Khi Bạch Đồ chạy tới bên ngoài động Linh Hư, xa xa đã thấy kiếm ảnh ngập trời.
Hơn mười Tiên Kiếm lơ lửng ngoài động Linh Hư, thân ảnh quen thuộc bị kiếm quang vây quanh ở giữa. Bạch Đồ nhận ra ngay đây là kiếm trận Tru Tà của Thiên Diễn Tông.
Kiếm Trận Tru Tà là trận pháp không thể truyền ra ngoài của Thiên Diễn Tông, tổng cộng có ngũ giai (năm cấp độ), lúc này đang thi triển ra tầng thấp nhất. Nếu tu sĩ dưới kỳ Nguyên Anh chống cự một chút, định trước sẽ không tránh khỏi lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, nằm trên giường mấy ngày.
Huống chi Vân Dã là yêu.
Nếu kiếm trận hạ xuống, không đánh ngươi hiện nguyên hình thì không ngừng.
Bạch Đồ không vui nheo mắt lại.
Dùng kiếm trận Tru Tà đối phó với đồ đệ y, ai cho họ la gan đó?
Gió phần phật quanh mình, Vân Dã bị kiếm trận vây khốn bên trong, y phục trên người bị kiếm ý cắt rách mấy chỗ, huyết sắc nhàn nhạt chảy ra từ trong y phục. Dù là như vậy trong mắt hắn cũng không có chút luống cuống.
Đối diện hắn là một người tay cầm trường kiếm, giữa hai lông mày lộ rõ vẻ khiêu khích.
“Sao không đắc ý nữa?” Người nọ cười giễu, khinh bỉ nói:“Quả thật là phế vật, thật không biết Tiên Quân Chiêu Hoa rốt cuộc coi trọng ngươi ở chỗ nào?”
Gã dừng lại, lại nói:“ Chẳng lẽ đúng như đồn đãi, giữa hai người có bí mật mờ ám gì?”
Mắt Vân Dã tối lại, lòng bàn tay bên người ngưng kết hắc khí, trong mắt mơ hồ thoáng qua yêu quang. Vân Dã nói:“Ta cho ngươi một cơ hội, thu những lời này về.”
“Cuồng vọng, lạc kiếm (hạ xuống)!”
Vân Dã cong khóe môi, đáy mắt thoáng qua tia khát máu khoái cảm. Hắn đang định nhận kiếm trận kia, bên cạnh đột nhiên thoáng qua làn gió mát, một tay đặt trên cổ tay hắn.
Gió lướt qua, kiếm trận Tru Tà vốn khí thế hung hăng lập tức sụp đổ, hơn mười Kiếm Tiên mất đi khống chế, tự động bay về trong vỏ kiếm. Theo âm thanh thu kiếm vào vỏ, yêu quang trong mắt Vân Dã tiêu tán, giương mắt đối diện với con ngươi nhạt sắc.
“...Sư tôn?”
Bạch Đồ né tránh ánh mắt hắn, dùng thuật Truyền Âm mắng:“Hồ nháo cái gì, muốn có người phát hiện thân phận của ngươi?”
Vân Dã lập tức thu lại biểu tình ban đầu, rũ mắt xuống làm ra dáng vẻ ủy khuất, mềm giọng:“Hiện tại sư tôn mới đến, suýt nữa đệ tử bỏ mạng ở nơi này.”
Nói xong còn đáng thương kéo tay Bạch Đồ.
Đôi bàn tay vô cùng đẹp, trắng nõn mạnh mẽ, ngón tay thon dài cân xứng, khi nắm lấy lại vô cùng mềm mại, hoàn toàn không giống như Tiên Tôn khổ tu nhiều năm, càng giống như tiểu thiếu gia cẩm y ngọc thực ở dân gian.
Đầu ngón tay Vân Dã như lơ đãng quét quét lòng bàn tay của đối phương, thanh âm vô cùng nhẹ:“Sao tay sư tôn lạnh như vậy?”
