Màn đêm buông xuống, Bạch Đồ theo đội ngũ ca cơ vũ nữ thuận lợi vào phủ tri huyện.
Trong phủ tri huyện có dựng một vũ đài (sân khấu) trên nước, là nơi tri huyện cùng gia quyến, tân khách thưởng thức ca vũ. Một nhóm vũ nữ ca cơ liên tục lên đài, Bạch Đồ ở phòng nhỏ sau vũ đài thò đầu ra, cách nước nhìn về phía trước.
Tại chủ vị là một nam tử trung niên mập mạp, hẳn là chủ nhân phủ đệ này.
Nhưng Bạch Đồ tìm một vòng lại không thấy vị thuật sĩ thần bí khó lường trong miệng sư huynh đệ.
Bạch Đồ đi nhanh trong sân, vừa đi vào hậu viện phía sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm:"Đứng lại."
Bạch Đồ dừng chân.
Thân ảnh kia đi ra từ trong bóng tối, tiếng bước chân gần kề, Bạch Đồ không chút nghĩ ngợi vung tay về phía sau lại bị người nọ ung dung tiếp lấy.
Người nọ kéo nhẹ, kéo Bạch Đồ lại gần, thanh âm hơi ngả ngớn vang lên bên tai Bạch Đồ:"Sư tôn, hạ thủ lưu tình."
Bạch Đồ nhíu mày, một chưởng đẩy người ra.
Cố kỵ trong phủ đều là người thường, Bạch Đồ không dùng tu vi chỉ là một chưởng này cũng không đơn giản như vậy. Vân Dã bị đau, lui về phía sau mấy bước, che ngực ủy khuất:"Sư tôn vậy mà đánh con."
Bạch Đồ tức giận:"Không phải là ngươi không vào được sao?"
Vân Dã chớp mắt, nhìn trái phải rồi nói với y:"Con lo thân thể sư tôn, đương nhiên phải đến xem."
Bạch Đồ mới phát hiện, người này mặc y phục gia đinh trong phủ, cũng không biết lấy từ chỗ nào.
Bahcj Đồ lập tức giận không chỗ phát tiết:"Nếu ngươi đã có thể giả làm gia đinh, vậy còn muốn ta mặc thành như vậy làm gì?"
Vân Dã đang định trả lời, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Bạch Đồ biến sắc, Vân Dã phản ứng trước, một tay kéo y vào núi giả. Bạch Đồ tựa lưng vào núi giả lạnh băng, Vân Dã đứng trước vừa vặn hoàn toàn che y lại.
Nhưng cơ thể Vân Dã vẫn còn nghiêng về trước, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, thậm chí y còn có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Y vô thức động đậy muốn tránh đi lại bị Vân Dã nắm cổ tay, đặt trên vách núi.
Vân Dã thì thầm:"Xuỵt, đừng động."
Bạch Đồ không dám động nữa, chỉ đành mở to hai mắt nhìn đối phương cách y ngày càng gần... Mãi đến khi bên môi như bị vật gì đó đụng phải.
Toàn thân Bạch Đồ xù lông, huyết sắc lập tức vọt hết lên mặt.
Hắn hắn hắn - hắn đang làm cái gì!
Trên mặt Bạch Đồ vẫn đeo khăn che mặt đỏ tươi, mỏng như lụa làm cảm giác càng thêm rõ ràng. Bạch Đồ tận lực kiềm chế kích động muốn đẩy đối phương ra, cũng may đối phương chỉ chạm nhẹ, không có động tác tiến sâu hơn.
Nhưng vào lúc này, thanh âm vang lên phía sau hai người:"Ai?"
Lông mi Bạch Đồ khẽ run, một tay Vân Dã đè cổ tay y, một tay chầm chậm dời xuống, ôm eo thon, làm y và mình càng thêm gần.
Phía sau truyền tới ánh sáng nhạt như là người nọ giơ lên đèn lồng.
Chỉ là một giây sau, ánh sáng thu về. Đồng thời còn nghe người nọ khẽ gắt lên:"Thao (chửi bậy), ban ngày ban mặt, A Vĩ ngươi không biết xấu hổ, tiểu Phượng cô nương còn cần mặt đấy, cẩn thận ta nói cho phu nhân!"
