Edgar và Thư Thư đi đào một ít linh thạch xong mới trở về!
Bọn họ tìm được trên núi một ít mỏ linh thạch, bên trong không nhiều lắm, nhưng đối với bọn họ cũng đã là thu hoạch được niềm vui bất ngờ rồi.
Edgar tu luyện lại từ đầu đến Kim đan kỳ, ra tay giúp đọa thú chữa thú hạch đơn giản hơn Thư Thư nhiều, hiện giờ có linh thạch càng như hổ thêm cánh... Đương nhiên, muốn sử dụng được nó còn cần học tập thêm.
Trở lại chỗ ở xong, Thư Thư và Edgar ngủ một giấc, sau đó bắt đầu học tập trận pháp – đây là phương thức sử dụng linh thạch thường dùng nhất.
Thư Thư viết những tri thức mà hồng ngọc cung cấp ra giấy, nghiên cứu cùng Edgar, gặp phải chỗ nào chưa hiểu sẽ hỏi hồng ngọc, hoặc là thử nghiệm vài lần.
Hai người bọn họ học hết sức chăm chú, không tới mấy ngày đã sử dụng thành thạo trận pháp sơ cấp Tụ Linh trận, mà thử nghiệm thành công xong, Thư Thư lập tức thả rắn nhỏ và trứng mới sinh vào.
Lúc đầu Thư Thư rất sợ rắn nhỏ, thực ra chuyện làm phụ huynh khó mà quen cho được, đứa nhỏ này đến quá bất ngờ, nhưng mấy ngày nay tiểu Bảo luôn quanh quẩn bên người, cậu lại chăm sóc nó một thời gian, đã từng bước chấp nhận thằng bé... Hoặc là nói, con rắn này.
“Tiểu Bảo, nếu buồn ngủ, con cứ ngủ luôn ở đây được không?” Thư Thư tươi cười nói với rắn nhỏ đã lớn thêm một vòng.
Rắn nhỏ gật đầu, híp mắt đung đưa thân mình, tỏ vẻ rất chi là thoải mái.
“Tiểu Bảo có phải thích lắm không?” Thư Thư lại hỏi.
Rắn nhỏ gật gù gật gù.
“Thế thì ngoan, đợi ở đây, mẫu phụ đi làm cho con một cái to hơn nha!” Thư Thư đưa tay vuốt ve cái đầu bóng loáng – con trai cậu thật thông minh, mới sinh chưa được bao lâu mà đã nghe hiểu cậu nói gì rồi!
Tuy đứa nhỏ này dáng dấp khó chấp nhận nổi, nhưng còn được cái thông minh a, nếu là con của cậu và một chuột cái nào sinh, chắc sẽ phải tốn khá nhiều công sức để nó mở linh trí kéo dài tuổi thọ, giờ thì sao? Đợi mấy năm nữa, cậu có thể hưởng phúc sai hài tử làm việc này việc kia rồi, haha!
Tán gẫu với tiểu Bảo xong, Thư Thư tiếp tục nghiên cứu trận pháp.
Nói đến mới thấy thật kỳ quái, tri thức về trận pháp, Thư Thư lại học nhanh hơn Edgar...
Edgar bày trận cứ phải xếp sao cho thật ngay ngắn, khoảng cách giữa các viên linh thạch phải bằng nhau, rồi nghiên cứu xem tại sao bày trận pháp như vậy lại hút được nhiều linh lực hơn, cứ thế bảo sao không chậm!
Thư Thư thì khác, cậu chủ yếu làm theo cảm tính, cuối cùng tùy tiện lại làm tốt hơn cả Edgar.
Thư Thư đã bắt đầu chuyển sang loại trận pháp thứ hai, Edgar vẫn còn đang loay hoay với Tụ Linh trận, thậm chí còn thất bại thêm một lần.
“Những linh thạch này to nhỏ khác nhau, lại còn ẩn chứa linh lực không đồng đều, muốn giữ cân bằng thật quá khó, ta vất vả tính toán khoảng cách, thay một đống linh thạch, lại phải tính lại lần nữa rồi.” Edgar xoắn xuýt nhìn đống linh thạch trước mắt.
