỏ qua không rõ nguyên cớ.
Hiện tại... thú châu không chờ tới kết hôn mới trao nhau được sao? Người tham dự buổi lễ xôn xao.
“Hai nam thần của ta kết hôn với nhau, hảo ưu thương...”
“Hôn lễ tuyệt vời! Nhưng cả hai người đều không trao nhau thú châu, đây là đã sớm hẹn ước?”
“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng! Hai người thật xứng đôi!”
“Louis không dời mắt khỏi Gary, trời xanh a, tới khi nào ta mới gặp được một thú nhân như vậy?”
...
Đa số dân mạng tới xem náo nhiệt, có người chúc phúc, cũng có những phần tử cực đoan phát ngôn cay độc:
“Bọn họ không trao nhau thú châu, khéo khi là vì Gary kia đã sớm tặng cho người khác rồi đó.”
“Louis thật khờ, sao lại đi coi trọng cậu ta?”
“Cả hai đều không phải thứ gì tốt!”
...
Tuy không nhiều nhưng cũng chẳng ít người như vậy, mà thực ra chuyện cũng là do nhiều nguyên nhân.
Có người kỳ thị tình yêu đồng giới, có người là gato Gary có được mọi thứ, còn có... trên thế giới luôn có những người bất mãn với giới thượng lưu, giới cầm quyền, cho rằng bọn họ đều tham ô chèn ép dân lành, họ tin Emir vô tội, Gary cố tình gài bẫy người khác... Còn bày đặt phân tích chuyên nghiệp như họ là người trong cuộc vậy.
Gary vô tình đọc được những dòng này, cảm thấy sa mạc lời.Tốn công đi gài bẫy Emir có lợi gì cho cậu?
Hơi khác với những gì Louis đã tưởng tượng, cơ hồ giống trong mộng xuân của hắn hơn, cái cảm giác được đè Gary... Ôi, Louis thấy như máu mình đều dồn thẳng lên đỉnh đầu.
Máu mũi cứ vậy phun ra...
Gary: “...” Dạo này câm nín hơi bị nhiều.
Chấn chỉnh bản thân xong, Louis lại run rẩy vuốt ve làn da của Gary.
Gary tính toán sẽ nằm hưởng thụ, đương nhiên phải làm chủ tình thế, thỉnh thoảng sẽ hôn Louis vài cái, vuốt ve thân thể hắn, tiện thể chỉ đạo Louis làm sao để lấy lòng mình.
“Trước tiên phải mở rộng.”
“Ngón tay cậu thô ráp quá đó, thêm nhiều bôi trơn vào...”
“Được rồi, cho vào đi, từ từ thôi...”
...
Lúc đầu Louis rất nghe lời, nhưng tới khi thật sự “lâm trận” lại không sao chậm lại được.
Gary cũng hơi mất kiểm soát, ngoài tiếng rên rỉ thở dốc ra không nói được gì khác, ôm lấy Louis, cậu vận chuyển linh lực giảm bớt đau đớn trên cơ thể, sau đó... cũng chỉ còn lại luồng khoái cảm cuồn cuộn không ngừng.
Đêm tân hôn, Louis và Gary đều rất vừa lòng, mà Gary thích nhất chính là, hôm sau Louis không cần chỉ cũng biết hỏi cha hắn làm thế nào để chăm sóc vợ tốt hơn.
Tuy có linh lực trợ giúp nên không bị thương, nhưng được chiều chuộng vẫn thật là thích. Gary phóng mị nhãn về phía Louis, hắn càng hưng phấn, dọn bữa sáng lên đầy một bàn.
“Được rồi, ngồi xuống ăn cơm cùng đi, tối hôm qua cậu đổ máu mà, phải bồi bổ vào.” Gary tủm tỉm nhìn Louis, gia hỏa này hôm qua còn phun máu mũi nữa chứ...
Mặt Louis xoát cái đỏ lựng lên, còn không phải là do đả kích quá lớn sao? Thân thể Gary quá đáng yêu đi... “Tối nay em nhất định sẽ cố gắng không đổ máu nữa đâu.”
