Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 31: Chương 31




Cuối cùng đầu gỗ vẫn bị người hâm mộ trên diễn đàn lừa cho xoay vòng vòng, đặt Bàng Kiến thắng.

Nhân viên đã hình dung xong, sau khi trận đấu kết thúc, ông chủ sẽ có bộ dạng buồn thiu kiểu gì.

Mấy trận đấu trước ông chủ đặt Trang Yến thắng vật vã mãi mới kiếm được ít tiền, lần này e rằng đi tong toàn bộ, nhân viên nhìn ông chủ bằng ánh mắt tràn đầy thấu cảm.

Đợi một ngày bà chủ biết được, đảm bảo kho bạc nhỏ của ông chủ không còn một xu.

Trang Yến xem đấu xong, rời khỏi sân vận động, phát hiện xe Tần Nhược Thủy còn đỗ bên ngoài đợi mình.

Tần tiên sinh đúng là một người cực kỳ tốt bụng.

Trang Yến lên xe, quản gia ngồi trước quay đầu cười với cậu một tiếng, mà Tần Nhược Thủy bên cạnh thì im như hũ nút, mặt cũng không tỏ vẻ gì, tuy nhiên Tần tiên sinh xưa nay vẫn vậy, cũng không có gì kỳ quái.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trận đấu của cậu kết thúc từ lâu, hầu hết người hâm mộ đều đã ra về, Bàng Kiến và huấn luyện viên của anh ta đang đùa cợt bên cạnh biển hiệu mới làm xong ngoài cổng.

Khoảng cách khá xa, Trang Yến cũng không thấy rõ áp phích của mình, lẽ ra lúc nãy ra cửa nên để ý một chút.

Nhân loại nhìn ra ngoài mà ngẩn người, Tần Nhược Thủy sinh lòng tò mò, nhìn theo tầm mắt nhân loại, sau đó hắn thấy được tấm áp phích thuộc về nhân loại.

Chậc, trông cũng chẳng đẹp lắm.

Miễn cưỡng coi là tạm được, chỉ có điều nhân loại trên áp phích trông có vẻ trẻ hơn bây giờ một chút.

Nói chung tấm ảnh nhân loại đăng lên moments đêm đó vẫn dễ nhìn hơn, tuy nhiên ảnh loại này một mình hắn thấy là được, nhân loại nên học cách dè dặt bớt đi thì hơn.

Trang Yến soi nửa ngày mà cũng không thấy rõ rốt cuộc áp phích dùng hình nào của mình, từ lúc đăng ký đến giờ hình như mình mới chỉ chụp đúng một tấm hình, chính là cái tấm như ảnh thẻ, đừng bảo là dùng nó đấy nhé.

Cậu tưởng tượng nhân viên giải đấu cắt đầu cậu ta rồi phóng to rồi ghép vào thân người khác, sau đó in lên tấm áp phích này, nghĩ tí thôi mà đã rợn cả người.

Trang Yến mở wechat, hỏi Chu Phi còn ở sân vận động, xem xem rốt cuộc poster của mình dùng ảnh nào, Chu Phi trả lời cậu rất nhanh, là bức chụp mấy năm trước lúc cậu đối chiến với Ngô Liên Thủy.

Bức này chụp không tồi, hồi xưa khi mới chụp ra, hầu như mỗi người hâm mộ đều thủ một tấm, chẳng ngờ mấy năm sau, ban tổ chức còn có thể tìm ra tấm này, in thành poster, Trang Yến nhìn bức ảnh trên màn hình, lòng vô cùng hoài niệm.

Người hâm mộ trên diễn đàn cũng thấy bức ảnh này, bọn họ thảo luận rối rít, đại khái đều cho rằng, tên khốn Trang Yến không xứng được dùng poster xinh đẹp như vậy, rốt cuộc nhân viên kiếm bức ảnh này chỗ nào để mà tung lên như vậy, bức ảnh này có khác nào tuyên truyền cho Trang Yến đâu? Kẻ nào tìm ảnh mau đứng ra đây chịu đòn.

