Bạch Đồ ra ngoài, liếc mắt đã thấy Tiểu Hôi Cầu bị một đám thuộc hạ Ma Uyên tò mò vây ở giữa.
Ngũ quan Tiểu Hôi Cầu tuấn tú, gần đây được Bạch Đồ nuôi béo, nhìn qua nhiều thịt, mặt tròn nhỏ làm ai cũng thích.
Bị người lạ vây quanh, Tiểu Hôi Cầu không sợ bình tĩnh nắm cây kẹo hồ lô đường, tùy đám người hỏi lung tung với bé.
Bạch Đồ đi tới.
"Đúng nha, cha đối với ta rất tốt nhưng cha nổ banh nhà, chúng ta không còn chỗ ở rồi ô...."
Bạch Đồ: "..."
....Có thể đừng nói chuyện nhà bị nổ được không.
Không đợi Bạch Đồ nói gì, Tiểu Hôi Cầu phát hiện y tới liền đứng dậy từ trên băng đá, da da chạy tới chỗ y: "Cha, cha và a cha nói nhỏ xong rồi sao?"
Bạch Đồ: "Cha... đúng vậy."
Tiểu Hôi Cầu ngửa đầu nhìn y: "Vậy con có thể đi gặp a cha không?"
"Đương nhiên có thể." Bạch Đồ ôn nhu nói: "Nhưng a cha bị thương rất nghiêm trọng, Tiểu Hôi Cầu vào phải an tĩnh, không được quấy rầy a cha nghỉ ngơi, có được không?"
"Ngao!"
Tiểu Hôi Cầu vào phòng, lúc này Bạch Đồ mới quay đầu nhìn Chỉ Phong: "Hài tử này... hơi nghịch ngợm, đa tạ Chỉ Phong cô nương chăm sóc."
Chỉ Phong lắc đầu: "Nơi nào, thiếu chủ rất đáng yêu cũng rất hiểu chuyện, tất cả mọi người rất thích người."
Bạch Đồ nói: "Còn có... chuyện Vân Dã cũng làm phiền cô nương và chư vị quan tâm."
"Tiên Tôn cần gì khách khí." Chỉ Phong nói: "Nếu không có tôn thượng đúng lúc trở về, thành Lâm Uyên sợ rằng sớm bị quân địch công phá, nếu muốn nói tạ ơn cũng nên là chúng ta mới đúng."
Bạch Đồ: "Tình huống hiện tại thế nào?"
Chỉ Phong nói: "Tôn thượng muốn dạ tập địch doanh đêm nay nhưng người trúng vết đao của Ô Kỳ, thực sự không nên xuất chiến vào lúc này, chúng ta vốn muốn khuyên tôn thượng nghỉ ngơi mấy ngày nhưng...."
Chỉ Phong dừng lại chút lại nói:" Tôn thượng nghe lời Tiên Tôn nhất, Tiên Tôn có thể khuyên người giúp chúng ta không?"
Bạch Đồ nghĩ nghĩ nói: "Khuyên thì không cần. Chiến sự kéo càng lâu càng sinh ra nhiều chuyện. Dạ tập là biện pháp tốt."
"Nhưng..."
"Cô nương yên tâm, ta sẽ không để cho hắn đi." Bạch Đồ quay đầu nhìn lại nơi Vân Dã ở, nhàn nhạt nói: "Nếu ta đã tới ta sẽ không cho phép người nào tổn thương người nhà của ta."
"Đêm mai ta tự mình đi gặp Ô Kỳ."
Sau khi Bạch Đồ hỏi thăm rõ Chỉ Phong chi tiết tình huống quân sự, đang định vào cửa vừa vặn gặp được vu y tới đưa thuốc.
Bạch Đồ gật đầu với hắn: "Đại nhân vu y."
Từ khi Vân Dã lấy máu đầu tim dưỡng thai cho Bạch Đồ, lòng vu y mang hận ý với Bạch Đồ, vẫn coi y thành họa thủy câu dẫn tôn thượng nhà mình.
Hiện tại thấy Bạch Đồ, vu y kinh ngạc sau đó hừ lạnh: "Ta nói sao tôn thượng đồng ý ngoan ngoãn về phòng nằm, thì ra là Tiên Quân Chiêu Hoa tới."
Bạch Đồ dở khóc dở cười, cũng không tranh luận với hắn. Thấy chén thuốc trong tay hắn, nói: "Để ta đưa cho hắn."