Calvin và Meillet sáng sớm đã qua rủ Edgar và Thư Thư tới xem đôi vợ chồng son thế nào, vừa mới tới cửa đã nghe được đoạn hội thoại gây shock này, đồng loạt chết sững.
Calvin và Meillet: Con trai chúng ta lại là phía dưới cái kia... Con trai ơi là con trai, lớn lên cao to mà sao kém cỏi quá vậy!
Edgar: Không ngờ Gary lại ở trên... Kỹ thuật còn non quá, xem ra về sau phải đối xử với Louis tốt hơn mới được.
Thư Thư: “Đổ máu? Louis bị thương sao? Có cần ta khám cho không?”
Mặt Louis càng đỏ hơn: “Dạ không, không cần đâu...”
“Cũng phải, có Gary chăm sóc con rồi mà.” Thư Thư gật gù.
Calvin và Meillet nhìn nhau, đột nhiên có điểm chua xót – con trai bọn họ cứ thế gả tới nhà khác sao?
Kết hôn xong, Louis và Gary càng thêm thân mật, Gary phát hiện khi mình đối mặt với Louis càng tự tại hơn đối mặt với Green nhiều. Louis thích tất cả những gì thuộc về cậu, khiến cho cậu có thể thoái mái sống thật với bản thân mình.
Green kỳ thực có hơi ích kỷ, không thích chiếu cố người khác, khi ở bên hắn, Gary luôn phải tự lo cho mình, thậm chí còn phải chăm sóc ngược lại hắn, khác hẳn với Louis.
Louis luôn chu đáo lo cho cậu từng ly từng tí một.
“Cưng ơi, lấy cho em ly nước.” Gary biếng nhác nằm dài trên sô pha, chờ bạn đời tới rót nước cho mình, sau đó thấy Louis đỏ mặt chạy tới, hơi gượng gạo học theo cậu nói: “Cưng à, nước đây.”
Cuộc sống như vậy thật mỹ mãn làm sao!
Gary uống nước xong, quyết định bàn bạc với Louis xem họ nên làm cái gì tiếp theo.
Cậu không muốn phục vụ quân đội nữa, sống trên phi thuyền mãi cũng bức bối, huống chi á thú nhân nếu có con sẽ không được phép lên phi thuyền.
Chắc không thể về sau cậu ở Thủ đô tinh nuôi con, Louis phấn đấu trong quân đội đi?
“Louis, anh có tính toán gì chưa?” Gary hỏi.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Anh sẽ tiếp nhận sản nghiệp của cha mẹ.” Louis nói: “Bọn họ đều không thích kinh doanh, đưa anh là được.”
“Sẽ phải rời bỏ quân ngũ, anh có tiếc nuối không?”
“Không đâu, kỳ thực trong quân đội nhiều trói buộc, nhưng sinh hoạt mạo hiểm khá kích thích... 16 tuổi chẳng phải anh còn bị cha ném tới tinh cầu xa xôi sao? Chỗ đó sống rất hay nha! Gary, anh cảm thấy chúng ta mỗi năm nên đi du lịch một lần, thăm thú các tinh cầu chẳng hạn.” Louis nói, hai người không vướng bận con cái, ràng buộc gia đình khó mà keo sơn như người ta, hắn cảm thấy cần có hoạt động bồi dưỡng tình cảm, mà du lịch chính là một ý tưởng hay.
“Được.” Gary cũng hứng thú: “Tới lúc đó, em còn có thể thu thập tư liệu từ nhiều nơi khác nhau về nghiên cứu nữa.”
“Đúng, đến lúc đó anh bồi em.” Louis lập tức phụ họa.
Hai người kết hôn xong cùng nhau giải ngũ, mà đây cũng là cách làm của nhiều con em quý tộc – tuổi trẻ vào quân đội rèn luyện, kết hôn xong liền trở về kế nghiệp gia đình.
Louis tính giúp cha mẹ xử lý công việc, nhưng đối với một người chưa từng tiếp xúc với việc kinh doanh mà nói, kỳ thật có hơi khó khăn.
May là Edgar đang còn ở đây chỉ dạy cho Fred, tiện thể cho hắn đi cùng.