Sau một đợt thảo luận nhiệt tình của người hâm mộ, rốt cuộc cũng có một anh chàng biết chuyện giơ tay phát biểu, anh ta bình luận bên dưới: [Tôi có một người bạn, làm hậu cần cho giải Thái Dương, do năm xưa Trang Yến bán độ mà cậu ta ghét cay ghét đắng Trang Yến, khi Trang Yến chưa trở lại, cậu ta xem phỏng vấn của Triệu Vĩ, lúc ấy chỉ hận không thể đào Trang Yến từ quan tài ra mà đánh cho một trận. Sau này biết được Trang Yến không chết, mỗi ngày cậu ta đều lên mạng ẩn danh mắng chửi Trang Yến trên diễn đàn, dùng những ngôn từ độc ác nhất cậu ta có thể nghĩ ra, bất kể ngày hay đêm. Nhưng từ trận đấu đầu tiên của Trang Yến, chỉ cần là trận có Trang Yến, cậu ta đều thẳng thừng đặt Trang Yến thắng, khi thấy Trang Yến đấu trận chung kết, cần chuẩn bị poster, cậu ta vừa chửi Trang Yến, vừa tìm bức ảnh này trong máy tính, quá đà hơn nữa, bức ảnh này có khuyết điểm nào, là cậu ta lại buông thả hai tay, photoshop thành không còn tỳ vết, sau đó vui vẻ gửi tấm hình cho ban tổ chức, bây giờ bạn tôi đang nghi cậu ta bị hội chứng Stockholm, đang nghĩ xem có nên đi khám bác sĩ tâm lý hay không, xin các vị đại ca đừng mắng cậu ta.]

Lời này vừa xuất hiện, đám người hâm mộ mới vừa rồi còn chửi bới dạt dào cảm xúc bỗng khựng hai tay, bắt đầu tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc.

Nhưng công cuộc kiểm điểm chỉ kéo dài trong thoáng chớp mắt, người hâm mộ đã như chợt phát hiện trò vui thú mới, nhao nhao nhắn lại bên dưới, trả lời người bình luận vừa rồi.

[Rốt cuộc bạn ông có phải ông không đấy?]

[Tôi nghi ngờ lầu chủ và tôi có cùng một người bạn]

[Bạn tôi cũng có hội chứng này, hình như còn nghiêm trọng hơn lầu chủ]

[Tôi đã liên hệ bác sĩ tâm lý cho bạn tôi]

[Bác sĩ tâm lý của bạn tôi bảo này không gọi là Stockholm, này gọi là nghiện mà còn ngại]

[Bác sĩ tâm lý của lầu trên hỏng rồi, có hiểu thế nào là giữ kín trong lòng không]

[Cơ mà không thể không nói, khuôn mặt này của Trang Yến đúng là ngon trai, lâu vậy mà chưa thấy ai đẹp trai hơn cậu ta]

[Lâu vậy mà chưa thấy ai đấm tốt hơn cậu ta, với cả đẹp trai hơn cậu ta nữa]

[Lầu trên ăn nói cẩn thận, muốn ra đảo à]

[Ờ ờ, bệnh của admin trầm trọng nhất]

[Chậc, nghiện mà còn ngại chết tiệt]

[Lầu trên nick chú sắp bay rồi]

...

Người hâm mộ nhao nhao đổi tên nick, từ nghiện mà còn ngại số 2 xếp hàng thẳng đến nghiện mà còn ngại số 93, vẫn có xu hướng tiếp tục gia tăng, còn số một, người hâm mộ cho rằng chỉ có admin mới xứng đáng với con số này.

Một bộ phận những người hâm mộ còn lại do admin lãnh đạo, kiên quyết không tha thứ chuyện Trang Yến từng bán độ, càng kiên quyết không thừa nhận mình đang trong nóng ngoài lạnh.