Bạch Đồ dựng tóc gáy, suýt nữa cho tên này một chưởng.
Vân Dã thân là sói yêu nên nhiệt độ cơ thể vốn cao hơn thường nhân. Bạch Đồ mới ngâm mình trong suối lạnh được một lúc, khí lạnh chưa tiêu, lúc này bị đối phương đụng vào, chỉ cảm thấy bàn tay nóng như thiêu đốt, nó khiến y nhớ lại cảm giác bị giam giữ trong nhiệt độ cực nóng đêm qua.
Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy sao người này có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà đụng y?!
Da mặt người này là tường thành sao?
Bạch Đồ đẩy tay Vân Dã ra, xoay người không nhìn hắn nữa:“Quỳ xuống!”
Vân Dã bình tĩnh nhìn bóng lưng trắng thuần trước mắt.
Y bào thêu Thủy Vân (mây nước) bao lấy cơ thể thon dài, nghiêm trang nghiêm chỉnh đứng, thanh tuyệt xuất trần. Tóc đen dài buông xuống sau lưng như suối, mang theo sương sớm, che đi vòng eo nhỏ không thể ôm chặt.
Ánh mắt Vân Dã ngưng trên eo thon của đối phương, hầu kết chuyển động.
Dung mạo Tiên Quân Chiêu Hoa vô cùng nổi danh giới Tu Chân, dung mạo tuấn mỹ nhưng không phải là hoàn mỹ vô khuyết.
Ít nhất ở trong mắt Vân Dã là như vậy.
Hắn thấy người nọ luôn thanh lãnh như sương, không đau khổ không vui sướng, suy yếu tình cảm nên có trên gương mặt. Giống như cặp mắt đào hoa vốn nên nhu tình lại bởi vì con ngươi nhạt sắc, bằng phẳng, cấm dục cứng ngắc, nhàm chán.
Chỉ là người này càng như vậy lại càng khiến người không nhịn được muốn “mạo phạm”, muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ giận dữ, mất khống chế của y.
Suy nghĩ này luôn quanh quẩn trong lòng hắn từ ngày đầu tiên hắn trở thành đồ đệ của người này.
Không, có thể còn muốn sớm hơn.
Vân Dã còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt của hắn với Tiên Quân Chiêu Hoa, đó đã là chuyện từ kiếp trước. Khi đó hắn bị bầy sói vứt đi, đã cùng đường, khi sinh mệnh sắp tới đi tới cuối người này xuất hiện.
Tiên Quân Chiêu Hoa như ánh sáng chiếu vào sinh mệnh vô cùng xám xịt của hắn, chiếm cứ toàn bộ hắn.
Hắn đi theo Tiên Quân Chiêu Hoa tới Thiên Diễn Tông, dù người nọ không gặp lại hắn nữa nhưng khi biết hắn bị khi dễ sẽ âm thầm giúp hắn, còn biến hóa thành dáng vẻ khác dạy hắn công pháp, trợ hắn tu luyện.
Tên ngốc đó luôn cho là mình ẩn dấu rất khá lại không biết hắn sớm nhìn rõ.
Bên ngoài như tảng băng cứng, bên trong lại mềm mại thiện lương. Giống như bây giờ, rõ ràng là dáng vẻ cao cao tại thượng lại vô cùng giống con thỏ nhỏ giương nanh múa vuốt, làm người hận không thể xoa vào cốt nhục để thương yêu.
Khóe miệng Vân Dã không dấu vết cong lên, đầu gối không nhanh không chậm chạm xuống đất, thành thật quỳ gối sau lưng Bạch Đồ.
Thấy một màn này, trên mặt mấy tên bày kiếm trận toát ra vẻ đắc ý.
Gã tên Mục Hề, là đồ đệ chưởng môn Thiên Diễn Tông, thiên tư thông minh, tu vi cao thâm, có danh vọng cực cao trong phái.
