Da lông xám bạc vốn xinh đẹp bị trọc một mảng lớn, phần da lưng lần đầu hoàn toàn trần trụi bại lộ trong không khí, theo hô hấp hơi chút run rẩy.
Vừa đáng thương vừa buồn cười.
Bạch Đồ nhịn không được, phốc một tiếng bật cười.
Nghe Bạch Đồ cười hắn, sói nhỏ hoảng hốt bò dậy chạy về phía trước, chạy vụt vào bụi cỏ khác, chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng xám.
Sau đó, trong bụi cỏ truyền tới tiếng kêu "y y ô ô".
Bạch Đồ đứng đó nhìn hắn, sau đó mới nhớ tới bên cạnh còn có người, lập tức thu liễm ý cười, nói với Tuân Dịch:"Sư huynh, đi vào trước đi."
Tuân Dịch:"..."
Đối với đồ đệ nhà mình thì cười khúc khích, với hắn thì mặt không đổi sắc, trọng sắc khinh bạn cũng không cần rõ ràng như vậy chứ???
Hai người vào phòng.
Bạch Đồ cũng không xa lạ gì nơi này, đây là Kỳ Minh Sơn trước đây y ở ẩn. Trước đó Tuân Dịch coi trọng nơi này thanh tịnh, linh khí sung túc nên tích cho y một chỗ thuận tiện cho y dưỡng thai.
Bạch Đồ quen thuộc ngồi xuống, nói:"Đa tạ ân cứu mạng của sư huynh."
"Cảm tạ cái gì." Tuân Dịch lắc đầu:"Là chính ngươi chịu qua lôi kiếp trọng tố tiên cốt, có liên quan gì tới ta? Sau khi trở về người hôn mê hơn ba ngày, nay cảm giác thế nào?"
Bạch Đồ nói:"Không khó chịu."
"Vậy thì tốt rồi." Tuân Dịch thở phào nhẹ nhõm, lòng còn sợ hãi, dạy dỗ:"Ta phát hiện mệnh tinh ngươi dị động, suýt bị dọa sợ tới mất hồn mất vía. ngươi có từng nghĩ qua nếu Vân Dã không ở, ngươi định chịu lôi kiếp thế nào? Ngươi không muốn mạng mình, tính mạng của hài tử trong bụng ngươi, ngươi cũng không cần?"
Bạch Đồ cúi đầu, sờ sờ bụng.
Trước đó y thực sự không biết phá Vô Tình Đạo sẽ dẫn tới lôi kiếp.
Càng là không thể ngờ có thể thuận lợi vượt qua lôi kiếp, còn nhân họa đắc phúc lần nữa lập đạo.
Lần này y thật là mạo hiểm, chỉ là....
Bạch Đồ:"Có những chuyện, sao ta khống chế được."
Y có thể khống chế hỉ nộ ái ố, có thể biến mình thành sống thanh tâm quả dục, nhưng duy chỉ có cảm tình.... là không khống chế được.
Y không phải Tiên Quân Chiêu Hoa chân chính, không làm được tuyệt tình đoạn niệm, Vân Dã cũng không phải Ma Quân thủ đoạn độc ác trong tiểu thuyết, đó là đệ tử đích thân y nuôi lớn.
Tuân Dịch hừ lạnh:"Lại tới lại tới, biết cảm tình của ngươi và hắn tốt, ở trước mặt ta thì thu liễm lại. Sư huynh ngươi đã cô đơn bao nhiêu năm, ngươi biểu hiện như vậy trước mặt ta thích hợp sao?"
Nghe ra vị chua trong giọng nói hắn, Bạch Đồ cong môi, không nói việc này nữa, hỏi:"Hiện tại cơ thể Vân Dã làm sao vậy?"
Tuân Dịch:"Như ngươi thấy, bảy bảy bốn mươi chính đạo lôi kiếp, đánh trở về nguyên hình."
Tim Bạch Đồ co rút đau đớn, mắt tối lại.
Tuân Dịch tiếp tục nói:"Chỉ là ngươi không cần lo lắng, cũng may ma công tiểu tử này đã thành, linh mạch không bị tổn thương. Lần này tổn hao không ít linh lực, lúc này mới không thể biến hóa. Đợi hắn tu luyện một đoạn thời gian, linh lực khôi phục lại liền tốt."
Tuân Dịch nói xong không nói nữa.
Chốc lát, Bạch Đồ đột nhiên hỏi:"Kế tiếp sư huynh có tính toán gì không?"
Tuân Dịch trầm mặc quỷ dị.
Bạch Đồ:"Sự vụ Vô Nhai Cốc không cần sư huynh giải quyết sao?"
Tuân Dịch bất mãn:"Ta nghìn dặm xa xôi tới cứu ngươi, đem ngươi và sói con về, lại ngày đêm không nghỉ ở bên ngươi ba ngày, ngươi cho ta ở đây mấy ngày thì có sao?"
