Lòng tràn đầy áy náy ân hận của Bạch Đồ lập tức biến mất hầu như không còn, suýt bị hắn làm tức tới bật cười.
Đồ đệ ngốc...
Bạch Đồ nhịn cơn tức xuống, không giải thích, nhắm mắt nằm xuống giường.
Khôn tin thì thôi, ngươi sẽ hối hận.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, gió từ cửa sổ thổi tới, thổi tắt nguồn sáng duy nhất trong phòng. Trong phòng lập tức tối sầm, chốc lát, Bạch Đồ nhận thấy có cái gì đó đụng tay y.
Vân Dã lấy tay ôm ngón tay y, cẩn thận nắm chặt trong tay, sức lực vô cùng nhẹ, ra vẻ đáng thương.
Thực sự ủy khuất cái tên chết bầm nhà ngươi.
Bạch Đồ vẫn để đối phương nắm tay mình, nhắm mắt giả vờ ngủ, chính là không quan tâm người nào đó.
Vân Dã càng lớn mật, ngón tay trượt lên cánh tay, dịu dàng vuốt ve.
Toàn thân Bạch Đồ ngứa ngáy tê dại, rốt cuộc giả bộ không được nữa, trợn mắt trừng hắn:"Ngươi làm gì vậy?"
Vân Dã phản công:"Là sư tôn nói không giữ lời."
"Ngươi..." Bạch Đồ tức giận, đôi mắt y chuyển, toan tính nói:"Ta không nói cho ngươi thì sao? Ngươi có thể làm gì ta?"
"Con...sẽ không làm gì." Thanh âm Vân Dã vô cùng nhẹ, hắn chống tân hôn nhẹ lên ngón tay Bạch Đồ:"Đệ tử ôm tâm tư đại nghịch bất đạo như vậy với sư tôn, sư tôn có thể bao dung con đã cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu sư tôn không muốn nói cũng không sao, chỉ cần sư tôn có thể đáp ứng vĩnh viễn ở bên cạnh con, con có thể không nói tới chuyện này."
Hắn tựa đầu trong lòng bàn tay Bạch Đồ, như con chó lớn nhẹ nhàng cọ cọ:"Khi hài tử sinh ra, con sẽ nuôi dưỡng thay sư tôn, con vĩnh viễn che chở nó, chỉ cần sư tôn không rời khỏi con...."
Tim Bạch Đồ co rút, tức giận lại đau lòng, nhịn không được nói:"Con..."
Vân Dã nhà nhạt ngắt lời nói:"Trời đã khuya, sư tôn nghỉ ngơi sớm đi."
Bạch Đồ:"..."
Đáng đời tiểu tử ngu xuẩn!
Bạch Đồ không để ý hắn nữa, y rút tay ra, xoay người đưa lưng về phía Vân Dã. Rất nhanh hô hấp của y dần ổn định.
Trong phòng vẫn yên tĩnh, Vân Dã nhìn bóng lưng Bạch Đồ, suy nghĩ xuất thần.
Hắn không có chút kỳ quái vì sao sư tôn không chịu nói chân tướng cho hắn biết. (Hạ: Không ngươi sai rồi @@)
Đối phương biết tâm tư của mình với y, đương nhiên lo lắng hắn sẽ hại phụ thân hài tử.
Huống chi....
Vân Dã phái người tra xét tất cả những người tiếp xúc với Bạch Đồ trong ba tháng nay, nhưng ngoại trừ Tiên Quân Thanh Huy và kiếm linh của hắn, y chưa từng gặp qua bất luận kẻ nào.
Nói cách khác, suốt ba tháng nay, Bạch Đồ không gặp mặt phụ thân hài tử một lần.
Tu vi Tiên Quân Chiêu Hoa cao thâm, nếu y không muốn, không ai có thể buộc y mang thai. Chắc chắn y gặp người không tốt, bị tên vô liêm sỉ kia vứt bỏ.