Vân Dã lắc đầu với Bạch Đồ, khi mở miệng, giọng nói đã biến thành giọng người khác, bực mình nói:"Mau cút."
Người nọ nói kháy mấy câu cũng không tiếp tục quấy rầy, rất nhanh đã đi xa.
Thấy người nọ đi xa, Vân Dã lập tức buông Bạch Đồ ra.
Mặt Bạch Đồ nóng bừng, hung tợn trừng hắn, đang muốn phát hỏa lại nghe Vân Dã nói:"Sư tôn đừng tức giận, vừa rồi chỉ là bất đắc dĩ."
Thanh âm còn trầm thấp hơn trước, giải thích:"Y phục này là tiểu Phượng cô nương hóa trang cho sư tôn cho con, nàng và gia đinh trong phủ có tư tình, gia đinh trong phủ đại khái đều biết. Nếu không như vậy, con căn bản không thể tiến vào được."
Cơn giận chưa tiêu:"Vậy ngươi cũng không thể...."
Y há miệng, thế nào cũng không nói được câu tiếp theo.
Bạch Đồ mím môi, hơi tỉnh táo lại hỏi:"Ngươi có biết thuật sĩ kia ở đâu không?"
Vân Dã nói:"Hiện hẳn là ở trong biệt uyển."
"Tốt, chúng ta đi thôi." Bạch Đồ xoay người đi tới biệt uyển, nhưng Vân Dã lại không đi theo.
Bạch Đồ quay đầu nhìn hắn:"Ngươi làm sao vậy?"
Vân Dã hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói:"Sư tôn đi trước, con... con sẽ theo sau."
Bạch Đồ nghi ngờ nhíu mày, không hỏi nhiều chỉ nói câu:"Chính ngươi cẩn thận", nhanh chóng đi tới biệt uyển.
Sau khi thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt, Vân Dã thở một hơi thật dài. Lui về phía sau dựa lên vách đá lạnh băng, khổ não che mặt, nỉ non:"Ngươi bình tình lại..."
Chỉ mới chạm một chút thôi, tinh thần như vậy làm gì.
Có còn tiền đồ không vậy??
Ở chỗ khác, Bạch Đồ tránh né gia đinh đi vào biệt uyển, tìm một hồi thì thấy ở trong lương đình xa xa có người đang uống rượu một mình.
Người nọ mặc đạo bào màu chàm bị giăt qua tới trắng bệch, bên hông là phất trần, chính là vị thuật sĩ vân du bốn phương trong miệng hai sư huynh kia, bộ dạng không nhiễm bụi trần.
Chỉ là dù không có những thứ này, Bạch Đồ cũng có thể nhận ra chút chấn động tu vi trên người đối phương.
Đột nhiên phía sau Bạch Đồ vang lên thanh âm:"Ngươi đang làm gì?"
Bạch Đồ quay đầu, thuật sĩ không nhiễm bụi trần đứng phía sau y, mắt hơi nheo lại nghi ngờ hỏi.
Lại nhìn trong lương đình, thân ảnh kia đã chầm chậm hóa thành khói xanh tiêu tán theo gió.
Đến gần, Bạch Đồ mới chú ý tới, thân hình người nào cao to, ngũ quan lại bình thường không có gì lạ, là tướng mạo dễ dàng quên.
Nhưng sao người nọ lại phát hiện y ở đây?
Vì sợ bị người phát hiện nên từ khi tiến vào phủ, y đã phong bế linh lực tu vi cả người. Mới vừa rồi càng thêm cẩn thận thu liễm khí tức, chính là ngay cả chưởng môn Thiên Diễn Tông đến đây cũng không sớm phát hiện sự hiện hữu của y được.
Bạch Đồ không dấu vết nhíu mày, đối phương ngả ngớn cười:"Tiểu mỹ nhân từ đâu tới, sao ta chưa từng thấy?"
Hắn hỏi, còn tùy tiện vươn tay muốn vén khăn che mặt trên mặt Bạch Đồ.
Bạch Đồ né tránh lui về phía sau, cố ý giả vờ nhát gan sợ hãi, đôi mắt linh động sạch sẽ nhìn đối phương, nhìn qua đơn thuần vô hại.
