Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 75: Chương 75




Tần Nhược Thủy bước đến ngoài cửa phòng tắm, tay hắn đặt trên nắm cửa, chuẩn bị đẩy cửa bước vào, nhưng động tác của hắn bỗng khựng lại, hắn có hơi không dám dùng sức.

Con ngươi xanh thẳm ánh lên màu nghi hoặc, hắn cũng không rõ mình sợ hãi điều gì, trong phòng tắm không còn truyền tới tiếng Trang Yến nữa, Tần Nhược Thủy hít một hơi thật sâu, dồn thêm lực vào tay, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa.

Bên trong phòng tắm, Trang Yến còn chưa mặc quần, đang khom người thưởng thức cục trứng cá vừa mới chào đời.

Càng nghĩ càng thấy diệu kỳ, bản thân là một người đàn ông hoàn chỉnh, đến một ngày lại có thể hoài thai một đứa trẻ, cậu quan sát quả trứng trước mặt, dường như nghe được cá con bên trong cất tiếng gọi ba.

Trang Yến cảm thấy mình bị trái tim bắn trúng đầy mình, cá con sẽ lớn lên giống như Tần tiên sinh phải không? Cậu chọc nhẹ một cái lên vỏ trứng trơn tru.

Nghe tiếng mở cửa, Trang Yến quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là Tần Nhược Thủy, cậu xoay người, nâng trứng trong lòng bàn tay, bày ra cho Tần Nhược Thủy xem, đồng thời cũng kiềm lòng không đặng mà thốt lên rằng: "Nó đáng yêu chết mất tiên sinh!"

Tần Nhược Thủy cười thầm, cũng chẳng ngẫm ra nhìn một quả trứng thì đáng yêu đằng nào.

Vỏ trứng màu trắng gạo, không chút tỳ vết, phủ bên ngoài một quầng sáng mong mỏng màu ngọc trai, năm xưa phá vỏ Tần Nhược Thủy cũng từng đi nhòm vỏ trứng của mình, không khác thứ này là mấy, hồi lâu, Tần Nhược Thủy mới gật đầu: "Đúng là rất đáng yêu."

Có lẽ trứng cá trong tay Trang Yến nghe được lời khen của bố mẹ, mừng rỡ lắc lư.

Trang Yến lại gọi: "Tiên sinh, con động!"

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, chạm nhẹ lên vỏ trứng, cá con bên trong cảm nhận được sự thân cận của cha, động càng thêm vui vẻ.

"Tiên sinh, giờ mình đặt nó vào trong nước nhỉ? Hay là cho vào hòm giữ ấm?"

Tần Nhược Thủy nhìn một vòng quanh phòng tắm, trả lời Trang Yến: "Cứ quẳng vào bồn tắm là được."

Không thể không nói, từ quẳng Tần Nhược Thủy ưa dùng rất chi là linh tính.

Trang Yến cho rằng phương pháp nuôi dưỡng và giáo dục của Tần Nhược Thủy hơi quá hoang dại, cậu rót đầy bồn tắm, áng chừng độ ấm, đặt trứng cá vào, rồi lại cảm thấy chưa yên lòng, còn hỏi thêm một chặp: "Ấm thế này có ổn không?"

Trứng cá trong bồn lắc lắc, hình như là rất hài lòng, Trang Yến ngồi xổm bên thành bể, chống cằm ngắm trứng con.

Tần Nhược Thủy dời mắt từ trứng cá sang người Trang Yến, đến giờ này đối phương vẫn còn chưa ý thức được mình chưa mặc quần, cứ ngồi phơi mông ra như vậy.

Tần Nhược Thủy thấy hơi khát, cần uống gì đó gấp, giải tỏa cơn khát này.

Hắn cúi người sau lưng Trang Yến, một bóng đen to lớn trùm lên người mình, Trang Yến ngẩng đầu, là Tần Nhược Thủy, cậu nghĩ Tần Nhược Thủy cũng muốn nhìn trứng cá với cậu, chẳng hiểu thế nào là nguy hiểm, cho đến khi cặp vuốt dê xồm của Tần Nhược Thủy bắt đầu rờ đến làn da phơi trần của cậu.

