Một thuyền quân hạm dựa theo lộ trình định sẵn đi tới, đây là quân đoàn tuần tra biên cảnh của đế quốc Thú Nhân. Gần đây khu vực do quân đoàn số 1 và số 3 đóng giữ không ngày nào được yên ổn, khi thì rò rỉ khí ga, khi lại có thuyền buôn mất tích, bởi vậy quân đoàn số 3 đã phái một trung tá cùng thuyền chiến đấu đi tìm cho bằng được chiếc thuyền thương lái nọ.
Chiến thuyền vô cùng lớn, có thể chịu tải trọng của 10 vạn binh lính và trang vũ khí hiện đại, đương nhiên, nhờ có khoa học kỹ thuật mà vũ khí đã trở nên nhỏ đến tinh vi, trọng lượng không đáng kể, binh lính số lượng không bằng chất lượng, cho nên phi thuyền hiện tại chỉ mang tổng cộng 1 vạn người, trong đó một nửa lại là chiến sĩ không bắt buộc tham gia chiến đấu.
Gary không phải chiến sĩ, mà là một chuyên gia cơ giáp quân đội, nhờ vượt qua gian nan thử thách, sau 10 năm tòng quân, cậu đã có quân hàm thiếu tá.
Trong quân hạm cậu có một người bạn tốt kiêm trợ lý: “Will, mau đi thôi không hết gà phô mai mất.” Hiện giờ là thời gian ăn cơm, ngại ngùng nên không dám ăn vụng trước mặt thuộc hạ, Gary đã đói lắm rồi.
Will là một á thú nhân dáng người cao gầy, ngang ngửa thú nhân như Gary, thu thập đồ đạc xong, y vội vàng đuổi theo Gary, sau đó nhíu mày: “Gary, tôi cảm thấy cậu không nên ăn uống như vậy nữa, sẽ bị lên cân đó.”
“Nào có, tôi còn chưa đạt thể trọng trung bình của thú nhân nữa kia.” Gary nói, sờ sờ khuôn mặt phúng phính của mình.
“Đó là vì cậu quá lùn.” Will không chút lưu tình giội nước lạnh.
“Will cậu thực đáng ghét.” Gary câm nín.
Will trừng mắt.
Gary biết bạn tốt vốn thẳng tính, lập tức cười nói: “Được rồi Will, cậu đâu cần chạm vào nỗi đau của tôi a? Cậu phải tin tôi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi giảm béo thành công.” Tuy miệng nói vậy nhưng Gary hiển nhiên chẳng để trong lòng, dù cậu hơi phúng phính thiệt, nhưng chưa tới mức béo, như vậy không phải khá đẹp sao? Còn giảm cân ấy a... Chỉ cần cậu muốn, bắt chước mẫu phụ kiên trì không ăn bất cứ thứ gì trong một khoảng thời gian, nhất định sẽ gầy đi trông thấy, có gì to tát đâu.
Will nhìn bộ dáng Gary, có chút nhụt chí: “Gary, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, Green hắn...”
“Green làm sao?” Gary hỏi. Green là người yêu của cậu, luôn săn sóc tỉ mỉ từng chút một, còn không biết kiếm hoa tươi từ đâu tặng cho cậu nữa... Đây là quân hạm a, đúng là làm khó hắn rồi.
“Gary, cậu phải cảnh giác với tên Emir, tôi cảm thấy hắn tâm thuật bất chính.” Will lại đột nhiên nhắc tới một người khác.
Gary sửng sốt, Will xưa nay rất thực tế, y nhắc nhở cậu hẳn có nguyên nhân, mà nguyên nhân này... E là có liên quan tới Green. Emir và Green qua lại với nhau? Sao có thể?
Tên Emir này, kỳ thực Gary không còn lạ gì. Một kỹ sư á thú nhân nhỏ nhắn dễ thương, mà mấy tháng trước, Green đã từng nhắc tới, nói rằng Emir thổ lộ với hắn.