Không chỉ có vậy, admin còn ban hết đống nick đổi tên thành nghiện mà còn ngại, người hâm mộ vừa định thành thật tức thì trở mặt, bắt đầu chửi bới Trang Yến máu chảy đầu rơi.

Bao Tử nhìn dư luận mà mình vất vả mãi mới đảo chiều được, nháy mắt đã khôi phục trạng thái ban đầu, đã thế vì lấy lòng tên admin đỏng đảnh đến chết kia mà trình mắng mỏ Trang Yến của đám khi ho cò gáy này còn cao thêm một bậc.

Bao Tử đang xắn tay áo chuẩn bị lý luận một phen với admin, rằng chuyện Trang Yến bán độ chỉ là suy đoán, căn bản không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào.

Kết quả là cậu ta cuồng tay cuồng chân, huých phải góc bàn làm đổ cốc nước, nước đổ vào ổ cứng bên dưới, máy tính trực tiếp đơ luôn, Bao Tử ngã ngửa trên ghế, thở dài một tiếng: “Chí lớn chưa thành mà thân xác đã tan, kháng chiến trường kỳ làm anh hùng lệ đầy vạt áo...”

Thi thoảng không có chuyện gì làm là Trang Yến lại nhấp vào diễn đàn lướt lướt hai phát, thấy trang đầu tràn ngập tên mình mà giật mình thon thót.

Cậu lắc đầu một cái, gì mà diễn đàn quyền anh đầu tiên Trung Quốc, chẳng bằng đổi thành diễn đàn anti Trang Yến số một Trung Hoa đi!

Trang Yến rút khỏi diễn đàn, vứt điện thoại qua một bên, tĩnh dưỡng cho khỏe, sẵn sàng cho trận chung kết ngày mai.

Sáng hôm sau, Trang Yến cọ nhờ xe Tần tiên sinh, đi đến bên ngoài nhà thi đấu, tự dưng phát hiện rất nhiều người hâm mộ đang đứng cạnh áp phích của cậu, không biết làm cái gì.

Trang Yến cảm thấy hơi chột dạ, không biết có phải muốn trả thù trên áp phích của cậu không, mong là đừng có vội vàng như vậy, ít nhất cũng chờ thi đấu xong xuôi rồi hẵng trút giận chứ, cậu bước xuống xe, đến khi thấy rõ những người hâm mộ này đang làm gì, trong nháy mắt dở khóc dở cười, giơ tay che mặt nhân lúc bọn họ không để ý mà đi vào hậu đài đằng sau nhà thi đấu.

Đúng là một cảnh tượng thần kỳ, tối qua đám người hâm mộ này vẫn còn đang phỉ nhổ bức ảnh này, nhưng sáng sớm hôm nay lúc bọn họ đến cổng nhà thi đấu, thấy tấm áp phích này cũng không nhịn được dừng chân lôi điện thoại ra thi nhau chụp hình chung.

Không chỉ có vậy, rất nhiều người hâm mộ còn đăng ảnh chụp chung lên đủ kiểu mạng xã hội, dĩ nhiên, các loại mạng xã hội này không bao gồm diễn đàn.

Dù có đăng lên diễn đàn, cũng sẽ được thiết lập chế độ riêng tư chỉ mình mình được thấy.

Chu Phi chờ sẵn Trang Yến bên trong hậu đài, xoa bóp cơ tay cho Trang Yến chừng mấy lần, dặn dò đối phương: “Mày cứ thong thả, không phải căng thẳng, mày không có vấn đề gì đâu.”

Trang Yến nhìn một lô nước khoáng trống rỗng bên cạnh, cũng không biết người căng thẳng là ai nữa.