Ở chỗ khác, Bạch Đồ tránh né gia đinh đi vào biệt uyển, tìm một hồi thì thấy ở trong lương đình xa xa có người đang uống rượu một mình.
Người nọ mặc đạo bào màu chàm bị giăt qua tới trắng bệch, bên hông là phất trần, chính là vị thuật sĩ vân du bốn phương trong miệng hai sư huynh kia, bộ dạng không nhiễm bụi trần.
Chỉ là dù không có những thứ này, Bạch Đồ cũng có thể nhận ra chút chấn động tu vi trên người đối phương.
Đột nhiên phía sau Bạch Đồ vang lên thanh âm:"Ngươi đang làm gì?"
Bạch Đồ quay đầu, thuật sĩ không nhiễm bụi trần đứng phía sau y, mắt hơi nheo lại nghi ngờ hỏi.
Lại nhìn trong lương đình, thân ảnh kia đã chầm chậm hóa thành khói xanh tiêu tán theo gió.
Đến gần, Bạch Đồ mới chú ý tới, thân hình người nào cao to, ngũ quan lại bình thường không có gì lạ, là tướng mạo dễ dàng quên.
Nhưng sao người nọ lại phát hiện y ở đây?
Vì sợ bị người phát hiện nên từ khi tiến vào phủ, y đã phong bế linh lực tu vi cả người. Mới vừa rồi càng thêm cẩn thận thu liễm khí tức, chính là ngay cả chưởng môn Thiên Diễn Tông đến đây cũng không sớm phát hiện sự hiện hữu của y được.
Bạch Đồ không dấu vết nhíu mày, đối phương ngả ngớn cười:"Tiểu mỹ nhân từ đâu tới, sao ta chưa từng thấy?"
Hắn hỏi, còn tùy tiện vươn tay muốn vén khăn che mặt trên mặt Bạch Đồ.
Bạch Đồ né tránh lui về phía sau, cố ý giả vờ nhát gan sợ hãi, đôi mắt linh động sạch sẽ nhìn đối phương, nhìn qua đơn thuần vô hại.
Dáng vẻ này càng khơi dậy bản chất của đối phương, hắn càng lại gần thêm, cũng không vén khăn che mặt y nữa, chỉ nhẹ giọng ôn nhu dụ dỗ:"Ngươi là vũ cơ hôm nay tới quý phủ? Đừng sợ, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không nói chuyện ngươi xông vào biệt uyển ra."
"...Tới, nói cho đạo gia, ngươi tới nơi này làm gì?"
Bạch Đồ bị ngữ điệu của hắn làm nổi da gà, lại chỉ có thể nhẫn nại lắc đầu, không mở miệng.
Đối phương rốt cuộc nhận ra:"Ngươi không nói được?"
Bạch Đồ giương mắt nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.
Đối phương thương tiếc:"Thật là đáng thương, không sao, bồi đạo gia uống rượu. Pháp thuật đạo gia cao, hầu hạ gia cao hứng, gia chữa cổ họng cho ngươi."
Nói xong cười cười, kéo Bạch Đồ đi về phía trước.
Vừa đi, còn nỉ non nói:"Lớn lên thật xinh đẹp chính là ngực nhỏ, sách, không được hoàn mỹ..."
Bạch Đồ:"..."
Đối phương dẫn Bạch Đồ tới lương đình, kêu Bạch Đồ rót rượu. Bạch Đồ ngoan ngoãn rót rượu, lặng yên ngẩng đầu quan sát người này.
Tên này cũng có chút đạo hạnh, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hơn sư huynh đệ Duẫn Thiếu Dương chút, thật sự ra tay, e rằng cũng đánh không lại Vân Dã.
Tại sao trên tay hắn lại có pháp khí Ma Uyên?
Hơn nữa, người này đến tốt cùng là làm sao phát hiện ra y?
Bạch Đồ như có điều suy nghĩ, đối phương chợt thò tay đặt lên mu bàn tay y:"Tiểu mỹ nhân, sao ngươi chỉ rót rượu cho ta, bản thân lại không uống?"
Bạch Đồ hoảng hốt lắc đầu.