Vu y nhíu mày như không vui. Chỉ là hắn cũng không nói gì đưa chén thuốc cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhận chén thuốc hỏi: "Đại nhân vu y, xin hỏi hiện tại thương thế của Vân Dã thế nào, khi nào mới có thể khỏi hẳn?"
Vu y lắc đầu thở dài: "Vết thương tôn thượng không chúng chỗ yếu hại nhưng trên đao Ô Kỳ có chứa ma độc làm vết thương khó khép miệng. Lão phu vẫn đang tìm phương pháp giải độc, hiện tại chỉ có thể chậm rãi dùng thuốc điều trị tránh vết thương trên người tôn thượng chuyển biến xấu. Chỉ là nếu muốn hết hẳn còn phải tốn thời gian dài."
"Quá chậm." Sắc mặt Bạch Đồ trầm xuống nói: "Hẳn là chỗ Ô Kỳ có giải dược."
Vu y: "Đương nhiên, chỉ là sao người nọ có thể dễ dàng giao giải dược ra, ôi..."
Mắt Bạch Đồ tối sầm ôn nhu nói: "Ta hiểu, phiền đại nhân vu y phí tâm."
Bạch Đồ tạ ơn vu y, sau đó bưng chén thuốc vào phòng.
Trong phòng, Tiểu Hôi Cầu đang nằm bên giường Vân Dã nắm tay hắn nói chuyện.
"...Trước đó con bắt được một con hồ ly nhỏ, nho nhỏ mềm mềm, vô cùng đáng yêu ngao!"
Vân Dã hứng thú: "Hồ ly? Mùi vị thế nào? Khi nhỏ a cha cũng từng ăn hồ ly, mùi vị không tệ. Chỉ là hồ ly không dễ bắt, nó rất giảo hoạt hơi không chú ý nó sẽ chạy thoát. Con phải đè nó xuống trước, sau đó lột da hồ ly, tiếp đó..."
Bạch Đồ: "....Khụ."
Phụ tử trong phòng không hẹn cùng quay đầu nhìn qua, Bạch Đồ đi vào nội thất, hung ác trừng Vân Dã: "Không được dạy nhi tử những thứ này."
"A...." Vân Dã hậm hực im lặng, không dám nói gì nữa.
Bạch Đồ đi tới bên giường đỡ Vân Dã ngồi dậy: "Trước uống thuốc rồi ngủ một lúc. Ta hỏi qua vu y, thương thế con cần phải tĩnh dưỡng, mấy ngày nay con không được rời khỏi đây, nghỉ ngơi cho tốt."
"Nhưng bên Ô Kỳ...."
Bạch Đồ bưng chén thuốc múc một muỗng đút tới bên miệng hắn, giương mắt nhìn hắn: "Đừng nói chuyện, uống thuốc."
Vân Dã không dám không nghe theo, ngoan ngoãn uống thuốc.
Uống xong chén thuốc, Bạch Đồ thu dọn xong chén thuốc lại nói: "Con nghỉ ngơi cho tốt, ta trước mang Tiểu Hôi Cầu ra ngoài."
Y nói xong kéo tay Tiểu Hôi Cầu muốn rời đi, Vân Dã vội vàng nháy mắt với Tiểu Hôi Cầu.
Tiểu Hôi Cầu hiểu liền kéo tay Bạch Đồ, làm nũng: "Cha, con muốn ngủ."
Bạch Đồ dừng chân.
Từ khi Kỳ Minh Sơn bị tập kích, Bạch Đồ vẫn luôn mang theo Tiểu Hôi Cầu chạy khắp nơi. Y thì không sao, Tiểu Hôi Cầu lại chưa từng đi xa nhà nên chắc đã mệt.
Nghĩ tới đây Bạch Đồ áy náy, ôn nhu nói: "Ta kêu họ dẫn con đi nghỉ."
Tiểu Hôi Cầu không chịu đi bướng bỉnh nói: "Con muốn ngủ với a cha."
"Không được, a cha...."
"Sư tôn." Vân Dã nói: "Lâu rồi con với Tiểu Hôi Cầu mới gặp, con cũng muốn ở cùng con lâu hơn. Sư tôn không cần lo lắng, Tiểu Hôi Cầu sẽ không quấy rầy đến con đâu."
Bạch Đồ chần chờ đáp ứng: "Được rồi, vậy con ở đây không được nháo a cha, hiểu chưa?"
"Vâng ngao!" Tiểu Hôi Cầu vui sướng lên tiếng, kéo tay Bạch Đồ quay lại.
