Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 7: Chương 7




Tần Nhược Thủy thu tay về, nước chảy vòng quanh ngón tay hắn, tạo thành một xoáy lốc nho nhỏ.

Theo những gì hắn từng nói, hẳn là hắn nên thực hiện cho nhân loại một nguyện vọng.

Nhưng hiện giờ hắn không nói chuyện này với nhân loại được, nguyện vọng của nhân loại trước mắt rất có thể là rời khỏi hắn, hoặc bảo hắn giảm số lần phát tình đi.

Chuyện này là không thể được.

Trang Yến không biết người cá nghĩ gì trong đầu, nghiêng đầu nhìn Tần Nhược Thủy, hỏi hắn: “Là vảy của anh à?”

Tần Nhược Thủy do dự đôi chút, đoạn vẽ một vòng tròn lên mu bàn tay nhân loại.

Thật ra bây giờ miếng vảy này đã không còn tác dụng, hẳn là nó có ý nghĩa kỉ niệm gì đấy với Tần Nhược Thủy hơn.

Tần Nhược Thủy cúi đầu nhìn miếng vảy trong lòng bàn tay, sau khi đánh mất nó từ hơn một trăm năm trước, hắn đã đi tìm tất cả mọi nơi có thể nghĩ ra, thuê tất cả những người có thể thuê được, mà vẫn không thể tìm thấy, hắn thật sự không ngờ rằng, miếng vảy này vẫn luôn ẩn nấp trong cung điện của hắn dưới đáy biển sâu.

Miếng vảy dần dần dung nhập vào cơ thể Tần Nhược Thủy, biến mất trong lòng bàn tay hắn.

Trang Yến cảm giác đại ca người cá cầm miếng vảy này xong cả cá đều nhu thuận đi rất nhiều, giai đoạn phát tình cũng không kịch liệt như trước nữa.

Hơn nữa lúc luyện đấm với mình cũng nhiều kiên nhẫn hơn.

Ở một khoảnh khắc được nghỉ ngơi nào đó, Trang Yến suy đoán chắc hẳn miếng vảy này rất quan trọng với đối phương.

Nhắc tới lại nhớ vị Tần tiên sinh trong lòng cậu cũng đi tìm một miếng vảy cá, người biết chuyện kể rằng, đấy là một miếng vảy đen lấp lánh nhiều màu rất đặc biệt, Trang Yến vừa nghe được, đầu óc lập tức nghĩ đến tia laser, muốn làm ra chiếc vảy cá như vậy hẳn cũng không quá khó nhằn, thế nhưng sau đó tất cả mọi người đều thất bại.

Tuy thân thể Tần tiên sinh có tật, nhưng dung mạo hắn cực thịnh, gia thế đứng đầu, người yêu thích và người muốn lấy lòng hắn nhiều không để đâu cho hết, trong đó có cả đứa con trai nhà họ Văn ôm nhầm về, Văn Vũ Thuấn.

Buổi tiệc hôm ấy, cậu tận mắt nhìn thấy Văn Vũ Thuấn cầm một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Tần tiên sinh, lúc đó cậu đứng một bên, khoảng cách hơi xa, không thấy rõ chiếc hộp nhỏ của Văn Vũ Thuấn chứa đựng thứ gì.

Chỉ là không bao lâu sau có người nói với cậu, mỗi lần gặp Tần tiên sinh Văn Vũ Thuấn lại đem đến một chiếc vảy, phần lớn đều do tự tay cậu ta làm thành.

Cũng chính vào lúc này, Trang Yến biết được Tần tiên sinh đang tìm một mảnh vảy rất đặc biệt.

Trong yến hội thái độ của Tần tiên sinh quá lạnh nhạt, từ đầu đến cuối trên mặt hắn không nở nụ cười nào, hắn không nán lại đây lâu lắm, đại khái chỉ tầm hai mươi phút, sau đó sẽ để vị quản gia bên người ở lại xử lý những sự vụ khác.

Mặc dù chỉ là quản gia của Tần tiên sinh, nhưng những kẻ nhà giàu thường xuyên xuất hiện trên bản tin tài chính vẫn niềm nở đón tiếp ông ta, không dám chậm trễ.