Trang Yến đứng bật dậy, đỏ mặt, che mông nhìn Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy nhíu mày, hỏi cậu: "Không muốn?"

Bây giờ đẻ trứng xong rồi thì không cần hắn nữa?

Này chẳng phải là qua cầu rút ván, được cá quên nơm?

Trang Yến nhấp miệng, xấu hổ xin tha: "Cho em nghỉ một ngày với."

Cứ sa đà không chịu kiềm chế thế này, chẳng mấy chốc mà đời này hỏng hóc.

Muốn nghỉ mà còn dám câu dẫn mình như vậy, Tần Nhược Thủy vỗ nhẹ lên người Trang Yến, sau đó trực tiếp bế thốc cậu lên, Trang Yến vội ôm lấy cổ hắn, vùi đầu trong ngực hắn: "Thôi nào tiên sinh, mai em còn phải thi đấu nữa."

Tần Nhược Thủy không nói gì, yên lặng ôm Trang Yến lên giường ngủ, Trang Yến thở dài, dang rộng chân tay, sẵn sàng nhận mệnh, chẳng ngờ Tần Nhược Thủy không hề hành sự, hắn chỉ ngồi bên giường nhìn cậu hồi lâu, đoạn kéo chăn, đắp lên người Trang Yến.

Sờ lên trán cậu: "Ngủ đi."

Trang Yến túm túm chiếc chăn mỏng, mắt đảo loạn xạ, xem ra cậu cũng chưa ngủ được, cặp mắt xám tro chớp liền mấy phát, một hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi: "Trứng cá sẽ không sao chứ."

"Không sao, em yên tâm ngủ đi."

Trang Yến nhắm mắt, hàng mi dài vẫn cứ luôn giật giật, rõ ràng là ngủ giả vờ, Tần Nhược Thủy buồn cười, nhưng vẫn ngồi xem cậu.

Trang Yến cũng cảm thấy Tần Nhược Thủy sẽ phát hiện ra mình giả ngủ, thế nên cố tình trở mình, kéo chăn lên, giấu kín khuôn mặt, thế thì Tần Nhược Thủy sẽ không thể nhìn ra điều gì nữa.

Tần Nhược Thủy cười khẽ, tiếng cười rót vào trong tai Trang Yến, buồn buồn ngứa ngứa, không lâu sau có tiếng vải vóc va chạm, Tần Nhược Thủy lên giường, ôm Trang Yến vào lòng, sau khi tắt đèn thân thân tai cậu một chút, "Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

Trang Yến lặng lẽ hồi đáp trong tim, cậu nhắm mắt, bắt đầu đếm cừu, đến khi đếm tới một nghìn rồi, cậu vẫn tỉnh như sáo sậu, liền mở mắt, cặp mắt lấp lánh, như có thể phát sáng trong đêm.

Hình như nhịp thở của người chung chăn đã trở nên nhịp nhàng, Trang Yến xoay mình, gọi hắn hai tiếng, hắn cũng không trả lời.

Đoán chừng tiên sinh đã say ngủ, cậu rón rén vén chăn, lén lút trượt xuống giường, do chưa yên tâm lắm, lúc đi tới cửa phòng tắm cậu quay đầu nhìn lại, thấy Tần Nhược Thủy vẫn nằm nguyên trên giường chưa hề tỉnh giấc.

Trang Yến hé cửa, đi vào, ngồi xổm trước bồn tắm, trứng cá vẫn đang nằm thu lu một góc trong bồn, cậu mò tay vào nước, hẩy nhẹ trứng cá một cái, trứng cá ngả nghiêng như con lật đật.

Cậu cảm thấy hay hay, cứ bám vào bồn tắm nghịch hơn nửa giờ.

Chờ đến khi nhận ra thời gian không còn sớm nữa, Trang Yến liếc di động, vẫy vẫy tay với trứng cá, coi như tạm biệt, sau đó thậm thụt nhón chân ra ngoài như chú chuột trộm dầu.

Đóng cửa phòng tắm xong, Trang Yến vừa quay đầu đã thấy đèn đầu giường được thắp sáng, Tần Nhược Thủy ngồi trên giường, tay cầm một quyển tạp chí, nhàn nhã giở xem, nghe tiếng động, tay lật sách của hắn hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn Trang Yến, hỏi: "Nhìn xong rồi?"