Bạch Đồ: "...?"
Vân Dã nhanh chóng xê vào trong giường chừa chỗ trống.
Tiểu Hôi Cầu kéo Bạch Đồ tới giường, đạp giầy bò lên giường, lại thấy y không nhúc nhích, thúc giục: "Cha mau lên đây a."
Bạch Đồ bất đắc dĩ cười: "Sao cha phải lên?"
Tiểu Hôi Cầu ngẹo đầu, mặt đương nhiên: "Không phải cha đáp ứng có thể ở lại đây sao?"
Bạch Đồ: "Nhưng..."
Mắt Tiểu Hôi Cầu lập tức phủ lên tầng hơi nước, ủy khuất nói: "Tiểu Hôi cầu muốn cha ôm."
Bạch Đồ: "..."
Cuối cùng bị nhi tử mình lừa nằm lên giường, nhìn nụ cười xấu xa y chang của phụ tử hai người, Bạch Đồ mới ý thức mình lại bị lừa.
....Lúc nào tiểu tử này học xấu?
Y gõ vào lên trán hai phụ tử nào đó đang cười khúc khích, nghiêm nghị nói: "Nhanh ngủ."
Hai phụ tử nhìn nhau, ngoan ngoãn nằm không dám nháo.
Trong phòng dần an tĩnh.
Vân Dã uống thuốc, hô hấp nhanh chóng bình ổn. Tiểu Hôi Cầu cũng vô cùng mệt mỏi, không bao lâu cũng ngủ mất.
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhãi con trong lòng, khóe miệng chậm rãi cong lên. Một tay ôm Tiểu Hôi Cầu vào lòng, tay kia lặng yên nắm tay Vân Dã, nhắm hai mắt lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Vân Dã trọng thương chưa khỏi, Bạch Đồ thuận lý thành chương tiếp nhận nhiệm vụ chỉ huy.
Tuy Bạch Đồ là Tiên Tôn chính đạo nhưng thuộc hạ thành Lâm Uyên đều biết quan hệ của y và Vân Dã, trong lòng sớm coi y là Ma hậu. Huống chi hiện tại Bạch Đồ sinh ra hậu đại Ma quân, mọi người trong thành Lâm Uyên đương nhiên càng thêm phục tùng Bạch Đồ.
Còn đại nhân Ma quân chân chính thì bị nhốt ở trong phòng, xuống giường cũng không được.
Nếu không phải bên ngoài có người canh gác, trong phòng còn có Tiểu Hôi Cầu theo đuôi, sau khi Vân Dã thất bại xuất môn lần thứ năm, mệt mỏi nằm lại trên giường lại, thế nhưng sinh ra buồn bã không biết ai mới là Ma quân.
....Một đám ăn cây táo, rào cây sung gì đó.
Hôm sau, đội dạ tập còn chưa kịp xuất phát tiền tuyến đã nhận được tin tức đại quân Ô Kỳ đang xuất phát về phía họ.
Bạch Đồ lập tức phái binh nghênh chiến.
Vì vậy, khi tôn chủ Ma Uyên chậm chạp nhận được tin tức, lòng như lửa đốt chạy tới chiến trường, chiến sự đã sắp kết thúc.
Vân Dã đi lên thành lâu, vừa vặn thấy sư tôn nhà mình lấy một địch một đám, xông vào địch doanh. Kiếm tiên lóa sáng trong tay đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, anh dũng tới Vân Dã không thể tin.
Vân Dã: "..."
Càng thêm đáng sợ hơn lúc Tiên Quân Chiêu Hoa cùng chính đạo tấn công Ma Uyên ở kiếp trước.
Trước đó thành Lâm Uyên đã làm quân đội Ô Kỳ thiệt hại nặng, Ô Kỳ hiểu rõ dựa vào bản thân khó có thể chống lại thành Lâm Uyên, nếu không gã cũng sẽ không đặt tâm tư lên người Tiểu Hôi Cầu đang ở Kỳ Minh Sơn.
Lần này Bạch Đồ đến càng khiến Ô Kỳ tiến thối lưỡng nan.
Bị buộc tới không biết làm sao, gã chỉ đành tiên phong xuất binh, đánh thành Lâm Uyên không trở tay kịp.
Nhưng gã vẫn là đánh giá thấp thực lực Tiên Quân Chiêu Hoa.
