Tiểu Hôi Cầu ăn xong thịt băm, ăn tới bụng tròn vo mới ôm bụng lùi về trong lòng Bạch Đồ, bắt đầu ngủ.
Thời gian ngủ của thỏ con dài, một ngày phải ngủ gần 10 canh giờ, thường chơi chơi đã ngủ gật.
Bạch Đồ vừa thấy bé muốn ngủ, thuần thực kéo nhãi con vào lòng liếm liếm xoa xoa, an ổn cuộn tròn dưới thân thể cậu.
Vân Dã nhìn lại cảm thấy không có mùi vị, lắc đầu:"Sư tôn quá cưng chìu con."
Bạch Đồ không thừa nhận:"Nào có, con còn nhỏ."
Vân Dã:"Sao không có."
Cũng bởi vì quá cưng chìu nhãi con này, Bạch Đồ đã duy trì nguyên hình mấy ngày nay, thời thời khắc khắc dính một chỗ bên cạnh Tiểu Hôi Cầu, Vân Dã muốn nói chuyện với Bạch Đồ cũng không có cơ hội.
Vân Dã ủ rũ nghĩ, ngón tay chọt chọt phần đuôi thỏ lộ ra ngoài của Tiểu Hôi Cầu.
Tiểu Hôi Cầu ngủ mơ màng bị hắn chọt cũng không tỉnh lại, đuôi hơi run.
Vân Dã hứng thú, nhịn không được chọt chọt tiếp.
Đuôi thỏ nhỏ vừa tròn vừa mềm, nhưng cục lông nhỏ, chọt một cái động một lần, bị Vân Dã chọc tới không ngừng run.
Bạch Đồ thấy mà muốn cắn người.
Thấy Vân Dã còn muốn chọc Tiểu Hôi Cầu, Bạch Đồ vội vàng dùng chân ôm tay hắn:"Đừng làm rộn, tỉnh rồi lại khóc."
Vân Dã thuận tay ôm lấy chân Bạch Đồ nhéo nhéo, ôn nhu nói:"Vâng, nghe sư tôn."
Mặt Bạch Đồ hơi nóng lên, mất tự niên thu chân về, cúi đầu ôm Tiểu Hôi Cầu không nói gì nữa.
Vân Dã không chọc họ nữa, lần nữa ôm lấy hai con thỏ đứng lên:"Đi, về nhà."
Mấy ngày sau, Tiểu Hôi Cầu lớn rất nhanh, chưa được mấy ngày đã biết bò biết đi, không cần Bạch Đồ lúc nào cũng ở bên, đôi khi còn tự mình xuống đất chơi đùa.
Chính là chưa thấy nói chuyện và thay đổi hình người.
Linh lực bên trong Tiểu Hôi Cầu sung túc, từ khi sinh ra chính là Tiên Thể, đương nhiên có thể biến thành hình người. Giống như khi Vân Dã mới sinh, người mang huyết mạch Ma tộc, chưa được mấy ngày là có thể hóa hình người, sau đó vẫn luôn dùng hình người.
Nhưng nửa tháng trôi qua, Tiểu Hôi Cầu vẫn là dáng vẻ một con thỏ, không có chút ý tứ muốn biến thành người.
Ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không có.
Chỉ là Bạch Đồ cũng không sốt ruột.
Tiểu Hôi Cầu vốn phát triển nhanh hơn thỏ con bình thường, tốc độ sinh trưởng càng vượt xa hài nhi dân gian, không cần sốt ruột. Huống chi, chính y cũng rất thích khôi phục nguyên hình khi không có ai, ắt hẳn Tiểu Hôi Cầu đã kế thừa thói quen này của y.
Hiếm khi sói con khoác da thỏ có chỗ giống y, Bạch Đồ nghĩ đến đây liền hận không thể làm thỏ con thêm mấy ngày.