Green là người có quân hàm cao nhất trên phi thuyền này, có được quyền kiểm soát cả hạm đội, rất nhiều á thú nhân trên thuyền đều hâm mộ hắn, Emir có thích hắn cũng là chuyện thường tình, nhưng Gary và Green chưa từng công khai quan hệ yêu đương, dưới tình huống đó Emir còn thổ lộ với Green, rốt cuộc cũng thấy hơi quá phận, Gary dứt khoát ném y tới khoang dưới cùng phụ trách bảo trì máy móc dưới đó, miễn cho y có cơ hội lắc lư ở khoang trên.
Sau đó... Mấy ngày nay cậu đang vội chế tác cơ giáp giúp Green, thời gian ngủ cũng không có, hoàn toàn quên bẵng tên Emir này, không lẽ giữa hai người đó có chuyện gì rồi?
Gary đem lời nhắc nhở của Will ghi tạc trong lòng, vẫn duy trì thái độ tươi cười với y: “Will, tôi sẽ chú ý. Nhưng dù nó có tâm tư, cũng phải xem đối phương có tình ý đáp trả không đã?”
“Cậu yên tâm về Green vậy sao?” Will hỏi.
Gary sửng sốt: “Chúng tôi có 10 năm tình cảm kia mà.”
“Cậu a! Cậu hết lòng hết dạ với Green, tiền lương còn tiêu sạch làm cơ giáp cho hắn hết, vì hắn mà không ăn không ngủ, coi chừng mất cả người lẫn của lúc nào không biết đó.”
Trước đây Will có ấn tượng khá tốt với Green, giờ đột nhiên nói lời này... Gary nheo mắt.
Cậu quen Green từ hồi học ở Học viện hoàng gia, lúc ấy cậu thuộc hệ sửa chữa cơ giáp, Green thuộc hệ điều khiển cơ giáp.
Học viên hoàng gia hệ cơ giáp đều được các giáo sư ném cho một mớ hỗn độn để thực hành, những thứ hỏng hóc là thứ họ cần học cách sửa chữa, cậu là học viên có kỹ thuật tốt nhất, mỗi lần có cơ giáp hư hại đều sẽ giao cho cậu làm.
Một ngày đẹp trời cậu thấy một tờ giấy trên cơ giáp, có viết: “Thực xin lỗi, hình như tôi làm hỏng cơ giáp ở đâu đó rồi...” Ký tên Green.
Sau đó bọn họ quen nhau, cậu liền biết được mấy cơ giáp bị hỏng hóc kia đều là tác phẩm của Green.
Green là học viên nổi tiếng nhất hệ cơ giáp khóa ấy, chiến đấu cơ giáp đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng cũng có khuyết điểm riêng, đó chính là quá hăng máu, thế nên thường xuyên làm cơ giáp bị đập nát.
Học viện cơ giáp phải bồi thường tiền như cơm bữa, bọn họ làm hỏng tìm người tu sửa giá càng cao thêm... Green học hệ cơ giáp, gia cảnh cực khá, nhưng cũng tới lúc chịu hết thấu, thường là thu không đủ bù chi.
Mà dùng phương thức này để kết thân với Gary, kỳ thực là có mục đích – hắn muốn tìm một học viên giúp hắn sửa chữa cơ giáp, nhưng vậy sẽ bớt được ít chi phí.
Gary đồng ý, từ lúc đó trở đi cậu phụ trách tu sửa cơ giáp cho Green, hơn nữa còn giúp đỡ Green trong việc thí nghiệm cơ giáp mới lắp ráp.
Lúc ấy còn đang đi học, chưa có kinh nghiệm nhiều, tuy đa phần thời gian đều giúp Green sửa chữa này kia, nhưng thỉnh thoảng cũng làm rối tung hết cả, có khi Green đang chiến đấu, cơ giáp đột nhiên có vấn đề, cuối cùng mất kiểm soát nhảy bắn lên, chạy ra xa, khiến hắn bị thua toàn tập.
Nhưng dù là vậy, Green cũng không trách cứ gì cậu.
Hai người ở bên nhau càng lâu, không tránh khỏi nảy sinh tình cảm, mà cậu có thể cảm giác được, Green cũng thích cậu.
Quả nhiên, đêm trước khi tốt nghiệp, Green tỏ tình.