Mà Văn Vũ Thuấn chạy đến lấy lòng Tần tiên sinh, sau khi kết thúc buổi tiệc bị vị quản gia của Tần tiên sinh báo với ông Văn, bởi thế mà cậu ta bị ông Văn cắt giảm tiền tiêu vặt hai tháng, chỉ là về sau số tiền này lại được bà Văn bù vào, ông Văn cũng không nói gì thêm nữa.

Trang Yến lắc đầu một cái, ngáp thêm cái nữa, đoạn trở về giường mình, tiếp tục đánh giấc, Tần Nhược Thủy nhìn nhân loại say ngủ trên giường, chân mày nhân loại hơi nhíu, hình như mơ thấy điều gì không tốt đẹp, hắn đưa tay, dừng trên trán nhân loại một chút, rồi lại thu tay về, làm bộ như không có gì xảy ra mà rời khỏi.

Tần Nhược Thủy ra đại điện bên ngoài, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đồ đạc trong đại điện có chút chật chội, chiếc đuôi màu bạc to lớn nhẹ nhàng đảo qua, toàn bộ đồ cổ đồ ngọc tán loạn trên sàn đại điện đều được luồng nước chất vào một góc, xếp thành ngọn núi nhỏ.

Nhìn đại điện trống rỗng, Tần Nhược Thủy lộ ra vẻ mặt hài lòng, quẫy đuôi cá rời khỏi cung điện, đám cá nhỏ nô đùa trong rặng san hô nhận ra hơi thở của hắn vội vã lủi đi, hắn băng qua bãi san hô rộng lớn, băng qua bãi nham thạch tối tăm, vô số sinh vật trong vùng biển vì hắn mà dừng chân, nhưng hắn không hề nán lại.

Tận đến khi hắn xuyên qua mặt biển gợn sóng lăn tăn, đỉnh đầu là bầu trời đêm cao vút, dày đặc đốm sao lấp lánh, ánh trăng màu bạc vương xuống, khuôn mặt của hắn ma mị như yêu như quỷ.

Xa xa có chiếc tàu chở dầu đi về hướng này, chiếc tàu truyền ra âm nhạc nhảy nhót, lá cờ rực rỡ tung bay dưới ánh trăng, phần phật reo vang.

Tần Nhược Thủy chậm rãi chìm vào biển rộng.

Vị trí đấm gió của Trang Yến đã đổi từ phòng ngủ sang đại điện bên ngoài, hơn nữa người cá còn chuẩn bị cho cậu một chiếc bao cát.

Tần Nhược Thủy đợi trong phòng, nghe âm thanh đấm bao cát vang dội từ ngoài truyền vào, lắc đầu một cái, nhân loại này thật sự là quá bạo lực rồi.

Lúc này Tần Nhược Thủy và Trang Yến cùng nảy sinh một loại nghi vấn giống nhau, tại sao tinh lực của cậu lại dồi dào đến vậy.

Tần Nhược Thủy quyết định tự mình nghiên cứu một chút, hắn đi ra khỏi phòng, đứng bên cửa, nhìn Trang Yến đấm gió ngoài đại điện, nắm đấm của nhân loại rất có lực, mặc dù dòng nước cản trở, nhưng vẫn có thể đánh cho bao cát ngả nghiêng, chỉ là còn kém mình một chút.

Tần Nhược Thủy đến so chiêu cùng nhân loại, mấy chiêu lúc sau, nhân loại nằm trên mặt đất khoát tay tỏ vẻ không tiếp nữa, sức mạnh càng đánh càng hăng của cậu mấy ngày trước, hôm nay quả thực chẳng còn thấy đâu.

Một hồi lâu Trang Yến mới bò dậy, cậu cũng không đứng hẳn, chỉ ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm về hướng có Tần Nhược Thủy, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Anh, nếu sau này anh có người yêu em vẫn đến tìm anh luyện đấm nhé.”

Trang Yến yên lặng than thở trong lòng, đại ca người cá thật sự không tồi, cứu mình một mạng, còn trị thương cho mình, dù có lấy mất của mình mấy giọt máu nhỏ, mình cũng không phải hoàn không hưởng thụ gì, chỉ có điều nhu cầu của hắn thật sự quá dọa người.

Cậu nghĩ nếu đại ca người cá thoát kiếp độc thân, đảm bảo sẽ không cả ngày ôm mình bụp bụp mãi không xong nữa.

Nếu không thoát kiếp độc thân thì cậu cũng không dám đến, quá đáng sợ, cứ tiếp tục thế này mình sẽ biến thành số 0 mất, cậu vẫn tương đối hy vọng mình sẽ kết thúc bằng số 1.