Nói thật là, giờ cũng chưa khuya lắm, vả lại vừa mới lên chức ba, muốn ngắm con mình một chút cũng nào có gì sai, Trang Yến cảm thấy mình không cần chột dạ, nhưng đối diện với cặp mắt của Tần Nhược Thủy, lòng cậu vẫn cứ là lung lạc.

Trang Yến bước lại gần, ngồi xuống bên người hắn, ôm cánh tay hắn, "Tiên sinh tỉnh lúc nào đấy?"

"Vẫn luôn chưa ngủ."

Trang Yến ồ một tiếng đầy ý tứ, "Thế sao lúc em gọi anh anh không đáp lại?"

"Nếu tôi đáp lại, sao có thể nhìn thấy em lén lút chạy vào phòng tắm?"

Trong một phút ngắn ngủi vừa rồi, Trang Yến đã kịp mượn cho mình một cái cớ, cậu dõng dạc tuyên bố: "Lần đầu có con thì hay lo lắng như vậy."

"Nếu em muốn, chúng ta vẫn có thể có thêm đứa nữa."

Trang Yến: "..."

Trang Yến cân nhắc đề xuất này một chút, thế mà vẫn khá động lòng, dù sao mang bầu quả trứng cũng không phiền phức điều gì, cùng lắm là tháng cuối cần giao tiếp với Tần Nhược Thủy tương đối dạt dào mà thôi.

Tuy nhiên không tiện nói ra, cứ chờ trứng cá nở xong rồi lại nói.

Trang Yến trèo lên giường, cẩn thận kéo một ít chăn trên người Tần Nhược Thủy, trùm lên người mình, Tần Nhược Thủy nghiêng người, nhìn cậu hồi lâu, thẳng đến khi Trang Yến phát ngượng, đắp luôn chăn lên mặt, giấu hơn nửa khuôn mặt của mình, Tần Nhược Thủy chọc chọc má cậu, cười hỏi: "Lại muốn ngủ giả vờ nữa à?"

Trang Yến lầm bầm gì đó, kiên quyết không thừa nhận, rõ ràng là giờ mình buồn ngủ thật.

Tần Nhược Thủy cười nhẹ, xuống giường, bốc trứng cá khỏi bể, dùng khăn lau khô ráo sạch sẽ, rồi trở lại nhét trứng cá vào lòng Trang Yến.

Trang Yến ôm trứng cá mà sửng sốt, vuốt vuốt hai cái, nhìn Tần Nhược Thủy đầy chờ mong, nói: "Nhỡ em đè hỏng mất thì sao?"

"Đè hỏng thì đẻ quả khác." Tần Nhược Thủy hờ hững đáp.

Trang Yến: "..."

Trang Yến trợn mắt nhìn con cá lớn, oán trách một ông bố khác lạnh lùng tàn nhẫn thay lời trứng cá, thấy Trang Yến có vẻ coi là mình nói thật, Tần Nhược Thủy nhủ thầm Trang Yến đần thối, đoạn vỗ vỗ đầu cậu, đảm bảo với cậu: "Sẽ không đè hỏng đâu."

Trang Yến nghi ngờ nhìn Tần Nhược Thủy, sau khi hoàn toàn chắc chắn không có vấn đề gì, mới đặt trứng cá trong chăn, cuộn vào lòng, như là rồng bự ôm bảo vật, vô cùng keo kiệt, một lát sau, tự cậu thấy ngột quá, lại lồm ngồm bò ra, nhô cái đầu lông lỉa chỉa hỏi Tần Nhược Thủy: "Chắc mai không chín luôn chứ nhỉ."

Chín thì ăn luôn.

Tần Nhược Thủy hồi đáp một câu trong im lặng, nhét đầu Trang Yến trở về: "Ngủ mau, nó không yếu như em tưởng tượng."

Trang Yến ồ một tiếng, rụt cổ, đến khi Tần Nhược Thủy tắt đèn giường, cậu liền nghiêng người, một tay ôm trứng một tay khoác eo Tần Nhược Thủy, hơi thở ấm áp phả lên lồng ngực hắn, khóe môi hắn không kiềm được cong lên.