Sư tôn tính tình thanh lãnh, luôn giấu chuyện trong lòng, dù thực sự bị người phụ bạc, y cũng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.
Con ngươi Vân Dã tối lại, lộ ra hận ý.
Nếu hắn biết người đó là ai, quả thực sẽ không bỏ qua cho gã.
Hắn sẽ khiến đối phương trả giá thật lớn.
Chỉ là nếu y đồng ý ở lại Ma Uyên, hài tử là của ai căn bản không quan trọng.
Chỉ cần y có thể ở lại đây....
Vân Dã chỉnh chăn cho Bạch Đồ, đang định đứng dậy, Bạch Đồ đột nhiên vươn tay bắt lấy ống tay áo hắn.
Vân Dã:"...Sư tôn?"
Không có trả lời.
Người trên giường đã ngủ say, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ có thể thấy gương mặt an tĩnh lúc của ngủ của y. Vân Dã nhẹ nhàng kéo ống tay áo, Bạch Đồ nhướng mày, như phân cao thấp kéo ống tay áo càng chặc hơn.
Vân Dã:"..."
Này không thể trách hắn.
Vân Dã nằm xuống bên cạnh Bạch Đồ.
Hơi thở quen thuộc ùa tới, cơ thể Bạch Đồ lập tức căng thẳng rất nhanh đã thanh tĩnh lại. Vân Dã kéo thân thể mềm mại vào lòng, ngực dán sát lưng người kia.
Giống như ở Lạc Hà Phong, lúc hắn ôm con thỏ nhỏ.
Cho tới bây giờ Vân Dã vẫn còn chưa thể tin được, con thỏ nhỏ mỗi ngày đều dính hắn, muốn hắn ôm ngủ, không cho còn lén lúc thừa dịp hắn ngủ bò lên người hắn lại chính là sư tôn nhà mình.
Không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng Vân Dã hơi cong, ánh mắt mềm nhũn ra. Trong lúc vô tình tay hắn đặt lên bụng Bạch Đồ, nhãi con trong bụng như cảm ứng, hơi động động.
"Xuỵt." Vân Dã sờ sờ trấn an bụng hơi nhô lên, nhẹ giọng nói:"Cha ngươi đang ngủ, đừng làm rộn."
Nhãi con trong bụng như nghe hiểu, quả nhiên không động nữa.
Vân Dã thở phào đầu cọ cọ cần cổ Bạch Đồ, nhắm hai mắt.
Một đêm không mộng.
Mấy ngày sau, Bạch Đồ vẫn ở trong đình viện, Vân Dã thường xuyên tới bồi y. Trừ khi thực sự có chuyện khẩn cấp, nếu không thời gian ở đây còn nhiều hơn ở điện Ma Quân.
Ngày hôm đó khi Bạch Đồ tỉnh lại, thân ảnh của Vân Dã không còn ở trong phòng. Y duỗi người, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vừa định ngồi dậy chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Bạch Đồ vội vàng nằm lại trên giường, cùng lúc y nằm xuống, Vân Dã bưng một chén canh nóng đi tới.
Mùi thảo dược trong canh tràn đầy cả gian phòng.
Bạch Đồ nhắm mắt giả ngủ.
Vân Dã đặt canh nóng trên đầu giường, ngồi xuống bên giường nhẹ giọng kêu:"Sư tôn?"
Người sau không nhúc nhích, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng an tĩnh.
Vân Dã không nóng nảy, hắn sờ sờ tóc Bạch Đồ, thanh âm ôn nhu:"Sư tôn còn không muốn dậy là đang chờ đệ tử hôn sư tôn tỉnh sao?"
Bạch Đồ vẫn không động.
Trong mắt Vân Dã là ý cười, hắn cúi người, hơi thở quanh quẩn lỗ tai Bạch Đồ, như thật sự muốn hôn lên. Rốt cuộc Bạch Đồ không giả vờ được nữa, y rụt vào trong giường, tránh động tác của Vân Dã.