Bàng Kiến biết dù mình có giành được chức vô địch cúp Thái Dương, thì cũng không giành được tư cách tiến vào đấu giải Hạng Vương, chỉ là sang năm anh ta phải rời khỏi làng quyền anh, anh ta muốn giữ lại một chút kỉ niệm trong cuộc đời thi đấu của mình, để sau này con mình hỏi đến mình cũng không đến nỗi không kể được chiến tích nào, thế nên mới mặt dày đăng ký trận đấu hạng nhẹ.

Trường hợp bình thường, anh ta có bảy tám chục phần trăm cầm chắc được hạng nhất cúp Thái Dương, thế nhưng tính tới tính lui, vẫn tính sai một bước.

Chẳng ai ngờ rằng sẽ gặp lại Trang Yến, mặc dù có người nói cơ thể cậu ta đã bị khoét rỗng, chưa kể đã nhiều năm không được huấn luyến, khẳng định không thể đạt tới tài năng năm đó, nhưng sau trận đấu đầu tiên của cậu, không một ai dám coi thường cậu nữa.

Cho đến giờ chưa đối thủ nào trụ qua một hiệp khi đối đầu với cậu, Bàng Kiến thiết lập mục tiêu cho mình phải cầm giữ được một khoảng thời gian trên tay Trang Yến, chưa biết chừng sau này cũng có thể lấy ra khoe khoang một hồi.

Huấn luyện viên của anh ta vỗ vai anh ta an ủi, người này cũng không bi quan như Bàng Kiến, từ khi Trang Yến trở lại cho đến giờ, chưa một ai chứng kiến cậu ta đánh trận dài, có khi đấy chính là điểm yếu mà bọn họ có thể công phá.

“Nhớ kỹ những gì hôm qua anh nói với chú chưa?”

Bàng Kiến gật đầu một cái, huấn luyện viên bày mưu cho anh ta áp dụng chiến thuật lảng đòn, kéo dài thời gian bằng mọi giá, hy vọng có thể dùng được chút nào hay chút đấy.

Thời gian đã điểm, Trang Yến và Bàng Kiến chia ra đứng sau cửa hai bên, huấn luyện viên của hai người cũng sẵn sàng bên dưới võ đài, bởi vì thời gian đứng trên sàn đấu của Trang Yến những lần trước quá ngắn, còn không dùng hết một hiệp, thế nên cho tới giờ này Chu Phi cũng chưa từng được lên võ đài.

Sau khi cúp Thái Dương kết thúc, giải đấu tiếp theo chính là cúp Hạng Vương, đến khi đó phải tìm cho Trang Yến một vị huấn luyện viên mới.

Trang Yến bước lên võ đài, hôm nay còn có sự có mặt của cánh truyền thông, mặc dù không nhiều, nhưng ánh đèn flash vẫn liên tục lóe lên bên dưới, rực rỡ như sao, tất cả những thứ này đều khiến Trang Yến cảm thấy vạn phần quen thuộc.

Trọng tài ra sân, mọi khi vẫn mặc đồ thường, hôm nay cũng đã đổi sang sơ mi trắng gilet đen, trông có tinh thần hơn hẳn.

Trọng tài bước đến giữa Trang Yến và Bàng Kiến, phổ biến luật thi, sau đó bắt đầu đếm ngược.

Tiếng chuông vang lên, hai người nhử nhau chốc lát, Trang Yến đã hiểu Bàng Kiến có ý định câu giờ, cậu vung nắm đấm về phía Bàng Kiến, Bàng Kiến giơ tay đỡ đòn, đồng thời lập tức lùi về sau né tránh.

Trang Yến tiến một bước, anh ta lùi một bước, khán đài thi thoảng lại vang lên mấy tiếng ù đầy than tiếc, hai người trên võ đài không hề để ý, Bàng Kiến nặng thì nặng, chứ bước chân vẫn xem như nhanh nhẹn, mười mấy giây mở màn trôi qua, anh ta chỉ ăn mấy quyền, cũng chưa đến mức mất khả năng phản xạ.