Trang Yến nghĩ ngợi, nếu không được thì chờ cậu trở lại đất liền sẽ mua cho anh cá búp bê bơm hơi, cái loại phát ra âm thanh được ấy, mình lên bờ rồi thì giúp đỡ đại ca cũng tiện, chẳng hiểu kiểu gì mà cậu không tự chủ nói hết kế hoạch của mình với Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy: “...”

Thật muốn biết trong đầu nhân loại này chứa cái gì.

Thật sự rất muốn, rất muốn.

Tần Nhược Thủy đặt tay lên đầu Trang Yến, Trang Yến đột nhiên dừng lời, có chút nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bàn tay lạnh như băng trong bóng tối.

Còn không chờ Trang Yến mở miệng, cậu đã bị người cá ôm lấy, bỏ lên ngai vàng trên thềm đá.

Hồi lâu sau, Trang Yến mềm rũ ngã trên ngai vàng, tay chân nhũn cả, cảm giác mình sắp phế đến nơi.

Cuộc sống dưới đáy đại dương nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tần Nhược Thủy, trong thoáng chốc kỳ tìm phối ngẫu của hắn đã sắp đến hồi kết thúc, hắn sắp chia tách khỏi nhân loại này.

Nhân loại là một kẻ không tim không phổi, mỗi ngày cần làm gì thì làm nấy, Tần Nhược Thủy nhìn bộ dạng cậu ta mà bỗng nhiên sinh lòng tức giận, bởi vậy mà động tác cũng tàn bạo hơn, thế nhưng nhân loại không hề nhận ra, vẫn phối hợp như thường lệ.

Chớp mắt đã đến ngày chia xa, kỳ tìm phối ngẫu của hắn đã kết thúc, Tần Nhược Thủy kéo dài lần phát tình cuối cùng chừng bốn năm giờ, mà nhân loại còn không biết mình sắp phải rời khỏi đây, sau khi kết thúc liền ngủ rất say, khóe miệng cậu giương lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Tần Nhược Thủy vô cớ muốn biết, trong giấc mộng của đối phương có mình hay không.

Hắn tiến vào giấc mộng của nhân loại, lúc này nhân loại đang đứng bên ban công ngẩn người, vậy mà lại thấy được bóng hình của hắn ở đây, ngay sau đó Tần Nhược Thủy nhận ra đây là buổi tiệc lần đầu tiên hai người gặp gỡ.

Mình ngồi trên xe lăn, bị đám người vây quanh, cậu ta thì yên lặng đứng một góc chăm chú nhìn mình.

Tần Nhược Thủy có chút muốn cười, mặc dù hắn cũng không biết mình muốn cười cái gì.

Như vậy trái lại cũng không cần tạo ra một thân thể mới, hắn đi vào thân xác mình trong giấc mộng của nhân loại, đứng dậy khỏi xe lăn, vượt qua biển người tầng tầng lớp lớp, đi về phía nhân loại, đi đến trước mặt cậu.

Trong giấc mộng này, trừ mình và nhân loại, tất cả sự vật đều ngừng lại, mất đi ánh hào quang, mọi âm thanh đều an tĩnh đi, Tần Nhược Thủy hỏi cậu: “Cậu tên là gì?”

Trang Yến ngẩng đầu nhìn Tần tiên sinh trước mắt, có chút ngạc nhiên tại sao đôi chân của Tần tiên sinh lại hoàn toàn bình phục trong nháy mắt như vậy, và cả, tại sao vóc dáng Tần tiên sinh vẫn cao hơn mình một chút.

Nhưng những vấn đề này đứng trước mặt Tần tiên sinh bỗng mất đi sức nặng của nó, cậu ngước đầu, nhẹ giọng trả lời: “Trang... Yến.”

Tần tiên sinh khẽ mỉm cười, thật giống như phong cảnh chớm xuân, trăm hoa đua nở, ánh mắt hắn cất chứa sao trời, hắn nói: “Tôi đã nhớ rồi.”

Một khắc sau, giấc mộng của Trang Yến chìm vào tĩnh mịch.

Tần Nhược Thủy ôm nhân loại trên giường, đưa cậu băng qua biển cả rộng lớn, cư dân đại dương cảm nhận được ý vị buồn thương trên người người cá, không hiểu tại sao kỳ tìm phối ngẫu của chủ nhân đã trôi qua, mà dường như chủ nhân vẫn không vui vẻ, bọn họ không dám đến gần, chỉ có thể nhìn từ phía xa.

