Chương mới tới rồi đây~~
Vân Dã muốn đẩy người ra nhưng cơ thể trong lòng lại lạnh như băng. Thiếu niên nho nhỏ gầy ốm chui vào lòng hắn, hai tay run rẩy nắm chặc vạt áo hắn, Vân Dã thấy vậy tim cũng mềm xuống, nhất thời không nỡ đẩy y ra.
Vân Dã trầm mặc, vuốt nhẹ lưng Bạch Đồ hai cái, tựa như đã quyết định, đưa tay hướng về vạt áo y.
Bạch Đồ nhắm chặc hai mắt co người lại như muốn tránh né.
"Đừng nhúc nhích." Vân Dã đặt y kế đống lửa, đè lại tay chân y:"Toàn thân ngươi ướt nhẹp, phải cởi y phục ra."
Cũng không biết Bạch Đồ có nghe thấy không, y đã không nhúc nhích nữa, mặc Vân Dã cởi ngoại y (áo khoác) ướt đẫm của y.
Vân Dã đặt y phục của y ở một bên phơi khô, quay đầu nhìn thiếu niên nằm bên cạnh đống lửa. Trên người thiếu niên chỉ còn lý ý (áo trong) phong phanh, y lĩnh (cổ áo) lộ ra da thịt mềm mại trơn bóng, có thể thấy mạch máu màu xanh dưới làn da tái nhợt, như là một khối noãn ngọc mong manh dễ vỡ, trắng tới gần như trong suốt.
Vân Dã không được tự nhiên dời ánh mắt, cơ thể chậm rãi cúi xuống, y phục hắn tuột xuống đất, trong sơn động chỉ còn một con sói xám thành niên.
Toàn thân sói xám được bao trùm bởi da lông xám bạc, da lông bóng loáng không dính nước, hình thể cường tráng, tứ chi mạnh mẽ, nhìn qua uy phong lẫm liệt.
Sói xám đi tới bên cạnh thiếu niên, vươn chân ra, kéo thiếu niên đang co thành một cục vào lòng mình, dùng phần lưng chắn gió đêm thổi từ ngoài động tới giúp y.
Da lông cả người sói xám dài mảnh cứng cỏi, chỉ có da lông phần eo tương đối mềm mại. Thiếu niên nằm trên bụng sói xám, hai tay mò mẫm phần eo ấm áp, không biết chạm tới nơi nào, sói xám trầm giọng "Ngao ô" một tiếng, lập tức đẩy người ra.
(Hạ: Không biết có phải tui nhạy cảm không, nhưng cứ cảm thấy anh công sao sao á, nếu đó không phải là tiểu thụ thì sao nhỉ? Cứ cảm thấy ảnh thuộc dạng nhan khống vậy.)
Tiểu ngu xuẩn này chạm vào đâu vậy??!
Vân Dã tức giận nghĩ, dùng chân sói ngăn lại tay chân không thành thật của thiếu niên.
Lửa bên trong sơn động vẫn nhảy nhót, chiếu ra hình ảnh một người một sói đang ôm nhau trên vách đá.
Vân Dã dần chìm vào giấc mộng, hắn mơ về chuyện đã lâu về trước.
Trong mộng là những ngọn núi tuyết vô tận,gió lạnh thấu xương cắt thịt, là cảnh tượng kiếp trước Vân Dã tiến vào bí cảnh Thái Sơ.
Khi đó hắn chỉ là một trong những tân đệ tử nhập môn.
Khi đó Vân Dã mới hóa thành hình người, vừa cẩn cẩn thận thận che giấu Yêu Lực, vừa bắt tay hợp tác với các đệ tử khác, cố gắng tự vệ. Cứ như vậy bình an trôi qua sáu ngày, ngày thứ bảy, cửa ra bí cảnh Thái Sơn đúng giờ mở ra, chỗ cách bọn họ gần nhất chính là ở đỉnh núi tuyết.
Các đệ tử nhất định phải trước khi ngày thứ 7 kết thúc rời khỏi bí cảnh từ xuất khẩu, nếu không thì coi như thử luyện thất bại.
Đồng dạng, gần xuất khẩu bí cảnh Thái Sơ sẽ tập trung càng nhiều Yêu Thú hơn.
Mọi người trải qua một phen khổ chiến, rốt cục còn khoảng hai canh giờ (4 tiếng) trước khi xuất khẩu đóng lại, đi tới xuất khẩu bí cảnh Thái Sơn. Nhưng vào ngay lúc này, một con Yêu Thú cường đại xuất hiện trước mặt họ.
Thời gian còn lại không nhiều, nếu triền đấu (dây dưa chiến đấu) với Yêu Thú này nhất định sẽ bỏ qua cơ hội rời đi.
Vân Dã bị đồng bạn đẩy ra ngoài đối phó Yêu Thú. Đợi tới khi hắn hấp dẫn hỏa lực Yêu Thú mới ý thực được đồng bạn của hắn đã sớm bỏ hắn mà xông tới xuất khẩu bí cảnh.