Mục Hề từ nhỏ đã vào Thiên Diễn tông, cả đời kính phục Tiên Quân Chiêu Hoa nhất, cũng đã từng tự đề cử bản thân trở thành môn đệ của ngài.
Nhưng chung quy không được thỏa mãn mong muốn.
Dựa vào cái gì, dù gã không có tư cách làm đệ tử Tiên Quân Chiêu Hoa, thì cũng không nên là cái tên phế vật tu hành mười năm cũng kết không ra Kim Đan này chứ.
May mắn tên này sẽ bị trục xuất sư môn.
Nghĩ tới đây trong lòng Mục Hề càng thêm sảng khoái, tiến lên mục bước, quy củ thi lễ với Bạch Đồ:“Gặp qua Tiên Quân Chiêu Hoa. Vân Sư đệ đánh đệ tử trong coi cấm địa bị thương muốn trốn khỏi cấm địa, đệ tử là dựa theo môn quy bắt hắn lại.”
Sắc mặt Bạch Đồ lạnh như sương, hỏi Vân Dã:“Có thật như vậy không?”
“Sư tôn, con...”
“Câm miệng.” Bạch Đồ cắt ngang:“Làm đồng môn bị thương, con còn lý luận?”
Vân Dã phẫn nộ câm miệng, Bạch Đồ nói:“Phạt con chép ba trăm lần Kinh Văn, tối tới Giới Luật Các nhận phạt.”
“...Là (vâng, dạ).”
Trong mắt Mục Hề càng thêm đắc ý, lại nghe Bạch Đồ nói:“Đã lâu chưa tới đây, ta không ngờ các ngươi đã tu luyện trận pháp tới cảnh giới như vậy. Chỉ là ta muốn biết một chuyện...”
Bạch Đồ giương mắt, trong con ngươi hiện ra ý lạnh:“Môn quy từ khi nào nói qua, các ngươi có thể tùy ý dùng kiếm trận Tru Tà đối phó đồng môn?”
Mục Hề ngẩn ra:“Tiên, tiên tôn...”
Bạch Đồ:“Kiếm trận Tru Tà là trận pháp ngăn địch trừ ma của Thiên Diễn Tông, nếu không có trưởng lão đồng ý thì không được tự mình sử dụng. Vân Dã chưa bị định tội, là ai đồng ý cho ngươi sử dụng kiếm trận đối phó hắn?”
Hai tay bên người Mục Hề nắm chặt, thấp giọng nói:“...Đệ tử biết sai.”
“Biết sai là tốt rồi.”
Bạch Đồ vừa dứt lời, một làn gió mát đột nhiên nhấc lên bên người, cuốn tất cả đệ tử tham gia vào trong động Linh Hư.
“Dựa theo môn quy, tự mình sử dụng đại trận vốn nên giao cho chưởng môn xử trí. Hiện chưởng môn ra ngoài chưa về, các ngươi ở đây diện bích tư quá, đợi sau khi chưởng môn trở về sẽ quyết định.”
“Tiên tôn thứ tội, tiên tôn...”
Kết giới động Linh Hư tự động khép lại, ngăn cách thanh âm của một đám đệ tử bên trong.
Lo liệu xong, Bạch Đồ mới quay đầu nhìn Vân Dã, người sau vẫn còn ngoan ngoãn quỳ gối, không nói một lời.
Bạch Đồ:“Đứng lên, cùng ta trở về.”
Vân Dã bất động:“Quỳ lâu, con không đứng nổi.”
Con ngươi rũ xuống, ngữ điệu ủy khuất ngược lại giống như Bạch Đồ đã làm gì hắn, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ mạnh mẽ hung ác đêm qua.
Hiện Bạch Đồ vừa thấy người này liền đau eo đau mông, giận không chỗ phát tiết.
Y mím môi, bỏ xuống câu:“Vậy tiếp tục quỳ đi.” Quay đầu biến mất trong kiếm quang.