"Không phải là không cho sư huynh ở, chỉ là..." Bạch Đồ trầm ngâm trong chốc lát, thăm dò hỏi:"Có phải sư huynh đang trốn ai?"
Tuân Dịch không chút nghĩ ngợi mà phản bác:"Không có, bản Tiên Tôn tránh ai chứ, ta..."
Hắn ngừng nói, như cảm giác được cái gì.
Tuân Dịch đứng lên nhanh chóng nói:"Ta cũng cảm thấy ở đây quấy rầy các ngươi, cũng quá bất tiện, ta vẫn là nên đi đi, có chuyện gì ngươi truyền tin cho ta là được."
Hắn nói xong xoay người muốn chạy, Bạch Đồ nhìn ra cái gì, cố ý gọi lại:"Sư huynh không chờ chút? Bùi Nhiễm đã sắp tới rồi."
Tuân Dịch ngạc nhiên nhìn y:"Ngươi đã sớm biết?"
Bạch Đồ gật đầu:"Từ khi hắn còn chưa vào núi đã cảm thấy."
"Sao ngươi không nói sớm?!"
Bạch Đồ chống cằm, không nhanh không chậm:"Nhưng không phải sư huynh nói không trốn người nào sao?"
Sắc mặt Tuân Dịch trở nên vô cùng đặc sắc, hắn quanh co hồi lâu tức giận nói:"Vẫn là lúc ngươi tu Vô Tình Đạo là tốt nhất!"
Tuân Dịch nói xong, lấy ra pháp khí ngự không rời đi.
Hắn chân trước mới vừa đi, một đạo kiếm ý rơi xuống ngoài sân.
Bạch Đồ đứng dậy đi ra ngoài, trong sân, Bùi Nhiễm thi lễ với y.
Bùi Nhiễm:"Gặp qua Tiên Tôn, chủ nhân nhà ta hắn..."
Bạch Đồ:"Mới vừa đi không lâu, bây giờ ngươi đuổi theo có thể còn kịp."
Trên mặt Bùi Nhiễm lộ ra bất đắc dĩ, y thở dài:"Đa tạ Tiên Tôn cho biết."
Bùi Nhiễm không ở lại, nhanh chóng rời đi. Bạch Đồ thu hồi ánh mắt, nhớ ra cái gì đó, quay đầu về phòng.
Y tới trước cửa thì bước chân dừng lại, khóe miệng cong lên độ cung thản nhiên:"Nếu con không ra, ta nhốt con ở ngoài."
Không có động tĩnh.
Bạch Đồ cũng không khách khí đi vào nhà, dứt khoát đóng cửa.
Vân Dã trốn trong bụi cỏ:"..."
Sói sinh vô vọng. (nhân sinh)
Vân Dã bị đả kích quá lớn.
Ngăn cản lôi kiếp cho sư tôn, hình tưởng của hắn trong lòng sư tôn hẳn là nên cao to vĩ đại. Lúc này nên rèn sắt khi còn nóng, lời nói ôn nhu nhu tình như nước một phen, lo gì không thể ôm mỹ nhân về.
Nhưng người định không bằng trời định, trăm triệu không ngờ tới lôi kiếp còn tặng hắn một phần lễ vật lớn như vậy.
Vân Dã vốn rất vừa lòng nguyên hình của mình, tứ chi to lớn mạnh mẽ, da lông màu xám bạc mượt mà lại uy phong, dáng vẻ anh tuấn ở trong bầy sói cũng là số một số hai, nhưng bây giờ...
Vân Dã quay đầu nhìn thoáng qua phần lưng trơn bóng của mình, chỉ cảm thấy lạnh từ lưng đến trong lòng.
Một con sói trụi lông, mất đi tôn nghiêm làm sói.
Cửa phòng đóng chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ mở ra.
Vân Dã ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi bụi cỏ, đi tới cạnh cửa, dùng chân trước cào cửa:"Ngao..." Sư tôn...
Cửa phòng tự động mở ra.
Vân Dã không vội vàng đi vào, ló đầu vô nhìn xung quanh phòng.
Bạch Đồ ngồi bên giường, trong tay nắm một cái áo lông dày, tay phải cầm kim nhanh nhẹn khâu áo lông, bên chân còn rơi xuống chút vải vụn.
Vân Dã đi tới:"Ngao ngao?" Sư tôn đang làm gì.
Bạch Đồ ngẩng đầu, ôn nhu nói:"Chờ."
Vân Dã không nói gì nữa, nằm bên chân Bạch Đồ. Tay Bạch Đồ nhanh chóng lướt qua, rất nhanh đã khâu xong.
Y giũ áo choàng, giơ lên trước mặt Vân Dã, so sánh thân hình Vân Dã.
Áo lông được y cắt xén thành kích cỡ thích hợp, đơn giản khâu kín trên dưới, vừa vặn có thể tròng lên người Vân Dã.
Vân Dã:"...Ngao ô?"....Cho con?
Bạch Đồ nói:"Ừ, con trước mặc cái này, chờ lông mọc ra là tốt rồi."