Trang Yến chớp đúng thời cơ, ép Bàng Kiến đến góc võ đài, tung ra một bộ quyền tổ hợp nhắm thẳng vào đầu và mặt đối thủ, nhưng Bàng Kiến cũng là người trải đời, lúc này anh ta không chụm đầu đỡ đòn nữa, mà dang tay ôm chặt Trang Yến, đầu dán lên bả vai Trang Yến.

Trang Yến: “...”

Nắm đấm ngừng giữa không trung, hoàn toàn không đánh xuống được, trên sàn đấu rất hiếm có lúc cậu mất tập trung, ngay cả khi Tần Nhược Thủy mỉm cười với cậu bên dưới khán đài, cậu cũng có thể mặt không đổi sắc làm như không thấy.

Chỉ là khi kết thúc trận đấu sẽ tỉ mỉ nhấm nháp một chút hồi ức mà thôi.

Lần này nếu không phải đã quá lâu không tiếp xúc với chiêu thức này, cậu cũng sẽ không bất ngờ để bị ôm cứng như vậy.

Người hâm mộ ù một tiếng to hơn nữa, mà Tần Nhược Thủy ngồi dưới khán đài nhìn hai người ôm ôm ấp ấp trên võ đài, chỉ thấy trán đột nhiên giật lên dữ dội.

Tổn hại đến thuần phong mỹ tục! Phá hỏng thuần phong mỹ tục!

Đề nghị các trận đấu quyền anh về sau cấm ôm ôm ấp ấp, kẻ nào phạm quy, trực tiếp hủy bỏ tư cách thi đấu.

Ánh flash bên dưới nháy lên liên hồi, khả năng cao bức ảnh này sẽ xuất hiện trên các bảng tin không lâu sau đó.

Trọng tài thấy bọn dính vào nhau, vội vàng tiến tới tách hai người ra.

Trang Yến hít một hơi, điều chỉnh hô hấp, cậu đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Bàng Kiến, cậu ra tay thì đối phương sẽ tránh né, mà tránh không được thì sẽ lập tức ôm ghì.

Đối thủ như vậy rất khó ứng phó, trước kia cậu cũng từng có cơ hội diện kiến qua, hẳn đây là lần đầu tiên Bàng Kiến sử dụng chiến thuật này, vẫn chưa đạt đến trình điêu luyện, nếu mình dứt khoát thêm một chút, chưa chắc không thể trực tiếp đánh ngã anh ta.

Trang Yến quyết định áp sát gây sức ép với đối phương, không cho đối phương một khắc ngơi nghỉ, jab, cross, hook, uppercut, ra đòn lia lịa, mặc dù Bàng Kiến trốn nhanh, cũng không thể tránh hết các đòn đánh của Trang Yến.

Mắt thấy lại sắp bị dồn vào trong góc, cuối cùng Bàng Kiến cũng xuất thủ tung một quyền về phía Trang Yến, Trang Yến nhấc tay phải đỡ đòn, nhanh chóng nghiêng mình sang phải, đồng thời vung một cú đấm móc lên quai hàm Bàng Kiến, Bàng Kiến ăn đau lùi về sau hai bước, thời cơ đến, con ngươi Trang Yến hơi co lại, không cho đối thủ cơ hội phản đòn, quyền kích như mưa nện xuống mặt đối phương.

Để phòng ngừa trường hợp bị ôm lấy một lần nữa, nắm đấm của Trang Yến vừa nhanh vừa mạnh, cậu muốn đánh gục Bàng Kiến trong thời gian ngắn nhất.

Thế quyền của Bàng Kiến đã rời rạc, vẻ mặt có chút bàng hoàng, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc dưới khán đài hòa chung một chỗ, dính lên màng nhĩ của anh ta.

Huấn luyện viên của Bàng Kiến đứng dưới võ đài, hét lớn: “Ôm lấy! Mau ôm lấy!”

