Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 18: Chương 18: Rắn bự là thiên tài




“Rắn bự, ta dạy ngươi tu luyện, chúng ta trở lại đi.” Thư Thư vui vẻ nói: “Ngươi tu luyện đi, đừng ngủ đông nữa, đừng ngủ.”

Rắn tu luyện, khỏi ngủ đông được không? Ân, kể cả giờ không được, sau này chắc chắn sẽ được!

Edgar không để ý tới “tu luyện” nghĩa là gì, khó hiểu nhìn Thư Thư, mơ hồ có chút thích thú – Thư Thư ngăn không cho hắn trở về, chứng tỏ cậu rất coi trọng hắn.

“Rắn bự, bất động!” Thư Thư nói với Edgar.

Edgar ngoan ngoãn làm theo.

Một trận gió lạnh thổi qua, Thư Thư theo bản năng run lên, vội vã trùm kín da lông, sau đó vòng tới bên Edgar, duỗi một tay ra đặt lên mình rắn.

Thư Thư đã sớm muốn dạy rắn bự tu luyện rồi, trước kia chưa bắt tay vào làm là vì giao lưu có chút khó khăn, cũng là vì... Cậu không biết phải dạy thế nào.

Việc tu luyện của chính cậu lúc đầu cũng mơ mơ màng màng, ai biết phải dạy người khác thế nào đâu!

Thế nhưng bây giờ, cậu xem như là bị tức nước vỡ bờ rồi...

Trước đó vài ngày trị thương cho rắn bự, đã biết kinh mạch của hắn, cấu tạo cơ thể của rắn với chuột hoàn toàn khác nhau, cậu thực sự không biết nên vận hành linh lực trong cơ thể rắn theo đường nào...

Thư Thư yên lặng truyền linh lực cho thân thể rắn, dù hiện tại cậu chưa thể dạy rắn bự tu luyện, nhưng vẫn có thể để hắn cảm thụ sự tồn tại của linh lực một chút.

Hồng ngọc ơi! Ngươi có thể giúp ta tu luyện, vậy có thể giúp cả rắn bự không? Thư Thư buồn bực dùng tinh thần lực đâm đâm hạt châu trong cơ thể mình.

Đúng lúc đó, trên bề mặt hồng ngọc toát ra một luồng khí nóng hết sức quen thuộc với Thư Thư, sau đó thuận theo tay cậu, tiến vào cơ thể rắn khổng lồ.

Đây chính là... Luồng khí nóng giúp ngươi tu luyện a!

Lúc trước chỉ là chuột đồng, căn bản không biết phải tu luyện thế nào, cũng không muốn mỗi lần tu luyện dòng khí này sẽ nhảy nhót lung tung trong người, bất tiện lắm, có khi đang đi cầu đột nhiên luồng khí này lại lưu động, thế là cậu liền tiểu không ra...

Bất quá, luồng khí nóng này cuối cùng cũng hữu dụng, nó lưu động trong cơ thể cậu xong, cậu liền dẫn vào cơ thể rắn, làm cho rắn thông minh ra sẽ dễ tu luyện hơn, biến hắn thành yêu tinh giống cậu.

Khí nóng vào đến cơ thể rắn bự, rắn bự cũng có thể tu luyện, chỉ không biết là phải lưu động bao lần mới có thể học được đây.

Dù thế nào, rắn bự cũng nên học được đi, rồi không cần về hang...

Khí nóng không có Thư Thư khống chế nữa, Thư Thư hơi thất thần, Edgar thì còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn.

Hắn biết tiểu á thú nhân có một loại sức mạnh thần kỳ có thể giúp người trị thương, tuy kỳ quái nhưng không đáng sợ gì, bất kể là á thú nhân hay thú nhân đều có một ít kỹ năng thiên phú, đủ loại đủ kiểu, khống chế gió lửa, trị liệu, xói mòn, thôi miên, phun độc... Không thiếu món nào, tiểu á thú nhân cũng không tính là trường hợp cá biệt.

Nói đến mới nhớ, kỹ năng thiên phú trước đây của hắn chính là điều khiển gió và nước, hoàng thất thú nhân bọn họ xưa nay đều có thể đạp sóng cưỡi gió.

Chỉ là thú nhân muốn triển khai kỹ năng thiên phú cần có thú hạch, cho nên hiện tại hắn... Không dùng được gì cả.

Tiểu á thú nhân có thiên phú không lạ gì, nhưng cái luồng khí này rốt cuộc là cái gì?