Yêu Thú kia vô cùng dũng mãnh, ngay khi Vân Dã sắp thua, một người xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, trong bảy ngày này vô cùng trầm mặc ít nói, thậm chí Vân Dã cũng không có bao nhiêu ấn tượng gì với y.
Nhưng chính là người này, tùy ý nhặt lên một thanh thiết kiếm (kiếm sắt) của người khác ở dưới đất, chém xuống một tay Yêu Thú, ánh kiếm chiếu rọi toàn bộ đỉnh núi tuyết.
Sau đó, người nọ quay đầu, giọng nói thanh lãnh vang lên:"Đâm vào tim nó, ngay bây giờ."
Vân Dã vô thức đâm kiếm vào tim Yêu Thú, Yêu Thú thống khổ gào thét, cuối cùng ngã xuống.
Sau khi Yêu Thú ngã xuống, thi thể Yêu Thú hóa thành trường kiếm, mãi đến lúc này Vân Dã mới biết thì ra đây chính là Yêu Thú phụ trách trấn thủ Thái Sơ. Người tự tay tru diệt Yêu Thú sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo của Thái Sơ.
Vân Dã nhận được Thái Sơ, đang muốn cùng người nọ rời đi nhưng người nọ lại lắc đầu, một tay đẩy hắn ra xuất khẩu.
Lúc đó, Vân Dã nhìn thấy nơi bọn họ mới đứng sụp đổ, tuyết động ùn ùn kéo đến, tức khắc cắn nuốt thân hình người nọ.
Người nọ cứu mạng hắn, hắn lại ngay cả tính danh người nọ là gì cũng không biết.
Mãi đến sau này, Tiên Quân Chiêu Hoa sử dụng kiếm chiêu giống vậy.
Động tác có thể tương tự nhưng kiếm ý thanh tuyệt vu thế không thể là giả. Người cứu mạng hắn trong bí cảnh, người giúp hắn nhận được Thái Sơ chính là Tiên Quân Chiêu Hoa.
.....
Sáng hôm sau, khi Bạch Đồ mở mắt ra củi lửa bên cạnh đã tắt. Y ngồi dậy, cơ thể ấm áp, hoàn toàn không lạnh chút nào. Y phục mặc chỉnh tề, Bạch Đồ kéo lại vạt áo, không quá chắc chắn.
Tối hôm qua có người cởi y phục y?
Ngoài động truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ, Vân Dã đi vào sơn động:"Tỉnh, khá hơn chưa?"
Bạch Đồ gật đầu, há miệng, chần chờ hồi lâu cũng không hỏi câu "Có phải hôm qua ngươi cởi y phục của ta không".
Vân Dã đi tới bên cạnh y, đưa cho y mấy trái cây:"Trước ăn. Ta đã xem qua chung quanh, nơi này là một sơn cốc, muốn đi ra ngoài có thể mất hơn nửa ngày. Đương nhiên, ta có thể ngự không phi hành, chỉ là ngươi..."
Vân Dã từ trên cao nhìn y, trong mắt lộ ra vẻ không tín nhiệm:"Ngươi học ngự kiếm chưa?"
Bạch Đồ ấp úng không trả lời, cắn trái cây.
Trái này chua ngọt vừa miệng nhưng Bạch Đồ vừa mới nuốt xuống lại cảm thấy bụng khó chịu. Y vô thức đẩy Vân Dã ra, chạy đến bụi cỏ ngoài động vừa ngồi xuống đã không ngừng nôn khan.
Nhưng lại không phun ra được cái gì.
Vân Dã nhìn người đang ngồi xổm ở cửa động, cau mày:"Dù trái cây ta hái có khó ăn hơn nữa ngươi cũng không cần như vậy đi?"
Bạch khó chịu che bụng, không nói gì.
Gần đây cơ thể y thực sự quá kỳ quái.
Từ khi Bạch Đồ tới thế giới này, y vẫn chưa bao giờ sinh bệnh. Nhưng gần đây, đầu tiên là tinh thần không tốt, sau đó sợ lạnh và buồn nôn, giống như muốn bù đủ một trăm năm không có sinh bệnh vậy.
Chẳng lẽ là di chứng tiêu hao quá nhiều tu vi vì trước đó loại trừ tâm ma cho Vân Dã?
Bạch Đồ đáng thương ngồi ngoài động, chỉ chốc lát sau, Vân Dã đi tới bên cạnh y:"Thật sự khó chịu?"
Hắn ngồi xuống, ngón tay chọt chọt mặt Bạch Đồ, ánh mắt lộ ra ý cười chế nhạo:"Ngươi sợ ta bỏ lại nên ngươi mới giả vờ sinh bệnh đúng không?"
Cút.
Bạch Đồ giận dữ trừng hắn.
"Đùa ngươi." Vân Dã đứng lên, cúi người đưa lưng về phía y:"Đi lên, ta cõng ngươi ra khỏi khe núi. Chậm trễ thêm nữa thì trời tối mất."
Trong rừng cây lặng yên không tiếng động, Bạch Đồ nằm trên lưng Vân Dã, đầu hơi nghiêng, vừa vặn có thể thấy được gò má tuấn lãng của Vân Dã.