Quân tiên phong được phái đi nhanh chóng thất bại, Ô Kỳ ra lệnh rút lui, không đợi mệnh lệnh truyền ra, thân ảnh trắng thuần đột nhiên rơi xuống trước mặt gã.
Phó tướng bên cạnh còn chưa kịp kinh hô đã bị một thanh tiên kiếm đâm thủng ngực.
Trường đao Ô Kỳ ra khỏi vỏ chặn lại kiếm thế xông tới trước gã.
Trong đầu Bạch Đồ đều là vết đao trên ngực Vân Dã, nếu không phải hắn đúng lúc tránh thoát chỗ hiểm, hiện tại e rằng hắn đã...
Bạch Đồ nghĩ tới đó liền giận dữ, ánh sáng trên kiếm cũng sáng hơn. Y vung kiếm chém gãy trường đao trong tay Ô Kỳ, lại tiếp thêm một chưởng đánh lui đối phương.
Ma quân xung quanh chạy tới chỗ Bạch Đồ, Bạch Đồ liếc bốn phía, cơ thể bay lên, tay trái chế trụ vai Ô Kỳ kéo gã ra khỏi đây.
Bạch Đồ mang Ô Kỳ tới chỗ yên tĩnh mới thả xuống, Ô Kỳ còn chưa đứng vững đã cảm nhận được tiên kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ.
Bạch Đồ lạnh lùng nhìn gã: "Giao giải dược ra đây."
"Khụ... quả nhiên là ta đã xem thường ngươi." Ô Kỳ bị một chưởng của Bạch Đồ chấn thương kinh mạch, hiện không còn sức đánh trả. Gã thở dài, nói: "Thảo nào trước đó Ô Cưu đã khuyên ta phải đề phòng ngươi, Tiên Quân Chiêu Hoa không hổ là Tiên Quân Chiêu Hoa."
Bạch Đồ không muốn nhiều lời vô ích với gã: "Giải dược."
Ô Kỳ lấy một bình ngọc trong ngực ra nói: "Giải dược có thể cho ngươi, chỉ là Tiên Quân Chiêu Hoa thật không muốn cân nhắc hợp tác với ta? Thực ra ta cũng không có dã tâm quá lớn với giới Tu Chân, ta khác với đệ đệ phế vật kia, cái ta mong muốn chỉ là thống nhất Ma Uyên thôi."
"Ngươi hợp tác với ta, chỉ cần ta trở thành tôn chủ Ma Uyên có thể giúp ngươi đánh giới Tu Chân. Đến lúc đó ta có thể phụ tá ngươi trở thành tồn tại chí cao vô thượng giới Tu Chân, sẽ không ai dám ngỗ nghịch ngươi. Không giống hiện tại, giới Tu Chân vứt bỏ ngươi, ngươi ở lại Ma Uyên cũng hữu danh vô thực."
Gã nói rồi đưa bình ngọc cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhận bình ngọc hỏi lại: "Dược này là thật."
"Đương nhiên." Ô Kỳ nói: "Độc trên đao cũng không hiếm thấy, vu y các ngươi phí chút thời gian hẳn cũng có thể phối ra. Huống chi độc này cũng không nguy hiểm tới tính mạng, dùng giải dược đổi Tiên Tôn hợp tác với ta, ta cảm thấy giá trị."
Bạch Đồ: "Nếu ta không muốn hợp tác với ngươi thì sao?"
Ô Kỳ nói: "Tiên Tôn cần gì cố chấp như vậy, Vân Dã có thể cho ngươi cái gì ta cũng có thể cho ngươi, hắn có gì đáng giá ngươi si tâm như vậy?"
Ánh mắt Bạch Đồ tối sầm, không trả lời, ánh sáng tiên kiếm trong tay rực rỡ hơn, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi có nguyện ý lui binh không?"
Ô Kỳ cười nhạo nói: "Lui binh, sau này vĩnh viễn chỉ có thể làm thuộc hạ phế vật kia, đình chiến với chính đạo?"
"Tộc Ma Uyên ta hơn trăm năm nay không ngừng phân tranh với chính đạo, dù chính kiến của ta và đại nhân tôn chủ tiền nhiệm không hợp, nhưng hắn cũng chưa từng cúi đầu chính đạo. Ta cho ngươi biết, ta chết cũng không...."
Ô Kỳ chưa nói xong đã bị một kiếm của Bạch Đồ đâm xuyên qua.