Cậu đã nhận lời tỏ tình của Green, đi theo hắn tới quân đoàn số 3, trở thành chuyên gia phụ trách kỹ thuật quân hạm, tới giờ đã được 10 năm.
Tuy cả hai đều là thú nhân nên không thể công khai qua lại nhận lời chúc phúc từ mọi người, nhưng 10 năm kia bọ họ đã sớm coi đối phương là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình, thân mật khăng khít gắn bó.
Cậu thực sự không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Green sẽ phản bội mình, khoảng thời gian trước đây Green luôn tận dụng mọi lúc chăm sóc cậu, tặng quà cho cậu không phải sao?
Đến nỗi cậu cảm thấy Green hoang phí quá nhiều tiền cho mình đi... Lúc trước còn ở trường còn nhận tiền của hắn, tới khi cả hai có việc làm rồi, mỗi tháng Green đều đem 2/3 tiền lương gửi vào tài khoản cho cậu, cậu tu sửa cơ giáp cho Green cũng không lấy tiền nữa.
Cậu yêu Green, cải tạo cơ giáp nhất thiết phải dùng vật liệu tốt nhất mà làm, giá trị chỗ vật liệu ấy thậm chí còn vượt hơn cả số tiền lương của Green, càng đừng kể tới cơ giáp cậu từng làm miễn phí cho hắn.
Cậu đúng là tốn không ít tiền cho Green, nếu tính ra, chỉ e là tiền lương tiền thưởng bao năm nay đều đã dùng hết, thậm chí còn muốn tiếp tục duy trì, khó trách Will lại bất bình thay cậu.
Thế nhưng, tiền bạc không phải thứ cậu bận tâm... Phải biết, nhà cậu chính là đại gia số 1 đế quốc đó.
Cha cậu là hoàng đế, mẫu phụ là hoàng hậu, ca ca là Hoàng thái tử... Tuy cậu chưa từng ra mắt công chúng, nhưng ông bà cha mẹ và anh trai đều yêu thương cậu hết mực, cho nên khéo khi bây giờ cậu còn giàu có hơn cả anh trai nữa kia.
Tiền bạc cậu có thể không để bụng, nhưng tình cảm của Green thì lại khác... Xong việc nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Green mới được, hỏi xem có hiểu lầm gì ở đây hay không.
Gary thầm quyết định như vậy, đi tới nhà ăn cùng Will, tới đó xong liền thẳng hướng khu đồ ăn cho á thú nhân gọi món.
“Đại thúc, mỗi món lấy một phần giúp con!” Ngửi được mùi hương mê người kia, Gary nói ngay.
“Được, cậu Gary chờ chút!” Chú nấu bếp tươi cười nói, bắt đầu múc đồ ăn, ông yêu quý Gary nhất trên phi thuyền này, bởi Gary luôn động viên cổ vũ tay nghề của ông.
Gary ăn tưởng là nhiều nhưng so với thú nhân thì còn kém xa. Thú nhân chẳng bao giờ qua bên này, phải biết, suất ăn của họ riêng phần thịt thôi đã gấp mười bên này rồi.
Will tuy cao ngang Gary nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một á thú nhân, lấy hai phần thịt hai phần đồ chay là đủ, nhìn Gary hớn hở bưng khay đồ ăn, trên mặt lộ biểu tình bất đắc dĩ.
“Tôi cảm thấy cậu sinh nhầm giới tính rồi.” Will không nhịn được nói, giá mà Gary là một á thú nhân thì tốt biết mấy...
“Tôi cảm thấy làm thú nhân tốt mà.” Gary cười rộ lên, nếu là á thú nhân, cậu chắc chắn không được tự do như bây giờ, phỏng chừng ngay cả cơ giáp cũng chẳng được động tới.
Khi còn nhỏ, cậu vẫn rất tự hào rằng mình là một thú nhân, luôn tâm niệm muốn cưới á thú nhân, tiếc là sau này không biết thế nào lại thích Green...
Thân thể cậu rất đặc thù, giống như mẫu phụ thì đáng lý phải là á thú nhân, không có thú châu, hơn nữa ăn thú châu người khác còn mang thai được nữa, hiện giờ lựa chọn ở bên một thú nhân, về sau nói không chừng lại thành á thú nhân thật,,,
Nghĩ tới đây, Gary ít nhiều có hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới Green, chút buồn bực kia liền tan biến đi đâu hết.