Ngày hôm đó Bạch Đồ ôm Tiểu Hôi Cầu phơi năng ở trong sân.
Tiểu Hôi Cầu núp trong lòng Bạch Đồ ngủ.
Nhãi con không còn dính người như lúc mới sinh ra, Bạch Đồ không cần từng giây từng phút trở về nguyên hình ôm bé. Nhưng chỉ khi ngủ, Tiểu Hôi Cầu vẫn thích trốn dưới bụng y, dạy thế nào cũng không đổi được.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh sáng mặt trời ấm áp rơi lên trên người hai con thỏ một trắng một xám, gió nhẹ phất qua lông thỏ, Bạch Đồ thoải mái tới muốn ngủ
Đột nhiên y cảm nhận được gì đó, mở mắt ra, nhìn về phía phương hướng cổng.
Không lâu lắm, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở ngoài sân.
Bạch Đồ hơi nhúc nhích, gật đầu với người nọ:"Sư huynh, đã lâu không gặp."
Tuân Dịch cũng không khách khí đẩy cửa đi tới:"Gần đây ngươi càng ngày càng trọng sắc khinh hữu, nhi tử sinh ra cũng không gửi tin cho sư huynh, nếu không phải hôm qua ta bói một quẻ, nếu không không biết gì."
Bạch Đồ hỏi ngược lại:"Sư huynh không nhận được tin của ta?"
Tuân Dịch sửng sốt:"Ngươi báo tin cho ta?"
Bạch Đồ nói:"Sư đệ đã gửi thư tới Vô Nhai Cốc, sao sư huynh không phát hiện?"
Tuân Dịch vừa nghe ánh mắt né tránh, ấp a ấp úng nói:"Ngươi....ngươi gửi tới Vô Nhai Cốc làm gì, không, ý ta là....gần đây ta không có về Vô Nhai Cốc, ngươi đương nhiên không tìm được người."
Hắn nói xong lời này đã cảm thấy không đúng, tuy hắn không ở Vô Nhai Cốc nhưng nếu thật sự có gửi thư đến, sao hắn không phát hiện chút nào?
Bạch Đồ cười thầm, cúi đầu không nhiều lời nữa.
Tuân Dịch cười mắt:"Ngươi tốt lắm, học được cách tạo bậc thang sao?"
(Bạch Đồ không có gửi)
Bạch Đồ cười nhạo:"Xem ra ta đoán không sai, sư huynh sao vậy, vì sao ngay cả phúc địa tu hành của mình cũng không dám về?"
"Ai nói ta không dám về, ta đó là...." Tuân Dịch đang nói lại ngừng, chất vấn:"Bây giờ là ta hỏi ngươi, sao biến thành ngươi hỏi ta?"
"Không đùa với sư huynh." Bạch Đồ nói:"Hài tử còn nhỏ, gặp người lạ ngó tránh khỏi sẽ sợ hãi, lúc này mới không báo cho sư huynh biết. Sư huynh chớ trách."
Tuân Dịch:"Không nói chuyện này nữa, tiểu sư điệt của ta đâu, còn không mang ra cho ta gặp?"
Bạch Đồ xe dịch bên cạnh chút, lộ ra Tiểu Hôi Cầu núp dưới thân y.
Lúc Bạch Đồ nói chuyện với Tuân Dịch, y đã cảm giác được Tiểu Hôi Cầu hơi tỉnh. Nhưng tiểu gia hỏa này hẳn là ngủ mơ màng, lười biếng vùi trong lòng Bạch Đồ, không nhúc nhích.
Lúc này Bạch Đồ vừa nhích, Tiểu Hôi Cầu bất mãn nhăn nhăn mũi, nhắm mắt duỗi thẳng hai chân trước, lôi kéo lông tơ Bạch Đồ không cho y đi, đầu vùi hết vào lòng Bạch Đồ.
Bạch Đồ ôn nhu khuyên nhủ:"Tiểu Hôi Cầu ngoan, đi ra để sư bá gặp con."