Bạch Đồ rút kiếm, một chuỗi giọt máu rơi xuống, Tuy đã trải qua chém giết trên chiến trường nhưng y phục trên người y vẫn thuần trắng không nhiễm chút vết bẩn, như chỉ mới trải qua cuộc tỷ thí không quan trọng ở giới Tu Chân.
Bạch Đồ quay đầu, liếc mắt đã thấy Vân Dã đứng cách đó không xa như đã đứng ở đó rất lâu.
Y đi tới chỗ Vân Dã, cau mày giáo huấn: "Không phải đã nói con không được ra ngoài sao? Thương thế của con còn chưa lành, con..."
Vân Dã đột nhiên tiến lên ôm y.
Tính ra thời gian Bạch Đồ và Vân Dã sống chung không ngắn, trước kia lúc quan hệ hai người chỉ là sư đồ, Vân Dã cũng không ít lần ôm y dính y. Nhưng từ sau khi hiểu lầm giữa hai người đã giải quyết, Vân Dã lại trở nên vô cùng kiềm chế, hiếm khi làm ra động tác gì vượt quá mức với Bạch Đồ.
Nhưng trong hai ngày ngắn ngủi này đối phương đã ôm y hai lần.
Nhưng... y cũng không ghét.
Nộ khí và chiến ý bị kích thích trên chiến trường thoáng chốc biến mất gần như không còn, Tiên Kiếm trong tay Bạch Đồ hóa thành luồng khói bay đi, cánh tay tự nhiên nâng lên như muốn ôm lại hắn.
Nhưng không đợi y đặt lên hông Vân Dã, Vân Dã lại buông y ra.
Vân Dã cười cười với y, nhẹ giọng nói: "Sư tôn vất vả, tàn binh còn lại con sẽ phái người xử lý, con trước dẫn sư tôn về nghỉ ngơi."
Bạch Đồ cau mày nhìn hắn, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng trong lời nói của hắn. Y há miệng muốn nói gì đó lại nuốt xuống, ngoan ngoãn đi theo Vân Dã về thành.
Bạch Đồ giao giải dược cho vu y, vu y kiểm tra xác nhận dược không thành vấn đề mới cho Vân Dã dùng.
Bôi dược xong, vu y: "Có dược trị thương này, thương thế trên người tôn thượng hẳn sẽ nhanh chóng khỏi, lần này phải đa tạ Tiên Tôn."
Có trận chiến hôm nay. Thái độ hắn đối với Bạch Đồ cũng tốt hơn trước nhiều.
Bạch Đồ gật đầu, thừa dioj vu y thu dọn dược phẩm, tiến lên lau mồ hôi trên trán Vân Dã.
Vân Dã nhìn y ôn nhu hỏi: "Sư tôn nguôi giận chưa?"
Động tác Bạch đồ dừng lại: "Ta không có giận."
"Sư tôn nói dối." Vân Dã nói: "Con chưa từng thấy sư tôn xuất kiếm như vậy, sư tôn là vì Ô Kỳ đả thương con muốn báo thù thay con sao?"
Bạch Đồ mất tự nhiên né tránh: "Tùy con muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Vân Dã giơ tay vén tóc dài bên tai y, nhanh chóng nhìn: "Lỗ tai sư tôn đỏ, xem ra con không có đoán sai."
"Vân Dã..."
"Khụ khụ." Vu y dùng sức ho khan hai tiếng cắt ngang hai người: "Tôn thượng, lão phu cáo từ trước."
Vân Dã nói: "Đại nhân vu y đi thong thả."
Vu y lại không động, trên mặt còn lộ ra vài phần chần chờ.
Vân Dã nghiêng đầu nhìn hắn: "Đại nhân vu y còn có chuyện gì sao?"
Vu y: "Lão phu...lão phu xác thực còn một chuyện phải nhắc nhở tôn thượng."
Vân Dã: "Mời đại nhân vu y nói."
Ánh mắt vu y qua lại giữa hai người hồi lâu, có ý tứ một lời khó nói hết.
Giây lát, như đã ra quyết định hắn nghiêm túc nói: "Tuy tôn thượng đã có giải dược nhưng thương thế người quá nặng, còn cần một đoạn thời gian mới có thể dần khôi phục. Đoạn thời gian này.... đoạn thời gian này không thể làm chuyện phòng the, mong tôn thượng đừng làm ẩu."
Vân Dã: "......"
Bạch Đồ: "......"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vu y lao tâm khổ trí: Ta xem bệnh cũng có thể bị đôi cẩu nam nam này tú ân ái ngập mặt, tim mệt.