Green lớn lên tuấn tú hơn người, nếu có thể cùng hắn sinh con đẻ cái... Theo như mẫu phụ cậu nói, sinh con rất nhanh lại không đau tí nào, sinh tới đứa thứ hai dễ như trở bàn tay.
Gary vừa nghĩ ngợi vừa giải quyết chỗ đồ ăn trước mặt như lũ quét.
Đang đưa khăn giấy lau miệng, Gary đột nhiên nghe thấy có người nói: “Rõ ràng là một thú nhân lại đi quậy phá, tranh đồ ăn với cả á thú nhân, đúng là không biết xấu hổ.”
Hiển nhiên đang nói mình rồi, Gary nhíu mày.
Cậu thích những món ăn ngon, nhưng đồ ăn thú nhân đều là máy móc chế biến, cho nên mới tới khu cho á thú nhân ăn cơm, khi gia nhập quân đoàn cậu cũng xin phê chuẩn rồi mà.
Cậu có kỹ thuật tốt, quân đoàn số 3 không ngại cho cậu loại phúc lợi này, nếu đã vậy, người khác có quyền gì mà lời ra tiếng vào?
Giương mắt nhìn lại, Gary phát hiện người đang nói là một á thú nhân áo blouse trắng, hiển nhiên là nhân viên y tế trên phi thuyền.
Là một chuyên gia duy tu sửa chữa, những thứ như chữa bệnh hay chăm sóc gì đó không thuộc thẩm quyền của cậu, cậu cũng không rõ đàng ấy thế nào, nhưng quân hàm của cậu rõ ràng cao hơn y.
Nhìn á thú nhân kia, Gary nhíu mày nói: “Ngươi không biết thấy trưởng quan phải hành lễ sao? Không biết phép tắc?”
Ở nhà ăn, dù không cam lòng, nhưng một khi Gary đã nhắc nhở, người nọ nhất định phải hành lễ, nếu không muốn gánh thêm tội danh “bất kính” với cấp trên.
Á thú nhân kia rõ là uất ức, vành mắt đã đỏ lên.
“Xin lỗi thiếu tá, y không thuộc bộ phận tu sửa, cho nên mới không nhận ra ngài.” Một á thú nhân bên cạnh đột nhiên đỡ lời.
Gary nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện á thú nhân đang nói chuyện lại là tên Emir mà Will nhắc cậu cần để mắt.
Emir thực ra rất xinh đẹp, tuy Gary có làn da khá tốt, nhưng so ra vẫn kém y. Nhìn Emir và tên á thú nhân vừa chỉ trích mình đứng chung một chỗ, chân mày Gary cau lại.
Hai người này nếu như đã có quan hệ, vậy thì... Emir dám tới khiêu khích mình, rốt cuộc vì cái gì?
Gary dù chưa tiếp xúc với nhiều người, nhưng tiếp thu nền giáo dục của hoàng thất, đại khái không ngốc nghếch như mẫu phụ đâu.
Suy luận một hồi, trong lòng Gary bỗng có một dự cảm chẳng lành.
“Cậu không phải đang công tác dưới tầng chót sao? Sao lại lên đây rồi?” Gary nhìn Emir. Phi thuyền rất lớn, mỗi tầng mấy nghìn người, có nhà ăn riêng, người dưới tầng chót không lý gì lại xuất hiện ở nơi này.
“Tôi ở vị trí điều động.” Emir liếc nhìn Gary, có chút sợ hãi cúi đầu: “Thiếu tá, thực xin lỗi.”
“Cậu vẫn ở bộ phận kỹ thuật chứ?” Gary chẳng thèm để ý.
“Vâng.” Emir đáp.
“Khoang phế liệu thiếu người quét dọn, ngày mai cậu qua bên đó phân loại đi.” Gary trực tiếp hạ lệnh. Khoang phế liệu là nơi tập hợp những loại linh kiện hư hỏng hoặc bị mài mòn, vừa nhiều vừa bừa bộn, bắt một á thú nhân tới đó làm việc quả là làm khó dễ y.