Tần Nhược Thủy ôm nhân loại thẳng tới bờ cát vàng kim, đặt quần áo mình đã chuẩn bị bên cạnh nhân loại.

Hắn nên rời đi, kết thúc lần giao dịch này cùng nhân loại, chiếc đuôi màu bạc xinh đẹp rung rinh hai cái, nhìn Trang Yến một cái, hắn đặt miếng vảy cá vào tay nhân loại, nghĩ đến chuyện lát nữa khả năng sẽ có người đi qua nơi này, hắn lại tốn sức một phen mặc quần áo cho đối phương.

Sau đó xoay người trở về biển rộng.

Mặc trời ngả về tây, ánh sáng sắc hoa hồng rắc đầy mặt biển, Trang Yến vẫn say ngủ trên bãi đá, cậu còn không biết lúc này mình đã rời khỏi đáy biển thẳm sâu đen nhánh.

Nước triều sắp lên, trong bọt sóng trắng xóa cuồn cuộn ánh lên một tia chớp bạc như ẩn như hiện.

Tần Nhược Thủy quay lại.

Chính hắn cũng không biết tại sao mình quay lại, nhìn nhân loại vẫn còn ngủ say trên bãi đá xám tro, hắn nhẹ thở dài, nhấc tay vỗ vỗ lên má nhân loại.

Trang Yến mơ mơ màng màng cảm giác có một bàn tay lạnh như băng đặt trên khuôn mặt mình, cậu mở mắt ra, nhíu mày một cái.

Dưới bóng trời chiều, bãi cát vàng óng ả và biển cả vô biên hợp thành một bức họa đẹp tuyệt trần, người cá xinh đẹp cùng con người nằm trên bãi đá, thật giống cảnh tượng mỹ lệ xuất hiện trong mẩu chuyện thiếu nhi.

Nhìn nhân loại mở mắt, cặp con ngươi xám tro phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của mình, Tần Nhược Thủy hài lòng mỉm cười, đặt lên trán nhân loại một nụ hôn, sau đó xoay mình nhảy vào biển cả.

Hắn và nhân loại chia cách từ đây, mà khoảng ký ức liên quan đến kỳ tìm phối ngẫu này, cũng sẽ bị quên đi toàn bộ.

Nếu nhân loại có lòng, cậu ấy sẽ cầm miếng vảy đi tìm mình, nếu có duyên, hắn sẽ nhặt con ốc biển ký ức này trở về một lần nữa.

Nhưng Tần Nhược Thủy không nghĩ đến, Trang Yến đã ở dưới đáy biển quá lâu, trong lúc nhất thời đôi mắt chưa thể thích nghi với ánh sáng bên ngoài, lúc này trước mắt cậu chỉ là một mảng sương mù, không thấy rõ hình dáng đối phương, chỉ mơ màng thấy được trước mắt có bóng người.

Hẳn là đại ca người cá của cậu.

Không ngờ nửa tháng trôi qua nhanh như vậy, Trang Yến nhúc nhích một chút mới phát hiện trên người mình có quần áo mới, trong tay còn nắm một miếng vảy.

Trang Yến ngồi dậy, mất một lúc lâu, hoàng hôn phủ trời, mắt cậu mới hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh mới, nắm miếng vảy ngơ ngác nhìn về phương hướng người cá rời đi, trong khoảnh khắc không nghĩ ra mình nên làm gì.

Thật lâu sau đó, khi màn đêm buông xuống, cậu mới đứng dậy, nhớ đến khoảng thời gian vừa mới trôi đi, thật giống như một giấc mộng dài.

Hết thảy sẽ bắt đầu lại một lần nữa.

Khóe miệng cậu khẽ giương cong, một khắc sau nhảy khỏi bãi đá, chạy rất nhanh về hướng thành thị phương xa, giống như cánh chim sổ lồng, lưu lại một chuỗi dấu chân nhàn nhạt trên bờ cát, rất nhanh đã bị nước biển cuốn trôi.

Mặt trăng treo lưng trời, nhân ngư cô độc ngồi trên ngai vàng dưới đáy biển sâu, con ngươi trống rỗng nhìn lòng bàn tay, trong cung điện có một tiếng thở dài khe khẽ vang vọng không tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.