Tiểu Hôi Cầu:"Anh anh ô."
Tiểu Hôi Cầu rầm rì hồi lâu, Bạch Đồ lại dỗ lại liếm mới khiến bé gắng gượng lộ đầu ra. Đôi mắt màu hổ phách mơ màng chớp chớp, nhìn Tuân Dịch đứng trước mặt họ.
Mắt Tuân Dịch sáng ngời, khen:"Ô, nhãi con lớn lên thật xinh đẹp, giống ngươi khi còn nhỏ như đúc. Không hổ là nhi tử sư đệ ta, thực sự...."
Tiểu Hôi Cầu nghe hiểu đây là đang khen bé, đắc ý kêu:"Ngao ô...."
Tuân Dịch:"...Thực sự không tầm thường."
Là thỏ con biết hú như sói.
Không đi đường thường.
Bạch Đồ cười bất đắc dĩ:"Ngoại trừ bên ngoài là con thỏ, nó nơi nào giống ta?"
"Sao không giống, nhìn ánh mắt, nhìn lỗ tai này, ngoại trừ khác màu lông, rõ ràng giống như đúc." Tuân Dịch nói, nhớ lại chuyện lúc nhỏ cười nói:"Lúc ta nhặt được ngươi, ngươi cũng không lớn hơn con thỏ nhỏ này bao nhiêu. Nếu không phải dáng vẻ ngươi đáng yêu, không đảm bảo khi đó ta có ném ngươi ở ven đường mặc kệ không."
Bạch Đồ: “……”
Đối phương là coi y là sủng vật mới nhặt về đúng không?
Tuân Dịch không để ý tới y, cúi người xoa xoa đầu Tiểu Hôi Cầu:"Có thể nói không? Thỏ nhỏ, kêu sư bá sẽ có lễ vật cho con."
Tiểu Hôi Cầu nghe không hiểu hắn đang nói gì, đôi mắt ngây thơ nhìn Tuân Dịch, thử kêu:"Ngao ô?"
Tuân Dịch nhéo nhéo mặt bé, chua xót nói:"Con một con thỏ học sói tru làm gì, đừng học theo phụ thân sói con của con, ngoan ngoãn làm thỏ nhỏ tốt biết bao."
Bạch Đồ bất đắc dĩ lắc đầu.
Địch ý của sư huynh y với Vân Dã càng ngày càng tăng, không thèm thu liễm.
Thực ra trước đó khi Bạch Đồ thu nhận Vân Dã làm đồ đệ, Tuân Dịch đã không đồng ý. Một con sói yêu, lại mang huyết mạch Ma tộc, chính là một phiền toái* (nguyên văn □□). Chỉ là không lay chuyển được Bạch Đồ, Tuân Dịch cũng chỉ mở một con nhắm một con mắt, nhưng không có địch ý.
Nhưng từ khi biết được Bạch Đồ mang thai hài tử Vân Dã, địch ý của đối phương với Vân Dã rất rõ ràng, có loại cảm giác cải trắng mình nuôi lớn bị heo ăn.
Tiểu Hôi Cầu không hiểu Tuân Dịch nói gì, còn tưởng hắn đang khen mình, tiếp tục vui sướng kêu:"Ngao ô ngao ô..."
Bạch Đồ sờ sờ lưng nhi tử ngốc nhà mình, cười nói:"Sư huynh đừng làm khó, bây giờ nó không biết nói, chỉ biết kêu như vậy."
Tuân Dịch không trêu nữa, lấy mặt dây chuyền từ trong ngực ra.
Mặt dây chuyền tinh tế nhỏ xinh, trong suốt long lanh, dùng một sợi chỉ đỏ xuyên qua, vừa nhìn chính là dành cho hài tử đeo.
Bạch Đồ lập tức nhận ra vật kia.