Lỗ tai Bạch Đồ đỏ lên, oán giận nhìn hắn:"Nghịch đồ."
"Đệ tử biết sai." Vân Dã không có thành ý thống khoái nhận sai, nói:"Sư tôn mau dậy uống thuốc."
Bạch Đồ:"...Ta không muốn uống cái này."
"Không được, đây là bổ sung linh lực cho sư tôn, nhất định phải uống."
Từ khi Bạch Đồ ở Ma Uyên, Vân Dã tìm đại phu tốt nhất Ma Uyên cẩn thận chẩn bệnh cho y. Tiên nhân hoài thai không dễ, người mang tiên thai, thai nhi sẽ hấp thu linh lực trong cơ thể để phát triển mới dẫn tới tinh thần Bạch Đồ thường xuyên không tốt, linh lực suy yếu.
Lại bởi vì linh lực không đủ, thai nhi mới phát dục chậm chạp, thật lâu vẫn chưa ra đời.
Biết chuyện này, Vân Dã lập tức tìm hết những linh tài có thể bổ sung linh lực điều chế thành canh đút cho Bạch Đồ.
Tuy đều là linh tài đỉnh cấp, nhưng mùi vị chén thuốc không có tốt chỗ nào. Chỉ uống một hai lần còn tốt, nhưng Bạch Đồ một lần ăn chính là mấy ngày, hại y hiện tại vừa ngửi thấy mùi đã cảm thấy khó chịu.
Bạch Đồ không lay chuyển được hắn, chỉ có thể nhận lấy chén canh, rầu rĩ không vui nói:"Ta cảm tháy ngươi đang coi ta là linh thú mà nuôi."
Vân Dã nhìn y uống xong, mới ôn nhu nói:"Linh thú ngoan hơn sư tôn nhiều, sẽ không xoi mói cũng, không biết giả vờ ngủ không uống thuốc."
Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn ôn nhu, Bạch Đồ tiếp xúc ánh mắt hắn, mặt như bị đốt cháy nóng lên, hơi không được tự nhiên quay đầu đi, lầm bầm:"Không biết lớn nhỏ...."
Vân Dã thu chén canh, lấy y phục thay y phục cho Bạch Đồ.
Đoạn thời gian này Bạch Đồ mới hiểu được trước đó Vân Dã nói sẽ không cho y ăn chút khổ là ý gì.
Mấy ngày nay Vân Dã chăm sóc Bạch Đồ càng thêm cẩn thận hơn trước kia. Không chỉ hầu hạ ăn uống mặc quần áo, nếu không phải đại phu nói Bạch Đồ nhất định phải đi bộ trên đất mỗi ngày, để sau này thuận lợi sinh con, hắn hận không thể thời thời khắc khắc ôm Bạch Đồ vào lòng, rất sợ y bị va chạm chỗ nào.
Thẳng thắn mà nói, sau khi Bạch Đồ mang thai, ngoại trừ linh lực hơi suy yếu, thể lực kém hơn trước, cũng không có chút khó chịu nào. Huống chi, trước khi y tới Ma Uyên, cũng đã vất vả không ít chuyện giới Tu Chân.
Đột nhiên được người đối xử như vậy làm cho Bạch Đồ khó thích ứng.
Bạch Đồ nhìn người giúp mình mặc quần áo ở trước mắt, lập tức xuất thần. Đừng nói đời này, dù là những năm tháng trước kia y cũng chưa từng gặp qua người đối tốt với mình như vậy.
Tốt đến.... y thật muốn vĩnh viễn tiếp tục như vậy.
Vân Dã giúp Bạch Đồ mặc tốt y phục, muốn khom lưng ôm y.
Bạch Đồ né tránh, vỗ vỗ tay hắn:"Được rồi, để tự ta đi chút."
Vân Dã gật đầu đỡ Bạch Đồ đứng dậy đi ra cửa phòng.