Trang Yến không đếm xỉa tới ai mà chỉ cứ thế tiếp tục tấn công dồn dập, mỗi lần Bàng Kiến định giơ tay đều sẽ bị những cú đấm hung tợn đánh lùi.

Huấn luyện viên của Bàng Kiến lập tức đổi lời: “Chạy đi! Chạy!”

Bàng Kiến hồi phục một chút ý thức, nghe hướng dẫn của huấn luyện viên, rê bước sang bên trái muốn trốn thoát khỏi thế kìm cặp của Trang Yến.

Trước kia có rất nhiều người đặc biệt nghiên cứu lối đánh của Trang Yến, cậu có hai ưu thế vượt trội hơn hẳn đa số các tay đấm khác, đầu tiên là phản xạ, thứ hai là bộ pháp của cậu, cậu có thể khống chế hoàn hảo từng nhịp điệu và cự ly bước chân của mình, đây là điều hiếm tìm được trong vô vàn các tay đấm lớn.

Hai tay hai chân phối hợp hoàn mỹ, khiến cho cậu trở nên bất bại trên võ đài, lần này còn được nhân ngư nhào nặn lại cơ thể một lần, sức mạnh sẵn có càng khủng khiếp hơn ngày xưa, hơn nữa những ngày tháng tập luyện trong áp lực khổng lồ dưới đáy biển, khiến cho trình độ của cậu không chỉ cao hơn một tầng.

Bàng Kiến đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, rõ ràng to con vạm vỡ mà giờ này bị Trang Yến đánh cho bi đát vô cùng.

Người hâm mộ bên dưới gào thét vang dội, bọn họ không gọi tên Trang Yến, nhưng tất cả mọi người đều hiểu những tràng pháo tay và tiếng hoan hô này là dành cho cậu.

Cuối cùng, dưới cơn mưa đòn tàn bạo của Trang Yến, Bàng Kiến ngã uỳnh trên võ đài, võ đài chấn động một phen.

Người hâm mộ như bị kinh sợ, chững lại trong giây lát, ngay sau đó tiếp tục dùng lòng nhiệt tình gấp bội bắt đầu hò reo.

Chỉ có ông chủ, nhìn kho bạc nhỏ vất vả kiếm được, nay lại phải tiễn nó ra đi, im lặng thở dài.

Bàng Kiến nằm trên võ đài, hé mắt nhìn khung cửa kính vòm, bây giờ anh ta không còn sức gượng dậy đánh một trận nữa, anh ta đã từng cố gắng, nhưng vẫn như những người khác, không thể vượt quá một hiệp.

Tuy nhiên khá hơn đôi chút, anh ta trụ được một phút.

Đến khi trọng tài kết thúc đếm ngược, Bàng Kiến mới hít một hơi thật sâu, chống đất đứng dậy, trọng tài giơ cao tay trái Trang Yến, người chủ trì tuyên bố người thắng cuộc sau cùng giải đấu cúp Thái Dương.

“Nhà vô địch giải quyền anh cúp Thái Dương lần thứ năm là-----” anh ta kéo âm cuối thật dài, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hô lên hai chữ, “Trang Yến!”

Trang Yến nhìn về khu khán đài, tầm mắt rơi thẳng lên người Tần Nhược Thủy, Tần tiên sinh vẫn ngồi nghiêm chỉnh nơi đó, không hề cách xa mình, thế nhưng rõ ràng cậu là người thắng cuộc, mà Tần tiên sinh lại xụ mặt xụ mày, thái độ không lấy gì làm mừng rỡ.

Tần Nhược Thủy đang bận suy tư xem dựa vào khả năng của mình, có thể tác động đến liên đoàn quyền anh, cấm các tay đấm được phát sinh hành vi ôm ấp trong quá trình so găng hay không.