"Đá Sương Hàn." Bạch Đồ sửng sốt, lắc đầu:"Sư huynh, vật này quá quý trọng, ta không thể..."
Tuân Dịch cắt ngang:"Cho tiểu sư điệt nhà ta, không phải cho ngươi, có liên quan gì tới ngươi."
"Nhưng..."
Dị bảo linh khí trong thiên địa có rất nhiều, đá Sương Hàn không tính là trân quý nhất nhưng cũng giá trị phi phàm. Chỉ vì nó sinh ở nơi cực lạnh, mỗi trăm năm mới hình thành một viên, trăm năm hấp thu linh khí thiên địa, là bảo vật vô cùng trọng yêu với tu sĩ.
Tuân Dịch không để ý Bạch Đồ, đeo mặt dây chuyền lên cổ Tiểu Hôi Cầu. Khoảng khắc dây đỏ tiếp xúc Tiểu Hôi Cầu, lập tức tự động co rút biến thành đồ dài phù hợp cho bé đeo.
Tiểu Hôi Cầu cúi đầu nhìn mặt dây chuyền nhỏ trên cổ mình, vui vẻ không ngừng "ngao ô".
"Ngươi xem, tiểu sư điệt của ta rất thích, ngươi a..." Hắn còn chưa nói xong, sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
Vân Dã bưng một đĩa nhỏ từ phía sau đình viện đi tới:"Sư tôn, con đã làm xong bữa tối, nên cho Tiểu Hôi Cầu ăn."
Hắn đi tới gần như mới chú ý tới Tuân Dịch vậy, đơn giản thi lễ với hắn:"Thì ra là sư bá tới."
Hắn mặc phục sức bình thường của dân gian, ống tay áo vén lên mấy tấc lộ ra cánh tay tinh tế mạnh mẽ, trên cánh tay còn treo cái tạp dề màu trắng.
Đích thật là đời sống sinh hoạt.
Tuân Dịch hơi hoảng hốt, vẻ mặt Bạch Đồ vẫn như thường ngậm Tiểu Hôi Cầu lên, thần hình trở về hình người.
Y đặt Tiểu Hôi Cầu lên tay Vân Dã, ngón tay nhéo nhéo mặt Tiểu Hôi Cầu:"Ngoan ngoãn ăn cơm với phụ thân, ta và sư bá nói chuyện chút."
Tiểu Hôi Cầu ngửi thấy mùi thịt, cũng không đoái hoài tới Bạch Đồ, hai chân sau đứng thẳng trên lòng bàn tay của Vân Dã, hai chân trước vịn đĩa nhỏ trong tay hắn, kêu to "ngao ô ngao ô", như hận không thể vùi bản thân vào trong cái đĩa này.
Vân Dã không nhúc nhích.
Hắn nhìn Bạch Đồ, như muốn nói gì lại cuối cùng không mở miệng, trực tiếp mang Tiểu Hôi Cầu vào phòng.
Hai cha con vào phòng, Bạch Đồ dẫn Tuân Dịch ngồi xuống cạnh bàn đá.
Lúc mang thai thân hình y không có thay đổi bao nhiêu, chỉ có phần bụng nhô lên. Hôm nay sinh con xong, phần bụng cũng hẹp xuống, eo khôi phục lại độ cung tinh tế, nhưng gương mặt no đủ có thể thấy được bằng mắt thường, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Tuân Dịch nói:"Xem ra Vân Dã chăm sóc ngươi rất tốt."
"Chưa nói tới chăm sóc gì đó, hắn rất thích chuyện bé xé ra to." Bạch Đồ lắc đầu:"Đoạn thời gian này hắn luôn cảm thấy ta chăm sóc Tiểu Hôi Cầu vất vả, lúc nào cũng nghĩ tìm linh tài bồi bổ cho ta, nói không cần cũng không nghe, Ma Uyên của hắn cằn cỗi như thế, cũng mất công hắn tìm được nhiều linh tài như vậy."