Cậu không biết Emir đi lên là có ý gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt, tống cổ đi sớm ngày nào hay ngày đó.
“Thiếu tá, ngài không thể như vậy, tôi là kỹ sư, không phải lính cần vụ.” Emir có chút hoảng sợ nhìn Gary: “Ngài làm vậy là trái với nguyên tắc.”
“Vị kỹ sư này.” Gary nhìn qua, “Trước khi gia nhập quân đoàn chẳng lẽ không ai nói với cậu, nhất thiết phải tuân lệnh cấp trên sao?”
Khuôn mặt Emir đỏ bừng, đúng lúc đó, một quan quân thú nhân vội vàng chạy từ ngoài tới, cũng mang quân hàm trung tướng, đó là Green, bạn trai của Gary.
“Gary, có chuyện gì vậy?” Green tháo mũ xuống nhìn Gary, khóe miệng liếc qua Emir.
“Có người không tuân lệnh cấp trên phân phó.” Gary nói, cậu vừa thấy Emir và á thú nhân bên cạnh thở ra nhẹ nhõm một hơi, đây là...
“Trung tá Green, thiếu tá Gary muốn điều tôi xuống khoang phế liệu phân loại linh kiện... Kia hẳn là công việc quét dọn của người máy a.” Emir có chút ủy khuất nhìn Green cầu cứu.
“Trung tá Green, thiếu tá Gary nhắm vào chúng tôi!” Bạn của Emir cũng nói.
Gary trầm sắc mặt, nhìn Green.
“Gary, đừng làm khó dễ á thú nhân.” Chân mày Green cau lại, rõ ràng không ủng hộ: “Chúng ta là thú nhân, nên rộng lượng một chút.”
Gary không nói lời nào, Green lại hỏi: “Vì sao em lại nhắm vào bọn họ?”
“Tôi còn đang muốn hỏi anh đây, trước kia chưa bao giờ thấy anh quan tâm chuyện bộ phận kỹ thuật, sao giờ lại nói đỡ cho á thú nhân vậy?” Gary nhìn thẳng vào Green, thần sắc lạnh lùng: “Còn nữa, không phải anh nói không rảnh ăn cơm cùng tôi sao? Vì sao giờ lại tới? Mà dựa vào cái gì nói tôi nhắm vào bọn họ?”
“Gary, em đừng như vậy.” Trên mặt Green có chút chột dạ.
Lần này, cả Gary cũng trầm xuống.
“Đây là mệnh lệnh, nếu không tuân theo, mời rời khỏi bộ phận kỹ thuật.” Gary nhìn thẳng Emir gằn giọng, sau đó nói với Green: “Green, anh nên cho tôi một lời giải thích!”
Hai người trước mắt rõ ràng đều có vấn đề, vị trí điều động của Emir, là do Green nhúng tay vào? Hèn chi gần đây Green đột nhiên siêng tặng quà cho cậu, hóa ra vì chột dạ a?
Gary chỉ cảm thấy cơn giận dữ đang sôi lên, nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân, không thể có hành vi nào mất mặt ở chốn đông người được.
Có lẽ... Green có nỗi khổ riêng?
“Còn muốn giải thích gì nữa? Ngươi rõ là một thú nhân lại bám riết lấy một thú nhân khác không buông, đúng là không biết xấu hổ!” Nhân viên y tế vừa chỉ trích Gary lại tiếp tục gán cho cậu tội danh “không biết xấu hổ“.
“Thiếu tá Gary, ngài là một thú nhân, lại đi chèn ép một á thú nhân quá mức, ngài như vậy căn bản không xứng đáng là một thú nhân.” Phụ tá phía sau Green cũng đứng dậy bất bình.
“Gary, ngài cứ quấn lấy trung tá Green không tha, trung tá Green sẽ không muốn ở cùng với một thú nhân như ngài đâu!” Phía sau Green lại xuất hiện thêm một người.
Gary vẫn biết nhưng người bên cạnh Green đều không thích mình, mà hi vọng hắn có thể cưới một á thú nhân, trải qua cuộc sống bình thường, nhưng đột nhiên bị chỉ trích như vậy, cậu vẫn thấy khó chấp nhận nổi.