Bạch Đồ mặc Vân Dã đỡ mình đi mấy vòng trong sân, nhớ ra gì đó:"Chuyện trước đó nói với con, con định làm sao?"
Vân Dã trầm mặc:"Chuyện này không vội, đợi thân thể sư tôn dưỡng tốt lên."
Bạch Đồ ở Ma Uyên đã hơn nửa tháng, cách ngày Vân Dã thả ra lời nói muốn tấn công Thiên Diễn Tông đã qua không ít, nhưng này đó thời gian người người chính đạo cảm thấy bất an. Bọn họ không tìm được Ma Uyên, thời khắc lo lắng Ma Uyên sẽ đột nhiên tấn công chính đạo.
Có lẽ họ cũng nên cho chính đạo một câu trả lời.
Căn nguyên mọi chuyện là Ô Cưu ép Vân Dã đọa ma ở Thiên Diễn Tông, còn hại chết một đệ tử Thiên Diễn Tông. Bạch Đồ cân nhắc nhiều lần, tạm thời không cho Vân Dã đưa Ô Cưu tới Thâm Uyên Vô Cực, khuyên hắn đưa Ô Cưu tới chính đạo chịu thẩm, giải thích rõ mọi chuyện.
Mà người thích hợp nhất để làm chuyện này đương nhiên là Bạch Đồ.
Mấy ngày trước Bạch Đồ nói với Vân Dã muốn đi Thiên Diễn Tông, nhưng Vân Dã vẫn luôn lấy lý do vì thân thể y nên kéo lại kéo.
Bạch Đồ nhíu mày:"Chuyện này không nên kéo lâu, tránh chính đạo thiếu kiên nhẫn."
Vân Dã:"Sư tôn yên tâm, họ tạm thời không tìm được Ma Uyên."
Bạch Đồ suy tư cũng không nói gì nữa.
Vân Dã vẫn như thường lệ đi với Bạch Đồ chút, lại tìm bàn cờ cùng y đánh cờ giải sầu. Tài đánh cờ của Vân Dã đều là từ Bạch Đồ dạy, không bao lâu đã thua ba cục, bị đánh đến không có sức đánh trả.
Bạch Đồ ném quân cờ vào hộp cờ, tính tính canh giờ, hỏi:"Còn không tới điện Ma Quân xử lý sự vụ?"
Thanh âm Vân Dã mềm mại nói:"Dạ, muốn ở bên sư tôn nhiều hơn, lập tức đi."
Bạch Đồ nói:"Nào có Ma Quân như con, hôm nay chuyện Ma Uyên cần xử lý cũng không ít, con không được buông lỏng.
Vân Dã:"Đệ tử minh bạch (hiểu rõ)."
Bạch Đồ trầm ngâm nhìn hắn, lại nói:"Chỉ là sao hai ngày nay sắc mặt con không được tốt, có phải gặp chuyện gì khó giải quyết đúng không?"
"Không có, sư tôn không cần lo lắng." Vân Dã dời ánh mắt, thấp giọng nói:"Sư tôn có mệt chưa, đệ tử đỡ người vào trong nghỉ ngơi."
Bạch Đồ nghi ngờ nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng Vân Dã cũng không giải thích, chỉ đỡ y về phòng. Vân Dã dàn xếp tốt xong nhanh chóng rời đi.
Bạch Đồ dựa bên giường nghỉ ngơi, nhưng vẫn luôn chờ đến tối, Vâ Dã cũng chưa trở về, chỉ phái người tới đưa thuốc, truyền lời nói hai ngày nay sự vụ Ma Uyên bận rộn, tạm thời không thể tới thăm y.
Thủ hạ Vân Dã phái tới nhìn Bạch Đồ uống thuốc xong, hầu hạ y nghỉ ngơi.
Hai ba ngày sau đều như vậy.
Trong lòng Bạch Đồ mơ hồ bất an.