Tuân Dịch không trả lời, nhìn y thật sâu, giây lát cười khẽ:"Khó trách ngươi có thể vì hắn phá Vô Tình Đạo, ta chưa bao giờ thấy ngươi đối với một người như vậy."
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn cửa phòng, khóe miệng hơi cong lên:"Đúng vậy, chỉ là tên ngốc này vẫn không rõ."
Tuân Dịch sửng sốt:"Ngươi còn chưa nói cho hắn biết."
Bạch Đồ:"...Không có cơ hội."
Tuân Dịch hỏi:"Là tìm không được thời cơ hay không qua được tầng quan hệ sư đồ."
Bạch Đồ im lặng.
Tuân Dịch:"Hài tử cũng đã sinh cho hắn, còn có gì đáng sợ?"
"...Này không giống." Bạch Đồ ngập ngừng lại nói:"Sư huynh còn nói ta, không phải ngươi cũng vậy sao."
Bạch Đồ:"Bùi Nhiễm... cunggx không làm gì, sao sư huynh sợ tới ngay cả Vô Nhai Cốc cũng không dám về?"
Tuân Dịch:"..."
Trong phòng, Vân Dã ngồi cạnh bạn đút cho Tiểu Hôi Cầu từng muỗng từng muỗng thịt băm.
Vân Dã:"Sao lại nói lâu thế, con đoán xem họ đang nói gì?"
Tiểu Hôi Cầu không để ý tới hắn, chỉ lo ngụm lớn nhai thức ăn, vừa ăn vừa nhổ cỏ nhỏ lẫn lộn vào thịt băm một bên.
Vân Dã cau mày:"Không được nhổ cỏ ra, cha con thấy sẽ tức giận."
Tiểu Hôi Cầu ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước:"Anh anh ô..."
Tính thích ăn thịt của bé y chang Vân Dã, nhưng trầm trọng hơn là tới rau hay cỏ cũng không chịu ăn, vô cùng kén ăn.
Bất đắc dĩ, Vân Dã đành phải trộn cỏ chung vào thịt băm, nhãi con không thể phân biệt, đương nhiên ăn hết. Chỉ là sau khi nhãi con ăn qua một hai lần, rất nhanh đã học được cách phân biệt thịt và cỏ, phát triển cho tới giờ đã cso thể chuẩn xác nhổ cỏ ra.
Mấy ngày kế tiếp Vân Dã đã miễn dịch chiến thuật bán manh của nhãi con, không dao động nói:"Đừng có giả vờ, cha con nói không thể chỉ ăn thịt, phải ăn chút cỏ lá."
Hắn múc một muỗng thịt băm trộn với cỏ lá, đút tới bên miệng Tiểu Hôi Cầu:"Ngoan ngoãn ăn đi, tốt cho thân thể con."
Tiểu Hôi Cầu nhìn thức ăn trong muỗng, mông hơi nhích về phía sau, im lặng kháng nghị.
Vân Dã nghĩ nghĩ, lại gần trước mặt Tiểu Hôi Cầu, thấp giọng nói:"Tiểu Hôi Cầu, chúng ta thương lượng. Con khóc lên kêu cha vào, ta sẽ không nói cho sư tôn biết chuyện con nhổ cỏ ra, được không?"
Tiểu Hôi Cầu chớp mắt như không hiểu rõ hắn đang nói gì.
Vân Dã nhướng mày, nghiêm túc nói:"Ngao ô —— ngao ngao ngao ô."
Tiểu Hôi Cầu cái hiểu cái không:"....Ngao ô?"
Vân Dã gật đầu:"Ngao ô ngao ô."
Tiểu Hôi Cầu:"Ngao!"
Một hồi sau, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiểu Hôi Cầu vang lên trong phòng, dọa Bạch Đồ mới vừa tiễn Tuân Dịch đi, đang đi tới cửa run lên.