Thú dùng da lông chống lạnh, mặc áo lông có thể che đậy chỗ bị trụi lông, cũng có thể chống lạnh, còn có thể để hắn khỏi tự ti.
Một hòn đá trúng mấy con chim.
Hai mắt Vân Dã lập tức khôi phục sức sống ngày xưa, hắn đứng lên, vịn cánh tay Bạch Đồ, đánh bạo lại gần liếm lên mặt y.
Đầu lưỡi sói nhỏ mang theo gai ngược, tê tê dại dại, khẽ giáo huấn:"Con mặc hay không mặc, không mặc ta cầm đi."
"Ngao, ngao ô...." Mặc, con mặc.
Bạch Đồ giúp Vân Dã mặc xong áo lông nhỏ, thuận tiện xoa đầu của y.
Lông sói không tính là mềm mại, sờ lên vô cùng nhọn (?, trát người?) nhưng không đâm đau, xúc cảm tốt khó tưởng.
Lần đầu xoa sói Bạch Đồ rất mới lạ, nhịn không được sờ nhiều thêm mấy cái.
Sau khi che lại chỗ trụi lông, cuối cùng Vân Dã cũng thu hồi lại dáng vẻ uy phong lẫm liệt. Bạch Đồ không biết trong đàn sói thế nào mới là xinh đẹp, nhưng y lại thấy con sói trước mắt này so với toàn bộ sói y đã gặp còn uy phong anh tuấn hơn.
Vân Dã là nửa ma nửa yêu, lúc sinh ra là hình người. Sau đó từ Ma Uyên lưu lạc tới nhân gian, linh lực bị phong bế nên không thể không trở về hình sói. Vì vậy hắn khác với Bạch Đồ, hắn càng quen lấy hình người gặp người. Sau khi Bạch Đồ thu hắn làm đồ đệ, hắn cũng hiếm khi trở về nguyên hình trước mặt Bạch Đồ.
Vân Dã thoải mái o o mấy tiếng, chủ động cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Bạch Đồ, thúc giục y sờ mình tiếp.
Bạch Đồ nghe lời xoa xoa đầu hắn, lại sờ sờ cằm hắn, nghĩ đến cái gì, lại hỏi:"Con bị đánh về nguyên hình, Ma Uyên sao đây?"
Vân Dã lắc đầu ý bảo y không cần lo lắng:"Ngao ngao ô ô" Giải thích nửa ngày, đại khái nói là hắn đã truyền tin cho hai hộ pháp thay mặt hắn coi chừng Ma Uyên, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phái người tới tìm bọn họ.
Bạch Đồ nghe hiểu ý tứ của hắn, gật đầu:"Vậy cũng tốt. Chỉ là hiện nay thế cục Ma Uyên bất ổn, đoạn thời gian này con không thể bỏ quên tu luyện, sớm khôi phục tu vi, sớm ngày trở lại."
Tai sói của Vân Dã rũ xuống, ủ rũ "ngao ô" một tiếng, vô cùng không vui.
Hiếm khi thế giới chỉ có hai người, vậy mà chỉ biết đôn đốc hắn tu luyện.
Bạch Đồ xoa xoa đôi tai sói, trong lòng mềm nhũn tới kỳ quái.
Trên đời này còn có ai giống tên ngốc này không, không chút giữ lại đối tốt với y?
Bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi, dù y ở thời kỳ toàn thịnh cũng không nhất định chịu nổi.
Kia có bao nhiêu đau đớn?
Như chú ý tới cảm xúc Bạch Đồ biến hóa, chân trước Vân Dã đột nhiên dùng lực, đẩy Bạch Đồ.
Bạch Đồ không phòng bị, bị hắn đẩy nằm xuống cái giường mềm mại.
Sau đó, bóng đen màu xám tro phủ lên.
Vân Dã đè cánh tay Bạch Đồ xuống, cẩn thận không chạm tới bụng y, đầu tựa vào cổ y, cọ đi cọ lại mấy lần, còn đôi khi lè lưỡi liếm liếm, trong miệng "y y ô ô" nũng nịu.
Nếu đổi lại hình người, Vân Dã dám nháo y như vậy, chắc chắn đã bị một chưởng của y vỗ bay. Nhưng hôm nay hắn biến về nguyên hình, khi làm ra động tác này lại giống con chó lớn dính người, làm Bạch Đồ không thể tức giận.
Bạch Đồ bị hắn nháo đến không chịu được, duỗi tay đặt lên ngực sói nhỏ, giáo huấn:"Con là chó nhỏ sao, dính người như vậy?"
Vân Dã dừng lại, cúi đầu yên lặng nhìn y.
Bạch Đồ nghĩ có phải là mình nói sai gì không. Thiên tính tộc sói cao ngạo, hẳn là không thích bị người nói thành chó.
Y đang muốn mở miệng đột nhiên nghe thấy Vân Dã nghẹn ngào.
Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Vân Dã nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lạnh ngây thơ chớp chớp.
"....Gâu?"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Dã: Vì liếm được sư tôn, làm chó thì làm chó.