Đến tột cùng là bận rộn sự vụ bao nhiêu, vậy mà liên tiếp ba ngày cũng không thấy người?
Tiểu tử ngu xuẩn rốt cuộc đang giấu y cái gì chứ?
Có lẽ là đoạn thời gian này người nọ luôn thời thời khắc khắc ở bên cạnh y, mấy ngày nay không thấy bóng dáng, Bạch Đồ làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Muốn gặp hắn.
Vô cùng muốn.
Bạch Đồ không phải người hay nhẫn nhịn, lập tức chạy ra khỏi phòng nhỏ.
Y bị Vân Dã cho uống linh dược mấy ngày, linh lực khôi phục không ít. Y thuận lợi làm một Huyễn Hóa Chi Thuật, biến thành thị vệ Ma Uyên, giấu kỹ hơi thở của mình quen đường quen lối đi tới điện Ma Quân.
Nhưng Vân Dã không có ở điện Ma Quân.
Bạch Đồ thăm do ngoài điện Ma Quân một hồi, xác định trong điện Ma Quân không có hơi thở của Vân Dã. Y tiện tay kéo một thị vệ tuần tra nghi hoặc hỏi:"Tôn thượng đi đâu vậy, sao không có ở trong điện Ma Quân?"
Thị vệ kia còn nghi hoặc hơn y:"Ba ngày trước tôn thượng đã không tới điện Ma Quân, toàn bộ sự vụ đều giao cho đại nhân Chỉ Phong và đại nhân Nam Kiều xử lý. Ngươi sao thế, bây giờ mới biết?"
Bạch Đồ hỏi:"Vậy tôn thượng đi đâu vậy?"
Thị vệ nói:"Ở chỗ đại nhân vu y."
"Vu y?" Bạch Đồ cau mày:"Người bị bệnh?"
"Xuỵt, đừng la to." Thị vệ thì thầm:"Tôn thượng không cho chúng ta tùy tiện nói lung tung, nếu như Ma Hậu biết liền thảm."
Bạch Đồ:"..."
Vu y là đại thành giả y thuật trong Ma Uyên, linh dược canh nóng cho Bạch Đồ uống cũng xuất từ tay hắn. Bạch Đồ lo lắng đi tới thiền điện chỗ ở của vu y, bên ngoài thiền điện có nhiều thị vệ hơn bình thường, Bạch Đồ vừa đi vào ngự hoa viên đã bị người ngăn lại.
"Ngươi làm gì vậy? Đại nhân vu y đang chữa thương cho tôn thượng, những người không có nhiệm vụ không được xông loạn."
Bạch Đồ mặt không đổi sắc nói dối:"Ta tới truyền lời thay Ma Hậu, y có việc gấp muốn tìm tôn thượng."
Ở Ma Uyên lâu như vậy, y sớm quen toàn bộ tộc nhân Ma Uyên gọi y là Ma Hậu.
Người nọ vừa nghe, trên mặt lộ vẻ chần chờ:"Hiện tại muốn gặp? Nhưng tôn thượng.... ngươi tạm thời chờ chút đi, chút nữa người bên trong ra tới, ngươi tự mình vào trong nói với tôn thượng."
Bạch Đồ vội vàng đáp thừa cơ hỏi:"Tôn thượng sinh bệnh gì vậy?"
"Không phải sinh bệnh là bị thương nguyên khí." Người nọ lắc đầu thở dài:"Còn không phải vì mỗi ngày lấy máu đầu tim hại, may mắn tôn thượng tu luyện ma công tu vi cao thâm. Chẳng qua đại nhân vu y đã nói tôn thượng cần tĩnh dưỡng, không cho người ra ngoài mấy ngày."
Bạch Đồ ngẩn ra:"Ngươi nói gì?"
Không đợi người nọ giải thích rõ hơn, cửa điện đột nhiên mở ra, một đám người vây quanh vu y đi ra. Vu y đã hơn năm mươi, tóc bạc thật dài tùy ý buộc sau người, có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Thị vệ kia tiến lên giải thích mục đích Bạch Đồ đến.