Vì thế, ngày nào Louis cũng chăm chỉ theo Edgar học tập đủ thứ, trước kia hắn hơi e dè sợ Edgar, nhưng sống chung một thời gian đột nhiên phát hiện, phụ thân của Gary kỳ thật rất ôn hòa, còn đặc biệt chiều vợ nữa.
Mỗi lần mẫu phụ của Gary ồn ào một tiếng, phụ thân đại nhân lập tức xuất hiện... Hắn nhất định phải noi gương học tập mới được!
Louis học rất nghiêm túc, kết hôn xong có rất nhiều chuyện, nhất là Gary, hắn phát hiện hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình.
Hắn cứ tưởng Gary tương đối cứng rắn, nhưng thực tế không phải vậy, đa số Gary đều đàm phán rất giỏi, thậm chí ở phương diện nào đó còn hơi thiếu quyết đoán.
Ngoài ra, Gary còn nấu ăn rất ngon! Tuy không hay xuống bếp, nhưng hễ rảnh là cậu sẽ nấu vài món ăn ngon, nếu hắn giúp Gary chuẩn bị nguyên liệu, Gary thậm chí không ngại vào bếp mỗi ngày kia!
Một Gary như vậy càng khiến Louis càng yêu thương, nụ cười của hắn cũng ngày một sáng lạn.
Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tiếc nuối.
Gary và hắn đã tiếp xúc thân mật rồi, nhưng hắn vẫn chưa được thấy thú hình của Gary lần nào...
Từ nhỏ Gary đã ghét để người khác thấy thú hình của cậu, giờ vẫn vậy, kết hôn xong cậu có thể yêu cầu Louis biến thành hổ trắng cho mình ôm chứ nhất quyết không chịu lộ thú hình cho hắn ngắm.
Hơn nữa, Gary cũng không chịu tặng thú châu cho hắn.
Chuyện này là vì hắn còn chỗ nào chưa đủ tốt chăng?
Cuộc sống hiện tại khiến hắn vô cùng hạnh phúc, nhưng khao khát có được thú châu của Gary vẫn khiến hắn trăn trở.
Theo đuổi chưa thành công, phải nỗ lực hơn... Hôm nay trên đường về nhà, Louis vòng qua mua một phần đồ ăn ngon về cho Gary.
Về đến nhà, Louis liền thấy Gary đang cau mày ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt cho lắm.
“Gary, làm sao vậy?” Louis hỏi, từ sau khi kết hôn hắn chưa từng thấy Gary xụ mặt bao giờ.
“Có chuyện vô cùng nghiêm trọng muốn nói với anh.” Gary nghiêm túc nhìn Louis.
Vẻ mặt này khiến Louis không khỏi lo lắng – đừng nói là hắn phạm lỗi gì đó, Gary muốn bỏ hắn mà đi nha?
Ý niệm này mới xẹt qua đã bị Louis phủ quyết, Gary tuyệt đối không phải người như vậy, hơn nữa hắn có thể cảm giác được, Gary thích hắn. Nếu không làm sao có thể nguyện ý để hắn mỗi ngày như này rồi như kia?
“Chuyện gì a?” Louis nhỏ giọng hỏi.
“Hình như... Em có thai rồi.” Gary nói. Kết hôn xong cậu vừa phải chế tạo cơ giáp vừa học xử lý kinh doanh, ngày ngày bận rộn mà vui vẻ, mới thích nghi được một tháng đã mang thai rồi!
Fred kết hôn lâu như vậy rồi còn chưa có con, sao cậu chưa gì đã dính bầu?
Vốn định từ từ giải thích cho Louis, sau đó dẫn dắt tới chuyện sắp đón đứa con đầu lòng, kết quả... Đứa nhỏ này tới quá bất ngờ.
Gary đâm ra hơi lo lắng, sợ Louis biết mình lừa gạt hắn lâu như vậy hắn sẽ tức giận...
Tâm trạng Gary bây giờ rất phức tạp, Louis thì ngây ngẩn, hắn mới nghe gì vậy? Gary mang thai?
Gary là thú nhân, sao mang thai được? Chắc nghe lầm rồi chăng?