Bạch Đồ trực tiếp thúc Kiếm Tiên về Lạc Hà Phong.
Lạc Hà Phong bốn mùa như xuân, nước tuyết tụ lại một hồ nước trên núi, tựa như cẩm thạch khảm lên vậy. Một hàng liễu rủ bên bở vừa nảy mầm, gió mát phất qua mang đến nhàn nhạt mùi thơm cỏ tươi.
Bạch Đồ ngồi trong đình nghỉ mát giữa hồ, rót chén trà uống mới tiêu tan mấy phần phiền muộn dưới đáy lòng.
Bạch Đồ tự nhân bản thân thẳng không thể thẳng hơn, nếu không phải vô tình cùng người khác lau súng cướp cò, y có thể còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng người nọ lại là nhãi con y nuôi từ nhỏ tới lớn.
Trên đời này chuyện lúng túng nhất cùng lắm chỉ như thế này thôi.
Nhưng dù thế nào y cũng phải trò chuyện với hắn cho tốt.
Bạch Đồ mới ngồi không bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Y đang muốn quay đầu một cơ thể đột nhiên dán lên lưng y.
Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Bạch Đồ, vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng mang theo chút ủy khuất:“Sao sư tôn không chờ con?”
Hô hấp ấm áp kia phả vào tai y, toàn thân y cứng đời, muốn tránh né lại không thoát ra được.
Tim y kịch liệt nhảy hai cái, cố gắng duy trì ngữ điệu bình thường:“Buông ra.”
“Không buông.” Vân Dã ôm chặc hơn, làm nũng:“Hôm nay sư tôn rất dữ với con, là đồ nhi đã làm sai chuyện chọc sư tôn tức giận sao?”
Ngươi làm gì ngươi không biết?
Bạch Đồ tức đến nghiến răng nghiến lợi, tay dùng lực đẩy người ra.
“Sư tôn, con không phải cố ý làm bọn họ bị thương.” Vân Dã còn tưởng Bạch Đồ tức giận vì hôm nay hắn gây rối, vội vàng giải thích:“Chỉ là khi con tỉnh lại lại không thấy sư tôn, còn không thể ra khỏi động Linh Hư, vốn định nhờ một đệ tử đến thăm sư phụ giùm con. Nhưng... sư tôn cũng biết bọn họ không coi con là cái đinh gì, hơn nữa đúng lúc Mục sư huynh tới tuần tra cấm địa nên mới náo loạn như vậy.”
Vân Dã nửa ngồi xổm bên cạnh Bạch Đồ, ngửa đầu nhìn y, nhẹ nhàng nói:“Đêm qua sư tôn vất vả, sáng nay lại không nói lời tạm biệt đã đi mất, đồ nhi chỉ lo lắng cho thân thể ngài.”
Hắn hắn hắn ---- hắn đang nói cái quái gì vậy!
Bạch Đồ nghe thấy mà mặt đỏ như thiêu đốt, y quay đầu đi, cứng ngắc trả lời:“Ta, ta có cái gì cần lo lắng?”
Vân Dã nhìn đôi tai phiếm hồng của đối phương, yên lặng thu lời còn sót lại về.
Không phải chỉ là đả thương mấy đồng môn thôi sao, sao còn tức giận như vậy, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên vì tức?
Vân Dã trầm mặc, lại nói:“Sư tôn, đêm qua...”
Khoảng cách Bạch Đồ đốt bản thân thành thịt thỏ kho tàu chỉ còn chút, y rất sợ đối phương sẽ nói ra lời gì kinh thế hãi tục, rối loạn cắt ngang:“Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, con không cần để trong lòng.”
“Vậy sao được?” Vân Dã đưa tay đặt lên mu bàn tay Bạch Đồ, nhẹ giọng nói:“Sư tôn vì con tiêu diệt tâm ma, hao phí không ít tinh lực, đồ nhi sao không để trong lòng.”