Vu y nhìn Bạch Đồ lạnh giọng nói cự tuyệt:"Không được, trở về nói cho y biết, tôn thượng không rãnh gặp y."
Bạch Đồ mới nghe xong lời thị vệ kia nào còn bình tĩnh, lúc này hận không thể lập tức trực tiếp hiện ra chân thân.
Tay xuôi bên người của y thoáng nắm chặt, nhẫn nhịn nói:"Tiên tôn là thật sự có việc gấp muốn gặp tôn thượng. Dù không thể đi, đại nhân vu y cũng để cho thuộc hạ truyền lời được không?"
Vu y châm chước chốc lát nói:"Thôi được, ngươi vào đi, vừa vặn đem thuốc vào cho tôn thượng. Hầu hạ tôn thượng uống xong thuốc thì đi liền, không được ở quá lâu."
Hắn nói xong, ý bảo thị vệ đứng ở một bên đưa chén thuốc cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ vội vàng nhận chén thuốc, đi tới đại điện. Tới trước còn cửa còn nghe vu y ở sau lưng bất bình tức giận:"Lão phu sớm nói tôn thượng không thể cưng chìu người kia như vậy, đến tột cùng là Tiên Tôn hay tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người, làm tôn thượng mê đắm tới mạng cũng không cần?!"
Ánh sáng trong điện mờ tối, mùi thuốc nhàn nhạt tràn đầy cả phòng, sau màn che mơ hồ có thể thấy được một người nằm trên giường.
Tim Bạch Đồ hơi co rút, khép lại cửa điện đi vào bên trong.
Vân Dã chỉ mặc nội sam nằm trên giường, thân trên để trần ghim mấy cây châm bạc trên ngực, trán còn mơ hồ có chút mồ hôi.
Cổ họng Bạch Đồ căng chặt, thấp giọng nói:"Tôn thượng nên uống thuốc."
Vân Dã mở mắt ra.
Hắn kéo kéo nội sam lại, ngồi dậy, thuận miệng hỏi:"Vu y còn chưa chịu bỏ qua cho ta?"
Bạch Đồ ngập ngừng nói:"Đại nhân vu y nói, tôn thượng cần phải tĩnh dưỡng."
"Tĩnh dưỡng, không phải ta đã tĩnh dưỡng rồi sao?" Sắc mặt Vân Dã hơi chút trắng bệch, tinh thần ngược lại không tệ. Hắn sách một tiếng, không nhịn được nói:"Trở về kêu đại nhân vu y nhà ngươi cho ta một lời xác định, định ngày nào thả ta ra, hoặc cho ta đi gặp sư tôn một lần cũng được. Cũng đã ba ngày, nếu ta không đi gặp sư tôn, y mà giận ta các ngươi lấy gì bồi ta?"
Bạch Đồ tức giận, thanh âm cứng nhắc:"Ngươi không cần lo lắng."
Động tác Vân Dã ngừng lại, giương mắt nhìn y:"Ngươi..."
Bạch Đồ trầm mặc đặt chén thuốc xuống bên giường, một tay nắm lấy cổ tay Vân Dã, tham nhập linh mạch.
Vân Dã vô thức muốn rúc về phía sau lại bị Bạch Đồ nắm chặt, nhất thời không thể tránh được.
Trong điện lặng như tờ, Vân Dã nhìn trộm sắc mặt Bạch Đồ, ho nhẹ:"Kia, ta nhớ tới ta còn có việc cần xử lý, ta trước...."
"Vân Dã." Bạch Đồ cắt ngang hắn:"Ngươi làm cái gì?"
Vân Dã lập tức túng:"Sư tôn...."
Bạch Đồ hít sâu một hơi, bưng chén thuốc múc một muỗi đưa tới bên miệng hắn:"Uống thuốc trước."