"Không biết uống rượu?" Đối phương cười khanh khác rót chén rượu đưa cho Bạch Đồ:"Không biết cũng vừa vặn, không, ý ta là, không biết uống cũng không sao, đạo gia dạy ngươi."
Hắn dừng lại chút trong mắt hiện ra uy nghiêm:"Uống, không thì ta sẽ đi nói cho tri huyện đại nhân ngươi lén lút vào biệt uyển, ý đồ muốn câu dẫn bản đạo gia."
...Tên này có thể càng không biết xấu hổ được sao?
Bạch Đồ đắn đo, nhận chén rượu, kéo khăn che mặt xuống, ngửa đầu uống. Mùi vị cay độc tràn vào cổ họng, Bạch Đồ ho khan, trong bụng dần lên cảm giác buồn nôn.
Bạch Đồ ho khan, hồi lâu mới nhịn xuống được cảm giác khó chịu đó.
Y ngẩng đầu, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Bạch Đồ lắc lắc đầu, đầu hỗn loạn, cả người cũng không còn khí lực, chỉ có thể sụi lơ nằm lên bàn đá, thậm chí không chú ý tới người bên ngoài đã hoàn toàn đổi sắc.
Trên mặt đạo gia xuất hiện âm lệ, hắn nâng cằm Bạch Đồ, trong mắt thoáng qua yêu quang:"Đã lâu không gặp, Tiên Quân Chiêu Hoa."
Bạch Đồ ngẩn ra, thấp giọng hỏi:"Ngươi là..."
"Ta là ai?" Tên đạo gia không nhiễm bụi trần chầm chậm nắm chặt tay, trong mắt là hận ý không khó phát hiện:"Tiên tôn thật là quý nhân hay quên, lẽ nào ngươi đã quên, Ma Uyên trước đó là như thế nào bị ngươi một tay phá hủy sao?"
Mắt Bạch Đồ khẽ nhúc nhích:"Ngươi thật sự là người trong Ma Uyên? Nhưng Ma Uyên rõ ràng đã..."
"Ma Uyên đã qua nghìn vạn năm, sao dễ dàng tiêu vong trong tay ngươi. Chỉ là, chuyện đó ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng, Ma Uyên tới tìm ngươi báo thù."
Hắn buông Bạch Đồ, tập trung Ma Khí trên tay, nhanh chóng ngưng kết ra một thanh dao găm.
Đối phương quơ dao găm đâm tới Bạch Đồ, chỉ thấy ánh sáng bạc thoáng qua, một cây thương dài trắng bạc từ chỗ khác bay tới, vững vàng chặn dao găm.
"Đạo gia" nhạy bén tránh đi mũi thương.
Vân Dã thu trường thương, bước nhanh về phía trước ngăn trước mặt Bạch đồ.
Ánh mắt "đạo gia" tối sầm:"Lại là ngươi..."
"Ngươi có biết ngươi là ai, sao ngươi lại đứng bên hắn ta! Sao ngươi có thể..."
Hắn hơi ngập ngừng, bởi vì có thanh kiếm lặng yên không tiếng động đặt lên cổ hắn. Thanh kiếm sắc bén vạch ra vết máu, đạo gia quay đầu chỉ nhìn thấy vạt áo lửa đỏ.
Lúc này đạo gia mới phát hiện, thân hình Tiên Quân Chiêu Hoa bên cạnh bàn đá trở nên trong suốt nhanh chóng tiêu tán không dấu vết.
Là chiêu thức hắn vừa mới dùng qua.
Bạch Đồ bình ổn thản nhiên nói:"Lăn ra khỏi cổ thân thể này, Ô Cưu."
Ô Cưu ngây người, đột nhiên cười ra tiếng:"Không hổ là Tiên Quân Chiêu Hoa, ngươi quả nhiên vẫn khó đối phó như vậy."
Ô Cưu, là tiểu phản diện trong tiểu thuyết.
Người này là người trong Ma Uyên, trung thành và tận tâm, một lòng chỉ muốn khôi phục Ma Uyên. Kiếp trước chính là một tay hắn thúc đẩy Vân Dã hắc hóa, cuối cùng trở thành thuộc hạ trung thành Vân Dã nhất.
Nói chung, nếu không có người này, Bạch Đồ kiếp trước căn bản sẽ không thất bại.