Hắn nói, lấy một cái bao trong lòng ra:“Con vừa tới Ngưng Đan Các lấy dược liệu bổ dưỡng, sư tôn nhớ dùng.”
“Không đúng, con...” Bạch Đồ cuối cùng cũng nhận ra chỗ là lạ, môi y khẽ mím, thử dò xét:“Chuyện phát sinh đêm qua, con còn nhớ bao nhiêu?”
Vân Dã nghi ngờ nhíu mày, vẫn đáp:“Con chỉ nhớ rõ, tối qua con bị tâm ma nhập thể, sư tôn thay con hộ pháp. Sau đó con giống như chìm vào huyễn cảnh nhưng khi tỉnh lại không nhớ được gì.”
“Này...”
Bạch Đồ ngẩn ra, mới phục hồi tinh thần.
Y đích xác từng nghe nói người bị tâm ma nhập thể, sau khi thanh tỉnh sẽ hoàn toàn không có ký ức gì với hành vi của mình.
Nói cách khác, Vân Dã cũng không nhớ chuyện phát sinh đêm qua?
Bạch Đồ nhất thời quét sạch mây mưa trong lòng, bình tĩnh lại, làm ra dáng vẻ nghiêm trọng:“Không nhớ rõ cũng không sao, đêm qua vi sư thay con tiêu diệt tâm ma, hiện tại con đã không có việc gì, không cần quá mức lo lắng.”
Vân Dã yên tĩnh nhìn gương mặt đó, nhưng trong lòng không khỏi mất mát.
Thực ra không phải cái gì hắn cũng không nhớ rõ.
Khi hắn bị tâm ma nhập thể, y đã chìm vào mộng cảnh kiều diễm trước nay chưa từng có.
Ở trong mộng, vị Tiên Quân trích tiên (tiên giáng trần) thanh lãnh trác tuyệt này nằm dưới thân hắn, dư cầu dư thủ (muốn làm gì cũng được), mặc hắn lăn tới lăn lui.
Lưu luyến si mê nhiều năm trở thành sự thật, mộng cảnh kia tốt đẹp lại chân thực, thậm chí ngay cả tiếng than nhẹ vui sướng của đối phương, mỗi một câu khóc khẽ vì không chịu nổi mà phát ra dường như gần bên tai.
Nếu đó là thật thì tốt biết bao.
Tiếc là sau khi mộng cảnh vỡ nát, người này vẫn cao cao tại thương không thể với tới, vô cùng xa.
Vân Dã hạ mắt xuống, ngoan ngoãn trả lời:“Dạ biết, sư tôn.”
Bạch Đồ không chú ý đồ đệ khác thường. Từ sáng tới trưa y đã vì chuyện này mà phiền lòng, lúc này phát hiện Vân Dã không nhớ gì, tâm trạng tốt tới mức hận không thể nhảy tại chỗ hai cái, ngay cả nơi bị chơi đùa nhiều lần tối hôm qua cũng không còn đau như vậy.
Bạch Đồ kiềm chế tâm tình muốn nhảy của mình, bắt đầu đuổi người:“Được rồi, con đã không còn việc gì, đi Giới Luật Các nhận phạt đi.”
Vân Dã đáng thương:“Thực sự phải đi sao?”
Bạch Đồ nghiêm mặt:“Nhanh đi, không chép Kinh Văn đủ ba trăm lần thì không được về.”
“....Là”
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Đồ: Vui vẻ đến mức muốn biểu diễn thỏ nhảy vòng vòng. gif
Vân Dã: Đừng cao hứng quá sớm.
Mỗ bánh bao (bánh bao nào đó): Kinh bất kinh hỉ, thứ bất thứ kích? (có nghĩa là mọi thứ diễn ra một cách bất ngờ, nó thường được dùng để trêu chọc một số âm mưu đảo ngược kịch tính hơn)