“Im miệng!” Green nạt phụ tá, hắn nhìn Gary đang chần chờ, cuối cùng mới mở miệng: “Gary, chúng ta nói chuyện đi?”
“Được.” Gary xoay người đi ngay, kết quả vừa cất bước, phía sau có tiếng kinh hô của Emir.
“Emir, cậu làm sao vậy?” Bạn của y có chút sốt ruột hỏi.
“Bụng tôi đau, Green, tôi đau quá.” Emir cau mày nói.
Gary liếc mắt một cái liền biết y đang diễn kịch, nhưng là... Thấy dáng vẻ đầy lo lắng của Green, cậu cảm thấy chính mình như bị người khác không lưu tình đâm cho một nhát dao.
Green là người cậu thích, đời này cậu chưa từng thích một ai như vậy, nwhng hiện giờ, trong mắt người ấy chỉ có á thú nhân kia!
Cậu cũng không biết chuyện này rốt cuộc là sao nữa.
Gary xoay người cất bước, không thèm ngoảnh lại nhìn người phía sau, cậu đi rất nhanh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng Will đang gọi phía sau.
Giữa cậu và Green vốn đã tồn tại rất nhiều vấn đề, cậu nên sớm nghĩ tới mới phải, chỉ là lúc trước bị tình cảm làm cho mù quáng cho nên mới không để ý mà thôi.
Bạn bè của Green đều không thích cậu, nhưng Green chỉ tận lực không để cậu và bạn bè hắn tiếp xúc với nhau, chưa từng nghĩ cách thay đổi cái nhìn của bạn bè hắn.
Người nhà Green luôn phản đối bọn họ kết giao, Green chỉ bảo cậu chờ đợi, lại chưa từng đấu tranh lấy chút nào.
Còn thú châu... Hai thú nhân đã lựa chọn vĩnh viễn sẽ bên nhau đều trao cho đối phương thú châu như biểu thị lòng quyết tâm của mình, giống như các thúc thúc của cậu vậy.
Cậu không có thú châu, không có cách nào trao đổi cùng hắn được, chỉ có thể tránh đề cập chuyện này, nhưng từ đầu tới giờ, Green cũng chưa từng đề cập qua.
Trước kia cậu còn nghĩ, nếu Green chủ động đề nghị trao đổi thú châu, cậu sẽ nói cho hắn biết về thân phận và đặc thù cơ thể mình, nhưng tới giờ điều đó vẫn là dự định.
Bởi phải che giấu thân phận, dù cho Green còn nhiều thiếu sót cỡ nào, cậu cũng chấp nhận hết, thậm chí có chút áy náy với hắn, nhưng hiện tại...
Bàn tay cậu nắm chặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngồi một mình trong phòng hồi lâu, máy liên lạc cậu đột nhiên vang lên, là từ Green, hắn nhắn cậu hãy mở cửa.
Trầm mặc một lát, Gary đứng dậy mở cửa phòng, cậu sẽ cho Green một cơ hội để giải thích, sau đó... Bọn họ đại khái sẽ chia tay?
“Gary, anh và Emir không có quan hệ gì hết.” Vừa mới vào cửa, Green đã nói.
“Vừa rồi sao còn giúp y?” Gary hỏi.
“Anh chỉ cảm thấy bắt nạt một á thú nhân thì không hay cho lắm, Gary, dù sao em cũng là một thú nhân...”
“Tôi không muốn nghe những lời này, anh cũng không cần nói mấy lời dối trá đó nữa.”
Green trầm mặc, cuối cùng nói: “Gary, anh yêu em, nhưng cha mẹ không cho phép chúng ta ở bên nhau Gary, hãy thông cảm cho anh một chút...”
“Anh muốn tôi phải thông cảm kiểu gì?” Gary hỏi lại, trong lòng đã sớm thất vọng tột độ.
“Gary, chúng ta có thể bí mật bên nhau...”
“Cút!” Gary cho Green một bạt tai, cậu chưa bao giờ dám nghĩ Green lại nói ra những lời đó với mình.
“Gary...” Green vừa định nói thêm cái gì, phi thuyền bọn họ đột nhiên chấn động kịch liệt.