"Tự con...." Vân Dã vừa muốn mở miệng lại bị ánh mắt Bạch Đồ làm kinh sợ, chỉ đành ngoan ngoãn được y đút thuốc.
Bạch Đồ nhẫn nhịn đút xong một chén thuốc, đặt chén qua một bên, nói:"Tổn hao tinh huyết, nguyên khí đại thương, ngươi định gạt ta luôn?"
Vân Dã cúi đầu không nói gì.
"Ta đang hỏi ngươi mau nói." Bạch Đồ tức tới khó thở:"Hôm nay nếu ta không tới, ngươi vẫn luôn giấu diếm?"
Vân Dã vẫn chưa trả lời, hắn vươn tay cầm tay Bạch Đồ, thử thăm dò, ngoắc ngoắc:"Có phải sư tôn đau lòng con?"
"Ngươi..."
"Không phải đại sự gì, vu y chuyện bé xé ra to." Vân Dã ôn nhu nói:"Sư tôn nhìn xem không phải con rất tốt sao?"
Thanh âm Bạch Đồ khàn khàn:"Thuốc ngươi cho ta..."
Y sớm nên nghĩ đến, thiên tài địa bảo luyện dược thế gian cũng sẽ không tăng nhiều linh lực trong thời gian ngắn như vậy. Huống chi linh lực bên trong Ma Uyên sớm không còn như thời kỳ cường thịnh, sao có thể có nhiều linh dược như vậy.
Biện pháp tốt nhất để tăng linh lực trong thời gian ngắn chính là máu đầu tim luyện dược.
"Sư tôn." Vân Dã đặt tay lên bụng Bạch Đồ, hiện tại Bạch Đồ đang biến ảo ngoại hình, bề ngoài không nhìn ra dáng vẻ người đang mang thai.
Tay Vân Dã vuốt nhẹ hai cái trên bụng Bạch Đồ, ôn nhu nói:"Hài tử hấp thu linh lực của sư tôn, làm linh lực sư tôn giảm nhiều. Con không phải là muốn gánh vác với sư tôn sao?"
Bạch Đồ hỏi:"Vì sao con lại đối tốt với ta như vậy?"
"Thích sư tôn nha." Vân Dã nhìn y, cặp mắt nhu hòa thâm tình trước sau như một:"Không phải sư tôn đã sớm biết sao?"
Tim Bạch Đồ như bị vật gì đánh, run rẩy.
Vân Dã dựa vào Bạch Đồ, nhẹ giọng nói:"Sư tôn, sư tôn biến trở về đi, được không?"
"Được." Bạch Đồ gật đầu, trong điện sáng lên, y khôi phục lại dáng vẻ vốn có.
Ánh mắt Vân Dã sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt y, thanh âm ôn nhu:"Sư tôn, thực ra tâm con không rộng như vậy. Nghĩ đến trong lòng sư tôn có người khác, con sẽ tức giận, sẽ cảm thấy khổ sở. Cho nên con muốn làm nhiều chuyện cho sư tôn, như vậy khi sư tôn nhớ tới con, luôn có thể nhớ rõ con tốt."
"Con muốn chăm sóc sư tôn tốt hơn những người khác, để sử tôn vĩnh viễn không quên được con."
Trong lòng Bạch Đồ vừa chua xót vừa mềm nhũn:"Con như vậy ta không biết nên hồi báo con thế nào, ta...."
"Con không muốn hồi báo, chỉ là..." Vân Dã nghĩ nghĩ, khóe miệng nâng lên một nụ cười xấu xa, mập mờ nói:"Nếu sư tôn cảm thấy không yên tâm, con muốn sư tôn..."
Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên Bạch Đồ nghiêng người về phía trước, nhanh chóng hôn lên môi hắn.
Vân Dã ngẩn ra, yên lặng nuốt câu "ôm con một chút" tới bên miệng xuống.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Dã: Biểu diễn cho mọi người nổ thành pháo hoa tại chỗ.