Đây là lần đầu tiên Bạch Đồ nhìn hắn từ góc độ này.
Gương mặt vô cùng tuấn tú, giữa hai lông mày là kiệt ngạo, là tướng mạo các tiểu cô nương thích nhất, Bạch Đồ từng nghe qua nữ tu Thiên Diễn Tông chia thành hai phái, hơn phân nửa là âm thầm ái mộ (thích) Tiên Quân Chiêu Hoa, mà nửa còn lại chính là ái mộ Vân Dã.
Có gương mặt như vậy đích thức khó làm người không ái mộ.
"Ta biết ta đẹp nhưng ngươi cũng không cần vẫn luôn nhìn chằm chằm ta vậy chứ?" Vân Dã đột nhiên nghiêng đầu nhìn y.
Bạch Đồ vội vã thu hồi ánh mắt, không được tự nhiên hỏi:"Nào có ai nói bản thân đẹp chứ, ngươi không biết xấu hổ."
"Ta đây không phải nói thực sao?" Vân Dã nhướng mày, như nhớ ra gì đó, khẽ cười:"Không kiến thức, thấy ta đã như vậy, nếu như thấy sư tôn ngươi còn có thể di chuyển sao?"
Bạch Đồ:"..."
Lời này của hắn gợi lên lòng hiếu kỳ của Bạch Đồ, Bạch Đồ nghĩ nghĩ hỏi:"Ngươi kể về sư tôn ngươi cho ta đi?"
"Có gì có thể kể." Vân Dã lắc đầu:"Sự tích (những việc làm) của Tiên Quân Chiêu Hoa thiên hạ đều biết, chuyện ngươi biết còn ít sao?"
Bạch Đồ thực sự muốn biết đồ đệ nhìn y như thế nào, dẫn dắt từng bước:"Nhưng những thứ kia đều là người ngoài nói, ngươi thân cận với y như vậy, đương nhiên biết chút chuyện bên ngoài không biết."
Vân Dã giật mình, cong môi:"Cũng đúng."
"Sư tôn ta... cũng không lãnh đạm vô tình như người bên ngoài nói, y là một người rất tốt rất tốt." Vân Dã nhìn về phía xa xa, hồi tưởng lại giấc mộng đêm kia, ánh mắt dần trở nên dịu dàng:"Lòng y mang thiện niệm, thuần túy thiện lương, là người luôn quan tâm đối tối với người đối với tốt với y, đôi khi, thậm chí còn đặt đại cục nặng hơn bản thân."
".... Thật ngu ngốc."
Bạch Đồ chôn đầu ở trên lưng Vân Dã, tai nóng lên.
Y sai rồi, hiện tại y hoàn toàn không muốn nghe chút nào, đừng nói nữa.
Vân Dã như chú ý tới dị thường của y, hắn quay đầu, cau mày hỏi:"Đang nói tốt, ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Ta, ta không có...."
Vân Dã buông Bạch Đồ xuống, xoay người cúi đầu nhìn y:"Còn nói không có, lỗ tai cũng đỏ lên."
Bạch Đồ né tránh ánh mắt hắn, vô thức lui về phía sau hai bước. Vân Dã từng bước ép sát, ép Bạch Đồ đến dưới thân cây, giơ tay ngăn lại lối đi của Bạch Đồ.
Vân Dã nheo mắt lại:"Không phải ngươi..."
Trong lòng Bạch Đồ lộp bộp, chợt nghe Vân Dã nói:"..... cũng ái mộ sư tôn của ta đi?"
Bạch Đồ:"..."
"Là (vâng), ta cũng ái mộ Tiên Quân Chiêu Hoa." Bạch Đồ bất chấp trả lời.
Vân Dã cau mày nhìn y, trong giây lát, hắn trầm thấp mở miệng:"Không được."
"A?"
Vân Dã từ trên cao nhìn xuống, khẩu khí vô cùng bá đạo, lạnh lùng nói:"Ngươi không được phép ái mộ sư tôn ta, chỉ có ta có thể."
Bạch Đồ sửng sốt, đột nhiên cười ra tiếng.
Vân Dã cau mày:"Có gì đáng cười?"
"Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì, nguyên lai là ghen." Bạch Đồ càng nhìn càng thấy tiểu đồ đệ của mình đáng yêu, cười:"Trên đời này có rất nhiều người thích Tiên Quân Chiêu Hoa, nếu ngươi ghen với mỗi người, không phải là quá bận rộn sao?"
Vân Dã âm trầm:"Kia không giống."
"Chỗ nào không giống?" . Truyện Trinh Thám
Vân Dã không trả lời.
Hắn nhìn thiếu niên đối diện, không biết vì sao, thiếu niên này rõ ràng không có nửa phần tương tự với sư tôn của hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy trên người người này, có thể nhìn thấy hình bóng sư tôn.
Vân Dã yên lặng nhìn cặp mắt trong suốt sạch sẽ, không tự chủ mềm giọng:" Ta ái mộ hoàn toàn khác với bọn họ."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhãi con điên cuồng tìm cảm giác tồn tại ~