Cho tới bây giờ, Bạch Đồ nhớ tới chuyện này vẫn hận tới nghiến răng, nếu chân thân người này ở đây, y hận không thể đâm mấy kiếm cho hả giận.
Chỗ hiểm bị người nắm trong tay, Ô Cưu tuyệt không lộ ra vẻ hoảng loạn. Ánh mắt hắn rơi trên người Vân Dã, miệng khẽ cong:" Vân dã, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong, Bạch Đồ chỉ cảm thấy trên tay nặng, thân thể trước mắt ngã xuống.
Một đống khí đen tràn ra từ trong thân thể, nhanh chóng biến mất trong không trung.
Bạch Đồ vứt tên đạo gia đã bất tỉnh qua một bên, nhìn Vân Dã. Đời này, y đã phí hết tâm tư để Vân Dã cách xa Ma tộc, chính là sợ hắn bị ảnh hưởng.
Nhưng lại không ngờ tới, chỉ đi tra một cái ma khí lại gặp Ô Cưu.
Bạch Đồ khẩn trương quan sát sắc mặt của Vân Dã, người sau chỉ tiến về phía trước, săn sóc hỏi:"Sư tôn có sao không?"
"A... Không, không sao." Bạch Đồ đột nhiên hoàn hồn, thử thăm dò:"Mới vừa rồi người kia nói..."
Sắc mặt Vân Dã vẫn thản nhiên:"Người nọ là người của Ma tộc, lời nói đương nhiên không thể tin."
Bạch Đồ vội vàng gật đầu:"Ân, không sai, không thể tin."
Vân Dã không nói gì nữa, cúi đầu đeo lại khăn che mặt cho y:"Sư tôn vừa nãy làm con sợ."
Bạch Đồ lắc đầu:"Đừng nói chỉ là chút tàn dư ma đầu này sót lại, chính là chân thân tới cũng không phải là đối thủ của ta, con lo cái gì?"
"Nói cũng phải." Vân Dã nhìn chằm chằm y, thấp giọng nói:"Có lẽ là quan tâm nhiều sẽ bị loạn đi."
"Đi thôi, chúng ta về trước...." Bạch Đồ đang muốn đi về phía trước lại đột nhiên chóng mặt dừng chân.
Vân Dã vội vàng đỡ y:"Sư tôn?"
Bạch Đồ đỡ tay Vân Dã, lập tức phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Giới Tu Chân từ đầu đến cuối đều không biết vì sao Tiên Quân Chiêu Hoa chưa bao giờ uống rượu, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì người nọ là một chén đã gục.
Thật sự, một chén gục.
Ô Cưu vừa rồi lừa gạt Bạch Đồ uống độc tửu, y đã dùng pháp thuật tống độc ra ngoài cơ thể, đồng thời áp chế rượu tính. Lúc này thanh tĩnh lại, chén rượu kia ngóc đầu, Bạch Đồ nhanh chóng cảm thấy chóng mặt, ngay cả đứng cũng không vững.
Vân Dã lập tức phản ứng, vội nói:"Sư tôn kiên trì, con mang sư tôn về."
Bóng đêm đã sâu, Vân Dã đá văng cửa phòng ngủ khách điếm, nhanh chóng ôm Bạch Đồ đi vào thả ngươi lên giường.
Bạch Đồ say tới mơ mơ màng màng, toàn thân vừa nóng vừa khó chịu, không thành thật nhích tới nhích lui.
Vân Dã ôn nhu nói:"Sư tôn đừng rộn, nghỉ ngơi thật tốt."
Bạch Đồ mờ mịt, trong mắt không còn chút uy nghiêm trước đó, chỉ còn ngây thơ vô tội. Đuôi mắt hơi đỏ, đôi mắt dịu dàng trong suốt như nước.
"...Là Vân Dã sao?"
Vân Dã đáp:"Là con, sư tôn mau ngủ đi."
Bạch Đồ lại đẩy hắn ra.
Bạch Đồ ngồi dậy, vươn hai tay với Vân Dã, lẽ thẳng khí hùng ( cây ngay không sợ chết đứng) ra lệnh:"Cởi y phục giúp ta."
Vân Dã:"..."