Edgar lúc cảm nhận được nó lưu chuyển trong cơ thể mình, tựa hồ có thứ gì truyền cho mình sức mạnh như tiểu á thú nhân từng làm, nhưng không tiêu tán giống vậy mà cứ lưu lại trong cơ thể hắn trêu đùa.

Khí nóng chạy qua thân thể một lần, lần nữa, lần đầu còn chưa hiểu tình hình, lần thứ hai hắn đã nhớ kỹ tất cả con đường nó chảy qua.

Sau đó hắn liền cảm nhận trong cơ thể có một khối không khí nho nhỏ, không biết có ích gì không, nhưng hắn biết mình có thể khống chế nó, nhất định là thứ tốt.

Khí nóng bắt đầu lưu đồng lần thứ ba.

Edgar không chế được khối không khí và cả luồng khí nóng đang lưu động, mà hắn làm vậy xong, năng lượng tràn vào cơ thể ngày càng nhiều, khối không khí cũng lớn dần lên.

Lần thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu...

Không biết từ lúc nào, luồng khí nóng đã rời khỏi thân thể, nhưng Edgar vẫn đang tu luyện, hết lần này tới lần khác.

Khí nóng trở về với Thư Thư, cậu trợn tròn mắt.

Ai mau tới nói cho cậu biết, tại sao rắn bự mới tiếp xúc có một lần đã tiến nhập tu luyện rồi đi? Còn nữa, linh lực xung quanh đều đang bị hắn thu hút?

Thật nhiều linh lực! Nhiều quá, tốt quá rồi!

Trước đây ở địa cầu, linh lực ít ỏi, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không hấp thụ nhiều được, ở đây có nhiều hơn, nhưng cậu mới độ kiếp có một nửa, thân thể không thích hợp, cho nên hấp thu không vào!

Nhìn nhận lại bản thân rồi lại nhìn rắn bự trước mắt dang nhanh chóng hấp thụ linh lực xung quanh, Thư Thư cảm thấy thật đắng lòng.

Không, kỳ thực chưa tới mức ấy, đây là đồ đệ mình mà, đồ đệ lợi hại nhất định là do sư phụ dạy dỗ tốt, hơn nữa rắn bự tu luyện nhanh như vậy, có thể sớm biến thành người hơn a!

Thư Thư nghĩ vậy xong cảm thấy thiệt thỏa mãn, tiếp đó lại run lập cập!

Quá lạnh đi!

Thư Thư rất trở về động nhỏ của mình, nhưng rắn bự lại tu luyện giữa đường, còn rất nhập tâm, cho nên nhất định phải có người canh chừng cho hắn...

Thư Thư thở dài đào một cái hố nhỏ cạnh rắn bự vừa đủ để chui vào tránh rét, lại trùm da lông lên chắn gió nữa, nhàm chán ngồi tu luyện cùng.

Mà vừa tu luyện liền phát hiện ra một vấn đề - linh lực xung quanh đều phóng tới người rắn bự, còn thế mà không cướp được một miếng nào! Thật sự là một chút cũng không!

Làm đồ đệ sao có thể ngăn cản sư phụ tu luyện như thế?

Thư Thư hết cách rồi, cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất làm ổ tại chỗ, chờ rắn bự tu luyện xong.

Vô số linh lực tràn vào cơ thể Edgar, hắn khống chế chúng lưu chuyển xong, khối không khí trong người sẽ phồng ra. Chờ nó đạt tới trình độ nhất định lại bắt đầu thu nhỏ, thời gian trôi qua, cuối cùng nó ngưng tụ thành một hạt ngọc nước nho nhỏ.

Edgar chấn động, đột nhiên tỉnh táo hẳn, hắn phát hiện vết thương cũ đều đã triệt để khỏi hẳn rồi.

Thân thể của hắn trước đây chưa từng khá hơn, tự khống chế cũng chưa ổn lắm. Trước đây bị bản tính hoang dại ảnh hưởng ít nhiều, giờ gần như không còn nữa.

Tiểu á thú nhân đến cùng là dạy hắn cái gì vậy?

Edgar giật giật thân thể, nhìn xung quanh mới phát hiện thế giới này rõ ràng hơn không ít, tâm tình kích động cực kỳ.

Thực lực của hắn sắp khôi phục rồi!

Tiểu á thú nhân ngay bên cạnh mình... Edgar nhìn về phía hố đất bên người, rồi thiếu niên ngồi bên trong, chỉ cảm thấy trái tim lần nữa được lấp đầy.

Tiểu tử này tại sao lại thành thật như thế? Công pháp này cứ vậy cho đi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.