Trang Yến dời mắt, nhìn sang những người hâm mộ khác, chùm tia sáng rọi qua đỉnh đầu bọn họ, từng người từng người túm tụm một chỗ, chờ đến khi cậu thấy rõ bọn họ đang làm gì, nhất thời không biết khóc hay cười mới hợp thời hợp lý.

Nếu người đoạt chiến thắng là những tay đấm khác, lúc này người hâm mộ đã hò reo tên của cậu ta ầm trời rung đất, thế nhưng đám người này đã không hô thì thôi đi, đây lại còn thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Mấy phút ngắn ngủi trôi qua, toàn bộ nhà thi đấu cũng chỉ còn lại duy nhất đội cổ vũ đứng đầu khu khán đài đang hô to tên Trang Yến, những người khác thì hoặc là đang chuẩn bị rời đi, hoặc đang trên đường ra ngoài.

Không biết rốt cuộc là nhà hảo tâm nào đã tài trợ cho cậu đội cổ vũ này, đến Tết nhất định phải mừng tuổi cho người ta một bao lì xì thật dày.

Sau khi kết thúc hết thảy, Trang Yến ra hậu đài thay quần áo, Vương Thừa Tông cũng đi theo vào, cậu ta cau mày hỏi Trang Yến: “Có phải mấy người hâm mộ này hơi phản nghịch quá không?”

Trang Yến mặc xong áo khoác nhíu mày, uống một ngụm nước, hỏi ngược lại: “Không thấy đáng yêu à?”

“Bố chập mạch chỗ nào rồi? Đáng yêu chỗ nào?” Vương Thừa Tông lắc đầu, không hiểu con mắt thẩm mỹ của Trang Yến, cậu ta móc một cuốn sổ nhỏ và một cây bút từ túi ra, đưa đến trước mặt Trang Yến, “Nào, ký tên cho tớ.”

“Làm gì?”

“Có một em gái rất thích cậu, tớ định dùng chữ ký của cậu đi lôi kéo quan hệ.”

Phái hành động ra đòn nhanh thật, Trang Yến hỏi cậu ta: “Sao cậu biết cô ấy thích tớ?”

Vương Thừa Tông ưỡn ngực, trả lời: “Lúc nãy dưới khán đài cô ấy chửi cậu to lắm.”

Trang Yến: “...”

Có phải Vương Thừa Tông gặp chút vấn đề với định nghĩa của từ thích không.

Cậu sợ sau khi Vương Thừa Tông vác chữ ký đi qua, còn bị con gái nhà người ta tặng ngay một cái tát, bèn hỏi cậu ta lại một lần: “Cậu chắc chắn cô ấy thích tớ đấy chứ?”

Vương Thừa Tông giục giã: “Cậu nhanh tí đi, cậu không hiểu suy nghĩ con gái bằng tớ đâu!”

Chuyện này thì Trang Yến thừa nhận, cậu nhận giấy bút, hí hoáy ký tên.

“Này nó gọi là miệng chê mà thân tới,“ Vương Thừa Tông tỏ vẻ vô cùng tâm đắc, “Đám fan của cậu cũng toàn thế này thôi.”

Tần Nhược Thủy vừa bước vào nghe trúng đoạn hội thoại bên trên, bắt đầu từ câu có chắc chắn cô ấy thích tớ không của Trang Yến.

Tần Nhược Thủy nhanh chóng phân tích, có người thích Trang Yến, mà có vẻ Trang Yến đang định đáp lại đối phương.

Không phải nhân loại này thích mình à? Muốn thay lòng đổi dạ?

Mới vậy đã thay lòng đổi dạ?

Người gì mà lại thế này? Chân trong chân ngoài, không hề chung thủy.

Trang Yến vừa quay người đã thấy Tần Nhược Thủy ngồi sừng sững sau lưng, cậu lấy làm kinh hãi, bởi vì bình thường đều là Tần quản gia đến tìm cậu, cậu không ngờ tiên sinh đột ngột xuất hiện sau lưng mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.