“...” Thư Thư trợn tròn mắt nhìn Edgar dùng máy vi tính mô phỏng trận pháp, vẽ sơ đồ, biểu tình có chút quái dị: “Anh đừng phức tạp hóa vấn đề lên như vậy được không? Hơn nữa... Theo như hồng ngọc nói, những người tu chân không bày trận pháp trên nền đất bằng, có lúc ra ngoài hoang dã cần gấp, thậm chí đang đánh nhau cũng có thể bày bố trận pháp, anh cứ vậy...” Cũng đâu cần đến máy móc tính toán từng li từng tí như thế chớ?
Edgar trầm mặc, hắn cũng biết làm vậy không hay cho lắm nhưng đối với chuyện này, hắn có chút chấp niệm.
Làm sao bày ra mấy viên đá liền xuất hiện các loại hiệu quả thần kỳ?
“Có lúc cần cảm thụ linh lực một chút, dùng cảm giác là đủ rồi.” Thư Thư nói, tiếp tục đắc ý nhìn Edgar: “Anh xem em có giỏi không nè? Thông minh hơn cả anh rồi nha!”
“Phải đó, Thư Thư là thông minh nhất.” Edgar không nhịn được ôm cậu hôn một cái.
Thư Thư nhiệt tình đáp trả, lục lọi trên người Edgar, nỗ lực câu dẫn, thế mà Edgar không hề bị lay động – Thư Thư mới sinh con không lâu, lúc trước còn bị thương, có một số việc phải biết nhẫn nại mới tốt.
“Edgar, anh sao vậy? Không muốn giao phối?” Thư Thư có chút buồn bực, nhân loại hay thú nhân, không phải đều có kỳ động dục sao?
“Em mới sinh con xong...”
“Đã khỏe hắn rồi mà!” Thư Thư vỗ vỗ lồng ngực nho nhỏ, đảo mắt một vòng: “Đừng nói là anh không “lên” được nha?” Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết các loại của cậu, nam nhân sợ nhất bị chê yếu sinh lý, một khi bị châm chọc, nhất định sẽ đòi chứng mình bản thân “có thể làm“.
Chuột đồng vốn là dục vọng cũng rất mạnh đó! Edgar không thể bỏ mặc cậu thế được!
Edgar quả thực không cưỡng lại nổi, ôm lấy Thư Thư chứng minh một phen.
Hắn tuyệt đối không có chuyện bất lực! Thực ra đã nhịn muốn chết, nhưng Thư Thư mới đẻ trứng được mấy ngày? Lúc này mà ra tay với cậu, hắn cảm thấy mình quả thực có chút cầm thú.
Vui sướng tình ái qua đi, Thư Thư thoải mái thở hắt ra: “Sướng quá đi mất... Anh mà không làm em sẽ tự “thẩm du“... Nhưng tự mình làm không thoải mái bằng, dù sao cũng không có ai truyền linh lực cho em như vậy.” Edgar luôn săn sóc lo lắng cho cậu, thích thiệt chớ!
Edgar: “...”
Thư Thư không muốn có thêm hài tử, Edgar cũng không muốn cậu sinh sản liên tục, cho nên dù kích động tới đâu hắn cũng chú ý phòng ngừa, ngược lại giúp Thư Thư bớt được nhiều chuyện, chưa nói đến những cái khác, ít nhất chuyện tắm rửa đỡ hơn nhiều, Thư Thư thậm chí từ chối đi tắm, nghiêng người muốn ngủ luôn.
undefined
Edgar tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống ôm lấy Thư Thư từ phía sau, có cảm giác thật viên mãn.
Sau khi chấp nhận sự thật là mình không thể hiểu hết về trận pháp xong, Edgar liền giáo chuyện này cho Thư Thư, bản thân thì đi nghiên cứu linh thảo, tiện thể nghĩ xem làm thế nà để nghiền vảy mình thành bột phấn.
Linh lực trong linh thảo khó bảo tồn, nhưng hấp thu rất nhanh, có thể ăn trực tiếp, linh thạch thì không, linh lực bên trong bền vững, nhưng nếu cứ thế nuốt một viên vào bụng... Trừ một vài chủng tộc đặc thù ra, có mấy ai tiêu hóa nổi cục đá chứ?
Edgar tính toán đủ mọi đường mới xem như tìm được cách giữ lại linh lực trong linh thảo, mà đây là do tham khảo phương pháp luyện đan.