Ngày hôm sau, Trang Yến sửa soạn xong xuôi, thơm trứng cá một cái, ngồi xe Tần Nhược Thủy đến sân vận động, sau đó bắt đầu kiểm tra sức khỏe, xét nghiệm vân vân, chuẩn bị buổi chiều tranh giải.

Tần Nhược Thủy vẫn như trước, ngồi hàng đầu khán đài, chỉ cần Trang Yến ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Lúc so găng buổi chiều, Trang Yến vừa vào sân, người hâm mộ đã nhận ra hôm nay Trang Yến đặc biệt hưng phấn, có gì hót vậy? Có tin mừng gì hở? Nói ra nhà nhà cùng chung vui nào.

Đối thủ của Trang Yến thì hoàn toàn chẳng vui, tiếng chuông vừa reo, nắm đấm của Trang Yến đã bổ nhào về phía anh ta một cách thô bạo, đối thủ sợ té khói, nghiêng mình né tránh, thiệt là, nặng tay vậy làm gì chứ!

Hữu nghị là chính, thi đấu là phụ! Nhưng rõ ràng Trang Yến nào có nghĩ vậy, nắm đấm cảu cậu càng ngày càng nhanh, phối hợp với nhịp bước chân thật sự là khiến người ta khó thể nào đối phó.

Sau khi hiệp hai kết thúc, đối thủ nằm sõng soài trên sàn đấu, như một kẻ tội nghiệp xin rủ lòng thương, không còn sót lại chút sức lực nào, một ngón tay cũng không nhấc nổi, anh ta thấy trọng tài đi tới, cúi người bắt đầu đếm ngược, nhưng anh ta chẳng buồn nhúc nhích.

Vị tuyển thủ này không phải người Bình Hải, trước kia chưa từng cọ xát với Trang Yến, anh ta chỉ thấy mạng mẽo ba hoa chích chòe thổi phồng Trang Yến, giờ vui rồi, anh ta bị Trang Yến đánh tàn nhẫn, rốt cuộc hiểu được đời người bi thảm vận mệnh trớ trêu.

Trận đấu kết thúc, Trang Yến vội vàng kéo Tần Nhược Thủy nhà, chẳng biết trứng cá trong bồn tắm chạy từ góc phía đông sang góc phía tây từ bao giờ.

Trang Yến nhìn Tần Nhược Thủy, ngờ vực: "Anh có chạm vào nó không tiên sinh?"

Tần Nhược Thủy chớp chớp mắt, Trang Yến không nhớ mình cùng đi cùng về với em ấy à?

"Không có."

"Thế là nó tự chạy sang hở?" Tần Nhược Thủy đang định trả lời, chợt nhận ra hình như không phải Trang Yến đang hỏi mình, cậu đang thò tay chọc chọc trứng cá, hỏi nhỏ: "Có phải không nhỉ?"

Trứng cá trong nước nhảy một cái, có vẻ là đang gật đầu.

Tần Nhược Thủy cảm thấy ấm ức một cách khó hiểu, nhìn chằm chằm cổ Trang Yến một hồi, đẻ một lần đần ba năm, hóa ra lời này có lí phết.

Trang Yến ngắm trứng cá hồi lâu, đoạn hỏi Tần Nhược Thủy: "Một tuần là nở phải không?"

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, nhãi con này sẽ còn chiếm bao nhiêu sự chú ý của Trang Yến sau khi phá vỏ không biết? Giờ dù biết trứng cá này không phải con nhà ông hàng xóm, thì hắn vẫn có xúc động muốn quẳng nó vào Thái Bình Dương.

Chung kết cũng vừa khéo vào ngày ấy, Trang Yến vẫn mong mình có thể trực tiếp chứng kiến đứa bé đục vỏ chui ra, nhưng mà không biết thời gian chính xác, cậu cũng không thể cầm búa đập trứng hộ thằng nhãi con được.

Mà hình như cũng không phải không được nhỉ, Trang Yến bắt đầu tính toán, trứng cá cảm ứng được ý tưởng của cậu, lén lút dời khỏi bàn tay ma quỷ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.