Linh thảo làm thành từng viên thuốc, bên trong bỏ thêm ít vảy của Edgar... Chuẩn bị xong, Edgar tìm Renault, bảo hắn cho mượn vài đọa thú để thử nghiệm loại thuốc mới.
Edgar nói chưa chắc đã thành công, nhưng đọa thú vẫn tranh nhau đoạt lấy cơ hội này, rất nhanh, 10 đọa thú đã xuất hiện trước mắt.
Edgar lần lượt cho từng đọa thú vào Tụ Linh trận, khởi động trận pháp, chờ khi đọa thú tiến vào trạng thái tốt nhất, hắn mới vào Tụ Linh trận, sau đó đưa cho mỗi con đọa thú một viên thuốc.
Chữa thú hạch không phải ăn vỏ trứng sao? Sao lại thành viên thuốc rồi? Mười con đọa thú đều thắc mắc, lại không ai lên tiếng nghi vấn gì, cũng không hỏi tới thành phần viên thuốc.
Bọn họ ăn vào, yên lặng chờ đợi, Edgar liền động thủ...
Mười con đọa thú đều chữa trị thành công, chỉ là thú hạch nhỏ vô cùng, hệt như còn bé vậy, chuyện biến hình vẫn chưa thể khống chế được bản thân.
Một lần chữa trị được cho 10 người, điều này khiến cho nhóm đọa thú đang chờ đều nháo nhào lên.
“Có thêm 10 người được chữa trị thú hạch!”
“Vậy thì không bao lâu nữa sẽ tới lượt tôi!”
“Nhất định phải biểu hiện tốt một chút, thao luyện không được lười biếng!”
...
Đám đọa thú lại tràn trề niềm tin vào cuộc sống, luyện tập càng hăng say, tuy chủng loại khác nhau nhưng đều nghiêm túc nghe lệnh, sau đó dốc toàn lực thực hiện các động tác, kết thúc một ngày ai cũng bở hơi tai nhưng không than phiền lấy một tiếng.
Thú nhân đều yêu thích chiến đấu, nhưng với tốc độ phát triển khoa học công nghệ ở đế quốc Thú Nhân, chiến tranh không có nhiều, cho nên nhiều thú nhân đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng tiếp xúc với huấn luyện cường độ cao, đám đọa thú này cũng không ngoại lệ, nhưng giờ bọn họ đều ra sức, còn khiến cho bản thân mạnh mẽ lên từng ngày...
Thư Thư đang dùng mấy khối linh thạch to nhỏ bày bố một Tụ Linh trận thật lớn, vòng quanh mấy vạn người đang huấn luyện trong sân tập, tính dùng để cái thiện thể chất cho bọn họ.
Làm xong những thứ này, cậu liền một tay xách con, một tay ôm trứng ngồi trên cao xem xiếc thú... Không, là xem huấn luyện thú mới đúng.
Nhìn đám hổ kia kìa, bọn chúng đang dùng hai chân bước đi đó!
Nhìn đám sư tử xem, bọn chúng đang nhảy qua vòng lửa kìa!
Nhìn voi lớn a, bọn chúng đang nằm rạp xuống!
Còn đủ loại động vật, làm đủ tư thế khác nhau... Ở Trái đất, tuyệt đối không thể kiếm đâu ra chương trình biểu diễn xiếc thú đông đảo như vậy đâu!
Thư Thư xem say sưa ngon lành, cảm thấy thích thú cực kỳ, đám đọa thú phía dưới thao luyện đột nhiên phát hiện, hôm nay lúc bọn họ tập luyện có vẻ nhẹ nhàng hơn, tốc độ khôi phục thể lực cũng mau chóng thay đổi.
Bọn họ không biết tới sự tồn tại của Tụ linh trận, chỉ nghĩ là mình qua rèn luyện nên trở nên mạnh mẽ hơn, nhất thời hứng thú tăng cao, kết thúc buổi tập còn có người lưu lại, sau đó... Bắt đầu choảng nhau!
Có biểu diễn đấu thú a! Thư Thư càng xem càng phấn khởi, thậm chí bắt đầu suy nghĩ xem có nên hô lên cổ vũ hay không, để cho bọn họ đấu hăng một tí.
Edgar thì lại nhức đầu, á thú nhân của mình cả ngày đi nhìn thú nhân khác thế kia... Hắn có nên tham gia đánh một trận không a?